THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Một năm sau.


Sau khi Vũ Văn đế bãi chức đại tướng quân của Tư Không Dương Thiên, tung tích của hắn giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.


Hắn đang làm gì, sống ở đâu cùng với ai. Không có một người nào biết được. Chỉ có cung chủ Vọng Nguyệt cung Lâm Sở Thường mới có thể tìm ra được hắn. Nhưng Lâm Sở Thường lại từ chối tất cả những lời đề nghị từ rất nhiều người, trong đó có cả Khâu thừa tướng và Viêm thái sư.


Hiện tại, Viêm thái sư hoàn toàn thất thế trước thế lực ngày một cắm sâu trong triều đình của Khâu Thế Khải.


Tuy Vũ Văn đế vẫn còn thực quyền trong tay, nhưng ông cũng không dám trở mặt công khai với Khâu thừa tướng, gốc rễ của hắn đã rất vương dài ra rồi, không chỉ là Tây Huyễn mà còn là các nước ban giao khác như Nam Huyền quốc.


Vào tháng giêng năm đó, Khâu thừa tướng lợi dụng cháu gái sắc nước hương trời của mình quyến rũ thái tử Nam Huyền quốc, gả làm thái tử phi.


Nếu như lão không may bị Tây Huyễn trục xuất, ít nhất lão còn có đường lui, nương tựa thái tử phi Nam Huyền quốc.


Thủ đoạn gian trá này quá lộ liễu, Vũ Văn đế tất nhiên đã nhìn ra rồi. Chính vì vậy mà ông nhờ lão thái giám cận thân gửi mật thư, hối thúc người nọ sớm diệt trừ loạn đản, sau đó tìm cách xử trí Khâu thừa tướng.


Tuy ông không phải là vị vua anh minh, nhưng ít nhất ông cũng phải làm gì đó để giữ vững bình an cho Tây Huyễn, chỉ có như thế người kế vị sau này mới có thể sống không quá lao lực được.


____________________________________


Leng keng!


Tiếng lung linh thanh thanh vang lên đường phố sầm uất.


Người người qua lại tấp nập, ai nấy đều mang vẻ mặt bặm trợn, trên người mang theo vũ khí, đi theo một nhóm ba đến chục tên.


Vừa nhìn sơ cũng biết được những người này là người trong giang hồ.


Nguyên cả khu phố này, đa số đều là hiệp khách, bên cạnh đó còn có để tử của các môn phái lớn.


"Đoán mệnh đây! Xem phong thủy coi tướng thay đổi vận may đây."


Giọng rao thanh lảnh, cộng thêm tiếng chuông gió rung rung càng làm cho nam nhân trở nên thuần khiết hơn.


Giữa một rừng người như lang như hổ, vậy mà xuất hiện một con thỏ trắng như vậy, quả là khiến cho người khác phải chú ý mà.


Bên cạnh thỏ trắng còn có hai tên nam nhân cao ráo, vẻ mặt anh tuấn tiêu sái, còn mang thêm vài phần khí chất rất khác người.


Ba người họ bày một cái sạp nhỏ bên lề đường, hai nam nhân kia bận rộn đem đồ lỉnh kỉnh sắp xếp cho đẹp mắt, chỉ duy nhất bạch y nam tử vẫn thong dong nhìn dòng người qua lại.


"Vị đại ca này đợi chút."


Y bắt lấy một người trước mắt mình.


"Cái gì?" Tên đó khó chịu giãy tay ra.


Cung Vận Ý hề hề cười, từ từ nói: "Ta nhìn thấy ấn đường huynh hơi đen, hai mắt thâm quần, nhân trung tái mét, có phải gia quyến gặp chuyện nên mấy ngày liền không nghỉ chạy đến thành Tiêm La này?"


Người đó khẽ giật mình: "Sao ngươi biết?"


Cung Vận Ý đập cây quạt trong tay một cái rồi chỉ lên tấm bảng phía sau mình.


"Thiên Cơ Tiên Sinh?"


"Phải! Ta chính là người biết được thiên cơ."


Cùn Vận Ý đầy tự tin nói.


Tên nam nhân bị đôi mắt thành thật của y thuyết phục nên quyết định ghé vào sạp nhỏ.


Hắc y nam tử vừa đặt mai rùa lên bàn, thấy y cười nói vui vẻ với kẻ khác mặt liền trở nên âm u.


Người kế bên giọng bông đùa: "Tướng quân ghen rồi?"


Hắn tặc lưỡi, ngữ địeu khó chịu: "Đã nói với ngươi đừng gọi ta như thế nữa."


"Ây... Quên mất..."


"Cũng một năm rồi, ngươi nên sửa lại ngay đi."


"Vâng, Dương Thiên đại sư huynh."


Trương Lệnh bật cười khiến cho Tư Không Dương Thiên trừng mắt lườm.


Khi hắn muốn rời khỏi kinh thành, Trương Lệnh là người duy nhất xin từ quan, một lòng đi theo hai người họ.


Trượng Lệnh là người có tình có nghĩa, hiểu được nhiệm vụ của tướng quân có trăm ngàn khó khăn nên mới quyết định đi theo. Tuy vậy, trong mắt thê tử hắn lại là người có chút ích kỷ, có chút vô tâm vô phế...


Tư Không Dương Thiên cũng biết được thê tử hắn sẽ rất đau lòng, nên đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng vô ích.


"Hai người đang nói gì vậy?"


Cung Vận Ý ngồi xuống ghế, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hai người họ liền tò mò.


Tư Không Dương Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.


Người vừa được Cung Vận Ý kéo vào cảm thấy như mình không được quan tâm, lên tiếng: "Nói cho ta biết cách hóa giải đi chứ."


Cung Vận Ý vui vẻ cười: "Được, mời huynh rút một lá sâm."


Người nọ nhìn xuống bàn, có một sấp giấy hồng được sắp xếp thành một dãy.


Gã rút ra một tấm, đưa cho y.


"Là chữ Trả."


"Có ý gì?"


Cung Vận Ý bấm đốt ngón tay, sau đó giải thích: "Vị huynh đệ đây đã từng đắc tội với một người vào mấy năm trước phải không?"


Gã gật đầu lia lịa.


"Có lẽ người thân của huynh gặp rắc rối là do kẻ này cố ý trả thù, hiện tại muốn cứu người thân huynh chỉ còn cách hóa giải ân oán với kẻ đó, trả lại thứ mà huynh đã lấy."


Nói đến đây, Trương Lệnh phát hiện ra ánh mắt kỳ quái của Cung Vận Ý.


Hắn nhìn qua Tư Không Dương Thiên khẽ gật đầu. Tư Không Dương Thiên cũng hiểu được ý định của tiểu thúc.


Phàm là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, Cung Vận Ý sẽ ra ám hiệu với họ.


Sự việc của người là này, có lẽ còn liên quan đến nhiều thứ.


Người nọ thả vài đồng xu lẻ lên bàn rồi phất áo bỏ đi, dường như những lời khuyên của y gã đều bỏ ngoài tai.


Cùn Vận Ý thở dài: "Xem ra trận huyết chiến này không tránh khỏi."


"Huyết chiến?"


"Đúng vậy, nhìn phong thái của hắn thì ta đoán hắn không phải chỉ là một hiệp khách tầm thường, lúc nãy bấm đốt ngón tay và nhìn que sâm, nhìn ra được sự việc này có liên quan đến nhiều người..."


Tư Không Dương Thiên khẽ nhíu chặt mày: "Tốc Lạc Phổ Đài?"


"Có thể lắm... Chúng ta đã dành một năm trời để bước chân vào giang hồ, vậy mà một chút tin tức của người Hồ Cương đều không có... Thật không biết bọn họ muốn điên đảo Tây Huyễn này như thế nào..."


Cung Vận Ý chống cằm suy tư, trong lòng rầu rĩ không thôi. Tư Không Dương Thiên đưa tay vỗ vai y.


"Vọng Nguyệt cung sẽ sớm liên lạc với chúng ta."


Trương Lệnh cáu gắt đáp: "Một năm rồi! Cái tên Lâm Sở Thường đó không hề thấy tung tích đâu cả, liệu hắn còn nhớ đến chúng ta?"


"Có thể là vì kiếp nạn..." Cung Vận Ý vừa ngẫm nghĩ vừa nói. Chẳng để ý đến người nào đó đang không hài lòng nhìn mình.


Tư Không Dương Thiên cực kỳ không thích Cung Vận Ý vì tên nam nhân khác mà lo nghĩ. Chẳng biết vì sao trong nột năm này, tính chiếm hữu của hắn ngày càng lớn đối với thúc thúc.


__________________________


Bọn họ bày sạp cũng đã nửa buổi, nghe ngóng không biết là bao nhiêu tin lá cải trên giang hồ.


Nào là hai bang phái vì giành lãnh địa mà đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, Trương gia nọ có con gái bỏ nhà đi theo tình nhân. Đủ thứ chuyện trên đời này, nhưng chẳng có cái nào là đáng ngờ cả.


Cho đến khi có một đám người xì xào bàn tán, đại hội võ lâm sắp tới ắt sẽ có biến động lớn, Vô Ưu phái bao nhiêu năm được vị cung chủ Quan Đông Hàn chiếu cố nay đã không còn nữa.


Quan cung chủ vì một lão nam nhân mà từ bỏ chức vị, thoái ẩn khỏi giang hồ, tiền lệ vị trí minh chủ võ lâm hắn sẽ không đi giành nữa, vậy nhân vật ưu tú nào sẽ lên ngôi đây?


Tin tức này làm chấn động bốn phương, ai nấy đều háo hức, hừng hực máu chiến quyết tâm giành lấy ngôi vị võ lâm minh, làm cho môn phái nở mặc nở mày.


_______________________________


Chắc chương này tới đây thôi, hôm nay mị bệnh quá, đầu óc mơ hồ ghê~~


Mong các bạn thông cảm.
Lần sau sẽ bù lại :((

Bình luận

Truyện đang đọc