THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Đường Dục nhìn thấy tờ chi phiếu 500 vạn thì có chút động tâm, mẹ của Tần Thời Luật là người hào phóng nhất mà cậu từng gặp, nhưng nghĩ đến Tần Thời Luật đang trên đường về sẽ mang lại vui sướng cho cậu, Đường Dục có chút do dự......

Vui sướng và 500 vạn, cậu muốn cái nào hơn đây?

Cán cân trong lòng bắt đầu đong đưa, lắc lư không chừng, lúc thì nghiêng về phía vui sướng, lúc thì nghiêng về phía 500 vạn.

........Cứu mạng, hình như cậu có chứng khó lựa chọn.

Lâm Nghi thấy Đường Dục chậm chạp không chịu nhận chi phiếu, cũng không vội, chỉ là ngữ khí thêm chút trào phúng: "Cậu vốn dĩ cũng là vì tiền, cầm tiền rồi sẽ tốt cho tất cả mọi người, không phải là cậu đang kéo dài thời gian đến khi Tần Thời Luật trở về để tăng giá đấy chứ?"

Thời điểm Tần Thời Luật bước vào vừa lúc nghe thấy Lâm Nghi nói, "Tăng giá gì?"

Đường Dục thấy "vui sướng" của cậu đã trở về, lập tức từ bỏ chi phiếu, đứng dậy chạy vội tới trước mặt Tần Thời Luật, chứng khó lựa chọn của cậu trong nháy mắt không trị mà khỏi, "Anh về rồi."

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua đôi chân trần của cậu, "Dép đâu?"

Đường Dục rụt rụt ngón chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hình như dép bị đá xuống dưới sô pha rồi.

Tần Thời Luật đi qua lấy dép lê cho Đường Dục, toàn bộ quá trình đều làm lơ Lâm Nghi.

Nhìn đứa con trai từ trước đến nay không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt cư nhiên lại đi lấy dép cho người ta, trong mắt Lâm Nghi tràn đầy khinh thường, bà không quen nhất chính là nhìn người khác khoe ân ái ở trước mặt bà, khoe khoang cái gì chứ!

Đường Dục mang dép vào, Tần Thời Luật hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì?"

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, đáy mắt sáng lên một tia yêu tiền: "Mẹ anh cho em 500 vạn, muốn em ly hôn với anh."

Tần Thời Luật cũng không ngoài ý muốn hành động này của Lâm Nghi, là đưa 500 vạn mà không phải trực tiếp nổi điên đuổi người đi, đã là phương thức rất kiềm chế rồi, dù sao thì ở trước mặt người ngoài, bà vẫn còn cố kỵ về điểm giáo dưỡng này.

Thấy Đường Dục hứng thú bừng bừng, Tần Thời Luật hỏi: "Em nhận rồi?"

Đường Dục lắc đầu, "Vẫn chưa, em còn chưa kịp hỏi."

Tần Thời Luật: "Hỏi cái gì?"

Đường Dục không biết hỏi như vậy có thích hợp hay không, chủ yếu vì đây lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này, không có kinh nghiệm gì, sợ hỏi ra lại mất mặt, cậu dùng tay che miệng, nhỏ giọng hỏi Tần Thời Luật: "Em muốn hỏi tiền này có phải là tiền hàng tháng hay không."

Tần Thời Luật nghe được lời này thì sửng sốt một chút, hắn nhíu mày nhìn Đường Dục: "Cái gì?"

Đường Dục lặp lại: "Là tiền trả hàng tháng, 500 vạn có phải là tiền trả hàng tháng hay không."

Tần Thời Luật: "......"

Nhìn vẻ mặt "Em đùa cái gì vậy" trên mặt Tần Thời Luật, Đường Dục lập tức "rạn nứt", "Không, không phải sao?"

Cậu vừa rồi còn cảm thấy vị nữ sĩ này ra tay hào phóng, thì ra cũng nhỏ mọn như vậy sao?

Tần Thời Luật quả thực không biết cả ngày trong đầu cậu suy nghĩ cái gì, hắn thở dài, "Em xem có ai tống cổ ăn mày mà còn trả tiền hàng tháng hay không?"

"Em không phải ăn mày." Đường Dục trợn to hai mắt nhìn Tần Thời Luật, nâng ngón tay lên chỉ vào mũi hắn, "Anh mới là ăn mày, chỉ đáng giá 500 vạn, anh cũng quá rẻ tiền rồi."

Tần Thời Luật: "......"

Đường Dục thật sự ngoài ý muốn, cư nhiên một hơi mua đứt, chỉ cho cậu 500 vạn?

Cậu lại một lần nữa hoài nghi khái niệm "giá trị" của thế giới này.

Cậu nhìn Lâm Nghi, không nhịn được bắt đầu hoài nghi vị nữ sĩ này có thật sự là mẹ ruột của Tần Thời Luật hay không? Chỉ có một loại khả năng, Tần Thời Luật là nhận nuôi, bằng không vì sao lại có thể vũ nhục hắn như vậy?

Tần Thời Luật hỏi Lâm Nghi đang mang vẻ mặt kinh ngạc, "Ngài có gì muốn nói với đứa con trai rẻ tiền của mình không?"

Lâm Nghi: "......"

Lâm Nghi mí mắt run run, nhìn về phía Đường Dục, quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì! Còn trả hàng tháng? Mơ đẹp quá nhỉ?

Thời điểm Tần Thời Luật chưa trở về, Lâm Nghi còn có thể bảo trì vẻ ưu nhã trước mặt Đường Dục, Tần Thời Luật vừa mở miệng, trong nháy mắt Lâm Nghi như chùm pháo hoa nổ tung, đứng lên vung tay rống lớn: "Con nhìn xem, chính con tự nhìn xem con tìm cái thứ gì, nó rõ ràng là tham tiền của con! Đồ vô dụng, bị một tên đàn ông dụ dỗ, đúng là không biết mất mặt mà!"

Đường Dục bị sự thay đổi đột ngột của Lâm Nghi dọa sợ, giật mình chạy ra phía sau lưng Tần Thời Luật trốn đi.

Rõ ràng vừa nãy bà ấy không phải như thế.

Tần Thời Luật mặt không đổi sắc nhìn Lâm Nghi đang dần điên cuồng, ngữ khí bình tĩnh giống như không phải đang nói chuyện với người: "Quản tốt chuyện của ngài đi, chuyện của con không cần ngài quản."

Lúc Lâm Nghi rời đi, trạng thái thoạt nhìn không tốt lắm, Đường Dục có chút lo lắng: "Bà ấy không sao chứ?"

Tần Thời Luật: "Không có việc gì, bà ấy có tài xế."

Đường Dục gật gật đầu, nhìn về phía bàn trà, phát hiện tấm chi phiếu 500 vạn kia vẫn còn ở đó, Tần Thời Luật đi qua cầm lấy chi phiếu, hỏi cậu: "Nếu là tiền trả hàng tháng, em sẽ nhận sao?"

Đường Dục ngay thẳng nói: "Em còn chưa nghĩ xong."

Tần Thời Luật có chút ngoài ý muốn, hắn cho rằng nếu là 500 vạn trả hàng tháng thì cậu sẽ dao động, "Nghĩ cái gì?"

Đường Dục ngồi trở lại sô pha, cuộn chân lên "hòa mình" vào trên ghế, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn: "Em đang suy nghĩ không biết 500 vạn có thể mua được vui sướng của em hay không."

Tần Thời Luật lúc ấy không nghĩ ra "vui sướng của em" là gì, thẳng đến buổi tối khi Đường Dục tắm rửa sạch sẽ nằm liệt trên giường hừ hừ, trong đầu Tần Thời Luật đột nhiên hiện lên ánh mắt mà cậu nhìn hắn khi nói những lời kia.

Động tác Tần Thời Luật hơi ngừng lại, Đường Dục không vui vặn vẹo thân mình, khóe mắt phiếm lệ khó chịu nhìn hắn.

"Đường Dục." Tần Thời Luật ấn lên ngọn nguồn khó chịu của cậu, "Lúc trước em nói vui sướng, không phải là nói chuyện này chứ?"

Đường Dục mơ mơ màng màng "Ưm" một tiếng, bắt lấy tay hắn, "Anh đừng......"

Tần Thời Luật thiếu chút nữa bị cậu chọc tới tắt thở, hắn trở mình ấn người xuống dưới thân, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, hung ác nắm chặt cậu, "Đường Dục, con mẹ nó em "chơi" tôi?"

Đường Dục bị hắn làm cho rưng rưng nước mắt, đứt quãng nói, "Em không có, em còn chưa cho anh tiền mà, không, không tính."

Con mẹ nó! Chưa cho hắn tiền, chơi free?!

Ngẫm lại cũng không tính là chơi free, cậu không nhận tiền của Lâm Nghi, kia chẳng phải là tiền mua dâm sao?

"A, đau." Đường Dục bất mãn cong người lên.

"Em còn biết đau?" Tần Thời Luật bóp cằm cậu, "Đúng là vô tâm!"

Tần Thời Luật tức giận, cuối cùng vẫn giúp Đường Dục giải quyết, rửa tay xong cũng không trở lại giường, mà đi tới thư phòng, Đường Dục xác thật vô tâm vô phế, lúc Tần Thời Luật trở lại, cậu đã ngủ rồi.

Tần Thời Luật nhìn cậu ngủ như heo trên giường, tức chết khiếp.

Lúc trước cậu vì Tiêu Sí Hành mới ở lại bên người hắn, hắn tức giận, hiện tại cậu vì "vui sướng" mà ở lại bên người hắn, hắn càng tức giận, người này thật đúng là có bản lĩnh chọc hắn tức chết mà.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Thời Luật vẫn chưa cho vui sướng mà Đường Dục muốn, Đường Dục đi theo Tần Thời Luật xuống lầu ăn sáng, lúc ăn sáng Đường Dục còn hy vọng xa vời rằng sau khi ăn xong Tần Thời Luật sẽ làm cái gì đó với cậu, đáng tiếc không có.

Tần Thời Luật vừa đến công ty liền nhận được tin nhắn của dì Trương, nói Đường Dục đã ra ngoài, Tần Thời Luật nhất thời có chút hối hận, vốn là muốn giáo huấn Đường Dục một chút vì đã xem hắn như trò chơi nên buổi sáng mới cố ý không giúp cậu làm, kết quả cậu một khắc cũng không chịu ngồi yên.

*****

Bây giờ là cuối tuần, chợ đồ cổ rất đông người, sạp hàng bày dày đặc đồ vật đủ loại đủ kiểu, thật giả trộn lẫn lộn, thanh âm cò kè mặc cả không ngừng vang lên bên tai.

Phía trước ba tầng người, phía ngoài ba tầng người vây quanh thành một khối, bình thường khi xuất hiện tình huống này thì bên trong chắc chắn là có bảo bối gì đó, Đường Dục rất hiếm khi lãng phí sức lực chen vào trong đám đông.

Một ông lão bị vây ở giữa, trong tay cầm một cái lư sáu chân lớn bằng bàn tay, chỉ nhìn màu sắc bên ngoài thì cũng đủ biết món đồ này đã có từ rất lâu, đáng tiếc lại bị gãy một chân.

Tuổi tác của chủ sạp nhìn qua còn lớn hơn ông lão kia một chút, nhưng ngữ khí lại rất tôn kính: "Chu lão, thế nào, là thứ tốt đúng không?"

Vị gọi là Chu lão kia gỡ mắt kính xuống, "Cũng được, cũng tính là vật quý."

Đường Dục gật gật đầu, nhỏ giọng tiếp lời: "80 vạn là cao nhất rồi."

Dư Nhạc Dương đứng ở trong đám đông xem náo nhiệt, nghe thấy thanh âm lẩm bẩm này thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng chỉ thấy được một cái ót cùng mũ áo hoodie màu trắng.

Đường Dục không có hứng thú đối với thứ đồ bị gãy chân này, cậu ngồi xổm ở trước sạp bên cạnh, sau đó liền nghe thấy Chu lão hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Chủ sạp giơ chín ngón, ý chỉ 90 vạn.

Đường Dục nhìn thoáng qua, lắc đầu, "Lỗ rồi."

Chu lão cười cười, đem đồ vật trả lại cho chủ sạp: "Đồ vật cuối thời nhà Thanh, cái giá này...... Không lỗ."

Nói là không lỗ, nhưng chủ sạp mua với cái giá này khẳng định là muốn bán với giá cao hơn, nhưng nghe ý tứ lời này của Chu lão, thứ đồ này cao nhất cũng chỉ đến cái giá này thôi, nếu muốn bán hơn, vậy thì phải chờ đến ngày nào đó vận khí tốt, gặp được một kẻ coi tiền như rác đến mua mới được.

Dư Nhạc Dương càng nhìn càng cảm thấy cái ót rung đùi đắc ý trước mặt này có chút quen mắt, hắn nhích lại gần một chút, sau khi thấy rõ mặt, Dư Nhạc Dương tức khắc kích động trừng hai mắt: "...... Đường Dục?"

~~~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc