THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Đường Dục đăng lên vòng bạn bè chưa được bao lâu, Lý Hi Nhã đã gọi điện thoại tới.....

"Vòng bạn bè của cậu bị làm sao vậy? Đột nhiên khoe ân ái, uống lộn thuốc hả?"

Trên vòng bạn bè của Đường Dục không đăng nhiều lắm, thần kỳ là đó giờ Đường Dục rất ít khi đăng bài nhưng hôm nay lại đăng đến tận ba bài, vòng bạn bè của cậu lướt từ đầu đến đuôi không đến một phút đã xem xong.

Gần đây Đường Dục chỉ đăng một vài đồ vật kỳ lạ, cái bát cái chén gì đó, hôm nay đã đăng ảnh chụp cùng với Cát Phi, lúc sau lại đăng thêm một cậu em trai, này còn chưa tính, đột nhiên rải cẩu lương như vậy có chút mất nhân tính nha.

Đường Dục ném nồi: "Là Tần Thời Luật một hai bắt tôi đăng."

Lý Hi Nhã nhận ra gì đó, hỏi cậu: "Hắn bắt cậu đăng? Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cậu rồi?"

Cô còn nhớ rõ ngày đó ở đồn cảnh sát, Tần Thời Luật đã keo kiệt bủn xỉn như thế nào, không cho Đường Dục add WeChat với cô, cô có chút lo lắng sau khi tên đàn ông keo kiệt này nhìn thấy ảnh chụp chung của Đường Dục và Cát Phi sẽ gây khó dễ cô ấy, lấy thực lực của Tần gia, Cát Phi cũng không phải đối thủ của hắn.

Đường Dục cực kì chắc chắn nói: "Không đâu, lúc tôi đăng đã chặn hắn rồi."

Lý Hi Nhã không hề bất ngờ với hành động của cậu, Đường Dục trông rất giống người thường xuyên làm ra một số chuyện mà người khác không cách nào nghĩ tới, ví dụ như dùng hai con sư tử vàng đánh trộm, ví dụ như lúc đăng ảnh chụp chung với người khác thì chặn chồng mình, dù sao thì cậu vẫn rất khác với người thường.

Lý Hi Nhã không nghĩ ra: "Vậy tại sao hắn lại bắt cậu đăng cái này, nhìn giống như đang tranh sủng vậy."

"Tranh sủng?" Đường Dục cảm thấy cái từ này khá mới mẻ.

Lý Hi Nhã nói: "Vị kia nhà cậu vừa nhìn liền biết là một tên thích ăn dấm, cậu lại là người đánh ba gậy không ra cái rắm, mấy cái chuyện như lén lút tranh sủng này hắn chắc chắn làm được."

...... Đường Dục cảm thấy Lý Hi Nhã giống như đang mắng cậu.

Đánh ba gậy thì chắc chắn cậu sẽ kêu to thiệt to, đau muốn chết luôn.

Lý Hi Nhã chuyển đề tài rất nhanh, hoàn toàn cho thấy cô không vì tấm ảnh của cậu với Tần Thời Luật mà gọi tới, cô hỏi Đường Dục: "Cậu em trai cậu đăng hồi chiều là ai vậy, lớn lên không tệ nha, khi nào mới giới thiệu cho tôi nhận thức đây?"

Đường Dục và Lý Hi Nhã rất hợp nhau ở phương diện này, cậu cũng rất vui vẻ chia sẻ: "Cậu ấy tên là Phương Lộc Minh, là một minh tinh còn chưa nổi tiếng, ngày mai cậu ấy phải đi nơi khác đóng phim, chờ cậu ấy trở về tôi sẽ giới thiệu với cô."

Nói chuyện phiếm với Lý Hi Nhã xong, Đường Dục ấn vào vòng bạn bè xem một chút, đột nhiên nhảy ra một bình luận của Tần Nguyên.

Tần Nguyên: Chồng cậu trông có chút giống cháu trai tôi, bất quá cháu trai tôi là một tên mặt than, cười rộ lên chắc rất khó coi.

Đường Dục hoảng sợ, vội vàng xóa ảnh, sau đó đăng lại lần nữa chặn Tần Nguyên.

Đường Dục vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật.

Cậu nghĩ đến bình luận của Tần Nguyên, có chút nghi hoặc, rõ ràng như vậy mà còn không nhận ra?

Cậu bên này vừa mới đăng xong, Vương Hành lại nhảy ra.

Vương Hành: Yo ho ho, những người khác đều hút nước miếng, chỉ có lão Tần là không hút, người nào đó là đang bên nặng bên nhẹ sao?

2

Đường Dục: "......"

Không xong, hình như lúc trước đăng ảnh chụp chung với Cát Phi và Phương Lộc Minh cậu đã quên chặn Vương Hành!

Tần Thời Luật tắm rửa xong đi ra, liền thấy Đường Dục ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt trầm tư.

"Ngẩn người làm gì đó?" Tần Thời Luật hỏi.

Đường Dục nâng mắt lên nhìn hắn, chậm rì rì gọi tên hắn: "Tần Thời Luật, có phải anh đã xem vòng bạn bè của em rồi không?"

Động tác lau tóc của Tần Thời Luật hơi ngưng lại, xoay người đưa lưng về phía cậu: "Vòng bạn bè của em đều chặn tôi rồi, em thấy thế nào?"

Đường Dục:...... Hắn quả nhiên thấy được.

Nghĩ đến mấy lời của Lý Hi Nhã, Đường Dục hỏi: "Tần Thời Luật, anh ghen tị sao?"

Tần Thời Luật ném khăn lông trong tay xuống, đi đến mép giường cúi người, hai tay chống ở hai bên người cậu, "Anh có giấy chứng nhận, được sự bảo hộ của pháp luật, bị bạn đời hợp pháp của mình chặn vòng bạn bè còn không thể ăn dấm sao?"

Tóc Tần Thời Luật vẫn còn ướt, xoã lung tung trước trán, che đi một phần sắc bén nơi đáy mắt, thoạt nhìn không quá hung dữ như ngày thường.

Có lẽ là vì hắn thừa nhận mình ghen, Đường Dục đánh bạo duỗi tay đẩy phần tóc đang chắn tầm mắt hắn ra, nhìn thẳng vào hai mắt hắn nói: "Hai người kia anh đều gặp qua rồi, một người là nữ cảnh sát chúng ta đã gặp ở đồn, ảnh là do Hi Nhã chụp cho em, ba người bọn em cùng đi ra ngoài ăn cơm, còn một người là cậu minh tinh đêm hôm đó ngồi lên đùi anh."

Tần Thời Luật nắm lấy tay cậu, nghiêm túc sửa cho đúng: "Anh lặp lại lần nữa, cậu ta không có ngồi lên đùi anh!"

"Em biết, hôm nay Tiểu Lộc đã nói với em, cậu ấy nói cậu ấy căn bản chưa từng chạm vào anh." Đường Dục bắt đầu lén lút trả đũa: "Là Vương Hành vu khống anh, hắn châm ngòi ly gián, cố ý làm em hiểu lầm anh, con người này tâm địa không tốt, về sau anh đừng chơi với hắn nữa."

Tần Thời Luật không nghe ra cậu đang cố ý trả thù Vương Hành mật báo, hắn chỉ nghĩ cậu đang khó chịu vì mấy lời xàm ngôn của Vương Hành lần trước.

"Được." Tần Thời Luật hôn lên đầu ngón tay cậu: "Tại sao em lại giải thích chuyện này với anh?"

Đường Dục chân thành nói: "Bởi vì em không muốn làm anh ghen."

Quá doạ người, mệnh tui kị dấm, anh ăn ít một chút thì tôi có thể sống lâu thêm hai ngày.

3

Tần Thời Luật rất hưởng thụ những lời này, nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu, hắn ôm người lên đùi, hỏi: "Em đăng hút nước miếng là có ý gì?"

Đường Dục không nhận ra câu hỏi này là một cái bẫy, cậu thành thật nói: "Là thèm đó."

Tần Thời Luật hơi híp mắt: "Thèm? Thèm cái gì?"

Đường Dục: "Thèm mặt bọn họ."

Tần Thời Luật: "......"

Em thẳng thắn có hơi...... quá mức.

Tần Thời Luật nhéo hai má cậu, ép cậu quay mặt qua nhìn mình: "Anh với bọn họ em thèm ai hơn?"

Đường Dục chớp chớp mắt, không hiểu nói: "Thèm bọn họ."

Tần Thời Luật dùng sức niết mặt cậu: "Nói lại lần nữa."

Đường Dục bị niết đến biến dạng, hàm hồ nói: "Thèm bọn họ."

Tần Thời Luật lập tức ném cậu lên trên giường, đứng lên trừng cậu: "Anh kém như vậy sao? Trước kia thì kém Tiêu Sí Hành, bây giờ còn kém hơn cả hai người không biết là ai?"

Đường Dục bị ném đến cả người đều ngốc, cậu bò dậy nhìn Tần Thời Luật: "Anh làm sao vậy chứ, sao lại tức giận, em nói sai cái gì sao? Vốn dĩ ăn không được mới thèm, làm gì có ai thèm đồ ăn trong chén của mình?"

7

"......"

Tần Thời Luật bị thuyết phục rồi.

Chỉ cần đi theo rãnh não của Đường Dục một hồi, thì hắn không cần phải lao lực lý giải như vậy nữa!

"Đồ ăn trong chén" - Tần Thời Luật trong lòng nở hoa, lại làm bộ làm tịch xụ mặt: "Vậy em nói đi, anh với bọn họ ai đẹp trai hơn?"

Nghe được lời này, Đường Dục không nhịn được nghĩ đến Lý Hi Nhã nói hắn tranh sủng, cậu đứng ở mép giường nhìn Tần Thời Luật, lại nhìn một chút, không nhịn cười ra tiếng.

Tần Thời Luật: "Em cười cái gì?"

Đường Dục vẫy vẫy tay, không xác định hắn có chịu cúi đầu hay không, kéo kéo áo ngủ của hắn.

Tần Thời Luật theo lực kéo của cậu cong lưng xuống: "Làm gì?"

Đường Dục nâng tay lên sờ sờ đầu hắn, giống như thần tiên ban sức mạnh cho phàm nhân, cậu dỗ dành nói: "Anh là tốt nhất, không cần phải tức giận, về sau em không thèm người khác nữa."

Đường Dục nghĩ thầm, lần sau nhất định không được quên chặn Vương Hành!

...... Không, vẫn là xóa hắn an toàn hơn.

*****

Tâm địa không tốt - Vương Hành không biết hai ngày nay gặp phải cái vận xui gì, cha già nhà mình cứ nhìn thấy hắn là lại không vừa mắt, tóm được cơ hội liền mắng hắn một trận.

Hắn tới chỗ Tần Thời Luật tị nạn, thuận tiện oán giận: "Tôi đoán chắc chắn là vị kia nhà cậu đi cáo trạng, hai ngày nay ngày nào cũng chạy tới nhà tôi, lời cậu ta nói ở trước mặt cha già nhà tôi còn có hiệu lực hơn thánh chỉ."

Vương Hành không biết, Đường Dục không chỉ "sai khiến" được Vương lão gia tử nhà hắn, mà Tần Thời Luật cậu càng nắm trong lòng bàn tay.

Tần Thời Luật nói: "Vừa lắm, ai bảo cậu mách lẻo cho tôi trước mặt em ấy."

Phổi Vương Hành bị chọc thành cái tổ ong, hoàn toàn không tìm được người an ủi: "Được rồi. Là tôi bắt chó đi cày, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, vị kia nhà cậu rất mưu mô, coi chừng bị cậu ấy đùa chết."

Lê Thành cầm văn kiện tiến vào, liền nghe thấy Vương Hành nói lời này, nghe có cảm giác như ý kiến của anh hùng.

"Tần tổng, đây là tư liệu ngài muốn." Lê Thành đem tư liệu đưa qua, "Gần đây Đường Vĩ Hoành muốn nhận một hạng mục của thương mại Bành Phái, nhưng vẫn luôn không được Hiệp hội thương mại cấp quyền kinh doanh, vốn dĩ thương mại Bành Phái định hợp tác với ông ta, nhưng không biết vì sao, gần đây lại có ý với Từ gia cũng đang tranh hạng mục này."

Tần Thời Luật lật tư liệu liên quan đến Đường thị trong tay, Đường Vĩ Hoành kinh doanh công ty nhiều năm như vậy, cũng không phải trong tay chưa từng có hạng mục tốt, nhưng ông ta vẫn luôn khóc than, giống như mỗi lần làm đều bị thua lỗ vậy, còn có lỗ hổng tài chính này, vừa thấy liền biết đã bị động tay động chân.

Tần Thời Luật hỏi Lê Thành: "Ông chủ của thương mại Bành Phái, có phải tên là Tiền Chấn Hùng hay không?"

Lê Thành: "Là hắn."

Tần Thời Luật không biết giữa Đường Vĩ Hoành với cái vị ông chủ Tiền này có giao dịch gì, nhưng chuyện Đường Dục bị thương ở chân ngày đó, cậu nói là do Đường Vĩ Hoành muốn đẩy cậu cho Tiền Chấn Hùng nên mới làm cậu bị thương.

Hiện tại ý đồ của thương mại Bành Phái không nằm ở trên người Đường Vĩ Hoành, chẳng lẽ đẩy Đường Dục bị thương thành như vậy còn không thành công?

Nghĩ vậy, Tần Thời Luật liền hận không thể giết c.hết Đường Vĩ Hoành.

Cái lão già này!

Vương Hành "chậc" một tiếng: "Cậu thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả chuyện công ty chú cậu ấy mà cậu cũng muốn quản, chừng nào thì cậu mới chịu đầu tư cho tôi một chút đây?"

Tần Thời Luật: "Công ty đó vốn dĩ là của Đường Dục, chẳng có nửa xu quan hệ với Đường Vĩ Hoành."

Vương Hành nghe ra manh mối: "Cậu muốn nuốt công ty Đường gia?"

Tần Thời Luật: "Không phải nuốt, là giúp Đường Dục lấy về."

*****

Đường Dục nói muốn đổi phòng cho khách thành thư phòng, hai ngày này công nhân ra ra vào vào, đồ vật ban đầu trong phòng cho khách gần như đã bị chuyển đi, thảm, bàn, giá sách Đường Dục đặt cũng lục tục được giao đến.

Bận việc cả buổi sáng, Đường Dục đang nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.

Tưởng Lục Xuyên: "Gần đây cậu đang bận cái gì vậy, sao lại không ra chơi, buổi tối Lưu Quân tổ chức chút trò vui, chỉ thiếu mỗi cậu."

Người này là ai?

Đường Dục chụp màn hình khung chat gửi cho Dư Nhạc Dương, hỏi cậu ta có biết người này không.

Dư Nhạc Dương có góc nhìn của thượng đế giống cậu, Đường Dục cảm thấy cậu và Dư Nhạc Dương có sự ăn ý ngầm, hai người trong lòng hiểu rõ nhưng cả hai lại chưa từng hỏi qua đối phương, dù sao loại chuyện này cũng không tiện nói ra miệng.

Dựa theo hành động lúc trước của Dư Nhạc Dương, cậu cảm thấy thời gian Dư Nhạc Dương tới thế giới này hẳn là dài hơn cậu, cho nên những chuyện cậu không nhớ được đều sẽ chạy đi hỏi cậu ta một chút.

9

Dư Nhạc Dương trả lời một tin nhắn thoại đến hơn 50 giây, 40 giây đầu đều là mắng người, chỉ có 10 giây cuối cùng mới nói Tưởng Lục Xuyên là một trong những đứa bạn ăn chơi rác rưởi của cậu, là chó săn của Đường Lạc, chủ động tới tìm cậu tám phần là do không có tiền mời khách nên mới nhắn tin rủ kẻ tiêu tiền như rác là cậu tới.

Dư Nhạc Dương gửi thêm một tin: "Cậu đừng đi, đừng có mẹ nó mỗi lần đều đi giống như thằng ngốc vậy, tiền nhiều thì đi quyên góp đi, mang tiền đi nuôi chó còn tốt hơn cho bọn nó."

Đường Dục cảm thấy cậu ta nói rất có đạo lý, hơn nữa bản thân cậu cũng không muốn dính líu gì đến những người đó.

Đường Dục không định trả lời Tưởng Lục Xuyên, kết quả Tưởng Lục Xuyên đã liên tiếp nhắn thêm vài tin tới, nói thời gian địa chỉ, còn nói hắn đã nói với những người khác buổi tối cậu sẽ tới.

Tưởng Lục Xuyên: "Đường thiếu, sao lại không nói lời nào vậy, cậu định không cho tôi chút mặt mũi à? Tôi đã nói với bọn họ buổi tối cậu sẽ đến rồi."

Nhìn Tưởng Lục Xuyên liên tục quấy rầy, Đường Dục quyết định lần này không nghe theo Dư Nhạc Dương, cậu muốn đi một chuyến để chuyện này êm xuôi mãi mãi luôn.

Đường Dục:【Được, tôi sẽ đi.】

*****

Buổi tối Tần Thời Luật có một bữa tiệc, về đến nhà đã hơn 10 giờ, trước đó hắn đã nhắn tin cho Đường Dục, Đường Dục vẫn trả lời ngắn gọn xúc tích như cũ.

Về tới nhà Tần Thời Luật mới biết, lần trả lời ngắn gọn này Đường Dục có chút không giống gần đây, mà là giống thời điểm trước khi kết hôn.

Kết hôn hai tháng, Đường Dục đều không chạy ra ngoài chơi vào nửa đêm, đột nhiên bệnh cũ tái phát, Tần Thời Luật gọi cho Đường Dục, điện thoại vang lên thật lâu vẫn không có ai tiếp.

Đã trễ thế này, điện thoại còn không gọi được, Tần Thời Luật bắt đầu lo lắng có phải cậu xảy ra chuyện hay không, bé ngốc kia lười đến muốn mạng, mỗi ngày đến 10 giờ mà không cho cậu ngủ thì sẽ lầm bầm cả buổi, hiện tại đã 10 giờ rưỡi, hay là ngủ quên ở ven đường rồi.

1

Hắn gọi cho Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn mắng hắn có bệnh, "Hơn nửa đêm em còn gọi cho anh tìm người, có phải đầu bị kẹp cửa không? Hay là em lại làm chuyện gì đắc tội người ta, Tiểu Dục lại bỏ nhà đi?"

Lần này Tần Thời Luật có thể đảm bảo bản thân không làm sai chuyện gì: "Em không có!"

Tần Thời Luật lại gọi cho Vương Hành, Vương Hành cạn lời: "Tôi sẽ gửi số điện thoại Vương Từ cho cậu, lần sau cậu trực tiếp liên hệ nó luôn được không, đừng mỗi lần cứ bắt tôi truyền lời."

Vương Hành vừa lúc ở nhà, hắn đi hỏi Vương Từ, Vương Từ nói cậu ta cũng không biết.

Đàm Nam Sơn nghe được tin tức từ Dư Nhạc Dương, nói lúc chiều có một thằng ngu gửi tin nhắn cho Đường Dục gọi cậu tới quán bar.

Tần Thời Luật hỏi: "Thằng ngu nào?"

Đàm Nam Sơn nói: "Là người nào thì đến trong miệng cậu ấy đều có khả năng biến thành đồ ngu, cậu cũng đừng truy cứu là người nào, Dư Tiểu Dương nói cậu ấy chỉ biết người kia hẹn Tiểu Đường, Tiểu Đường đã đồng ý với cậu ta sẽ không đi, lúc sau cậu ấy còn hùng hổ nói với anh không được tường thuật lại cho em biết."

Dư Nhạc Dương mắng người tới mức không nghe nổi, cho dù Đàm Nam Sơn có muốn lặp lại cũng không nhớ được đầy đủ.

Cúp điện thoại, Tần Thời Luật đang muốn gọi cho Lê Thành, trên điện thoại đột nhiên nhảy ra một dãy số xa lạ, Tần Thời Luật nghe điện thoại, ngữ khí rất kém: "Ai?"

Người trong điện thoại dừng một chút: "Tần tổng, là tôi, tôi là Đường Lạc."

Tần Thời Luật nhíu mày: "Sao cậu lại có số của tôi?"

Đường Lạc trấn an nói: "Tôi hỏi ba tôi."

Tần Thời Luật không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Đường Lạc nói: "Có phải Đường Dục vẫn chưa về nhà đúng không, vừa rồi có một người bạn gọi cho tôi, nói nhìn thấy em ấy ở quán bar."

Thật trùng hợp, hắn đang tìm không thấy người mà lúc này Đường Lạc lại gọi tới mật báo, Tần Thời Luật hơi híp mắt: "Quán bar nào?"

Đường Lạc cố ý nói: "Quán bar Hải Triều trên đường Trường Tây, trước kia em ấy thường xuyên đến chỗ đó, Tần tổng, Đường Dục em ấy....."

Đường Lạc còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.

Hắn bỏ điện thoại xuống nhìn, điện thoại đã bị cúp rồi......

Đường Lạc oán hận nhíu mày, hắn trở lại quán bar, nhìn Đường Dục đang cùng một đám người uống rượu tới trời đất quay cuồng, cười lạnh một tiếng.

Rõ ràng chỉ là một đứa không học vấn không nghề nghiệp, một hai phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tần Thời Luật, chờ một lát Tần Thời Luật tới nhìn bộ dạng này của nó thì hắn sẽ biết, bất quá nó chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Sau khi Đường Dục tới quán bar, chuyện đầu tiên cậu làm chính là kêu Tưởng Lục Xuyên đổi hết tất cả rượu thành rượu quý, Đường Dục uống rượu vang đỏ, những người khác thì uống Whiskey, một mình cậu chuốc say cả một bàn người.

Tưởng Lục Xuyên không uống quá nhiều, hắn còn có nhiệm vụ, Đường Lạc nhờ hắn gọi Đường Dục tới uống rượu, còn nói tốt nhất phải chuốc say cậu, sau đó tới khách sạn bên cạnh thuê một phòng, tùy tiện tìm người tới bồi Đường Dục một đêm.

Nhưng nhìn những người này, từng người từng người bị Đường Dục uống đến đổ gục, Tưởng Lục Xuyên tê rần —— Này mẹ nó kêu ai tới bồi đây? Chẳng lẽ để hắn tự mình bồi Đường Dục đi khách sạn?

Đường Dục giống như không có việc gì ngồi trên sô pha lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, cậu nhìn những người kia ngã xuống, ánh mắt chuyển hướng qua Tưởng Lục Xuyên: "Đều uống nhiều rồi, chỉ còn mỗi cậu."

Tưởng Lục Xuyên lúng túng cười cười: "Ha ha, tôi thì thôi đi, lát nữa tôi còn phải đưa từng người trở về."

Tửu lượng Đường Dục vẫn luôn rất tốt, Tưởng Lục Xuyên thường xuyên uống rượu với cậu đương nhiên biết, nhưng hắn thật sự không biết cái tên này cư nhiên uống thế nào cũng không say, cậu ta là thùng rượu hả?

Tưởng Lục Xuyên cảm thấy kế hoạch hôm nay phỏng chừng không thể hoàn thành, hắn nói: "Tôi thấy hôm nay đến đây là được rồi, hay là chúng ta thanh toán trước đi?"

Đường Dục vừa đến đã đổi rượu, một bàn này, không tới hàng trăm thì cũng tới vạn.

Đường Dục không chút sứt mẻ ngồi ở kia, gật gật đầu: "Ừm, cậu đi thanh toán đi."

Tưởng Lục Xuyên: "???"

Tưởng Lục Xuyên chỉ vào chính mình: "Tôi đi?"

Đường Dục nhìn hắn: "Ừm, chứ còn ai nữa?"

Tưởng Lục Xuyên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, hắn nói: "Không phải mỗi lần đều là cậu thanh toán sao?"

Đường Dục buông ly rượu vang đỏ: "Cho nên lần này đến phiên cậu đó."

Tưởng Lục Xuyên: "......"

Đường Dục vững vàng đứng lên: "Hơn nữa hôm nay là do cậu mời tôi tới không phải sao, nào có ai được mời còn phải đi thanh toán? Cậu đi tính tiền đi, tôi uống hơi nhiều, về trước đây."

Đường Dục đi thẳng tắp, nhìn thế nào cũng không giống người uống quá nhiều, nhưng nhìn một đống vỏ chai ở trong góc...... Cậu ta cư nhiên một mình uống hết sáu chai rượu vang đỏ!

Đường Dục đã từng nói, sáu chai là giới hạn của cậu, tuy cậu không ngã chổng vó như những người kia, nhưng cậu cảm giác bản thân đã uống nhiều rồi, đầu óc đều choáng váng.

Đi ra ngoài chưa được vài bước đã đụng phải một người.

Vốn dĩ đã hoa mắt, đâm một cái lại càng thêm choáng váng, Đường Dục cũng không ngẩng đầu, lui về sau một bước, muốn lách đi tránh đối phương, kết quả người kia cũng bước qua, lần nữa ngăn cậu lại.

Đường Dục ngẩng đầu, dưới ánh đèn chói loá của quán bar, một lúc lâu sau cậu mới thấy rõ gương mặt người này, "A? Tần Thời Luật, sao anh lại tới đây?"

Tưởng Lục Xuyên đuổi theo ra tới, thấy Đường Dục bị một người đàn ông ôm eo rời đi, Tưởng Lục Xuyên có chút hoảng, tuy Đường Dục thích chơi bời, nhưng trước giờ chưa từng làm loạn, hôm nay là Đường Lạc kêu hắn tổ chức, nhưng người gọi Đường Dục ra là hắn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn chỉ sợ không đảm đương nổi.

Hắn vội vàng gọi cho Đường Lạc: "Em trai cậu bị một người đàn ông tôi chưa từng gặp dẫn đi, có thể xảy ra chuyện gì hay không, có cần tôi đi theo không?"

Đường Lạc đã về nhà, nghe nói Đường Dục bị người xa lạ dẫn đi, hắn không tiếng động cười mỉm, hỏi: "Nó uống nhiều không?"

"Cái này......" Tưởng Lục Xuyên cũng không biết Đường Dục có được gọi là uống nhiều hay không, nói cậu uống nhiều, nhưng cậu ta còn không chịu thanh toán, muốn nói cậu không uống nhiều...... Hắn nhìn thoáng qua sáu chai rượu rỗng, "Một mình cậu ta uống sáu chai rượu vang đỏ."

Đường Lạc không biết tửu lượng Đường Dục thế nào, nhưng hắn thật sự chưa từng thấy người nào có thể uống sáu chai rượu vang đỏ mà vẫn chưa say.

Bất quá say là tốt rồi, hắn chính là muốn nó uống say, Đường Lạc nói: "Không cần phải xen vào, sẽ có người đi tìm nó."

1

Tốt nhất là lúc Tần Thời Luật tìm được nó thì có thể nhìn thấy nó đang ở cùng một người đàn ông xa lạ.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, một đứa không an phận như Đường Dục, rốt cuộc có thể bá chiếm Tần Thời Luật tới khi nào!

Bình luận

Truyện đang đọc