THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Mấy ngày sau, Đường Dục ở nhà dưỡng thương, không tiếp tục tới Tây giao phơi nắng nữa.

Cửa nhà ấm trồng hoa bị người từ bên ngoài kéo ra, Tần Thời An đứng ở cửa kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Wao, cái này nhà ấm trồng hoa này được xây khi nào vậy, nhìn ngầu ghê!"

Nhà ấm trồng hoa là do Đường Dục tự mình thiết kế, không phải nhà ấm trồng hoa kiểu vuông vức, mà là tạo hình của lâu đài có đỉnh nhọn, còn được làm bằng thuỷ tinh, thoạt nhìn giống như một cung điện Thủy Tinh.

Đường Dục nhìn Tần Thời An: "Cậu lại trốn học sao?"

Tần Thời An đi vào, không khách khí cầm lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống: "Hôm nay chủ nhật không có đi học, em tới đây tìm anh chơi."

Đường Dục tiếp tục tưới nước cho hoa: "Cậu không có bài tập sao."

"Có, nhưng mà em lười làm." Tần Thời An duỗi dài chân, thiếu chút nữa đá trúng hoa của Đường Dục.

Đường Dục nhìn cậu ta một cái, Tần Thời An ngượng ngùng cười cười, yên lặng thu chân về.

Từ ngày đó ăn bữa cơm với bọn họ, Tần Thời Luật đã không còn là người mà Tần Thời An sợ hãi nhất nữa, bởi vì cậu ta đã tìm được chỗ dựa! Anh cả cậu ta ở trước mặt anh Tiểu Dục không hề có một chút nóng nảy nào, ôn nhu tới mức như thay đổi thành người khác, Tần Thời An giống như phát hiện ra đại lục mới, động một cái liền chạy tới tìm Đường Dục cầu được bảo vệ.

"Em không muốn lại ngồi ngốc ở nhà, lại không có chỗ để đi, anh Tiểu Dục, anh đừng đuổi em đi mà, cũng đừng nói anh cả biết, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ đuổi em về."

Tần Thời An như bị bật công tắc, vừa nói là không dừng lại được, "Anh không biết bây giờ nhà em ầm ĩ thế nào đâu, bác cả với bác dâu đang nháo nhào đòi ly hôn, chuyện này anh biết đúng chứ, chính là ba mẹ của anh cả em."

Sau khi từ Miến Giang trở về ăn bữa cơm với Lâm Nghi, Đường Dục cũng chưa gặp lại bà, cậu hỏi: "Ly hôn chưa?"

Tần Thời An nói: "Đâu có dễ dàng như vậy, bác cả không chịu ly hôn, vì chuyện này mà nhà em ồn ào đến gà chó không yên, tính tình bác dâu cũng giống hệt như anh cả, thời điểm bà ấy không chịu buông tay thì dù ai có khuyên thế nào bà ấy cũng không buông, hiện tại bà ấy muốn ly hôn, cho dù bác cả em có đập vỡ đầu cũng vô dụng."

Đường Dục cho rằng ba mẹ Tần Thời Luật hẳn là không có tình cảm với nhau, ly hôn chỉ là chuyện ký tên mà thôi, sao lại rắc rối như vậy?

Cậu có chút tò mò: "Vậy tại sao bác cả cậu không chịu ly hôn?"

Tần Thời An vỗ đùi, rốt cuộc cũng có cớ để ở lại chỗ này, cậu ta đứng lên túm Đường Dục: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, đi đi đi, chúng ta vào trong nhà rồi nói."

Hai người vào nhà ngồi xuống sô pha, Tần Thời An liền bắt đầu kể lại những chuyện thầm kín không thể cho người khác biết của nhà bọn họ.

Dì Trương nghe được một lúc thì mí mắt giật giật, thầm nghĩ vị này thật đúng là cái gì cũng dám nói!

Nửa tháng trước, Lâm Nghi đề nghị ly hôn, bà thông báo cho Tần Thời Luật, nhưng Tần Thời Luật không trở về.

Tần Thời An nói: "Bất quá chuyện này cũng không có gì hiếm lạ, vốn dĩ anh cả em cũng đâu có thích quản chuyện của bọn họ."

Trọng điểm là sau khi Lâm Nghi đề nghị ly hôn......

Ngay từ đầu, bác cả của Tần Thời An, cũng chính là cha của Tần Thời Luật nhìn thấy đơn ly hôn cũng không có phản ứng gì, giống như hết thảy đều ở trong dự liệu của ông.

Thẳng đến khi Lâm Nghi hỏi: "Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn không rõ, rốt cuộc là vì sao ông lại đối xử với tôi như vậy, tuy năm đó tôi có ý với ông, nhưng cũng không đến mức thiếu ông thì sống không nổi, nếu ông thật sự chán ghét tôi thì cứ cự tuyệt, tôi cũng sẽ không lì lợm la liếm, hà tất gì phải đồng ý kết hôn rồi lại vũ nhục tôi như vậy."

Tần Chung vừa mới ký xuống một chữ "Tần" trên đơn ly hôn, nghe được những lời này thì ngòi bút ngừng lại, ông ta cười châm chọc: "Bà không hiểu?"

Lúc này Tần Phương Xung đánh gãy bọn họ: "Nếu đã quyết định ly hôn thì nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?"

Lâm Nghi: "Cũng đúng, xác thật không có ý nghĩa gì."

Tần Chung không biết vì sao lại đột nhiên phát điên, "cạch" một tiếng ném bút xuống đơn ly hôn, cho tới nay ông ta chưa từng có tiền đồ gì, sau khi kết hôn cũng làm bản thân sống như một con rệp, không có tính khí, cũng không nổi giận.

Nhưng sau khi Tần Chung nghe được Lâm Nghi hỏi như vậy, ông ta đột nhiên bùng nổ: "Bà không hiểu, bà cư nhiên nói mình không hiểu!"

Lâm Nghi kinh ngạc nhìn ông ta: "Tôi nên hiểu cái gì sao?"

Tần Phương Xung đập "rầm" lên bàn: "Được rồi, con ngồi xuống cho ta!"

Trước kia khi Tần Phương Xung nổi giận, Tần Chung sẽ không nhiều lời một câu, nhưng lần này ông ta lại không ngừng.

Năm đó Tần Chung đang có tình yêu cuồng nhiệt với bạn gái, nhưng sau khi lời kết thông gia của Lâm gia bị ông ta cự tuyệt, người phụ nữ kia liền bỏ mình vì phanh không nhạy dẫn tới tai nạn giao thông, ban đầu ông ta cũng không ghi hận tất cả mọi chuyện lên người Lâm Nghi, nhưng sau khi Lâm Nghi mang thai, Tần Chung nhận được một tin nhắn nặc danh, nói cho ông ta biết hết thảy những chuyện này đều là bút tích của Lâm gia.

Lâm Nghi nghe xong thì cả người đều choáng váng.

Hơn ba mươi năm, bà cư nhiên không biết bản thân lại lưng đeo mạng người trong lòng Tần Chung.

Tần Chung oán hận trừng mắt nhìn bà: "Bà dám nói chuyện này không phải bà làm, trừ gia đình các người ra, còn ai có thể hại cô ấy đây!"

Lâm Nghi nhìn người đàn ông đã kết hôn với mình hơn 30 năm, không chỉ đồng sàng dị mộng mà còn hận bà đến tận bây giờ, bà đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bà nở nụ cười, cười đến thê lương: "Tần Chung, ông cho rằng ông là ai, đáng giá đến mức khiến tôi vì ông mà đi giết người sao?"

Tần Chung không ngờ Lâm Nghi sẽ không thừa nhận: "Bà không thừa nhận cũng không sao, người đang làm trời đang nhìn."

Lâm Nghi ưỡn ngực: "Đúng, người làm, trời nhìn, Tần Chung, ông ngay cả sự thật cũng không có biết rõ đã oan uổng tôi nhiều năm như vậy, tôi không trách ông phụ tôi, tôi chỉ trách bản thân tôi mắt mù, sao lại không nhìn ra ông là một người ngu xuẩn như vậy, ông thậm chí còn không biết người gửi tin nhắn kia là ai mà đã nhắm mắt tin tưởng những chuyện đó là do tôi làm, ông không xứng làm một người chồng, càng không xứng làm một người cha, thậm chí ngay cả người yêu cũng không xứng, tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho người phụ nữ kia."

Lâm Nghi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Miễn trước mặt mọi người, hỏi ông có biết chuyện này hay không.

Lâm Miễn mắng bà: "Có phải em có bệnh hay không? Người phụ nữ nào, rồi cái gì mà phanh xe không nhạy, em cho rằng Cục Cảnh Sát là anh mở hả, nói muốn giết người là giết người."

Lâm Nghi nhìn về phía Tần Chung, xác nhận lần nữa với Lâm Miễn: "Thật sự không phải anh làm đúng chứ?"

Lâm Miễn không kiên nhẫn: "Con mẹ nó đúng, em đang ở đâu, lại hít phải cơn gió nào nữa vậy, đã nói để anh đi cùng mà không chịu, bây giờ anh đi đón em, mau ký đơn ly hôn cho xong đi."

Biệt thự rộng lớn cứ như vậy lặng ngắt như tờ, Lâm Nghi cúp điện thoại, nhìn Tần Chung: "Chuyện năm đó không phải do Lâm gia chúng tôi làm, loại nước bẩn này cũng đừng hắt lên nhà chúng tôi, còn về chuyện là ai làm, tự ông đi tra đi, đây không phải nghĩa vụ của tôi."

Bà cầm bút, nhanh chóng ký tên mình xuống đơn ly hôn, sau đó đưa cho Tần Chung: "Ký đi, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa."

Tần Chung nhìn cây bút trong tay Lâm Nghi một lúc lâu mới duỗi tay cầm lấy, đầu óc ông ta có chút loạn, tin nhắn năm đó ông ta quả thật chưa từng điều tra qua.

Ngòi bút ấn trên giấy nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích, ông hỏi Lâm Nghi: "Thật sự không phải bà?"

Lâm Nghi đã không còn sức lực để dây dưa với ông ta, hơn ba mươi năm, bà đã nghĩ chắc là do Tần Chung không yêu bà, nhưng bà thật sự không nghĩ tới, thì ra Tần Chung vẫn luôn hận bà.

Thật buồn cười.

Ngữ khí Lâm Nghi ôn nhu giống hệt thời điểm hai người vừa mới kết hôn, bà lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía Tần Chung: "Ký đi, ký xong chúng ta đều được giải thoát rồi."

...

Tần Thời An là một người kể chuyện rất hay, chân thật đến mức khiến Đường Dục nhíu chặt chân mày.

Đường Dục hỏi: "Vì sao cuối cùng lại không ký?"

Tần Thời An nói: "Không biết, dù sao bác cả em cũng không chịu ký, nói là phải đợi ông ấy điều tra rõ rồi mới ký."

6

Đường Dục cảm thấy Lâm Nghi có chút đáng thương, tuy lúc trước bà ấy lợi dụng cậu là không đúng, nhưng có lẽ bà thật sự không còn biện pháp nào khác.

Đường Dục: "Đều đã qua lâu như vậy, còn tra được sao?"

Tần Thời An nói: "Quá lâu rồi, hơn ba mươi năm, nếu có thể tra được thì năm đó cảnh sát đã tra ra rồi."

Tần Thời An nhìn Đường Dục, thấy cậu vì chuyện năm đó mà lo lắng, Tần Thời An nói: "Kỳ thật anh nên đau lòng anh cả mới đúng, anh ấy mới là người đáng thương nhất, cha không thương mẹ không yêu, em nghe mẹ em nói, lúc bác dâu vừa sinh anh ấy được vài năm thì trạng thái tinh thần không được tốt, rất nhiều lần đã suýt chút nữa giế.t chết anh cả. Năm anh ấy 5 tuổi, bác dâu phát bệnh nhốt anh ấy dưới tầng hầm, qua ba ngày mới được người hầu trong nhà phát hiện."

1

"Còn bác cả của em, ngoại trừ đòi tiền thì chưa bao giờ quan tâm đến anh cả, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ôm anh ấy một lần nào, anh cả em lớn lên giống như một cô nhi vậy." Nói đến này, Tần Thời An thở dài: "Nhà chúng em mặt ngoài thì hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng thật ra bên trong lại chẳng có gì tốt, khó trách anh cả lại không muốn dẫn anh về."

Tần Thời An như bị cuốn vào vòng luẩn quẩn đau lòng Tần Thời Luật, một mình lẩm bẩm không yên: "Từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng được yêu thương, sau khi lớn lên lại bị ông nội đẩy đến vị trí hiện tại, nhưng ai cũng biết, ông nội em không thật sự muốn cho anh cả thừa kế Tần gia, chỉ muốn mượn gia thế Lâm gia trong tay anh ấy để củng cố Tần gia mà thôi."

"Mặt ngoài ba em và chú ba nhìn như không tranh không đoạt, nhưng tất cả đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị trí của anh cả, đây cũng là nguyên nhân anh hai em bị ba em ném ra nước ngoài, nếu không còn không biết sẽ nháo ra chuyện xấu gì nữa, anh đừng thấy anh cả hung dữ, nếu anh ấy không hung dữ một chút thì đã sớm bị gặm đến xương cốt cũng không còn."

Tần Thời An cọ cọ bên người Đường Dục: "Anh Tiểu Dục, em biết anh cả thích anh, em chưa từng thấy anh cả đối xử tốt với ai giống anh hết, anh phải đối xử tốt với anh ấy một chút, nếu ngay cả trong hôn nhân cũng bất hạnh, vậy anh ấy thật sự quá đáng thương."

Trước kia Đường Dục chỉ biết Tần Thời Luật là một đại vai ác tâm tình bất định, tùy thời đều sẽ bạo phát, nhưng lại không biết trong quá khứ, hắn đã phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

So sánh với bản thân được cha mẹ anh chị yêu chiều, chưa từng chịu một chút ủy khuất nào, Tần Thời Luật cũng quá khổ rồi.

Hình như hiện tại cậu đã có chút hiểu tại sao Tần Thời Luật lại trở nên tàn bạo khi biết cậu phản bội, một ánh nhìn khi còn nhỏ đã trở thành tia sáng duy nhất trong lòng hắn, một khi tia sáng này biến mất, thế giới của hắn sẽ không còn bất cứ tia sáng nào nữa.

Hiện tại, cậu chính là tia sáng đó......

Buổi tối Tần Thời Luật tan tầm trở về, hắn cảm thấy Đường Dục có chút không đúng, lúc ăn cơm cứ liên tục gắp đồ ăn cho hắn, cũng không quan tâm thứ đó là gì đều bỏ vào chén hắn, lúc thì gắp một miếng gừng, lúc thì gắp một đống tỏi.

10

Tần Thời Luật đang tự hỏi có phải bản thân đã làm gì khiến cậu không vui hay không.

Nhưng sự thật không như hắn nghĩ, do Đường Dục chỉ lo nhìn hắn nên không chú ý bản thân đang gắp thứ gì.

Trước khi ngủ, Tần Thời Luật từ phòng tắm đi ra, liền thấy Đường Dục vốn dĩ đang ngồi trên giường đột nhiên đứng lên, cậu đứng ở trên giường, thần bí vẫy vẫy tay với hắn.

"Anh lại đây."

Tần Thời Luật không biết cậu muốn làm gì, tóc còn chưa lau khô đã ném khăn lông sang một bên, mới vừa đi đến mép giường đã bị Đường Dục ôm lấy đầu giống như đang ôm bóng rổ.

Tần Thời Luật: "Hửm? Đang làm gì vậy?"

Đường Dục dùng mặt cọ cọ "trái bóng" trong ngực, dùng tay vỗ vỗ nhẹ gáy hắn: "Thương thương anh."

4

Tần Thời Luật cười khẽ: "Sao lại đột nhiên thương anh?"

Bởi vì anh đáng thương, nhưng lời này Đường Dục không định nói ra, cậu nói: "Em chỉ muốn dỗ anh mà thôi, anh đừng nói chuyện."

Tần Thời Luật vòng tay ôm eo cậu, kéo cậu sát lại gần: "Bảo bối, không có ai dỗ người như em cả, muốn dỗ anh thì có thể hôn anh một cái."

Đường Dục hôn lên đỉnh đầu ẩm ướt của hắn: "Được không?"

Tần Thời Luật ngẩng đầu, "Không được, em hôn không đúng chỗ."

Đường Dục nhìn hai mắt hắn, tầm mắt lướt xuống dưới, lướt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên môi, cậu chậm rãi cúi đầu, không đợi cậu hôn lên, sau cổ đã bị người dùng sức áp chế, nháy mắt đã đưa thế chủ động vào tay Tần Thời Luật.

Nụ hôn kết thúc, thời điểm Tần Thời Luật đang chuẩn bị làm chuyện chính, Đường Dục đột nhiên nói: "Ngày mai chúng ta đi gặp mẹ anh đi."

Nói đến chuyện châm dầu vào lửa, Đường Dục đứng thứ hai không ai thứ nhất, nhưng nói đến chuyện dập lửa, hình như cậu cũng làm rất tốt.

Tần Thời Luật lấp kín miệng cậu, hung hăng mổ một ngụm: "Em có thể đừng nghĩ đến người khác vào thời điểm này được không?"

Đường Dục: "Nhưng mẹ anh đâu phải người khác."

Tần Thời Luật thò tay vào lưng quần cậu: "Có phải thằng nhãi ranh Tần Thời An kia lại nói gì với em không?"

Đường Dục lắc mông hừ một tiếng.

Tần Thời Luật cắn lỗ tai cậu: "Bảo bối của anh lại muốn đi mở rộng chính nghĩa sao? Có phải nếu bây giờ anh mặc kệ em thì em sẽ bỏ nhà đi trốn đúng không?"

Đường Dục khó chịu lắc đầu: "Không đi, không bỏ nhà đi trốn."

*****

Ngày hôm sau Đường Dục cũng không đi gặp Lâm Nghi, nguyên nhân là do Tần Thời Luật nói Lâm Nghi không ở Phú Dương.

Buổi chiều, Tần Thời An lại tới nữa, Đường Dục ở trong thư phòng vẽ tranh, Tần Thời An tự mình tìm một chỗ ngồi chơi game.

Đường Dục nói: "Hôm nay là thứ hai."

Tần Thời An làm bộ nghe không hiểu: "Ừm."

Bút lông trong tay Đường Dục phác họa ra hình dáng lá cây, "Tại sao không đi học?"

Tần Thời An nhấc chân gác lên bàn trà của Đường Dục, "Không muốn đi."

Đường Dục không ngẩng đầu: "Lấy chân xuống."

Tần Thời An lập tức bỏ chân xuống, cậu ta nhìn Đường Dục: "Anh đang vẽ gì vậy?"

Đường Dục: "Nói sang chuyện khác cũng vô dụng, bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện cậu trốn học."

Tần Thời An bĩu môi: "Em không muốn tới trường, em học không tốt, thầy cô giáo và bạn học đều không thích em, em cũng không thích bọn họ."

Đường Dục ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: "Có phải bọn họ không thích cậu là vì cậu nói quá nhiều hay không?"

Tần Thời An lớn tiếng: "...... Không phải!"

Đường Dục không tin: "Vậy thì vì cái gì?"

Tần Thời An nhíu nhíu mày, cậu ta bỏ điện thoại xuống, nhìn tranh của Đường Dục, cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Anh vẽ đẹp thật đấy, cô nhỏ của em bán tranh, nếu cô nhỏ thấy khẳng định sẽ rất thích tranh của anh."

Nói đến Tần Nguyên, Đường Dục thuận miệng hỏi câu: "Cô nhỏ cậu ra nước ngoài đã về rồi sao?"

Tần Thời An phản ứng rất nhanh: "Làm sao anh biết cô nhỏ em ra nước ngoài?"

Đường Dục: "......"

Trước khi Tần Nguyên ra nước ngoài đã gọi cho cậu, nói nếu cậu vẽ tranh thì nhất định phải đưa cho cô mua, lúc đó Tần Nguyên nói đi nửa tháng, hiện tại đã qua nửa tháng khá lâu rồi.

Tần Thời An cũng không nghĩ nhiều, tưởng Tần Thời Luật nói chuyện này cho Đường Dục, "Cô nhỏ em mới trở về hôm qua, đúng rồi, anh đã gặp cô nhỏ em chưa, cô nhỏ là người có quan hệ tốt nhất với anh cả trong nhà em, cô nhỏ mà gặp anh thì chắc chắn sẽ rất thích anh cho coi."

Cái này Đường Dục không phủ nhận, Tần Nguyên quả thật rất thích cậu.

Vừa mới dứt lời, điện thoại Đường Dục liền lóe lên một cái, cậu đã kịp cầm điện thoại lên trước khi Tần Thời An thấy rõ tên.

Bà chủ triển lãm:【Tôi về rồi đây, gần đây có vẽ được bức tranh nào chưa? Tôi có mang vài bức tranh từ nước ngoài về, có hứng thú đến xem không?】

Đường Dục trả lời "Được", hai người hẹn nhau ngày mai gặp mặt, Đường Dục tắt điện thoại đặt lên bàn.

Tần Thời An nheo nheo mắt: "Không phải anh cả em nhắn?"

Đường Dục: "Ừm."

Tần Thời An: "Anh Tiểu Dục có chút không thích hợp nha, là ai vậy, tại sao không cho em xem?"

Đường Dục cũng không sợ cậu ta: "Không cho cậu xem đấy."

Tần Thời An có chút tò mò, nhưng cũng không tới mức đi nhìn lén chuyện riêng tư của người khác.

Buổi tối, Tần Thời An đi về trước khi Tần Thời Luật về nhà, cậu ta không muốn đụng phải anh cả rồi bị mắng một trận đâu, kết quả sau khi về đến nhà cậu ta mới phát hiện, tránh được hòa thượng nhưng không thể thoát khỏi miếu, anh cả cư nhiên ở đây!

Tần Thời An thành thật đứng một bên: "Anh, sao anh lại về đây?"

Tần Thời Luật liếc mắt nhìn cậu ta: "Em đi từ đâu về?"

Tần Thời An gãi gãi đầu, ấp úng.

Tần Thời Luật đoán được cậu ta đã đi đâu, "Anh chưa nói em không được làm phiền Đường Dục sao?"

Tần Thời An nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Dục không chê em phiền mà."

Tần Nguyên: "Ayda, đều gọi anh luôn rồi, xem ra quan hệ giữa con với chị dâu không tệ ha?"

Tần Thời An nói: "Anh Tiểu Dục không thích bị gọi là chị dâu, cô nhỏ, hôm nào cô cũng đi gặp anh Tiểu Dục đi, anh ấy rất tốt, anh ấy còn biết vẽ tranh, vẽ bằng bút lông luôn, cực kì đẹp."

Cũng đâu phải Tần Nguyên chưa từng nghe qua thanh danh của vị kia nhà Tần Thời Luật, cô không tin: "Con hiểu nghệ thuật từ khi nào vậy, còn có thể đánh giá tranh?"

Tần Thời An đúng là không hiểu, nhưng đẹp hay không đẹp cậu ta vẫn có thể nhìn ra: "Tranh nhìn rất đẹp, không tin thì cô đi nhìn thử xem."

Tần Nguyên cười mắng: "Được rồi, con đó, cô còn không hiểu con sao, đừng có vì sợ có anh cả con ở đây mà nói lời trái lương tâm."

Tần Thời An không phục: "Con không có nói trái lương tâm, không tin cô hỏi anh cả đi, anh Tiểu Dục biết vẽ tranh đúng không anh?"

Tần Thời Luật không muốn nhắc tới Đường Dục trong cái nhà này, miễn cho cậu bị dính xui xẻo, "Biết vẽ, nhưng cũng không giỏi đến mức như em nói."

Tần Thời An nhe răng: "Anh có bản lĩnh thì đi nói câu này trước mặt anh Tiểu Dục đi."

Tần Nguyên dùng ngón tay ấn đầu Tần Thời An: "Được nha, bây giờ có lá gan khiêu chiến anh cả con luôn sao, đây là tìm được chỗ dựa cứng hơn anh con hả?"

Tần Thời An kéo Tần Nguyên qua nhỏ giọng nói: "Đó là vì cô chưa nhìn thấy dáng vẻ anh cả trước mặt anh Tiểu Dục thôi, một giây trước còn hận không thể một chân đá bay con, một giây sau anh Tiểu Dục mở miệng nói một tiếng, anh cả liền cười chói lọi như ánh sáng phật pháp vậy đó, rạng rỡ khắp thế gian luôn."

Tần Nguyên chưa từng thấy qua dáng vẻ cười rạng rỡ như ánh sáng phật pháp của cháu trai mình, cô thật sự có chút tò mò, "Xem ra cô phải đi gặp vị cháu rể này rồi."

Tần Thời An nói: "Vậy ngày mai gặp, mấy ngày nay anh Tiểu Dục đều rất rảnh rỗi."

Nói xong Tần Thời An mới phát hiện bản thân lỡ miệng, cậu ta trộm liếc mắt nhìn Tần Thời Luật một cái, thấy hắn không nổi bão, Tần Thời An thầm nói còn may là anh Tiểu Dục của mình "dùng" tốt.

Tần Nguyên lại nói: "Ngày mai không được, ngày mai cô có hẹn rồi."

Tần Thời Luật nhướng mày: "Hẹn với anh bạn nhỏ gì đó của cô?"

Tần Nguyên liếc mắt nhìn hắn: "Thế nào, con ghen ghét hả? Cô vừa mới trở về, chẳng lẽ không được tới tìm anh bạn nhỏ tạo hảo cảm sao."

Tần Thời Luật tỏ vẻ tán đồng: "Xem ra con cũng phải sớm đi gặp dượng nhỏ tương lai thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc