THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Mấy ngày nay Đường Vĩ Hoành bận tối mặt tối mày, lúc trước ông ta làm thế nào cũng không nhận được quyền kinh doanh từ Hiệp hội thương mại, nhưng không hiểu tại sao hai ngày nay bên Hiệp hội lại đột nhiên phê chuẩn.

Còn về Tần Thời Luật bên kia, Đường Vĩ Hoành cũng không quá để ý, do Tần Thời Luật cũng không đến gây phiền phức gì cho bọn họ, Đường Vĩ Hoành suy nghĩ, chờ thêm mấy ngày để chuyện này lắng xuống ông ta sẽ tới tìm Đường Dục nói chuyện, từ trước đến nay Đường Dục vẫn luôn nghe lời, chỉ cần cậu chịu cầu tình, Tần Thời Luật khẳng định sẽ không truy cứu nữa.

Quán bar Hải Triều, nửa bên mặt của Tưởng Lục Xuyên đều sưng tấy, rót hết ly này đến ly khác giống như rượu miễn phí không phải trả tiền.

Hồ Chính Đình nhìn vỏ chai rỗng trên bàn: "Làm sao vậy, cậu gọi tôi tới đây để ngồi xem cậu uống rượu?"

Tưởng Lục Xuyên "cạch" một tiếng đặt ly rượu xuống: "Tôi bị ba đánh."

Hồ Chính Đình nhìn mặt hắn: "Ừ, rất rõ ràng."

Tưởng Lục Xuyên mắng một câu thô t.ục: "Con mẹ nó, cũng không biết đã đắc tội đến vị thần tiên nào, trong vòng một tuần tất cả các hạng mục hợp tác của nhà tôi đều mất hết. Hôm nay không biết ba tôi nghe được tin tức từ ai, nói tôi đắc tội người ta, lập tức tát cho tôi mấy phát, tôi mẹ nó đắc tội ai?"

Hồ Chính Đình cũng có chút bất ngờ, Tưởng Lục Xuyên chưa từng quan tâm đến chuyện kinh doanh của gia đình, nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài uống chút rượu, sao hắn có thể gây rắc rối cho chuyện kinh doanh trong nhà được, lời này nghe có chút ảo: "Cậu đắc tội ai mà cậu còn không biết?"

Tưởng Lục Xuyên cũng rất muốn biết, nhưng hắn căn bản không cảm thấy bản thân đã đắc tội ai.

Tưởng gia kinh doanh vật liệu xây dựng, tuy không phải là công ty gì lớn, nhưng bao nhiêu năm trôi qua cũng tích được không ít đối tác, có thể trong vòng một tuần chặt đứt hết toàn bộ hạng mục hợp tác, đây là muốn bức chết cả nhà bọn họ hay sao, nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra được, rốt cuộc bản thân đã đắc tội ai.

Tưởng Lục Xuyên lại rót thêm rượu, "Tôi mẹ nó đắc tội quỷ hả, tôi căn bản không hề làm gì, nhiều lắm chỉ có ngày đó gọi Đường Dục ra ngoài một lần, cuối cùng cái hoá đơn đó cũng là tôi thanh toán......"

Sắc mặt Hồ Chính Đình hơi biến đổi, đánh gãy hắn: "Cậu nói ai?"

Tưởng Lục Xuyên nhìn hắn một cái: "Cậu kích động như vậy làm gì, tôi nói Đường Dục, đứa em trai phế vật của Đường Lạc đó."

Hồ Chính Đình: "......"

Cậu mới là phế vật, không chỉ phế, còn ngu nữa!!

3

Nói đến Đường Dục, Hồ Chính Đình theo bản năng sờ sờ đầu của mình, lúc trước bị ông ngoại dùng gậy batoong gõ, vị trí đó hình như vẫn còn ẩn ẩn đau.

Trước kia hắn cũng như một thằng ngu, hắn gần như có thể đoán được tại sao Tưởng Lục Xuyên lại tìm Đường Dục, hắn hỏi: "Cậu đã làm gì?"

Tưởng Lục Xuyên kể cho Hồ Chính Đình nghe chuyện Đường Lạc bảo hắn gọi Đường Dục tới để chuốc say, sau đó kiếm một người bồi Đường Dục tới khách sạn: "Bất quá cũng không đến phiên tôi làm chuyện này, lúc rời đi tôi thấy cậu ta bị một người đàn ông dẫn đi, có quỷ mới biết hắn đã đưa cậu ta đi đâu."

Ánh mắt Hồ Chính Đình nhìn hắn giống như đang nhìn một thi thể lạnh lẽo, "Cậu có biết cậu đắc tội ai không?"

Tưởng Lục Xuyên hùng hổ: "Mẹ nó tôi đắc tội ai? Tôi không có đắc tội ai cả!"

Thấy Tưởng Lục Xuyên vẫn khẳng định bản thân không đắc tội ai, Hồ Chính Đình cảm thấy cậu ta chết rất đáng: "Chuyện Đường Dục kết hôn cậu biết không?"

Tưởng Lục Xuyên cười to: "Ha ha ha, Đường Dục kết hôn? Cậu ta kết hôn với ai? Ai mà đui mù tới mức coi trọng cậu ta vậy?"

Hồ Chính Đình đột nhiên cảm thấy hình như mình có khả năng không phải ngu bẩm sinh, mà là do chơi chung với mấy đứa ngu dốt lâu dài nên mới bị lây bệnh.

2

Hắn cũng cười theo Tưởng Lục Xuyên, nhưng là nụ cười thương xót đồng tình, "Chồng cậu ấy là Tần Thời Luật."

Có lẽ cái tên Tần Thời Luật này không quá "phổ biến" trong đám cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm như bọn họ, nhưng tất nhiên vẫn không tránh khỏi bị cha mẹ ân cần dạy bảo mỗi ngày, nhắc nhở bọn họ không được đắc tội người này.

Tiếng cười của Tưởng Lục Xuyên đột nhiên im bặt, hơn nửa ngày hắn mới cứng đờ quay đầu hỏi lại: "...... Ai? Cậu nói ai?"

Hồ Chính Đình biết hắn nghe thấy, không lặp lại, "Đường Lạc kêu cậu tìm Đường Dục, cậu ta không nói cho cậu biết chuyện Đường Dục kết hôn sao?"

Tươi cười cứng ngắc trên mặt Tưởng Lục Xuyên dần dần biến mất, huyết sắc trên mặt cũng dần bị rút đi, "Cái này, chuyện này không có khả năng."

Nhìn phản ứng của cậu ta, Hồ Chính Đình liền biết Đường Lạc không chỉ không nói gì mà còn cố ý lợi dụng, xem cậu ta như một cây súng để dùng, nhìn đến gương mặt dại ra của Tưởng Lục Xuyên, Hồ Chính Đình dường như nhìn thấy bản thân trong quá khứ, trước kia hắn cũng như thế này, ngu ngốc biến bản thân thành bia đỡ đạn.

Hồ Chính Đình đột nhiên cảm thấy chuyện này rất không thú vị, tất cả những người như bọn họ đều bị Đường Lạc chi phối, mỗi người đều vì cậu ta mà nhằm vào Đường Dục.

Hồ Chính Đình nói: "Cậu có thể đi hỏi Đường Lạc xem những gì tôi nói có phải sự thật hay không, còn nữa, tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi xin lỗi Đường Dục, nếu không tôi sợ rằng nhà của cậu không chỉ mất vài cái hạng mục như vậy đâu."

Nếu Tần Thời Luật đã ra tay, lấy thủ đoạn hắn, không có khả năng chỉ làm gia đình bọn họ mất đi vài hạng mục đơn giản như vậy.

1

Tuy Tưởng Lục Xuyên luôn không quan tâm đến chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng danh tiếng Tần tổng - Tần Thời Luật hắn đã nghe qua, lúc trước có một công ty sắp được đưa ra thị trường, nhưng do đắc tội hắn, ba tháng sau trực tiếp tuyên bố phá sản.

Tưởng Lục Xuyên sợ hãi nuốt nước miếng, hắn không đợi được đến ngày mai, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lạc, hỏi cậu ta có phải Đường Dục đã kết hôn với Tần Thời Luật hay không.

Trong điện thoại, Đường Lạc hỏi lại: "Cậu hỏi chuyện này để làm gì?"

Nghe cậu ta không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại, cả người Tưởng Lục Xuyên đều tê rần, hắn đem chuyện tất cả hạng mục của gia đình đều bị huỷ nói cho Đường Lạc, Đường Lạc nghe xong chỉ cảm thấy lồng ngực chợt lạnh......

Cậu ta cho rằng đã nhiều ngày trôi qua, Tần Thời Luật không trở lại nhà cậu ta là do không tính truy cứu chuyện này nữa, không nghĩ tới hắn cư nhiên xuống tay với Tưởng gia, đây là muốn giết gà dọa khỉ sao?

Thấy Đường Lạc ấp úng, Tưởng Lục Xuyên làm sao còn không rõ bản thân bị người khác lợi dụng, mấy năm nay hắn đều tin vào lời Đường Lạc, xem Đường Dục như kẻ ngốc mà lừa gạt, nhưng kết quả thì sao, hắn mới chính là đồ ngu.

Tưởng Lục Xuyên tức giận đập bể ly: "Đường Lạc, con mẹ nó cậu dám chơi tôi!"

...

Ngày hôm sau, sau khi Tưởng Lục Xuyên tỉnh rượu, chuyện đầu tiên hắn làm là liên hệ với Đường Dục, lúc này mới phát hiện Đường Dục đã kéo đen mình, hắn tìm mấy người bạn lúc trước chơi chung, muốn thông qua bọn họ liên hệ với Đường Dục, kết quả tất cả bọn họ đều bị Đường Dục kéo đen.

Tưởng Lục Xuyên cảm thấy hắn thật sự xong rồi, nếu công ty phá sản vì hắn, thế nào ba hắn cũng đánh hắn đến chết mất.

Hoa lan Đường Dục trồng đã nảy mầm, cậu cầm bình nước tưới cho mấy bé mầm bên trong nhà ấm, dì Trương cầm điện thoại cậu đi vào: "Tiểu Đường thiếu gia, điện thoại của cậu reo này."

Đường Dục đặt bình nước xuống, nhìn thoáng qua dãy số hiện trên màn hình, ấn nghe: "Anh tìm ai?"

Trong điện thoại, Hồ Chính Đình hàm hồ gọi một tiếng "Ông nhỏ", hai chữ xẹt qua cực kì nhanh, có chút nghe không rõ: "Tôi là Hồ Chính Đình."

Tưởng Lục Xuyên đứng bên cạnh Hồ Chính Đình, hắn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, hắn nhìn Hồ Chính Đình, cân nhắc cái xưng hô vừa rồi —— Cậu ta mới gọi Đường Dục là gì? Ông nhỏ?

Hồ Chính Đình không muốn ném mặt mũi trước mặt Tưởng Lục Xuyên, càng không muốn bị ông ngoại dùng gậy gõ đầu, cho nên cố ý gọi không rõ để lừa gạt cho qua.

Tưởng Lục Xuyên tới tìm hắn, hỏi hắn có phương thức liên hệ của Đường Dục không, Hồ Chính Đình vốn định nói mình không có, nhưng nghĩ lại những việc mà hắn đã làm lúc trước, kỳ thật hắn cũng muốn nói một tiếng xin lỗi với Đường Dục, nhưng hắn cũng biết bản thân mình không nói nên lời.

Để tìm cơ hội tiêu tan hiềm khích lúc trước với Đường Dục, hắn tìm ông ngoại xin số điện thoại của Đường Dục.

Đường Dục nghe được một tiếng "Ông nhỏ" liền nhớ ra hắn là ai, cậu "a" một tiếng: "Là anh à, có chuyện gì sao?"

Nghe ngữ khí của Đường Dục, thật sự không nghe ra cậu có mang thù hay không, Hồ Chính Đình nói: "Tôi không có chuyện gì, là Tưởng Lục Xuyên muốn tìm cậu, hắn đang ở bên cạnh tôi, cậu có muốn....."

"Không cần." Đường Dục cầm lấy bình nước tiếp tục tưới hoa lan: "Tôi không muốn nói chuyện với hắn, có việc gì thì anh cứ bảo hắn tới tìm Tần Thời Luật đi."

Hồ Chính Đình nói thầm, cậu nghĩ ai cũng giống cậu hả, nói tìm Tần Thời Luật thì có thể đi tìm sao.

Hồ Chính Đình nhìn thoáng qua Tưởng Lục Xuyên ở bên cạnh đang chắp tay cầu xin, đành phải bất đắc dĩ tiếp tục giúp hắn: "Tưởng Lục Xuyên chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi cậu mà thôi, không cần phải đi tìm Tần tổng đâu, cho dù hắn có tới tìm Tần tổng, Tần tổng cũng chưa chắc chịu gặp hắn."

"Vậy sao......" Đường Dục nói: "Tôi sẽ gọi cho Tần Thời Luật, khi nào Tưởng Lục Xuyên đi, tôi bảo Tần Thời Luật chờ hắn."

Tưởng Lục Xuyên bị doạ muốn tuột quần. Hắn làm sao dám để Tần tổng chờ hắn?

Hồ Chính Đình cũng không nhịn được giật giật khoé miệng, nếu đổi là người khác nói lời này, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy người này đang khoác lác, nhưng người nói lại chính là Đường Dục, hắn đã tận mắt nhìn thấy Tần Thời Luật che chở cho Đường Dục như thế nào, người khác mà làm được chuyện này chắc phải khoác lác đến tận trời, còn cậu chỉ cần một cuộc điện thoại đã dễ dàng thành công.

Đường Dục rất bận, không có thời gian tán gẫu với hắn, chẳng qua cậu nói chuyện cứ chậm rì rì làm người khác cứ nghĩ cậu đang không vội chút nào: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."

Hồ Chính Đình vô duyên vô cớ tới tìm cậu xin lỗi, Đường Dục đoán hắn chắc chắn đã gặp phải phiền phức gì rồi, mấy ngày nay cậu không nhận được điện thoại của Đường Vĩ Hoành, hẳn là Tần Thời Luật không có gây khó dễ cho Đường Vĩ Hoành, nhưng dựa theo thuộc tính của đại vai ác, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

Lúc này Hồ Chính Đình tìm cậu, tám chính phần mười là muốn "uy hiếp" cậu, Đường Dục không muốn ứng phó, cũng lười nghe xin lỗi, bất quá cậu vẫn gọi cho Tần Thời Luật, để hắn "nghênh đón" Tưởng Lục Xuyên.

Tưởng Lục Xuyên không ngờ Đường Dục thật sự gọi cho Tần Thời Luật, hắn vừa bước vào sảnh của Đằng Phong, Diêu Văn liền tiến lên đón: "Ngài là Tưởng tiên sinh đúng chứ, tôi là thư kí của Tần tổng, vừa rồi Đường thiếu đã gọi điện thoại cho Tần tổng chúng tôi, nói ngài muốn tới gặp mặt, Tần tổng cố ý phân phó tôi xuống đây tiếp đón."

Diêu Văn cười thân thiết, nhưng ở trong mắt Tưởng Lục Xuyên, nụ cười của cô cứ như một con dao mềm mại, nhưng là mềm mại đâm một nhát kết thúc sinh mạng.

2

Chân Tưởng Lục Xuyên mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ gối dưới đại sảnh Đằng Phong.

Trước lúc tới hắn còn ôm một chút tâm lý may mắn, nói không chừng người nhằm vào công ty bọn họ không phải Tần Thời Luật, hoặc là Tần Thời Luật và Đường Dục không phải loại quan hệ đó, hiện tại....... Hắn như nhìn thấy tương lai của mình, cả người lạnh run.

Diêu Văn dẫn người vào văn phòng, Tần Thời Luật đang gọi điện thoại, Tưởng Lục Xuyên không cố ý nghe nội dung cuộc trò chuyện, Tần Thời Luật cũng không có cúp máy, vẫn tiếp tục nói về một hạng mục mà lúc trước nhà bọn họ không giành được.

Tưởng Lục Xuyên: "......"

Đây là cố ý nói cho hắn nghe.

Quả nhiên vị Tần tổng này đáng sợ giống hệt trong lời đồn, trước khi giết người còn muốn diệt tâm.

Tưởng Lục Xuyên ở trong văn phòng của Tần Thời Luật không đến hai mươi phút, trong hai mươi phút này không ai biết bọn họ đã nói cái gì, thời điểm Tưởng Lục Xuyên từ trong văn phòng đi ra, cả người đều hoảng hốt, hắn không nghĩ tới vị Tần tổng sát phạt quyết đoán trong lời đồn cứ như vậy buông tha hắn.

Yêu cầu duy nhất của Tần Thời Luật là để cho nhà bọn họ trong thời gian ngắn nhất lũng đoạn một khoản vật liệu của thành phố Phú Dương.

2

Tưởng Lục Xuyên không biết vì sao hắn lại đề ra yêu cầu như vậy, nhưng nghe thấy Tần Thời Luật nói sẽ bồi thường cho hạng mục hợp tác mà bọn họ bị mất, Tưởng Lục Xuyên lập tức đáp ứng.

Lúc trước nhà bọn họ chỉ hợp tác với một số công ty nhỏ, một trăm cái cộng lại cũng kém hơn một nửa Tần thị, Tần Thời Luật nói sẽ bồi thường cho bọn họ, hắn chỉ cần duỗi một ngón tay lộ ra một chút dầu từ công ty con thôi cũng đủ để nhà bọn họ ăn thoải mái trong một hai năm.

*****

Hai ngày sau, Đường Dục sáng sớm đã đứng ở trước cửa chờ Vương Tô, ông chủ Tiền đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cậu về chuyện hợp tác với Đường gia.

Nghe ý tứ của ông chủ Tiền, quyền kinh doanh lúc trước Đường Vĩ Hoành vẫn luôn không lấy được rốt cuộc cũng được phê duyệt, hơn nữa đưa ra điều kiện hợp tác rất có thành ý, dù sao Tiền Chấn Hùng cũng là người làm ăn, hắn cố ý hợp tác với Đường Vĩ Hoành, nhưng lại muốn hỏi ý kiến của Đường Dục một chút.

Đường Dục mặc kệ chuyện này, cậu nói: "Anh cảm thấy thích hợp là được, tôi không có ý kiến."

Tiền Chấn Hùng rất có thành ý nói: "Tôi cũng không phải tùy tiện hỏi, nếu cậu cảm thấy không thích hợp thì tôi sẽ đổi người, dù sao cũng không chậm trễ việc làm ăn của tôi."

Đường Dục biết Tiền Chấn Hùng là người nghĩa khí, cậu cười cười nói: "Không sao, quan hệ giữa tôi và ông ta không tốt, nhưng cũng không nên làm chậm trễ chuyện hợp tác của hai người, chỉ cần có thể kiếm tiền là được rồi."

Tần Thời Luật từ trong phòng đi ra liền thấy Đường Dục không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, tươi cười trên mặt còn loá mắt hơn ánh mặt trời sáng sớm.

Đột nhiên một tiếng gầm rú vang lên, chiếc Harley màu đen hạng nặng "brừ" một tiếng ngừng trước mặt Đường Dục.

Đường Dục hoảng sợ, lùi về sau hai bước, sau đó thấy người trên mô tô tháo mũ bảo hiểm xuống, dưới mũ bảo hiểm là một gương mặt quen thuộc......

"Vương Tô?" Đường Dục trợn to mắt nhìn người đang ngồi trên chiếc mô tô hạng nặng.

Vương Tô từ trên mô tô leo xuống, đặt mũ bảo hiểm trong tay xuống, khôi phục lại dáng vẻ hào hoa phong nhã, "Chuẩn bị đầy đủ chưa, Tây giao bên kia có rất nhiều tro bụi, tốt nhất là cậu nên mang theo khăn ướt với khẩu trang."

Mấy thứ mà Vương Tô nói Đường Dục đã chuẩn bị tốt bỏ vào ba lô nhỏ, hiện tại toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên chiếc mô tô trước mặt.

Cậu đi một vòng quanh xe: "Đây là xe của cậu sao?"

Vương Tô đã quen thấy phản ứng của người khác khi nhìn thấy cậu ta lái mô tô hạng nặng, chính cậu ta cũng biết diện mạo của mình không phù hợp với loại xe này, nhưng cậu ta lại rất thích, "Là xe của tôi."

Đường Dục không phát hiện Tần Thời Luật đã đi tới, hai mắt toàn là chiếc mô tô to bự, cậu hỏi Vương Tô: "Tôi có thể lái không?"

Vương Tô hỏi cậu: "Cậu có bằng lái không?"

Đường Dục lắc đầu: "Tôi không có."

Vương Tô: "Vậy cậu không thể lái, chỉ có thể ngồi ở phía sau thôi."

Đường Dục nhăn mặt thất vọng một lúc, lại hỏi: "Vậy tôi có thể lên ngồi một chút không, chỉ ngồi một chút thôi."

Trước nay Đường Dục chưa bao giờ tiếp xúc với loại xe này, nhưng cậu biết cái gì mới gọi là đẹp trai, ngay cả Vương Tô cưỡi mô tô ngừng ở trước mặt cậu, Đường Dục đều bị vẻ đẹp trai này chói loá cả mắt, chính cậu cũng muốn thử xem.

Chiếc mô tô này có chút cao, Đường Dục bò nửa ngày mới bò lên được, cậu muốn học dáng vẻ của Vương Tô dùng chân chống xuống đất, mũi chân duỗi ra, lại duỗi thêm xíu nữa, duỗi cả nửa ngày cũng không chạm tới mặt đất.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như còn thiếu một chút...... Thôi, cứ như vậy cũng được.

Hai chân cậu buông thõng lắc lư, quay đầu hỏi Tần Thời Luật: "Em đẹp trai không?"

1

Tần Thời Luật nhìn hai chân cậu đung đưa, không nhịn được cười khẽ, "Ừm."

Đường Dục cảm thấy bản thân còn chưa đủ đẹp trai, cậu cầm lấy mũ bảo hiểm của Vương Tô đội lên, giống như một con búp bê đầu to ngồi trên mô tô, còn là loại chân ngắn.

Cậu vùi đầu vào mũ bảo hiểm, hỏi lại lần nữa: "Em đẹp trai không?"

Tần Thời Luật phụt một tiếng, Vương Tô cũng không nhịn được bật cười.

Dì Trương từ bên trong đi ra, nhìn thấy Đường Dục lắc lư ngồi trên chiếc xe màu đen cao to, hoảng sợ nói: "Ôi trời phật ơi, sao Tiểu Đường thiếu gia lại leo lên cao như vậy, cẩn thận kẻo ngã."

Tần Thời Luật đi tới ôm Đường Dục xuống, "búp bê đầu to" đẩy kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, chỉ vào chiếc mô tô nói: "Tần Thời Luật, em thích cái này."

Tần Thời Luật ấn tay cậu xuống: "Cái này quá nguy hiểm, thích thì nhìn là được rồi, em không thể lái."

Chân còn không chạm được đất, nếu thật sự để cậu lái thì có quỷ mới biết cậu có thể bay đến nơi nào, huống hồ với kỹ thuật lái xe lăn bay đi kia của cậu, sát thủ đường phố không phải cậu thì chẳng còn ai khác.

2

Đường Dục nhíu mày, trong lòng nói anh không mua cho tui thì tui tự mình mua, cũng không phải tui mua không nổi.

Vương Tô như nhìn thấu tâm tư của cậu, nhắc nhở nói: "Nếu cậu muốn lái mô tô thì trước tiên phải thi bằng lái đã, dãi nắng dầm mưa còn chưa tính, gặp phải huấn luyện viên khó tính thì sẽ bị ăn mắng, cậu có thể chứ?"

...... Bị mắng?

Đường Dục cởi mũ bảo hiểm trả cho Vương Tô: "Tôi đây không học nữa."

Cậu không muốn bị người khác mắng đâu.

Hôm nay Vương Tô tới đón Đường Dục để đi Tây giao, lúc trước đã đồng ý làm một tấm thẻ công tác lâm thời cho cậu, mấy ngày hôm trước cũng đã lấy được, nhưng Đường Dục lười đi, đẩy thêm mấy ngày, hôm nay mới quyết định đi xem.

Tuy Đường Dục không thể lái mô tô, nhưng có thể ngồi ở phía sau cậu cũng rất vui vẻ, thời điểm vẫy tay chào tạm biệt Tần Thời Luật thì vui vẻ giống như sắp bỏ nhà đi trốn vậy.

2

Lúc khởi động xe phóng đi, cơ thể Đường Dục theo quán tính đánh vào lưng Vương Tô, Tần Thời Luật cảm thấy răng đều chua lòm, nếu không phải mô tô chạy quá nhanh không đuổi kịp, hắn chỉ sợ bản thân sẽ lập tức kéo Đường Dục xuống rồi đem về nhà nhốt lại.

Chiếc xe trong nháy mắt không còn bóng dáng, Tần Thời Luật cả người đều không thoải mái, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Lê Thành: "Tìm cho tôi một chỗ học bằng lái xe mô tô, càng nhanh càng tốt."

4

Lê Thành mỗi ngày đều mệt tâm: "......"

5

Đây là lại hít phải "cơn gió" nào nữa rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc