THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

"Chị Nguyên, đây là bạn của em Đường Lạc, hắn rất hứng thú với tranh của chị."

Chú nhỏ của Hồ Chính Đình và Tần Thời Luật là bạn bè, hai nhà cũng có chút sinh ý lui tới, Hồ Chính Đình quen biết Tần Nguyên trong một lần tham gia yến hội, lúc ấy giày cao gót của Tần Nguyên bị kẹt, là Hồ Chính Đình giúp đỡ.

Tần lão gia tử về già mới có một cô con gái, Tần Nguyên chỉ lớn hơn Tần Thời Luật ba tuổi, Hồ Chính Đình năm nay 27, kém 6 tuổi nhưng Hồ Chính Đình không để trong mắt, gần đây đang theo đuổi Tần Nguyên.

Bất quá Tần Nguyên chỉ xem hắn như đứa nhỏ, không để tâm đến sự theo đuổi của hắn.

Hồ Chính Đình từ trước đến nay đi qua vạn bụi hoa, tất nhiên có không ít thủ đoạn theo đuổi, không lì lợm la liếm, cũng không chọc người ghét, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, tăng độ hảo cảm.

Hôm nay Hồ Chính Đình tới đây là vì Tần Nguyên mở triển lãm tranh, vốn dĩ hắn muốn mua tranh của Tần Nguyên, nhưng tranh ở dưới sảnh lại không có ký tên, hắn không biết bức nào là của Tần Nguyên vẽ.

Tần Nguyên nhìn về phía Đường Lạc: "Thích tranh của tôi?"

Đường Lạc cho người ta ấn tượng xưa nay đều là khiêm tốn lễ độ, hắn gật đầu: "Lúc trước tới nhà Chính Đình chơi, nhìn thấy mấy bức tranh chị vẽ, em rất thích."

Tần Nguyên nhướng mày nhìn Hồ Chính Đình, cô không biết Hồ Chính Đình từng mua tranh cô vẽ.

Hồ Chính Đình che ngực, làm động tác bị bắn trúng: "Chết mất, em không chịu nổi người đẹp nhìn em như vậy."

Tần Nguyên không để ý tới hắn, rót chén trà đưa cho Đường Lạc: "Hôm nay có thích bức tranh nào không?"

Đường Lạc nhận trà: "Bức《 Mơ hồ 》kia không tệ."

Này đã là người thứ hai trong hôm nay tán thưởng 《 Mơ hồ 》của cô, Tần Nguyên cười hỏi: "Là khen tranh, hay là khen người vẽ tranh?"

Đường Lạc cười nói: "Đều khen."

Hồ Chính Đình vội vàng câu lấy cổ Đường Lạc: "Là anh em thì đừng giành bức tranh đó với tôi, treo ở nhà cậu không thích hợp."

Đường Lạc không nói gì đẩy hắn ra, "Treo ở nhà cậu cũng chưa chắc thích hợp."

Hồ Chính Đình: "Có còn là anh em không hả?"

Hồ Chính Đình luôn ngắt lời, Đường Lạc thật muốn tuyệt giao với hắn.

Đường Lạc hỏi Tần Nguyên: "Em mạo muội hỏi một chút,《 Mơ hồ 》 là ai vẽ cho chị?"

Nghe vậy, Tần Nguyên yên lặng lắc đầu ở trong lòng.

Người so người vật so vật, rốt cuộc vẫn kém hơn một chút.

Biểu tình trên mặt Tần Nguyên không lộ ra bất kì thần sắc thất vọng nào, chỉ nói: "Một người bạn."

Hồ Chính Đình không có hứng thú với bạn bè của cô, hôm nay hắn và Đường Lạc tới đây, ngoại trừ xem tranh còn có mục đích khác: "Nghe nói Tần tổng kết hôn, chị Nguyên, chị biết chuyện này không?"

Tần Nguyên: "Làm sao cậu biết được?"

Chuyện Tần Thời Luật kết hôn người nhà bọn họ còn không biết, như thế nào người ngoài đã biết hết rồi?

Hồ Chính Đình vỗ vỗ bả vai Đường Lạc: "Không gạt chị, đối tượng kết hôn của Tần tổng kỳ thật chính là em họ Đường Lạc."

Tần Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Đường Lạc, tầm mắt rơi xuống, phát hiện trà cô đưa qua vẫn chưa được động qua lần nào.

Đường Lạc không biết uống trà, lúc nhận trà cảm thấy nóng nên đặt nó xuống bàn trước.

Hồ Chính Đình còn đang nói: "Em họ của hắn suốt ngày chỉ biết gây chuyện, hai ngày trước còn bị bắt vào đồn cảnh sát do đả thương người khác......"

Hồ Chính Đình hận không thể đem tất cả chuyện xằng bậy mà mấy năm nay Đường Dục làm dọn đến trước mặt Tần Nguyên, nói xong còn không quên nhắc đến anh em của mình: "Đường Lạc thì không giống vậy, thành tích từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất tốt, nói ra không ai tin bọn họ là anh em."

"Phải không?" Tần Nguyên cười cười, cảm xúc thu liễm rất tốt, nhìn không ra có đang nghe những lời này vào tai hay không: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết."

Hồ Chính Đình nói: "Cảm ơn cái gì, chỉ là em cảm thấy Đường Dục rất kém cỏi, Tần tổng kết hôn với cậu ta, tám phần là bị cậu ta lừa."

Thật ra Tần Nguyên một chút cũng không sợ Tần Thời Luật bị lừa, trước kia những người có gan lừa hắn, hiện tại cỏ mọc trên mộ đã cao bằng thân người luôn rồi.

Nếu có thể nhìn thấy Tần Thời Luật bị ăn thiệt, cô còn rất muốn nhìn một chút.

Chờ Hồ Chính Đình nói gần xong, Đường Lạc mới mở miệng đánh gãy hắn: "Chị đừng nghe Chính Đình nói bừa, Tiểu Dục cũng không có kém cỏi như vậy, chỉ là từ nhỏ em ấy bị ba me em chiều đến sinh hư, có chút không hiểu chuyện."

Tần Nguyên sống lớn đến vậy rồi, số người mà cô gặp qua còn nhiều hơn số cơm mà bọn họ ăn, Đường Lạc nhìn như thanh lãnh, kết quả vừa mở miệng đã nồng nặc mùi trà xanh, khó trách không uống trà cô đưa, tự sản tự tiêu là đủ rồi.

"Kỳ thật các cậu không cần nói những chuyện này với tôi." Tần Nguyên nói, "Từ trước đến nay tôi vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của Thời Luật, đối tượng kết hôn của nó là ai, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng."

Đường Lạc cảm thấy nói đến đây là đủ rồi, không để Hồ Chính Đình tiếp tục nói, miễn làm cho người ta cảm thấy phiền.

Hắn hàn thuyên về bức tranh với Tần Nguyên một chút rồi chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, hắn bưng chén trà đã nguội lạnh lên uống một hơi cạn sạch: "Cảm ơn trà của chị."

Tần Nguyên nhìn chén trà được đặt xuống...... Trà bạch hạt của cô.

Trà lạnh rồi mới uống thì còn gì thú vị nữa?

Hai người bọn họ đi rồi, Tần Nguyên uống thêm một ít trà, sau đó cầm lấy điện thoại đi ra ngoài......

Điện thoại được tiếp, đầu dây bên kia thập phần không lễ phép: "Có việc?"

Tần Nguyên buông chân xuống, sửa sửa sườn xám: "Nghe nói con kết hôn?"

Tần Thời Luật không hỏi cô làm sao biết được: "Ừm, hôm nào dẫn em ấy tới gặp cô."

Tần Nguyên khá tò mò, Tần Thời Luật độc thân ba mươi năm, đột nhiên thông suốt rồi muốn kết hôn, hiện tại cô lại nghe nói nhân phẩm của đối phương chẳng ra gì.

Tần Thời Luật sẽ tìm một người nhân phẩm chẳng ra gì kết hôn sao?

Khó mà nói, thằng nhóc này chuyện gì mà không làm được?

"Nghe nói nhân phẩm đối tượng kết hôn của con có vấn đề." Tần Nguyên cố ý nói lời khách sáo, "Không sợ cô chướng mắt sao?"

Lời này cũng chỉ có Tần Nguyên mới dám nói, cũng chỉ có Tần Nguyên nói thì Tần Thời Luật mới không tức giận, Tần Thời Luật nói: "Nhân phẩm khó mà nói, nhưng không có lương tâm là sự thật."

Nghĩ đến nhiều ngày như vậy mà không hề có một cuộc điện thoại nào, Tần Thời Luật khó chịu đến hoảng, tuy rằng dì Trương nói cơ hồ mỗi ngày Đường Dục đều ở nhà, nhưng hắn vẫn luôn hoài nghi lúc cậu đi ra ngoài sẽ gặp ai.

Tần Nguyên hiếm khi nghe được oán khí từ trong miệng hắn, ngạc nhiên nói: "Nha, cư nhiên có người có thể làm cho con khó chịu, thật mới mẻ."

Chuyện mới mẻ còn nhiều lắm, em ấy còn không chừa cơm cho hắn.

Tần Thời Luật thở dài: "Em ấy chính là tổ tông."

Tần Nguyên tưởng tượng không ra dạng người gì mới có thể làm hắn kêu lên một tiếng tổ tông, nghĩ đến những lời Hồ Chính Đình nói vừa rồi, chẳng lẽ cháu rể của cô còn khó quản giáo hơn Tần Thời Luật?

Tần Nguyên nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu.

Người như vậy mang về nhà cũ, còn không phải muốn lật trời hay sao?

Tần Nguyên kể lại chuyện anh họ Đường Dục tới chỗ cô nói lời ác ý về Đường Dục cho Tần Thời Luật: "Thật giả cô không tin, sau khi nhìn thấy người cô sẽ tự xác nhận, bất quá người anh họ này của cậu ta cô thật sự không thích."

Tần Thời Luật đối với chuyện của người khác không có hứng thú.

Nghe hắn không nói lời nào, Tần Nguyên liền biết hắn mặc kệ, cô hỏi: "Đối tượng kết hôn của con tên gì?"

Tần Thời Luật nói: "Đường Dục, Dục trong xán lạn rực rỡ."

*****

Xán lạn rực rỡ - Đường Dục đã ba ngày không ra khỏi cửa, nếu không phải sáng sớm Dư Nhạc Dương gọi điện thoại cho cậu, cậu đều đã quên chuyện hôm nay phải đến Đàm Phượng Lâu.

Một tuần trôi qua, hốc mắt ứ xanh của Dư Nhạc Dương đã giảm đi khá nhiều, nhưng cũng lan rộng ra không ít, giống như con gấu trúc mới tiến hóa được một nửa.

"Chúng ta phải nói trước, chút nữa tới đó chỉ xem không mua, ở đó chính là chỗ đốt tiền, vào được nhưng ra không được." Dư Nhạc Dương sợ chết khiếp cái tật xấu vung tay nói mua là mua của Đường Dục.

Đàm Phượng Lâu và chợ đồ cổ không giống nhau, chợ đồ cổ là xem nhãn lực và vận may, nhưng tại đây chính là xem đồ trong tay ai đáng giá hơn, hôm nay bọn họ khẳng định có thể nhìn thấy không ít đồ tốt, chỉ sợ Đường Dục lại lên cơn động kinh thấy gì mua nấy.

Đường Dục vẫn là câu nói kia: "Tôi không có tiền."

Dư Nhạc Dương không tin: "Chồng cậu không cho cậu tiền?"

"...... Cho."

Tấm thẻ Tần Thời Luật đưa cho cậu, Đường Dục vẫn luôn mang theo bên người, bởi vì không biết bên trong có bao nhiêu tiền, cho nên cậu chỉ dùng để mua đồ trên mạng, còn dùng để mua đồ mà cậu muốn, phỏng chừng không mua nổi.

Dư Nhạc Dương nói: "Dù sao đến lúc đó cậu đừng thấy cái gì cũng mua là được, cậu cũng nên tiết kiệm cho chồng cậu một chút, nuôi sống một đứa phá của như cậu thật không dễ dàng."

Đường Dục vừa muốn phản bác cậu không phải đứa phá của, liền nghe Dư Nhạc Dương nói: "Chờ thêm mấy năm nữa hắn sẽ vì nuôi cậu mà kiệt sức hói đầu, đến lúc đó cậu chỉ có nước ngồi khóc."

Đường Dục: "......"

Cậu tưởng tượng đến bộ dáng trên đầu Tần Thời Luật bóng loáng một mảng, sắc mặt đều thay đổi.

Không được, không cần!

Tần Thời Luật không thể hói đầu!

Như vậy vui sướng của cậu cũng sẽ biến mất!

Bình luận

Truyện đang đọc