THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Tòa nhà ba tầng duy nhất trong vô số nhà nhỏ đứng sừng sững bên cạnh chợ đồ cổ, mái ngói lầu các cổ kính, trên cửa treo một tấm biển, mặt trên là ba chữ mạ vàng "Đàm Phượng Lâu".

Chu lão còn chưa tới, Đường Dục đứng ở cửa search trên điện thoại "Ăn gì tốt cho tóc", "Ăn gì tóc sẽ không rụng", "Nên dưỡng như thế nào để không bị hói đầu".

Dư Nhạc Dương không chịu ngồi yên, hắn một hồi chỉ cái này, một hồi chạm cái kia, hỏi Đường Dục: "Cậu xem cái này có phải là thật hay không?"

Đường Dục đang nghiêm túc nhìn điện thoại, mỗi lần Dư Nhạc Dương kêu, cậu đều quay đầu nhìn một cái.

"Đường Dục?"

Đường Dục nghe thấy có người kêu mình, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đứng ở phía sau, đang dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá cậu, như đang nhìn một món bảo bối thần kỳ.

Từ Hải Triều kinh ngạc nói: "Thật sự là em sao?"

Từ Hải Triều cho rằng bản thân nhận sai người, ở trong ấn tượng của hắn, trên người Đường Dục nếu không mặc đủ bốn màu trở lên sẽ không ra cửa, hôm nay thời tiết có chút lạnh, Đường Dục mặc một chiếc áo len cổ đứng bên trong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông dê màu nâu nhạt cài nút, sạch sẽ giống như học sinh cao trung.

Nhìn ánh mắt xa lạ của cậu, Từ Hải Triều nói: "Anh là Từ Hải Triều, bạn của anh em, không nhớ anh sao?"

Không biết có phải do đầu óc nguyên chủ không tốt hay không, Đường Dục chỉ có thể từ kí ức của nguyên chủ tiếp thu những người đã gặp qua trong vòng một tuần, ví dụ như dì Trương hay Tần Thời Luật, người khác cậu xác thật không có ấn tượng.

Nghe hắn nói hắn là bạn của Đường Lạc, Đường Dục càng lười suy nghĩ: "Ừm, không nhớ." Nói xong cúi đầu tiếp tục search phương pháp trị hói đầu.

Từ Hải Triều: "......"

Từ Hải Triều một chút cũng không nghi ngờ cậu, dù sao đầu óc của cậu cũng không tốt: "Em tới đây làm gì, không có chỗ nào chơi sao? Làm hỏng đồ vật ở đây là phải đền rất nhiều tiền, có muốn anh gọi điện thoại cho anh em không, kêu hắn tới đón em?"

Lời này rốt cuộc là quan tâm hay là châm chọc Đường Dục nghe không hiểu, cậu ngẩng đầu: "Hắn rất rảnh sao?"

Từ Hải Triều hơi sửng sốt: "Cái gì?"

Đường Dục nâng gương mặt nghi hoặc lên nhìn hắn: "Đường Lạc rất rảnh sao, hắn không cần đi làm hả? Vì sao anh gọi thì hắn sẽ tới đón tôi, không phải hắn rất ghét tôi sao?"

Từ Hải Triều có điểm ngoài ý muốn, Đường Dục cư nhiên biết Đường Lạc ghét mình.

Một lòng muốn rời xa phiền toái bảo vệ mạng nhỏ - Đường Dục chỉ muốn tránh xa tất cả bạn bè của Đường Lạc, cậu nhìn thoáng qua Từ Hải Triều đang đứng trước mặt: "Nếu không có chuyện gì khác thì anh có thể tránh ra được không, tôi đang đợi người."

Từ Hải Triều cảm thấy hôm nay Đường Dục có chút khác thường, hắn dịch sang bên cạnh một bước, đúng lúc này Chu Bình Giang đi đến.

Chu Bình Giang vừa vào cửa liền thấy Đường Dục, "Tới rất sớm nha......"

Dư Nhạc Dương ngẩng đầu, Chu Bình Giang thấy vết bầm tím to bự trên mắt hắn thì hoảng sợ: "Ôi, mặt này là bị làm sao đây?"

Dư Nhạc Dương ngượng ngùng sờ sờ khóe mắt: "Chiến tích huy hoàng, không cần nhắc tới."

Dư Nhạc Dương ngại mất mặt không nói, Chu Bình Giang cũng không hỏi nhiều, ông hỏi Đường Dục: "Đồ vật dưới lầu đều đã xem qua?"

Đường Dục không nhìn kỹ, nhưng cũng cảm thấy không sai biệt lắm: "Tùy tiện nhìn thoáng qua."

Tùy tiện xem chính là không có hứng thú, Chu Bình Giang cười cười, "Đi lên lầu xem thử chứ?"

Mấy người đàn ông trung niên nhìn thấy Chu Bình Giang, tất cả đều vây tới chào hỏi.

Có người gọi ông là "Chu lão", cũng có người gọi là "chủ tịch Chu".

Đường Dục bị vây ở giữa cũng không xấu hổ, cầm điện thoại bình tĩnh đứng ở bên cạnh Chu Bình Giang.

Chu Bình Giang nhìn về phía một người đàn ông bụng phệ: "Ông chủ Tiền cũng tới, hôm nay mang thứ gì tốt vậy?"

Nút tây trang trên người ông chủ Tiền đều sắp bung ra tới nơi, vui tươi hớn hở nói: "Chu lão nói đùa, tôi tới đây là để mở rộng tầm mắt, nghe nói mấy ngày trước ông thu được một cái chén sứ tráng men, nên muốn tới mở mang kiến thức một chút."

Một người đàn ông khác chú ý tới hai người thanh niên bên cạnh Chu Bình Giang: "Chu lão, vị này là......"

Chu Bình Giang vỗ vỗ vai Đường Dục: "Người bạn nhỏ tôi mới kết giao, dẫn bọn họ tới đây giám định."

Mọi người sắc mặt khác nhau nhìn Đường Dục.

......Giám định?

Không phải mở rộng tầm mắt, cũng không phải mở mang kiến thức, mà là giám định?

Từ "giám định" này chỉ dùng cho những người có nhãn lực hoặc đức cao vọng trọng, người trẻ tuổi này có địa vị gì? Cư nhiên có thể làm chủ tịch Chu mời đến để giám định?

Chu Bình Giang theo chân bọn họ hàn huyên vài câu: "Mọi người cứ chậm rãi xem, tôi dẫn anh bạn nhỏ này lên lầu xem một chút."

Chu Bình Giang dẫn theo Đường Dục và Dư Nhạc Dương lên lầu, một người trong số những người dưới lầu nói: "Chắc mọi người không biết rồi, chén sứ tráng men của Chu lão là do người trẻ tuổi bên cạnh ông ấy đào ra từ chợ đồ cổ. Lúc ấy tôi cũng ở đó, tận mắt nhìn thấy cậu ấy lấy ra một cái chén bị phủ lớp sơn từ trong đống đồ rách nát rồi thanh toán tiền luôn, mọi người nói có lợi hại hay không?"

Lợi hại hay không Từ Hải Triều không biết, nhưng khiếp sợ là thật.

Kia chính là Đường Dục sao, từ khi nào mà tiểu phế vật của Đường gia lại biết chơi đồ sứ?

Hắn đang muốn gọi điện thoại cho Đường Lạc hỏi chuyện Đường Dục là như thế nào, gáy đột nhiên ăn một cái tát.

"Aiss chết ti......"

Từ Hải Triều quay đầu lại, nhìn thấy là ba mình, hắn đành phải cuốn mấy lời "ngọc ngà" sắp phun ra vào trong miệng, "Sao lại đánh đầu con?"

Từ Chính giơ tay chuẩn bị đánh cái thứ hai, Từ Hải Triều vội vàng né tránh, "Có chuyện gì thì từ từ nói, ở bên ngoài có thể chừa cho con chút mặt mũi được không?"

"Mày còn sĩ diện? Từ nhỏ dạy mày lễ phép đều bị chó ăn rồi đúng không? Giống y như thằng ngốc vậy, nhìn thấy chủ tịch Chu cũng không biết chào hỏi, ba mang mày tới đây để đứng làm cảnh hả?"

Sở dĩ hôm nay cha con Từ Hải Triều tới đây là vì Từ Chính nghe nói chủ tịch Hiệp hội thương mại thích mấy thứ này, gần đây công ty nhà bọn họ muốn nhận một hạng mục mới, cần phải có chữ kí của hiệp hội, nhưng vẫn chưa được thông qua nên bọn họ mới tính toán tới nơi này thử vận may.

Từ Hải Triều che gáy vẻ mặt mờ mịt: "Chủ tịch? Người nào?"

Từ Chính hận không thể cắn chết đứa con trai ngu ngốc của mình: "Còn người nào nữa, là người vừa đi qua trước mặt mày đấy!"

Từ Hải Triều: "......"

Vừa rồi Từ Chính ở bên ngoài gặp người quen nên nán lại hàn huyên hai câu, không nghĩ tới sẽ bỏ lỡ cơ hội chào hỏi chủ tịch Chu, nhìn thấy Từ Hải Triều đứng ở chỗ này, còn tưởng hắn có thể lộ mặt ra, kết quả khen ngược, đầu nó còn thẳng hơn cái cọc gỗ!

Từ Chính đem người xách qua một bên: "Vừa rồi ba thấy mày nói chuyện với người thanh niên bên cạnh chủ tịch Chu, hai đứa quen biết sao?"

Người thanh niên đi cùng chủ tịch Chu?

Từ Hải Triều hậu tri hậu giác phát hiện người Từ Chính đang nói chính là Đường Dục, hắn tâm tình phức tạp nhìn người cha già của mình, "Người thanh niên kia ba cũng quen đấy."

Vẻ mặt Từ Chính trong nháy mắt sáng lên: "Là ai?"

Nếu không phải Từ Hải Triều vừa mới nói chuyện với Đường Dục xong, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi người vừa rồi có thật sự là Đường Dục hay không, Đường Dục cư nhiên quen biết chủ tịch Hiệp hội thương mại, chỉ mới mấy tháng không gặp, thằng nhóc này đã làm cái gì vậy?

Từ Hải Triều cảm thấy chuyện giật gân này không thể hưởng thụ một mình được: "Ba còn nhớ đứa em trai kia của Đường Lạc không?"

Người này ai có thể quên chứ?

Tiểu phế vật của Đường gia mọi người đều biết, hai vợ chồng Đường Vĩ Hoành vô cùng chiều cậu ta, kết quả liền dưỡng ra một đứa chỉ biết ăn nhậu chơi bời, Từ Chính cũng không biết nên đồng tình hay chế giễu bọn họ.

Từ Chính cảm thấy đen đủi: "Con nhắc đến cậu ta làm gì?"

Từ Hải Triều nói: "Bởi vì người vừa rồi đi cùng chủ tịch Chu chính là Đường Dục."

Từ Chính: "......" Ta không tin.

Để xác minh lời hắn nói có phải sự thật hay không, Từ Chính bỏ Từ Hải Triều ở dưới lầu, tự mình đi lên lầu hai.

Từ Hải Triều không sốt ruột lên lầu, hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, hắn đã gửi cho Đường Lạc hai tin nhắn, nói hắn nhìn thấy Đường Dục ở trong tiệm đồ cổ, hỏi Đường Lạc có muốn tới đây dẫn em trai về hay không.

Dù sao cũng là cửa hàng đồ cổ, tính cách Đường Dục lại không chịu ngồi yên một chỗ, đụng hỏng đồ của người ta sẽ phải bồi thường, tuy rằng Đường gia không thiếu tiền, nhưng chắc chắn sẽ không vui khi Đường Dục gây họa.

Vài phút sau, Từ Hải Triều nhận được tin nhắn của Đường Lạc:【Nó thích đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi.】

Lần trước Đường Lạc gọi Đường Vĩ Hoành tới đồn cảnh sát, kết quả Đường Vĩ Hoành về nhà liền mắng hắn một trận, nói đi một chuyến tốn hết 2 triệu, thiếu chút nữa làm thẻ của ông ta bị đóng băng.

Thời điểm Đường Lạc nhận được tin nhắn của Từ Hải Triều, hắn đang ở bên cạnh Tiêu Sí Hành, hắn trả lời tin nhắn xong liền liếc mắt nhìn qua Tiêu Sí Hành.

Gần đây Tiêu Sí Hành cứ tới tìm hắn, làm hắn có chút phiền: "Gần đây anh có gặp Tiểu Dục hay không?"

Nhắc tới Đường Dục, tâm tình Tiêu Sí Hành liền phức tạp, một phần là do gần đây Đường Dục không để ý tới hắn, phần còn lại là do hắn sợ Đường Lạc sẽ cảm thấy hắn đang mập mờ với Đường Dục.

"Không có, đã lâu rồi anh không liên hệ với em ấy." Tiêu Sí Hành hỏi: "Sao đột nhiên lại nhắc tới em ấy, có phải em ấy tới tìm em hay không?"

Nghe hắn nói đã lâu không gặp Đường Dục, Đường Lạc nhíu mày: "Nó và Tần tổng lãnh chứng anh có biết không?"

Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe "két" một tiếng quẹo vào vành đai xanh......

Cả người Tiêu Sí Hành đập vào vô lăng, hắn ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Đường Lạc: "...... Em nói cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc