THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Biết bản thân bị lợi dụng, Đường Dục không còn mở miệng gọi Lâm Nghi là "mẹ" nữa, cậu cũng không thật sự ở lại đây để xử lí chuyện này giúp bà.

Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai lừa gạt, thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân mình rất ngốc, nếu để Tần Thời Luật biết cậu bị lừa, có phải hắn sẽ cảm thấy cậu trời sinh đã là một đứa ngốc hay không?

Huống chi cậu còn đang chiến tranh lạnh với Tần Thời Luật, nếu trở về sẽ tương đương với nhận thua, cũng không phải cậu không chịu nhận thua, bỏ qua chuyện bị Lâm Nghi lợi dụng, cậu vẫn cảm thấy chuyện này liên quan đến vấn đề đạo đức, Tần Thời Luật là con của bọn họ, phải quản.

1

Buổi tối Tần Thời Luật tới Lâm gia đón người, sau khi tới thì ngay cả sợi lông cũng không thấy, Lâm Miễn nói: "Tiểu Đường đã đi rồi."

Tần Thời Luật: "......"

Thật đúng là một chút cơ hội cũng không cho hắn.

Tần Thời Luật về đến nhà, Đường Dục đang ăn tối, nhìn thấy hắn trở về, Đường Dục còn chưa ăn xong chén cơm đã buông đũa đi lên lầu.

Cậu không biết phải đối mặt với Tần Thời Luật như thế nào, cậu suy nghĩ cả một ngày, cảm thấy bản thân bị lợi dụng, nói đến cùng vẫn là do Tần Thời Luật.

Nếu không phải vì hắn, Lâm Nghi cũng sẽ không kéo cậu về làm con át chủ bài.

Cho nên, là hắn hại cậu bị lừa.

23

Đường Dục vẫn như cũ đi vào phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, Tần Thời Luật rất kiên nhẫn, đợi sau khi cậu ngủ sẽ ôm người về phòng.

Đã hai ngày chưa được nói chuyện đàng hoàng, Tần Thời Luật kéo người vào trong lòng, nghịch nghịch tay Đường Dục: "Tay không lớn, sao tính tình lại lớn như vậy?"

Người trong lòng nhíu nhíu mày, như có gì đó bất mãn với hắn.

Tần Thời Luật hôn lên từng đầu ngón tay cậu: "Không ngoan chút nào."

Ngày hôm sau Đường Dục mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt phóng đại của người nào đó, cậu có chút nghi ngờ có phải cậu bị mộng du hay không, bằng không tại sao liên tiếp hai ngày cậu đều đi ngủ ở căn phòng bên cạnh mà lại tỉnh dậy ở đây?

Thời điểm Tần Thời Luật tỉnh lại, người bên cạnh lại chẳng thấy đâu, dì Trương nói, Đường Dục sáng sớm đã ra cửa.

Qua mấy ngày giằng co như vậy, cuối cùng Tần Thời Luật cũng không nhịn nổi nữa, giữa trưa hắn tới nhà Lâm Miễn đón người, Lâm Miễn và Lâm Nghi thấy hắn thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

2

Lâm Miễn nói: "Hai ngày nay thằng bé không có tới."

Tần Thời Luật giật mình: "Không phải Đàm Nam Sơn nói đưa em ấy tới đây sao?"

Lâm Miễn cũng không biết, ông còn tưởng mấy ngày nay Đường Dục không tới là vì đã giải hoà với Tần Thời Luật, cư nhiên mấy ngày rồi vẫn chưa về nhà.

Tần Thời Luật nhìn về phía Lâm Nghi, Đường Dục vì bà nên mới cãi nhau với hắn, lấy tính cách của em ấy, em ấy hẳn là phải đi theo tiểu đổi trưởng Lâm Nghi này mới đúng, sao có thể rời khỏi đội ngũ vài ngày không tới?

"Ngài đã nói gì với em ấy?" Dù sao Tần Thời Luật cũng rất hiểu người mẹ này của hắn.

Lâm Nghi vốn đang lo lắng có phải Đường Dục đã xảy ra chuyện gì hay không, nghe hắn lạnh giọng hỏi như vậy, lập tức bốc hoả: "Đúng vậy, là mẹ nói đó, mẹ nói nó ngốc, để mẹ lợi dụng mà còn không nhìn ra, mẹ đuổi nó đi, kêu nó cách xa mẹ ra một chút, để nó không nhúng tay vào chuyện này nữa, đây không phải là điều con muốn sao, mẹ đuổi nó đi theo ý con, bây giờ con tức giận với mẹ cái gì?"

Hai mẹ con hễ gặp mặt là không có lần nào nói chuyện đàng hoàng, Lâm Miễn nhìn mà đau đầu: "Hai người không thể nói chuyện với nhau tử tế hơn à?"

Lâm Nghi chỉ vào Tần Thời Luật rống lớn: "Anh nhìn nó đi, nhìn nó giống muốn nói chuyện tử tế với em sao? Em nợ nó hả?"

Tần Thời Luật cau mày, trước nay hắn đều không để ý tới thái độ của Lâm Nghi, nhưng không có nghĩa Đường Dục sẽ không để trong lòng.

Hắn không biết Đường Dục nghe được lời này sẽ có phản ứng gì, em ấy kiên định muốn đứng về phía chính nghĩa, nếu biết bản thân bị lợi dụng, trong lòng nhất định sẽ rất buồn.

Nghĩ vậy Tần Thời Luật lại có chút tức giận, còn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn, mỗi ngày cứ đúng giờ lại chạy ra ngoài, rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Tần Thời Luật bực bội nhìn Lâm Nghi, không chút khách khí nói: "Tốt nhất ngài nên cầu nguyện em ấy đừng có xảy ra chuyện gì."

Lâm Nghi tức phát điên, tùy ý cầm chiếc ly thuỷ tinh ném xuống dưới chân Tần Thời Luật: "Con cút cho ta!"

Mảnh vỡ thuỷ tinh xước qua ống quần Tần Thời Luật, hắn nhìn bà một cái, xoay người rời đi, ra khỏi cửa thì lập tức gọi cho Đường Dục.

Điện thoại Đường Dục tắt máy, hắn lại gọi cho Đàm Nam Sơn.

Đàm Nam Sơn nhận được điện thoại: "Lại không thấy người? Không thể nào, buổi sáng hôm nay cậu ấy còn tới chỗ anh, 10 giờ đã rời đi rồi."

Tần Thời Luật tức giận nói: "Không phải anh nói đưa em ấy về nhà anh hay sao, bây giờ em ấy đi mà anh cũng không biết?"

Đàm Nam Sơn cảm thấy không thể hiểu nổi hắn: "Anh biết, nhưng em cũng đâu có hỏi, anh đã nói với em nếu không giải quyết chuyện này cho tốt thì em cứ chờ cậu ấy tiếp tục chiến tranh lạnh với em đi, chính em không chịu nghe, bây giờ lại đi trách anh?"

1

Tần Thời Luật hơi nghẹn.

Đàm Nam Sơn cũng tò mò Đường Dục sẽ đi đâu, "Anh sẽ giúp em hỏi bạn bè của cậu ấy, nếu thật sự không tìm được thì em cứ chờ đến buổi tối cậu ấy sẽ tự trở về thôi, cũng đâu thể ngay cả nhà cũng không về."

Không biết nó gấp cái gì, chỉ là chiến tranh lạnh thôi mà, cũng chẳng phải nháo đến ly hôn.

Đàm Nam Sơn gọi cho Dư Nhạc Dương, Dư Nhạc Dương nói mấy ngày trước Đường Dục đều tới chỗ cậu ta, nhưng hôm nay không tới.

Đàm Nam Sơn hỏi tiếp: "Vậy cậu có biết cậu ấy có thể tới chỗ nào không?"

Dư Nhạc Dương nghĩ nghĩ nói: "Cậu ấy cũng không có chỗ nào để đi, nếu không anh tới trà lâu Vận Các tìm thử xem?"

Nửa giờ sau, Tần Thời Luật và Đàm Nam Sơn đồng thời tới Vận Các, hai người chạm mặt nhau ở cửa, nhìn thoáng qua nhau, Đàm Nam Sơn tấm tắc hai tiếng: "Xứng đáng."

Tần Thời Luật cũng cảm thấy mình rất "xứng đáng", không có việc gì lại đi giận dỗi với một bé con.

Vận Các có không ít phòng bao, bọn họ cũng không thể tìm kiếm từng phòng một, vừa lúc Tần Thời Luật giữ lại nữ nhân viên lần trước đã tính tiền cho bọn họ, cô gái vẫn còn nhớ hắn.

"Là ngài sao, ngài tới tìm vị kia sao?" Cô gái nói, "Cậu ấy đang ở trong phòng bao trên lầu cùng với một chàng trai."

Tần Thời Luật hơi nhíu mày: "Chàng trai?"

Cô gái dẫn bọn họ lên lầu, vén rèm lên, trên tấm tatami có hai người đang ngồi, ngây ngốc nhìn ra cửa......

Đường Dục thảnh thơi bưng chén trà, nhìn thấy Tần Thời Luật, cậu bị dọa đến run chén trà trong tay, suýt chút nữa làm bản thân bị bỏng.

Khoé miệng Vương Từ run rẩy, giống như đứa nhỏ xui xẻo đã làm sai chuyện gì đó: "Ông nhỏ, cứu, cứu con."

1

Vừa rồi Vương Hành gọi cho Vương Từ, hỏi cậu ta có biết Đường Dục ở đâu hay không, Vương Từ theo lệnh của Đường Dục nói dối, nói cậu ta không biết, kết quả còn chưa đến một giờ đã bị bắt.

Vương Từ có chút sợ Tần Thời Luật, thấy ánh mắt Tần Thời Luật nhìn cậu ta, tim đập thình thịch muốn văng khỏi lồng ngực.

Đường Dục duỗi tay ra, cánh tay yếu ớt nhưng cực kì trượng nghĩa kéo Vương Từ ra phía sau, mắt mèo nhìn chằm chằm Tần Thời Luật: "Anh đừng có chạm vào cậu ấy."

Tần Thời Luật: "......"

Mẹ nó ai muốn chạm vào tên ngốc này!

Đàm Nam Sơn nhìn thấy Đường Dục giống như đang chơi trò "đại bằng quắp gà con", nhịn không được cười khẽ.

Lại nhìn về phía "đại bàng" bên cạnh...... Ai, đây đâu phải bắt gà con, rõ ràng là muốn bắt gà mái già đi mới đúng.

Tần Thời Luật chân dài, hai bước đã đi tới trước mặt Đường Dục, cánh tay Đường Dục giương ra còn chưa kịp thu về đã bị Tần Thời Luật bắt lấy, hắn hạ thấp người, trực tiếp khiêng người lên vai.

Đường Dục hoảng sợ, nắm chặt phần áo sau lưng Tần Thời Luật: "Anh đừng có làm em ngã đó!"

Vương Từ cũng không dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nhỏ nhà mình bị bắt đi, hai mắt như thay lời muốn nói "Ông ơi bảo trọng".

Thấy Tần Thời Luật khiêng người rời đi, Vương Từ thả lỏng vai, hỏi Đàm Nam Sơn: "Anh Đàm, ông nhỏ sẽ không bị đánh chứ?"

Đàm Nam Sơn nhún vai: "Ai biết được."

*****

Một đường Tần Thời Luật đều đen mặt, Đường Dục không dám nói lời nào, cũng không dám động đậy, đây là lần đầu tiên cậu dám đấu tranh với đại vai ác, nói không sợ hãi là giả.

Nhưng cậu cũng không muốn nhận thua, bị lợi dụng cậu cũng rất ủy khuất, nếu bây giờ còn chịu thua chuyện này, cậu sẽ càng ủy khuất hơn.

Đường Dục ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình, nghĩ thầm chỉ cần đừng bị đánh là được, nếu hắn dám đánh cậu, cậu sẽ chạy thật lẹ...... Cậu có chút hối hận, sớm biết như vậy cậu sẽ chạy xe lăn điện ra ngoài.

3

"Muốn ăn cái gì?"

Tần Thời Luật đột nhiên mở miệng, Đường Dục hoảng sợ, sau khi nghe rõ hắn nói cái gì, Đường Dục mới sợ hãi nhìn hắn một cái, nghĩ đến những chuyện khủng bố cậu mới vừa tạo dựng vừa rồi, đầu óc trống rỗng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, kiên cường nói: "Em không muốn ăn cơm với người không có đạo đức."

Tần Thời Luật một phen nhẫn nhịn đều bị cậu làm cho hao mòn, hắn nhìn Đường Dục một cái: "Vậy em muốn ăn với ai?"

Đường Dục: "Dù sao cũng không ăn với anh."

Ăn hay không ăn không phải do cậu quyết định, Tần Thời Luật đưa người tới nhà hàng, Đường Dục cũng không ăn vạ ngồi trong xe không chịu xuống, ngược lại xuống xe cực nhanh, không thèm đợi Tần Thời Luật, cánh tay vung vẫy đi vào trong, giống như bé chim cánh cụt "phạch phạch" cánh chuẩn bị chiến đấu.

Tần Thời Luật đi phía sau không nhịn được cười một tiếng, sau đó liền thấy cánh cụt nhỏ đang lủi về phía trước đụng phải một người......

"A, trời ơi."

Một người phụ nữ mới từ toilet đi ra đã bị Đường Dục đụng lùi về sau, Đường Dục vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ạ."

"Tiểu Dục?"

Người phụ nữ ra khỏi toilet, khuôn mặt vui vẻ giữ chặt tay Đường Dục: "Trời ơi bảo bối, sao con lại ở đây, hai ngày nay dì vẫn luôn không gọi được cho con, dì còn đang định tới nhà chú con tìm con đây, tới đây tới đây, nhân lúc hôm nay gặp mặt, ăn với dì bữa cơm đi, anh Ngạn Thu và Sí Hành đều ở đây."

Không đợi Đường Dục phản ứng lại người kia là ai, một bàn tay từ bên hông cậu vươn tới, thoáng dùng sức, Đường Dục lập tức bị kéo về phía sau, đập vào ngực Tần Thời Luật.

Tô Tĩnh Uyển nhìn Tần Thời Luật đột nhiên xuất hiện, có chút sửng sốt: "Cậu không phải......"

Tần Thời Luật: "Xin lỗi, em ấy không thể ăn cơm với ngài."

Tô Tĩnh Uyển nhìn bàn tay đang ôm eo Đường Dục, mờ mịt nói: "Tiểu Dục, đây là......"

"Mẹ."

Tiêu Sí Hành dẫn theo Đường Lạc từ dưới lầu đi lên, vừa vặn nhìn thấy Tần Thời Luật đang ôm Đường Dục, Tiêu Sí Hành nghĩ đến chuyện miếng đất tây giao kia, trong lòng liền không thoải mái, bây giờ lại nhìn thấy Tần Thời Luật bá đạo ôm Đường Dục vào trong ngực, nếu không phải có Đường Lạc ở đây, hắn chắc chắn lúc này bản thân đã đi tới đoạt người.

Hắn kiềm chế xúc động ở đáy lòng, gọi Tô Tĩnh Uyển một tiếng.

Đường Dục thấy Tiêu Sí Hành, theo bản năng nhíu mày, oán trách nhìn Tần Thời Luật.

Người này có biết chọn chỗ không vậy, còn ăn cơm cái gì nữa, ăn thuốc độc độc chết cậu mới đúng!

Tô Tĩnh Uyển thấy Tiêu Sí Hành dẫn Đường Lạc đến, trừng mắt nhìn hắn một cái, không phải bà không biết Tiêu Sí Hành thích Đường Lạc, nhưng hiện tại Đường Dục cũng đang ở đây, Đường Lạc đứng ở chỗ này có chút không thích hợp.

Bà thử kéo Đường Dục: "Tiểu Dục à, đã lâu rồi dì không gặp con, con ăn với dì bữa cơm được không?"

Tay Đường Dục co rụt lại, dựa sát vào người Tần Thời Luật, nhỏ giọng nói với hắn: "Em không muốn."

Tần Thời Luật rất hưởng thụ sự ỷ lại của Đường Dục, "Xin lỗi, Tiêu phu nhân."

Tô Tĩnh Uyển không biết vì sao chỉ mới mấy tháng không gặp, Đường Dục đã trốn tránh bà như vậy, bà nhìn về phía Tần Thời Luật: "Hai người đây là......"

Tần Thời Luật ôm lấy bả vai Đường Dục: "Bạn đời của tôi, được sự bảo hộ của pháp luật."

4

Tô Tĩnh Uyển: "......"

Tô Tĩnh Uyển không thể tưởng tượng nhìn về phía Đường Dục, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Sí Hành, ngay lúc Tô Tĩnh Uyển nhìn qua, biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Sí Hành trong nháy mắt biến thành chột dạ.

Cái này, Tô Tĩnh Uyển còn có thể không nhìn ra sao?

Nhưng người này là Tần Thời Luật, bà cũng là người đã lăn lê bò lết trên thương trường nhiều năm, sao có thể chưa từng nghe qua cái tên "Tần Thời Luật" này, hắn tuyệt đối không phải là một đối tượng kết hôn tốt.

Tô Tĩnh Uyển có chút khó tiếp thu chuyện bà chỉ mới đi có mấy tháng mà Đường Dục đã kết hôn với người khác: "Tiểu Dục, đây là chuyện khi nào, sao con không nói với dì một tiếng?"

Miệng Đường Dục giống như mọc trên mặt Tần Thời Luật, chuyện gì hắn cũng nói thay cậu: "Khoảng hai tháng trước, còn về tại sao không nói với ngài, có lẽ ngài nên về hỏi con trai mình một chút, chúng tôi còn phải ăn cơm, không thể tiếp tục trò chuyện."

Nhìn hai người bọn họ rời đi, Tô Tĩnh Uyển nhìn về phía Đường Lạc: "Hôm nay có lẽ không thể ăn cơm cùng nhau được rồi, tôi có chút việc muốn hỏi Sí Hành, phiền cậu về trước đi."

Thái độ Tô Tĩnh Uyển đối với Đường Lạc hoàn toàn trái ngược với Đường Dục, bà là bạn của mẹ Đường Dục, không có giao tình gì với Đường Vĩ Hoành, tuy rằng Đường Lạc xuất sắc hơn Đường Dục, nhưng so về độ thân thiết mà nói, Đường Lạc vĩnh viễn vẫn kém hơn Đường Dục.

Trong phòng bao, Tô Tĩnh Uyển vẻ mặt nghiêm túc hỏi hai anh em: "Vì sao Tiểu Dục lại đột nhiên kết hôn với cái cậu Tần gia kia? Trước khi đi mẹ đã dặn hai đứa phải chăm sóc Tiểu Dục cho tốt, hai đứa chăm sóc như vậy sao?"

Bọn họ vốn định đón Đường Dục từ bên Tần Thời Luật về trước khi Tô Tĩnh Uyển trở lại, kết quả vì chuyện miếng đất tây giao mà trì hoãn đến giờ.

Hai anh em không ai mở miệng nói chuyện.

Tô Tĩnh Uyển nhìn về phía Tiêu Sí Hành: "Vừa rồi Tần Thời Luật nói lời kia là có ý gì?"

Tiêu Sí Hành biết chuyện này không thể giấu được nữa, đành phải thành thật kể lại chuyện lúc trước hắn muốn lợi dụng Đường Dục.

Tô Tĩnh Uyển nghe xong cũng không tức giận như trong dự đoán của Tiêu Sí Hành, bà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại bình tĩnh hỏi: "Miếng đất kia bắt được không?"

4

Tiêu Sí Hành có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tô Tĩnh Uyển: "Mẹ?"

Tô Tĩnh Uyển cau mày nói: "Chuyện đã thành thế này rồi, mẹ nói cái gì cũng vô dụng, hơn nữa hai đứa cũng nói, đây là quyết định của Tiểu Dục."

Tô Tĩnh Uyển thở dài: "Tuy rằng mẹ không tán thành, nhưng dù sao mẹ cũng không phải mẹ ruột của thằng bé, nếu nó nguyện ý kết hôn với họ Tần, mẹ cũng không làm được gì, hôm nào mẹ hẹn thằng bé ra ăn bữa cơm, mặc kệ thế nào, tốt xấu gì mẹ cũng nhìn nó lớn lên."

Tiêu Ngạn Thu trăm triệu lần không nghĩ tới, người vẫn luôn yêu thương Đường Dục như Tô Tĩnh Uyển lại bình tĩnh tiếp nhận chuyện này như vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy, có phải người nhà bọn họ có chút máu lạnh hay không, cho dù là Tiêu Sí Hành hay là Tô Tĩnh Uyển, và cả hắn, tại sao bọn họ đều biết rõ Đường Dục đang nhảy vào hố lửa mà vẫn có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn cậu vướng sâu vào vũng lầy.

3

Không phải bọn họ đều rất yêu thương cậu hay sao, mấy năm nay mẹ hắn đều xem Đường Dục giống như con ruột.

Trong đầu Tiêu Sí Hành cũng hiện lên suy nghĩ tương đồng với Tiêu Ngạn Thu, bất quá rất nhanh hắn đã hiểu, quả thật Tô Tĩnh Uyển xem Đường Dục như con ruột, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc cho cậu đặt chân vào Tiêu gia.

Đường Dục không học vấn không nghề nghiệp, cho dù bà đã sớm biết Đường Dục thích hắn, cũng chưa từng nói đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, cũng giống như việc bà không thích Đường Lạc, nhưng cũng chưa từng phản đối.

4

Bọn họ vốn tưởng rằng đây là một chuyện lớn, nhưng nó lại trôi qua quá nhẹ nhàng, Tiêu Sí Hành không nói được là vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Trong một phòng bao khác, Tần Thời Luật đưa thực đơn cho nhân viên, nhìn thoáng qua Đường Dục lúc này đang chuyên tâm nghiên cứu thực đơn, giống như cậu không hề bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng chút nào. Đôi khi, tính cách Đường Dục luôn khiến Tần Thời Luật cảm thấy bối rối.

Nếu nói cậu không có tâm với những người xung quanh, cậu lại có thể vì chuyện của Lâm Nghi mà chiến tranh lạnh với hắn, nhưng nếu nói cậu có tâm, cậu lại không chút lưu tình lừa chú ruột mình, lừa hai anh em Tiêu gia, còn về vị Tiêu phu nhân kia, theo Tần Thời Luật biết, bà hẳn là một trong số ít người thật tâm đối đãi với Đường Dục, nhưng hôm nay gặp mặt, cậu vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Tần Thời Luật nói: "Vừa rồi anh không hỏi mà đã dẫn em đi, lát nữa có muốn quay lại chào hỏi một chút không?"

Đường Dục đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt "Anh muốn tui chết thì cứ nói thẳng đi", cậu mở to hai mắt nhìn Tần Thời Luật: "Em không đi."

Đường Dục tâm nói "Sao cứ dây dưa không xong vậy, anh không có việc gì lại ném tôi vào hố lửa, tôi rất vất vả mới bò ra được, làm gì nha, chuẩn bị cho tôi ăn bữa cơm cuối cùng trước khi chặt đầu hả, ăn xong rồi muốn tiễn tôi lên đường chứ giề?"

Phản ứng này....... Tần Thời Luật càng nhìn càng không hiểu: "Thật sự không muốn đi?"

Đường Dục chỉ muốn sống thật tốt mà thôi: "Không đi, muốn thì anh tự đi đi, em vừa mới cướp đất của bọn họ, lỡ như bọn họ tức giận muốn bắt cóc em thì làm sao bây giờ?"

Trong tiểu thuyết có nhắc tới Tô Tĩnh Uyển, nhưng nội dung chỉ có ít ỏi vài nét bút, nói sau khi bà từ nước ngoài về biết Tiêu Sí Hành "tặng" cậu cho Tần Thời Luật thì nổi trận lôi đình, về sau cũng không đề cập gì tới nhân vật này nữa.

Nhưng nếu Tô Tĩnh Uyển thật sự đối xử tốt với Đường Dục giống như trong tiểu thuyết viết, vì sao bà lại không tới đón Đường Dục về, mà lại để cậu tiếp tục ở lại bên cạnh Tần Thời Luật làm nội tuyến cho Tiêu Sí Hành, cuối cùng để cậu vì thế mà chết thảm.

2

Đường Dục không tin tưởng bất kì ai mà tiểu thuyết có nhắc tới, tuy người như vậy không đẩy cậu đến vực thẳm, nhưng lại dung túng, thờ ơ lạnh nhạt, như vậy có khác gì đồng loã gi.ết chế.t cậu đâu.

Không đến gần bất cứ kẻ nguy hiểm nào chính là mục tiêu sinh tồn mà cậu tự đặt ra cho mình, cho nên mặc kệ trước kia vị Tiêu phu nhân kia đối xử với cậu như thế nào, đối với hiện tại mà nói, đều là đối tượng cần phải tránh xa.

Tần Thời Luật không ngờ cậu lại lo lắng chuyện này, lúc làm chuyện xấu thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, làm xong thì sợ bị bắt cóc.

Bất quá, sự sợ hãi này chắc cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, Tần Thời Luật căn bản không nhìn ra cậu có chút sợ hãi nào: "Sợ bị bắt cóc mà cả ngày còn chạy loạn khắp nơi?"

Đường Dục giảo biện: "Em cũng đâu có chạy đến chỗ nào nguy hiểm."

Cái này Tần Thời Luật thật sự không phản bác được, cậu giấu bản thân trong trà lâu, quả thật là nơi không ai nghĩ đến, hắn cũng tốn rất nhiều công sức mới tìm được cậu, huống chi cậu còn có đồng lõa.

Thật vất vả mới tìm được người, Tần Thời Luật nào dám nổi giận, tiểu tổ tông này mà giận dỗi là lại chạy đi nữa mất.

"Em còn tính chiến tranh lạnh với anh bao lâu?" Tần Thời Luật nói, "Sợ bị người ta bắt cóc, mà lại không sợ chiến tranh lạnh với anh, đến lúc đó em bị bắt cóc anh không giao tiền chuộc thì sao?"

Biết rõ thuộc tính nhân vật của Tần Thời Luật, Đường Dục một chút cũng không lo lắng hắn không giao tiền chuộc, hắn chẳng những giao tiền chuộc, có khi còn nổi điên đánh chết mấy kẻ bắt cóc kia.

Đường Dục không hề lo lắng về phương diện này, cậu không nhanh không chậm hỏi: "Vậy anh biết sai rồi sao?"

Tần Thời Luật bị dáng vẻ ông cụ non này làm cho tức cười: "Anh sai chỗ nào?"

Đường Dục cũng không ép hắn thừa nhận sai lầm: "Anh không biết sai chỗ nào thì cứ tiếp tục chiến tranh lạnh đi."

Tần Thời Luật khoanh tay, nhìn Đường Dục cố ý ngồi ở vị trí cách xa hắn nhất: "Tiếp tục chiến tranh lạnh? Có nghĩa là sau này em vẫn tiếp túc đến trà lâu kia sao?"

Không có nơi nào khác để đi - Đường Dục trong nháy mắt có chút chột dạ, "Em có thể tới trà lâu khác."

Tần Thời Luật: "Trà lâu khác có tiểu khúc để nghe sao?"

Tần Thời Luật cười nhạo.

Còn rất biết hưởng thụ, bỏ trốn mà còn biết tìm một chỗ có thể nghe tiểu khúc.

Đường Dục có chút không vui.

Cười nhạo cậu không có chỗ để đi thì hay lắm sao? Lần sau cậu nhất định sẽ tới một nơi hắn không tìm thấy được!

Vốn dĩ Tần Thời Luật đã tính chịu thua, kết quả không biết thế nào lại đắc tội với người ta, chỉ ăn một bữa cơm, không biết Đường Dục đã trừng mắt nhìn hắn bao nhiêu lần.

Sau khi đưa người về nhà, Tần Thời Luật đi tìm Tần Chung.

Tuy rằng ngoài miệng hắn nói mặc kệ chuyện này, nhưng chỉ dựa vào việc người phụ nữ kia xúc phạm Đường Dục một câu, hắn chắc chắn không thể bỏ qua, huống chi Đường Dục vẫn luôn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn, chồng chồng nhà ai mỗi ngày đều phân phòng ngủ, nửa đêm hắn còn phải chạy tới phòng bên cạnh trộm người.

Đêm hôm đó, Tần Thời Luật nhân lúc Đường Dục đã ngủ say, đang chuẩn bị đi tới phòng bên cạnh ôm người về, lúc mở cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Tần Thời Luật tìm một vòng quanh nhà cũng không tìm thấy chìa khóa, gọi điện thoại cho dì Trương, dì Trương nói buổi chiều Tiểu Đường thiếu gia đã lấy chìa khoá dự phòng đi rồi.

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật hối hận rồi.

Dù sao hắn cũng sẽ xử lí chuyện kia, sao hắn lại cứ hơn thua một hai câu để làm gì, nói một câu nhận sai thì thiếu mất miếng thịt hả? Cứ tranh cãi với bé ngốc làm gì, bây giờ thì hay rồi, quyền lợi nửa đêm trộm người cũng bị tước đoạt.

2

Tần Thời Luật giơ tay lên muốn gõ cửa, lại sợ đánh thức Đường Dục.

Vị tổng tài nào đó chần chừ đứng trước cửa phòng hồi lâu, cuối cùng vì sợ quấy rầy Đường Dục ngủ, chỉ có thể trắng tay trở về phòng.

Trước khi đi ngủ hắn cài đồng hồ báo thức, trước 6 giờ ngày mai hắn nhất định phải giữ chặt Đường Dục ở nhà, xin lỗi cũng được, chịu thua cũng được, dù sao hắn cũng không muốn phòng không gối chiếc thêm một ngày nào nữa.

+

Cút con mẹ nó chiến tranh lạnh đi.

Ngày mai ông đây muốn ôm bé con ngủ!

Bình luận

Truyện đang đọc