THOÁT BẮC GIẢ

Bình Nhưỡng có khí hậu ôn đới gió mùa, một năm bốn mùa thay đổi rõ rệt.

So với biển hoa mùa Xuân, lá đỏ mùa thu và thế giới trắng xoá của mùa đông, thì mùa hè nơi đây vừa dai dẳng lại ấm áp, giống tính cách của dân tộc Triều Tiên: đơn giản như nước, phóng khoáng như lửa, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, chẳng bao giờ có tuyến đường giữa để đi.

Đầu mùa hè năm Chủ Thể 105, tức năm 2017 dương lịch, Lee Jung Ho từ giã cuộc sống làm bạn với bác sĩ y tá dài nửa năm, rời khỏi bệnh viện Bonghwa.

Sau khi đến Bộ Tư lệnh Bảo vệ báo danh, quả nhiên anh được phân đến Phòng 4, đảm nhận chức vụ trưởng phòng và công việc phụ trách giám sát tư tưởng.

Bộ Tư lệnh Bảo vệ nằm ở Yongbuk Dong quận Taesong, tiếp giáp với Cung điện Mặt trời Kumsusan* và trường Đại học Tổng hợp Kim Nhật Thành, chỉ cách học viện tình báo mới lập một bức tường.

(*Đây là tên chính thức hiện nay của khu lăng Kim Nhật Thành-Kim Chính Nhật.)

Là đại tá quân đội nhân dân và anh hùng của nước cộng hoà, Lee Jung Ho có được đãi ngộ cực chu đáo, cấp bậc tiền lương rất phù hợp, còn được phân nhà ở tại chung cư cao cấp ở ngã tư Long Hưng.

Khu chung cư này là ký túc xá nhân viên của Đại học Tổng hợp Kim Nhật Thành, trong quá trình xây dựng Kim Jong Un từng đích thân tới thị sát, được trang bị đồ nội nhất và các dịch vụ tốt nhất Triều Tiên.

Ngoài giáo sư đại học và nhân viên nghiên cứu ra, những người ở trong chung cư này đều là tinh anh trong giới tri thức, đây là một trong những địa danh mới ở Bình Nhưỡng.

Nếu không kể đến giường đơn trong quân đội, thì nơi Lee Jung Ho ở lâu nhất chính là bệnh viện và nhà tù. Tuy nhiên, căn nhà mới 200 mét vuông trước mắt đây không chỉ có ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một phòng đọc sách, mà còn có nhà bếp phòng ăn với đầy đủ dụng cụ, chính giữa phòng khách thoáng đãng đặt một chiếc TV màn hình phẳng LCD – với một người Triều Tiên bình thường thì những thứ này thật sự không khác gì nằm mơ.

Sàn gỗ sáng loáng, cổng vòm có cột trụ cong cong, khăn choàng tinh xảo phủ lên ghế sofa, nắng chiều ráng hồng xuyên qua rèm cửa chiếu vào khiến bầu không khí trở nên ấm áp.

Lee Jung Ho ngẩn người trước cửa.

“Trưởng phòng, hành lý của anh đâu?” Quản lý chung cư giới thiệu xong xuôi, thấy hai tay anh trống trơn thì không nén nổi tò mò hỏi.

Ở Triều Tiên, những ngôi nhà được chính phủ phân bổ đều trong tình trạng rất tốt, chỉ cần xách túi vào ở là được. Nhưng người không đem theo tài sản cá nhân cũng không có vẻ là cán bộ cao cấp như Lee Jung Ho đây thì quản lý chưa thấy bao giờ.

Sĩ quan phụ tá Park Yong Sik kịp thời phản ứng, lạnh giọng đáp trả: “Ông đưa chìa khoá đây rồi có thể đi, chuyện còn lại tự có người xử lý.”

Bộ Tư lệnh Bảo vệ là cơ quan phản gián của quân đội, nằm trên đỉnh kim tự tháp quyền lực. Lee Jung Ho thuộc Phòng 4 phụ trách giám sát nội vụ, cũng là đối tượng cần nịnh bợ trong Bộ Tư lệnh Bảo vệ, người bình thường đâu thể đắc tội được.

Trong văn hoá của Triều Tiên, việc quản lý chủ động dò hỏi chuyện riêng của lãnh đạo là đã vượt quá phép tắc. Chính vì vậy nên dù bị khiển trách ông ta cũng không dám phản bác, chỉ có thể nở nụ cười, hai tay giao chìa khoá ra: “Nếu cần bất cứ thứ gì thì cứ thông báo với chúng tôi.”

Park Yong Sik nhận lấy chìa khoá bĩu môi, không nói nhiều một câu, tạm thời tiễn khách.

Không để ý đến màn lời lẽ đanh thép ở sau lưng, Lee Jung Ho vịn tay vào lan can ban công, nhìn xuống dòng sông Đại Đồng từ tầng ba mươi hai.

Nước sông lững lờ xuôi về phía Nam như tấm vải sa tanh, lách qua con đảo Yanggak và luồn qua cây cầu Chungsong, cuối cùng chảy ra Hoàng Hải mênh mông từ vịnh Tây Triều Tiên. Xa xa bên kia bờ là tháp Chủ Thể và quảng trường Kim Nhật Thành, ngọn đuốc đỏ rực trên đỉnh tháp “cháy” thâu đêm, đủ để chiếu sáng cả vùng trời Bình Nhưỡng.

Gió sông hây hây thổi tới đem theo chút hơi lạnh, hạ nhiệt độ xuống thấp. Lớp mồ hôi mỏng trên tay áo và dưới tóc mai được thổi khô, cõi lòng lắng đọng bình tĩnh hẳn, cơn đau nhói ở xương đùi cũng như được hoá giải không còn khó chịu nữa.

“Trưởng phòng, đã kiểm tra xong xuôi cả rồi, tất cả đều ‘sạch sẽ’.”

Park Yong Sik nhanh chóng kiểm tra toàn bộ căn hộ, tin chắc không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào. Ba gian phòng ngủ, một gian phòng sách, cộng thêm phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh, đồ đạc bày biện ở đây đều mới tinh, không gắn thiết bị nghe lén hay máy ghi hình.

Lee Jung Ho xoay người lại, chân trước bước qua ngưỡng cửa, cúi người ngồi xuống sofa, thở phào một hơi: “Ngày mai cậu đưa người ở phòng kỹ thuật tới, cứ ngụy trang trang bị thành hành lý chuyển nhà, chắc sẽ không bị nghi ngờ.”

Thân là sĩ quan phụ tá, xưa nay Park Yong Sik làm việc đều rất đáng tin, nghe tới đây lập tức đảm bảo: “Đã sắp đặt xong cả rồi. Đến lúc đó người của chúng ta sẽ đi xe tải đến, mặc đồng phục sĩ quan bình thường, bảo đảm nhìn không khác gì lính cần vụ trong đại đội.”

Lee Jung Ho gật đầu: “Vừa nãy ở ngoài ban công tôi đã kiểm tra kết cấu của khu chung cư, tòa nhà này có hai thang máy, mỗi tầng có hai căn hộ, ba mươi hai tầng lại chỉ có chúng ta và mục tiêu. Muốn lẻn vào nhất thiết phải chú ý căn đúng thời cơ, cũng phải có người canh chừng ở thang máy và lối thoát hiểm, không được để lại bất cứ dấu vết gì – kinh nghiệm tình báo của đối phương rất phong phú, khả năng phản trinh sát cũng rất mạnh.”

“Lô thiết bị này vừa được nhập khẩu từ Singapore, lắp đặt dễ, bức xạ nhiệt thấp và cũng có tuổi thọ pin dài. Sử dụng căn hộ của anh làm điểm nhận, vừa có thể đảm bảo hiệu quả thu sóng lại vừa có thể giảm cường độ tín hiệu, chắc chắn bên kia sẽ không phát hiện ra. Có điều…”

“‘Có điều’ cái gì?” Lee Jung Ho truy hỏi.

Park Yong Sik cau mày đáp: “Nhà mới phân cho anh còn ở chưa lâu mà đã dùng để thi hành nhiệm vụ quản chế, em cứ thấy tiếc tiếc thế nào.”

“Thì chính là vì lúc này nên mới đi xin nhà, không có gì đáng tiếc cả. Hơn nữa, lấy danh nghĩa cá nhân tôi làm thủ tục, không cần xin nội bộ, còn có thể phòng ngừa bị người khác chú ý mà cũng dễ dàng hơn.” Nghe anh ta nói thế, Lee Jung Ho không khỏi bật cười, “Dù gì tôi cũng độc thân, ở đâu mà không như nhau.”

“Đợi đám oắt con bên kỹ thuật lẻn vào đây thì chỗ này biến thành nhà trọ tập thể mất.”

Lee Jung Ho cố ra vẻ nghiêm túc: “Thế cũng tốt, có thêm nhiều bạn cùng phòng.”

Lãnh đạo cởi mở thật khiến người ta khâm phục, những lời còn lại bị nuốt vào bụng, Park Yong Sik chỉ biết nhún vai: “Nghĩ thoáng thì tốt.”

Tuy căn hộ mới toanh này sẽ nhanh chóng bị dùng làm văn phòng giám sát bí mật, thì dù gì đêm đó vẫn nên để chủ nhà hưởng thụ niềm vui thăng quan ngắn ngủi, vậy là anh ta tự giác đứng dậy cáo từ: “Em về sắp xếp nhiệm vụ ngày mai đã, anh cũng nên đi nghỉ sớm đi.”

Vừa ra tới cửa thì Lee Jung Ho lại nhấn mạnh lần nữa: “Việc điều tra phải hết sức bí mật, trước khi đưa ra kết luận, tất cả mọi người tham gia đều không được phép liên lạc với người ngoài. Đối với Bộ Tư lệnh Bảo vệ mà nói, đây là hành động không đánh số – thân phận người kia nhạy cảm, lại có quan hệ với cấp trên, phải vô cùng thận trọng.”

Trong quá trình tìm kiếm loại trừ ở giai đoạn trước, bọn họ không tài nào lấy được thông tin chính xác của mục tiêu, trừ hồ sơ xuất nhập cảnh ra thì chính phủ Triều Tiên gần như không biết gì về người này.

Đáng sợ hơn là, rõ ràng người phụ nữ tên “Sourin” này đến từ Palestine, vậy mà lại có thể nói tiếng Triều Tiên lưu loát, trà trộn vào phố phường Bình Nhưỡng cũng không tạo nên bất cứ nổi bật nào. Dựa vào quan hệ với Jang Young Soo, cô ta không chỉ dạy ở học viện tình báo mà còn thoát khỏi quy định giam quản của người ngoại quốc, vào ở chung cư cao cấp tại ngã tư Long Hưng một cách tự nhiên… Tất cả mọi thứ đều rất không bình thường.

Park Yong Sik không biết suy nghĩ của lãnh đạo, cũng không biết cuối cùng sẽ đào sâu được đến đâu, nhưng anh ta tin rằng, dưới sự thống trị của Đảng Lao động, Triều Tiên không nên có những chuyện mập mờ không tra rõ.

Nghe thấy lời dặn dò của Lee Jung Ho, sĩ quan phụ tá Phòng 4 thuộc Bộ Tư lệnh Bảo vệ đứng thẳng người giơ tay chào, trong mắt loé lên sự tự hào nghề nghiệp mãnh liệt, đáp chắc như đinh đóng cột: “Đảm bảo nhất định nhiệm vụ sẽ được hoàn thành!”

Lúc xuống lầu, Park Yong Sik phát hiện cửa phòng gác trống không, không thấy bóng dáng của quản lý niềm nở kia đâu, chỉ còn lại một cây bút sắt không nắp đặt lẻ loi trên danh sách đăng ký ra vào.

“Lơ là cương vị.”

Anh ta hừ lạnh một phát, sửa sang lại vạt áo rồi đi thẳng ra khỏi đại sảnh chung cư.

Tại tầng ba mươi hai, người quản lý lưng vác hai túi bột mì, mồ hôi ròng ròng đi ra khỏi thang máy.

“Đồng chí Sourin,” Ông ta vừa đi vừa trêu ghẹo, “Có phải hạn ngạch lương thực mỗi tháng của cô đều dùng để mua bột mì không?”

Triều Tiên thực thi hệ thống phân phối lương thực công cộng, không có tiền thì không được cấp sổ lương thực, và cũng không được mua đồ ngoài thị trường.

Người phụ nữ ăn vận bình thường, nhìn không khác gì giáo sư đại học thông thường, chỉ có sống lưng thẳng tắp cùng nhịp bước khoan khoái là mơ hồ để lộ vài phần khí thế đặc biệt.

Cô của lúc này, tuy chỉ cười nhạt nhưng lại có đủ thiện ý, khiến người ta bất giác tháo gỡ phòng bị: “Đồ làm từ bột mì dự trữ được lâu mà. Huống hồ quả thực tôi cũng không biết làm gì khác… Đợi lát nữa làm bánh xong, tôi cho chú hai chiếc để nhắm rượu nhé?”

Quản lý được đền bù mong muốn, dưới chân như được bơm thêm sức mạnh, vừa nói vừa cười đã đi đến ngoài cửa lớn ở cuối hành lang lúc nào chẳng hay.

“Đối diện có người mới đến à?”

Sourin tiện tay mở cửa, vờ như buột miệng hỏi.

Quản lý lau mồ hôi trên trán đi, thấp giọng trả lời: “Sĩ quan trong quân đội, tính khí xấu lắm, đi đứng còn bất tiện.”

“Ồ.” Người phụ nữ trông có vẻ suy tư rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, nở nụ cười như thường, “Thôi không để ý tới anh ta nữa, chú mau về nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đem bánh Naan xuống.”

Người quản lý tuổi trên năm mươi chẹp miệng rồi gật đầu cái rụp, biểu cảm vô cùng thoả mãn.

Bánh Naan kiểu Ả Rập mới ra lò ngoài cháy trong mềm, mùi hẹ và mè thơm nức mũi, xịt ít tương ớt lên rồi cuốn kèm củ cải chua ngọt là thành đồ nhắm ngon lành.

Sourin rất ít khi nấu ăn, mỗi lần xuống bếp cũng chỉ là để nịnh nọt người quản lý này.

Bột mì dính trên cửa sổ và khe cửa đã bị gió sông thổi đi, từ dấu vết lưu lại thì có thể thấy trong hôm nay đã có “khách thăm” không ngoài suy đoán.

Tháo tạp dề ra, cô đặt bánh Naan vừa ra lò vào hai chiếc hộp một to một nhỏ, trước khi ra cửa còn đóng gói một chai rượu soju Bình Nhưỡng.

Mặt trời đã lặn, trong hành lang chẳng có lấy một bóng người, chỉ còn lại ánh đèn vàng vàng hắt ra từ khe cửa đối diện là hoà hợp cùng không khí trong tầng lầu này.

Bình luận

Truyện đang đọc