Động cơ kêu ro ro, điều hòa trong xe chạy với công suất lớn, song dù có phả ra hơi lạnh tới mấy cũng không hạ nhiệt độ xuống được.
Lee Jung Ho có cảm giác đầu óc như bị lấp kín, máu nóng toàn thân bốc hơi hết cả, chỉ còn lại thân thể nhẹ bẫng trôi lơ lửng giữa hư vô.
Trên không chạm trời dưới chẳng thấu đất, ngay đến cái chết cũng trở nên xa vời.
Cơn đau trên đầu gối trôi vào quên lãng, thần kinh vốn luôn căng thẳng nay mềm như bông vải, hô hấp cũng chỉ là điều kiện có phản xạ; một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên da, song đã bị quân trang nhăn nhúm che giấu, lý trí tan vỡ.
Anh vốn là người không dễ buông bả bản thân, vậy nhưng lại thất thủ hết lần này tới lần khác, thực khó tưởng tượng nổi.
Cơn khoái cảm đổ ập đến bất ngờ quá sức mãnh liệt, cao trào cuồn cuộn ùn ùn kéo tới, khiến người ta không còn hơi sức đâu để hoài nghi động cơ chân thực trong đó.
Sourin dùng mu bàn tay lau miệng, từ từ bò dậy, khóe mắt chân mày toát lên ý cười, trông vừa kiều diễm lại ướt át: “Đã đủ chưa?”
Câu này nghe quen quen: trong cái đêm hai người gặp lại nhau, anh đã thốt lên câu này trong cơn hoang đường hòng hả giận.
Quả thực Lee Jung Ho không biết phải biểu đạt tâm trạng mình thế nào nữa, chỉ có thể thầm chửi thề một câu, cúi đầu sửa sang lại quân trang.
Nhưng ngón tay cứ run lên bần bật, đến cả động tác gài cúc đơn giản cũng không thể làm được.
Đôi tay không có hoa tay đến gần cài lại khuy áo cho anh, dáng vẻ ngoan ngoãn biết nghe lời này khác hẳn ma nữ cuồng điên ban nãy.
Lee Jung Ho toan từ chối nhưng lại không có sức lực để đẩy ra, đành ngồi yên tiếp nhận trợ giúp.
Thời gian hóa thành dòng nước chảy trong sương đường ngọt ngào, vừa sền sệt lại mong manh, chứa đựng đầy sắc thái huyền diệu – trong cuộc đời anh chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy cả, nó có thể ngắn ngủi như bây giờ, đồng thời cũng dài đằng đẵng như bây giờ.
Hơi thở dần trở lại bình thường, anh cũng lần nữa tìm về suy nghĩ, câu hỏi ban nãy lại được nhắc đến: “… Vì sao cô lại nghi ngờ Im Dong Kwon?”
Sourin ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa như hờn dỗi lại như than phiền, một lúc sau cô thở dài nói: “Xem ra vẫn chưa đủ.”
Trong ánh mắt đầy trêu ngươi đó, dục vọng vừa được gỡ bỏ lại lần nữa rục rịch, hòng dùng chinh phục bức ép để có được câu trả lời – mặc dù như thế có thể xác nhận kết luận của cô. Lee Jung Ho hắng giọng, dè dặt đi vòng qua bẫy rập, kiên trì nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Bĩu môi cười, Sourin nhún vai: “Anh ta không chịu lên giường với tôi.”
“Cô nói gì?!” Lee Jung Ho không dám tin vào tai mình, theo bản năng chụp lấy cổ tay trắng ngần.
“Tôi nói là…” Sourin vừa giãy giụa thoát khỏi kiềm chế, vừa chậm rãi lặp lại, “Anh ta không chịu lên giường với tôi.”
Bỗng trước ngực bị một tảng đá lớn đập trúng, cảm nhận nào đó tương tự tức giận chua xót sôi trào trong người, gầm thét xông phá, quá đỗi xa lạ song lại không thể kiềm chế.
Tim đập thình thịch như bị búa gõ vào liên tục, đập vỡ tan tành mọi ảo tưởng và lưu luyến, chỉ còn lại hiện thực trần trụi.
Thấy sắc mặt anh thoắt đỏ thoắt trắng, Sourin vội chủ động giải thích: “Này, đã bảo là không lên giường rồi mà, căng thẳng thế làm gì?”
“… Rốt cuộc cô có phải là ‘chim én’ không hả?” Lee Jung Ho khô khốc mở miệng, ngực phập phồng kịch liệt, dùng hết toàn sức mới đè nén được tâm trạng kích động.
Nghe thấy xưng hô chuyên nghiệp dành cho gián điệp tình dục, Sourin hừ lạnh: “Anh cảm thấy tôi cần bán đứng nhan sắc à?”
Ánh nắng hắt vào xe qua cửa kính, để lại bóng mờ trên khuôn mặt đường nét rõ ràng, làm nổi bật khí chất thần bí đặc biệt của riêng cô; bộ đồ tập huấn ôm lấy đường cong có lồi có lõm, nhưng vẫn không che giấu được vóc dáng tỷ lệ hoàng kim, trái lại càng khiến người ta nghĩ ngợi miên man.
Vào đúng độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, anh tin rằng cô có khả năng chinh phục thế giới.
Thấy đối phương không nói gì, Sourin hờn dỗi: “Sức nắm một tay đến 65 kg, dung tích phổi thông thường là 3000 mm Hg, chạy việt dã 5 km trong 12 phút – anh tưởng tôi vì ngủ với người ta mà biến thành hôm nay hả?!”
Một loạt con số đối với phái nam mà nói thì được coi là xuất sắc, nhưng đặt trên người phụ nữ lại thành giới giạn thể năng, Lee Jung Ho mím môi thật chặt, giữ im lặng không lên tiếng.
Cô cúi đầu, khụt khịt nói tiếp: “Năm 15 tuổi, Hamas* tiếp quản cô nhi viện, bọn họ muốn bối dưỡng đám con nít thành các chiến binh Mujahideen**. Tôi là dị giáo đồ duy nhất, chỉ có thể chọn hoặc bị bán sang thị trường nô lệ ở Bắc Kavkaz, hoặc kết hôn với tù trưởng già để chuyển sang đạo Hồi.”
(*Hamas là từ viết tắt cho Harakat al-Muqawama al-Islamiyya, có nghĩa là “Phong trào Kháng chiến Hồi giáo”.)
(**Mujahideen chỉ những người tham gia vào cuộc thánh chiến.)
Đây là lần đầu tiên Sourin nghiêm túc kể về quá khứ của mình, nghe như chuyện xảy ra ở một thế giới khác.
Lee Jung Ho đã giẫm qua máu đào cát vàng, cũng từng băng qua rừng mưa súng đạn, biết rõ chiến tranh có tư vị thế nào với phụ nữ và trẻ nhỏ. Tuy nhiên, khi người có trải nghiệm đấy lại liên quan đến mình, thậm chí có ràng buộc với nhau, anh vẫn căng thẳng đến độ ngừng thở.
Cúc áo đã được cài xong, quân trang lại chỉnh tề như cũ, nhưng bàn tay trắng nõn vẫn lưu luyến trước ngực anh, chậm rãi không di chuyển.
Nhớ lại mềm yếu và bàng hoàng đã từng, dường như Sourin cũng có lúc không kiên cường, trái lại còn cần hấp thu sức mạnh vô hình từ trên người anh: “Tôi biết thật ra mình không có quyền lựa chọn, chỉ có thể gả cho tù trưởng. Nhưng ông ta già rồi, đêm tân hôn lại uống nhiều rượu, có chết trên giường cưới thì ai nghi ngờ được gì?”
Lee Jung Ho lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì, trái tim treo cao dần buông xuống, song không nhịn được truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi vẫn bị bán đến Kavkaz.”
Sau chiến tranh Chechnya lần thứ hai, Bắc Kavkaz đã thành lập thị trường nô lệ lớn nhất thế giới, với hàng ngàn hàng vạn người bị bán làm hàng hóa, dùng để đổi lấy số tiền khổng lồ tiêu thụ trong chiến tranh.
Cô tự giễu bật cười, tóm lại bằng một câu: “Tù trưởng có đến mười mấy con trai, lúc chia gia sản thì cãi nhau rất hăng, duy chỉ nhất trí một điều đó là xử lý dị giáo đồ là tôi đây. Nên ngủ với người ta không thể giải quyết vấn đề được, mà chỉ thúc giục sinh ra lười biếng và tự cho là đúng mà thôi, anh nói xem có đúng không?”
Lee Jung Ho chợt nhớ đến những vết sẹo chi chít trên sống lưng cô, lòng quặn đau: “Bà Yasugi thì sao? Bà ấy không biết những chuyện này ư?”
“Cùng năm đó, Hamas cắt đứt với Fatah, giành quyền kiểm soát Dải Gaza. Yasugi và Tổ chức Giải phóng Palestine đang ở Bờ Tây sông Jordan, dù có biết cũng không giúp được gì.”
Thoáng trầm ngâm, anh thở dài nói: “Nên sau đó cô đã tham gia vào chiến tranh Nam Ossetia?”
Vết đạn trên người Sourin đều có lai lịch cả, năm 2008 giữa Nga và Georgia phát sinh xung đột cục bộ, địa điểm chiến tranh vừa khéo diễn ra ở Nam Ossetia thuộc vùng Kavkaz.
Cô giơ tay vén tóc ra sau tai, khinh bỉ nói: “Nửa tháng, 64 người Nga chết – đấy không phải là chiến tranh, mà là tàn sát.”
Lee Jung Ho chỉ hoạt động ở Tây Á và Bắc Phi là chính, nên không biết nhiều về tình hình ở Kavkaz, nghe đến đây cũng không thể phản bác được. Quá khứ của Sourin phong phú như một cuốn sách dày cộm, nếu không giở qua trang kế tiếp thì sẽ mãi không biết được đã xảy ra chuyện gì.
Anh còn định hỏi tiếp nhưng lại kinh ngạc ý thức được mình đang nghĩ lung tung, hoàn toàn quên mất bản thân đến đây là để thi hành nhiệm vụ điều tra.
Vuốt mặt một cái, Lee Jung Ho nghiêm túc nói: “Nếu cô không phải ‘chim én’, có quan hệ với Im Dong Kwon hay không thì có gì khác nhau?”
Vẻ mặt Sourin ra chiều không biết làm sao, đối mặt với màn trùy hỏi hùng hổ như thế, cô không thể không ngoan ngoãn trả lời: “Đấy chỉ là thăm dò thôi, xem rốt cuộc anh ta có thật sự nương nhờ Bắc Triều Tiên, trung thành với Jang Young Soo hay không. Huống hồ, trong tay tôi nắm giữ ba mạng của nhà họ Im bọn họ, nên không thể không đề phòng người này được.”
Lee Jung Ho cau mày: “Biết rõ ba người thân bị ‘hại chết’, sao Im Dong Kwon có thể tháo gỡ ngăn cách, mở rộng cửa lòng với cô?”
“Không, lúc bọn tôi mới đến Triều Tiên thì Im Jin Kuan vẫn chưa chết.” Sourin kiên nhẫn giải thích, “Tôi đồng hànhh với anh ta suốt dọc đường, lại kịp thời ra tay giữ được tính mạng của hai mẹ con kia, theo lý mà nói Im Dong Kwon sẽ không đề phòng tôi.”
“Thế thì sao?” Anh phản bác, “Dù không hận cô thì tuyệt đối cũng không có lý do thích cô… Hay là có quan hệ với cô.”
Lee Jung Ho gần như cắn răng nghiến lợi thốt ra câu cuối, trong khẩu khí nồng nặc mùi ghen tuông, mất đi phong độ luôn bình tĩnh.
Nhưng Sourin cứ như thể không phát hiện ra, lắc đầu nói: “Anh không hiểu đâu, chúng tôi lén vượt biên qua vĩ tuyến 38, vượt núi băng đèo đến Triều Tiên, lại nghĩ đủ cách gặp Jang Young Soo, trong này trải qua quá nhiều chuyện.”
Nghe thấy thế, anh bất giác siết chặt tay, khớp xương mơ hồ trắng bệch.
“Ở Triều Tiên, Im Dong Kwon được bảo vệ rất nghiêm ngặt – gian phòng ban này nhìn thì không bắt mắt, nhưng tần số bức xạ điện từ ở khu vực xung quanh cao đến mức đáng kinh ngạc. Có rất nhiều thiết bị giám sát ẩn; tôi cũng chưa từng trông thấy hàng xóm lầu trên lầu dưới bao giờ, dù thỉnh thoảng có người ra vào thì tất cả cũng đều do tốp giám sát dẫn đến.”
Lee Jung Ho ép mình kéo về suy nghĩ, biết cô đang giải thích nguyên nhân vì sao lúc nãy lại ngăn cản mình lắp máy nghe trộm, đồng thời cũng ý thức được một vấn đề khác: “Cô nói cục trưởng Jang Young Soo rất tin tưởng anh ta ư?”
“Chí ít ngoài mặt là như vậy.” Sau một chốc chần cừ, Sourin như hạ quyết tâm, thỏa hiệp bảo, “Thật ra tôi không muốn nói những chuyện này lắm, nội đấu tầng cao trong Đảng Lao động quá nghiêm trọng, bất kể Jang Young Soo có tính toán gì, dù thành hay bại thì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng với kẻ khác.”
“Đề phòng mọi nguy hiểm, thực hiện giám sát nội bộ là công việc của tôi…”
Sourin đặt tay lên môi anh, chặn lại bao lời chưa nói: “Giờ bà Yasugi đang chữa bệnh ở Trung Quốc, tương lai rất có thể sẽ định cư ở Bắc Kinh; sau khi thỏa thuận giữa Tổ chức Giải phóng Palestine và Ủy ban Quốc phòng hết hạn, tôi cũng sẽ rời khỏi Triều Tiên; dù gì Im Dong Kwon cũng là người Hàn, Cơ quan Tình báo Quốc gia không thể mặc kệ anh ta được. Chỉ có anh là vẫn phải sống ở đây.”
Lee Jung Ho nói, giọng điệu nặng nề tới nỗi bản thân còn không ý thức được: “Triều Tiên là tổ quốc của tôi, Đảng Lao động là tín ngưỡng của tôi, tôi sẵn sàng trả giá mọi thứ.”
Sourin nheo mắt quan sát tỉ mỉ một phen, cuối cùng quả quyết nói: “Đi thôi, cho anh xem vài thứ.”