“Dựa theo lý luận tư tưởng Chủ Thể, Triều Tiên là quốc gia dân tộc đơn độc vĩ đại nhất thế giới, rất ít người chọn kết hôn ngoại tộc. Trong đời thực, đám con lai đều bị phân biệt đối xử, thường là do suy dinh dưỡng hoặc các tai nạn khác mà chết yểu, còn người như tôi thuận lợi trưởng thành thì chỉ là số ít.”
Lee Jung Ho vô cùng bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện nào đó không phải của mình: “Bởi vì, từ ngày được cô nhi viện nhận nuôi thì tôi đã không còn là con riêng của mẹ nữa, mà là trẻ nhỏ của Đảng Lao động và quốc gia.”
Người phụ nữ nhún vai, không đưa ra phê bình gì.
“Đối với tôi mà nói, thị phi sáng tối rất dễ phân biệt: phàm là hữu ích cho quốc gia dân tộc thì chính là ‘sáng’, còn làm hại đến quốc gia dân tộc ấy là ‘tối’.”
Kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô, Lee Jung Ho trầm giọng nói: “Tôi không bắt buộc suy nghĩ của tôi và cô phải nhất trí, nhưng nếu bất cứ ai muốn trở thành đồng lõa của Jang Young Soo thì chỉ có thể là kẻ thù của tôi.”
Cuộc nói chuyện xảy ra dưới tầng hầm đã chứng minh Sourin không chỉ có mưu đồ, mà còn có liên lạc vô cùng mật thiết với bàn tay đen sau sự kiện “con tàu ma”, tuyệt đối không phải đối tượng đáng tin cậy.
Anh đã có dự cảm về chuyện này từ sớm, chỉ là không muốn thừa nhận.
Tình yêu và dục vọng, kích động và tín ngưỡng, lợi ích và lập trường, những thứ đấy vốn là khái niệm rất mơ hồ, mà khi đối mặt với chọn lựa thì càng trở nên khó bề phân biệt.
Nếu không phải cuộc điều tra Nhật kiều có đột phá, nếu không phải dã tâm của Jang Young Soo quá ngông cuồng, thì Lee Jung Ho vô cùng hoài nghi không biết bản thân có dũng khí đưa ra lựa chọn không.
Như thể đã dự liệu được câu trả lời của anh từ sớm, Sourin bật cười, hỏi ngược lại: “Anh cho rằng Jang Young Soo muốn làm gì?”
Lee Jung Ho ngồi thẳng người dậy, không để lộ cảm xúc nào: “Sự kiện ‘con tàu ma’ chỉ là thời cơ, cấp cao trong Đảng vẫn luôn nghi ngờ về ông ta. Bộ Tư lệnh bảo vệ lấy danh nghĩa điều tra lý lịch để kiểm soát toàn diện Nhật kiều trong quân đội. Kết quả điều tra chứng minh, đã có phản gián lẻn vào Cục Điều tra, Kim Seong Hee cũng bị giam lỏng, hai nước Nga và Trung Quốc cũng bí mật liên lạc với ông ta. Động cơ đằng sau những chuyện này, không cần nói cũng biết rõ.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, Jang Young Soo vốn phụ trách công việc ngoại giao, cục trưởng kiểm soát Cục Điều tra là điều rất dễ hiểu, tình cảm giữa Kim Seong Hee và ông ta không mấy tốt đẹp, dù chọn cách nào cũng hiểu được… Rốt cuộc cái ‘động cơ’ anh nói là gì?”
Sourin trở mình nằm ngửa trên sofa, hăng hái nhìn người đàn ông.
Gấu váy lễ phục màu bạc bị vén lên, để lộ bắp đùi trắng nón, khe hở giữa chân như ẩn như hiện khiến người ta bất giác nghĩ miên man. Lee Jung Ho ép mình nhìn đi chỗ khác: “Ông ta đã là ủy viên Bộ Chính trị, chỉ cần tiến lên một bước là có thể soán Đảng.”
“Ủy viên Bộ Chính trị cũng không chỉ có một mình Jang Young Soo, dựa theo lời anh, há chẳng phải xử bắn tất cả sao?”
Chắp tay lại, Lee Jung Ho tựa lưng vào ghế, trưng ra dáng vẻ phòng bị: “Đây là nguyên nhân tôi phải tìm bằng được Kim Seong Hee, cũng là cơ hội để cô bỏ tối theo sáng.”
“Hai người họ có quan hệ vợ chồng, dù chồng có ý kiến gì thật thì làm vợ cũng không thể chủ động chứng minh. Huống hồ, Kim Seong Hee nghiện ma túy nặng, hoàn toàn trở thành con rối, lời làm chứng cũng không đủ để tin.”
Chính vì đã nghĩ thông quan hệ nhân quả trong đó mà Sourin mới lựa chọn làm liều, từ bỏ che chở của đại sứ quán Nga, xoa dịu cảm xúc của Jang Young Soo, tiết lộ chỗ ẩn náu của Kim Seong Hee – chỉ vì để ở đây đưa ra điều kiện với đối phương.
Câu trả lời của Lee Jung Ho đã xác nhận phỏng đoán của cô, cũng thành công nghịch chuyển địa vị của hai người.
Cô đặt chân lên đầu gối người đàn ông, dọc theo khe quần vuốt ve như có như không, giọng điệu mập mờ: “Anh không thể chứng minh được âm mưu lật độ của Jang Young Soo, phải tìm tôi hỗ trợ.”
Tiết khí Hàn Lộ cuối thu lặng lẽ kéo đến, giăng đầy sương mù ngoài bóng đêm vô biên, đồng thời làm phai mờ sự im lặng vốn có. Các binh lính được triệu tập đi tháo dỡ, sau tòa nhà không ngừng truyền đến tiếng “bing bing bong bong”, càng làm nổi bật hơi thở im lặng gần như mập mờ trong đại sảnh.
Biết lúc này không thể vụng về, Lee Jung Ho hắng giọng, bình tĩnh nói: “Có chứng minh được hay không cũng không quan trọng, Bộ Tư lệnh Bảo vệ là cơ quan phản gián, có quyền xét xử hành quyết độc lập.”
Sourin bật cười: “Ông ta là chồng của Kim Seong Hee, là dượng của người lãnh đạo tối cao, sao có thể để mặc người ta tùy tiện tố cáo?”
Đối phương không phản bác.
“Anh cũng biết tôi là lính đánh thuê.” Cô nhấc chân lên, ấn vào chỗ nhô ra rõ ràng kia, lặng lẽ ma sát, “Thu thập dữ liệu hay vượt biên phi pháp đều chỉ là mua bán, không phải thái độ của tôi. Chỉ cần đưa ra giá tiền thích hợp, anh có thể nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ tôi.”
“Ví dụ?”
“Tung tích của Kim Seong Hee, âm mưu của Jang Young Soo, kế hoạch Nhật kiều… Cho nên, nhờ anh cũng lấy ra chút thành ý, để tôi chắc chắn mình không làm không công.”
Chân mày người đàn ông nhíu lại, hòng che giấu cảm xúc: “Thành ý gì?”
“Anh biết tôi muốn gì mà.”
Cô nghiêng người tới trước, đặt hai tay lên vai đối phương, gắt giọng: “Tôi chỉ cần chính phủ Triều Tiên tạo ra thông tin về các hoạt động khủng bố để thành lập kho thống kê dữ liệu là đủ rồi, sẽ không có bất kỳ tác động nào khác cả.”
Cách khoảng cách gần, lần nữa ngửi được hơi thở nhẹ như lan, thần kinh Lee Jung Ho nhất thời căng ra, gần như đánh mất khả năng suy đoán.
Anh đã được trải nghiệm bản lĩnh của Argus, mường tượng ra ý nghĩa của kho số liệu theo lời Sourin thì không dám thả lỏng: “Điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận quốc gia chúng tôi là trục ma quỷ, sẽ mang lại ảnh hưởng quốc tế cực kỳ tồi tệ!”
“Thí nghiệm hạt nhân, bắt cóc người Nhật Bản, tấn công hàng không Đại Hàn, xưa nay Triều Tiên vốn không quan tâm đến ảnh hưởng quốc tế còn gì.”
“Nhưng…”
Lời còn sót đã bị nụ hôn lấp lại, môi cô vừa mềm mại vừa ướt át, đầu lưỡi cũng đồng thời liếm nhẹ qua, nhanh chóng khiến người buông tay. Hồi ức trong cơ thể lại bị đánh thức, tứ chi bất giác dùng sức, Lee Jung Ho nhắm mắt nhớ lại những lần thân mật đã qua giữa hai người, chỉ cảm thấy có ngọn lửa đột sạch cơ thể, không còn tỉnh táo.
“Cho tôi,” Cô khàn giọng khẩn cầu, “Tôi muốn anh.”
Sợi dây thần kinh cuối cùng cũng đã đứt, mọi ý chí, tín ngưỡng và nghi ngờ đều bị nghiền nát, không thể dựng lại được nữa.
Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng thét chói tai đầy thê lương, phá vỡ màn đêm yên ắng. Trong nháy mắt bị phát hiện, cảm xúc của Kim Seong Hee sụp đổ, không khác gì đồng hồ bị gãy dây cót, điên cuồng khơi lên sợ hãi vô tận.
Lee Jung Ho lật đật đẩy Sourin ra, song lại bị cô ngậm lấy rái tai, nhấn mạnh như uy hiếp: “Cho tôi!”
Gò má người đàn ông nóng lên, chỉ biết ậm ờ đáp “ừ” một tiếng, hít sâu hai hơi mới miễn cưỡng đứng lên.
Kim Seong Hee nhanh chóng bị lôi vào đại sảnh, đôi tay gầy như bộ xương chìa ra, tựa như khẩn khoản lại như đau thương, cả cơ thể run lên cầm cập. Tóc tai bà ta bù xù, khóc không thành tiếng, đâu còn dáng vẻ của quý phu nhân ưỡn ngực ngẩng đầu, nay bà ta chẳng khác gì kẻ hèn mọn tứ cố vô thân.
Park Yong Sik giơ tay chào, báo cáo ngắn gọn: “Nấp trong tường ghép ở nhà vệ sinh, vì cách một gian công cụ nên lúc trước không phát hiện ra.”
Lee Jung Ho cúi đầu, vừa đeo găng tay vào vừa ra lệnh: “Dẫn đi đi.”
Các binh lính rất có quy củ, lúc đi ra ngoài mắt nhìn thẳng, nhịp bước đồng đều vững vàng, như không hề nhìn thấy người phụ nữ áo mũ xộc xệch trên sofa.
Sourin cũng không nhìn bọn họ mà chỉ nhìn bóng lưng còng của Kim Seong Hee, thở dài một hơi: “Đáng tiếc…”
“Tiếc cái gì?” Lý trí lần nữa quay lại, Lee Jung Ho biết đối phương có ý ám chỉ.
Cô chống tay lên mặt bàn, từ từ đứng dậy, cảm khái nói: “Nếu Kim Seong Hee có thể trở thành nhà lãnh đạo, thì chưa chắc đã là chuyện xấu với Triều Tiên.”
Lee Jung Ho hừ lạnh: “Rồi để Jang Young Soo đứng sau cầm quyền, cuối cùng thực hiện diễn biến hòa bình*?”
(*Diễn biến hòa bình là một diễn biến không đổ máu, nhưng nó dẫn đến sự loại bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản tại các nước xã hội chủ nghĩa.)
“Hở chút là lại nghiêm túc thái quá rồi,” Sourin ôm cổ anh đong đưa, “Lúc trước đã đồng ý gì với tôi rồi?”
Người đàn ông nhất thời hóa đá, cứng rắn đẩy cánh tay ngọc kia ra nhưng mãi vẫn không gỡ được, đành khàn giọng nói: “Còn phải tiến hành tra hỏi Kim Seong Hee nữa, cô đến Bộ với tôi một chuyến.”
“Tuân lệnh.” Sourin hài hước chào đáp, lúc này mới lùi ra.
Lần nữa ra khỏi đại sảnh, bầu trời tím xanh đầy ánh sao, các binh lính và xe quân đội tụ tập đều đã rút lui, trong vườn hoa chỉ còn lại dấu vết lộn xộn.
Nửa sau của tòa nhà nhỏ đã bị phá hủy thành bê tông cốt thép, không còn là vẻ ngoài thanh lịch khi trước. Trên đường dẫn vào thành phố, đèn bị tắt, không nhìn thấy đường về, cũng như không thấy rõ con đường phía trước.
Chợt có cơn gió lạnh thổi đến, cuốn đi hơi ấm ít ỏi trong cơ thể, Sourin bất giác run lập cập.
Lee Jung Ho cởi áo khoác quân trang ra khoác lên vai cô, rồi lại dùng lực kéo chặt thắt lưng, trói người lại thành đòn bánh chưng.
Sourin vừa giãy giụa vừa giãi bày: “Tôi không lạnh.”
Trái lại hơi lạnh thấu xương còn khiến cô càng thêm hưng phấn, giống như tình hình tạm thời sinh biến này vậy, chứa đầy những cơ hội và thách thức chưa biết. So với Jang Young Soo giảo hoạt, chi phí duy trì chế độ hiện tại của Triều Tiên thấp hơn, còn có thể thúc đẩy kế hoạch sơ tán kiều dân, giúp Anton một tay.
Đây chính là nguyên nhân cô phớt lờ sự phản đối của Im Dong Kwon, khăng khăng lôi kéo Lee Jung Ho.
Từ sau màn đi đến trước đài, dù sẽ đẩy bản thân vào tình cảnh đi trên dây thép, song có thể đóng một cái nêm vào cơ quan tình báo nồng cốt của Triều Tiên, ắt sau này sẽ mang lại hồi báo khó có thể tưởng tượng.
Môi trường tự nhiên ở Triều Tiên rất tốt, không khí ban đêm càng mát rượi. Đặc biệt là vào sau nửa đêm, để tiết kiệm nhiên liệu nên toàn bộ đèn đường được tắt đi, chỉ còn lại bầu trời đầy sao như thác, lặng lẽ tô điểm cho thế giới bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Lee Jung Ho nhìn cô, tầm mắt bị bả vai lộ ra nơi cổ áo thu hút, không cách nào dời đi được.
Đắm chìm dưới ánh sao, làn da kia mịn màng trơn láng như khối đá quý thần bí, tỏa sáng từ trong ra ngoài.
Ma xui quỷ khiến anh lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vai Sourin, dùng múi môi tỉ mỉ vuốt ve thật lâu.