Tối hôm qua, trong khu thẩm vấn xuất hiện hai thi thể nữ.
Một người trong đó có thân hình suy nhược, bị hành hình dã man về dài, chết vì bị trật khớp cổ; một người khác dù cũng gầy tong teo, song lại không có ngoại thương rõ ràng, trên da chi chít lỗ kim, cho thấy rõ chết vì tiêm ma túy quá liều.
Báo cáo xong, Park Yong Sik giơ tay lên chào, mắt nhìn thẳng: “Nhân danh cuộc điều tra về độ trung thành, tôi đã tiến hành xác minh người phụ trách Bộ Nội vụ, lời khai của ông ta chứng minh Kim Seong Hee đã chết.”
“Trưởng phòng Jo nói sao?”
Lee Jung Ho ngồi trước bàn làm việc, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, ánh mắt như có điều suy nghĩ, song lại không nghe ra cảm xúc.
Park Yong Sik trả lời: “Ông ta dùng chữ ký của anh để ký vào bằng chứng, giờ đã phái người tiếp quản toàn bộ phòng thẩm vấn rồi.”
“Ngoài tù nhân ra, phòng thẩm vấn còn có toàn bộ chứng cứ phạm tội của tổ chức kháng chiến, chỉ như thế mà đã chắp tay nhường người khác? Ngay đến thời gian chạy đến báo một tiếng cũng không có?”
Người phụ nữ khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, tuy mặc quân phục rộng thùng thình nhưng vẫn không che lấp được thân hình gợi cảm.
Câu hỏi này rõ ràng là trách cứ anh ta không làm tròn bổn phận, cố ý che giấu không báo lên, thậm chí còn có thể thông đồng với Phòng 2, có khi còn là gian tế đối phương phái đến.
Đối mặt với tố cáo, Park Yong Sik ngẩng cao đầu, nạp đạn vào súng rồi dâng hai tay lên cấp trên: “Là tôi trông chừng chểnh mảng, xin trưởng phòng xử phạt.”
Công việc phản gián rất quan trọng, Bộ Tư lệnh Bảo vệ nắm giữ quyền lực tuyệt đối ở Triều Tiên: không bị quản chế về vũ khí, nhân viên vận hành độc lập, không cần tư pháp định tội cũng có thể thi hành, dù Lee Jung Ho có bắn một phát súng thì vẫn phù hợp với quy định, sau này cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi dựa ra ghế, một lúc sau mới lắc đầu, từ chối lời nhận tội của anh ta: “Chuyện điều tra vốn do Phòng 2 phụ trách, sợ là trong quá trình tra hỏi đã xảy ra bất trắc, nên mới không thể không nghĩ cách lấp vào.”
Trước khi xác nhận kế hoạch di tán kiều dân thì bảo vệ Kim Seong Hee là việc cực kỳ quan trọng, mà giờ đây người chết đèn tắt, rất có thể còn bị Jang Young Soo cắn ngược lại.
Bộ Tư lệnh Bảo vệ khó tránh được tội, ắt sẽ để Lee Jung Ho phụ trách làm người chết thế, chịu trách nhiệm toàn bộ.
Thân là sĩ quan phụ tá, đương nhiên Park Yong Sik biết rõ thiệt hơn trong đấy.
Trên thực tế, ngay lúc trưởng phòng Jo tuyên bố nhận được trao quyền, tra hỏi Kim Seong Hee xong thì anh ta đã đến ngay bên kia lô cốt, định chứng thực với cấp trên của mình, kết quả lại nghe thấy trong cửa truyền ra âm thanh khiến người ta tim đập đỏ mặt.
Thế là đành phải lùi ra xa, tính đợi đến thời điểm thuận tiện để báo cáo,không ngờ vì vậy mà gây ra sai lầm, ép Lee Jung Ho vào đường chết.
“Cậu dẫn đội bố trí chốt trạm ở dưới chân núi, ghi lại tất cả xe cộ ra vào, có bất cứ thay đổi nhân sự nào cũng phải xác nhận với tôi; tìm đội hậu cần lấy hồ sơ phân phối hôm nay, chắc chắn bọn họ có bao nhiều người trực ở đây, chuẩn bị cưỡng chế thi hành; thông báo cho người phụ trách Bộ Nội vụ, nói ông ta không qua được điều tra độ trung thành, không cho phép tiếp xúc với người ngoài.”
Dù bị người ta giành trước một bước, Lee Jung Ho vẫn không chịu trói – dẫu cuối cùng lưới rách cá chết, chí ít đối phương cũng phải áng chừng phân lượng của mình.
Nhận được lệnh, Park Yong Sik lập tức giơ tay chào, không nói lời nào nhanh chóng cúi đầu rời khỏi phòng.
Bày biện trong phòng đều đã được thay đổi, khôi phục lại dáng vẻ phòng ở của sĩ quan cấp cao: rộng rãi, thoáng đãng, sạch sẽ, mát mẻ, không nhận ra lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có con người như yêu tinh kia là đang dựa vào cửa, khóe miệng nhếch lên độ cong đầy mờ ám: “Anh tin tưởng anh ta lắm à?”
Lee Jung Ho đứng dậy: “Nếu Tiểu Park là nội gián thật thì nên thuận theo đó mà phản bội, chứ không phải đến chủ động báo cáo; nếu thật sự cậu ta hai lòng, giờ vất đi một, trái lại có thể làm việc cho tôi.”
Sourin bước đến, dò xét hỏi: “Lỡ như anh ta đến để xác nhận thực hư thì sao? Dẫu gì, đối với cái chết của Kim Seong Hee, anh mới là người có trách nhiệm trước hết.”
“Nếu đã vậy, tôi càng không cần phòng bị.” Lee Jung Ho tự giễu, “Vừa rồi bị em khích tướng nhưng cậu ta vẫn chọn chủ động chịu trách nhiệm chứ không phải là trình bày phản bác, nghĩ đủ cách tự chứng minh trong sạch. Tôi cho rằng có thể loại bỏ khả năng phản đồ.”
Ý thức được mình đã không uổng phí tâm cơ, cô hài lòng gật đầu: “Anh không ký vào bằng chứng, họ Jo kia cố ý ngụy tạo bằng chứng hòng chối bỏ trách nhiệm. Ngoài canh chừng nghiêm ngặt phòng thẩm vấn, còn phải mau chóng để lãnh đạo Bộ Tư lệnh Bảo vệ biết được, tốt nhất là có thể để ông ta đứng về phía anh.”
Lee Jung Ho giơ cổ tay nhìn đồng hồ, tính toán thời gian: “Đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đến báo cáo với bộ trưởng, chiều nay ông ấy sẽ tham gia hội nghị thường lệ của Quân ủy Trung ương, có thể gặp mặt lãnh đạo tối cao, giải thích rõ ràng ngọn nguồn.”
“Jang Young Soo cũng là ủy viên quân ủy, nhất định sẽ nhân cơ hội để gây khó dễ. Tốt nhất là khoan công khai tin tức Kim Seong Hee đã chết đã, đợi chứng cứ được xác nhận rồi hẵng bắt luôn đối phương.”
Người đàn ông cười khổ: “Có công khai hay không không do chúng ta quyết định, nếu Jang Young Soo khăng khăng đòi gặp vợ mình, lãnh đạo tối cao cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.”
Sourin siết chặt nắm đấm: “Để em đi gặp ông ta, nói với ông ta Kim Seong Hee vẫn còn an toàn.”
“Một khi thông tin bị lộ ra, em sẽ thành người chịu tội thay.”
“Nên các anh phải nắm chắc thời gian,” Sourin nhấn mạnh, “Trước khi lời nói dối bị vạch trần, phải chứng minh âm mưu của Jang Young Soo với lãnh đạo tối cao, để Nhật kiều và ông ta rạch rõ giới hạn.”
Loạn trong giặc ngoài, không thể chậm trễ một giây, Lee Jung Ho cũng không có cách thay đổi tình hình theo chiều hướng tốt hơn được. Chỉ là vừa nghĩ đến người phụ nữ muốn cản súng thay mình, anh đã không thể nào phán đoán được, hạ quyết tâm bí quá hóa liều.
Trong im lặng khiến người ta sốt ruột, Sourin đột nhiên cúi người nhìn thẳng vào anh: “Anh là người đàn ông em chọn, đừng để em thất vọng, được không?”
Thành phố Wajima, Tokyo, Aomori, Seoul, Bình Nhưỡng… từng điểm từng điểm trên con đường đi đến đây, đều chứng minh ánh mắt và năng lực của cô, Lee Jung Ho biết mình phải làm gì.
Cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm, gần như tham lam liếm mút như thể muốn hút lấy lòng tin từ đối phương. Anh vừa hôn vừa ậm ờ nói: “Bất kể là gì, nhất định phải bảo vệ bản thân an toàn, không ai đáng để em phải liều mạng cả.”
Sourin chỉ cười không đáp.
Sau khi vạch ra kế hoạch, các bước thực hiện được hoàn thành từng bước. Ở các nước có tôn ti trật tự như Triều Tiên, mọi việc đều có quy củ, khó thoát khỏi mê tín quyền lực. Liên lạc với xe cộ, giả mạo giấy chứng nhận, xác nhận lộ trình, sắp xếp gặp mặt, dưới mệnh lệnh khẩn cấp của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, yêu cầu được gặp Jang Young Soo bị liệt vào vấn đề đặc thù, nhận được ưu tiên cao nhất.
Đợi đến khi hai người ra khỏi tầng hầm thì đã là mười giờ trưa, mặt trời ảm đạm treo cao, gió Bắc cuốn theo cát bụi bay đến, trên núi Kumsu là tiết trời thu đông thê lương tẻ ngắt.
Lee Jung Ho đội mũ rộng vành vào cho cô rồi lại chỉnh sửa cổ áo, ngón tay lưu luyến chẳng nỡ rời.
Sourin nắm tay anh, âm thầm dùng sức trấn an, nói với giọng điệu đùa giỡn: “Ba giờ chiều họp Quân ủy Trung ương, anh còn năm tiếng có thể thong thả.”
Lúc này người đàn ông mới hoàn hồn, ép mình lùi về sau nửa bước, tỏ ý bảo tài xế lái xe đến rồi tự mình đi lên mở cửa xe.
Sourin gật đầu với anh, khom người ngồi vào sau chiếc xe việt dã, ra lệnh lên đường, chạy đến biệt thự của Jang Young Soo ở khu Potonggang.
Cũng như các cán bộ khác ở Trung ương Đảng Lao động, tòa nhà nhỏ kiểu Âu-Nga này có diện tích không nhỏ, xung quanh là cây cối xanh um. Kiến trúc thấp thoáng trong đó hòa làm một với môi trường đẹp đẽ, vừa không quá nổi bật lại giữ khoảng cách với bên ngoài, thuận lợi để canh gác canh phòng.
Nhận được báo cáo trước đó, xe riêng của Bộ Tư lệnh Bảo vệ chạy thẳng một đường, nhanh chóng rẽ vào hiên trước biệt thự rồi dừng lại ngoài cửa lớn phòng chính.
Sourin đã gặp thư ký của Jang Young Soo, có quan hệ khá tốt với đối phương, thỉnh thoảng cũng sẽ trao đổi thông tin bù qua bù lại.
Lúc đi lên phòng làm việc ở tầng hai, cô hất cằm về phía phòng làm việc của cục trưởng, ra vẻ thoải mái hỏi: “Tâm trạng tốt không?”
Thư ký đi đằng trước, không ngoái đầu mà ngược lại còn tăng nhịp bước, như thể đang nóng lòng muốn thoát ra khỏi điều gì đấy. Phải đến khi Sourin giữ vai anh ta lại thì anh ta mới cau mày quay đầu: “Huấn luyện viên, đợi cô gặp cục trưởng rồi thì sẽ tự rõ, đừng làm khó tôi nữa.”
Cố gắng tỏ thái độ vạch rõ giới hạn, ngay lập tức cô biết tình hình không ổn – Jang Young Soo đã nghi ngờ đến mình rồi.
Đứng ngoài cửa văn phòng, thư ký thở phào một hơi, gõ nhẹ lên cửa.
“Vào đi.”
Giọng người đàn ông nghe rất nặng nề, ẩn chứa chút không giận mà uy, dù cách vách tường vẫn đủ khiến người ta run sợ.
Sourin hít sâu, nghiêm túc bước vào văn phòng, tiện tay khép kín cửa lại, lúc này mới dè dặt xoay người.
Jang Young Soo chắp tay sau lưng, đứng ngược sáng trước cửa sổ, đằng sau là bức tranh của các vị lãnh đạo tối cao ba đời. Trên bàn là sa bàn toàn địa hình kích thước lớn, dùng những mô hình lớn nhỏ khác nhau, tỉ mỉ đánh dấu bố trí binh lực ở các đại quân khu biên giới Triều Tiên.
Đưa mắt nhìn sa bàn, âm thầm ghi nhớ những điểm mấu chốt, lúc này cô mới hắng giọng nói: “Chú, Kim Seong Hee đã chết rồi.”
Người đàn ông tóc muối tiêu nghiêng đầu, ánh mắt mờ mờ, sau một hồi im lặng mới lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Sourin vui vì mình không phán đoán sai, không tiến một bước làm ông ta nghi ngờ thêm, mà đồng thời nhanh chóng suy tính đối sách, cố gắng di dời thù hận của Jang Young Soo: “Chú có kẻ thù trong quân đội, lần này điều tra do bọn họ âm thầm ủng hộ, bất kể thế nào thì cũng sẽ sinh ra rắc rối.”
“Tôi biết rồi.” Trả lời vẫn chỉ ba chữ.
Mím chặt môi, Sourin không lên tiếng, kiên nhẫn đợi đối phương bày tỏ thái độ.
“Seong Hee huyết thống cao quý, lại một tay chăm bõn lãnh đạo tối cao trưởng thành, tôi cho rằng sẽ không ai dám động đến.” Jang Young Soo đi quanh bàn làm việc, tập trung vào sa bàn.
Dù ông ta không nhìn cô, song câu hỏi tiếp theo vẫn vô cùng sắc bén, không cho phép né tránh: “Lee Jung Ho của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, có quan hệ gì với cháu?”