Dù biết học viện tình báo có diện tích rất lớn, trước đây cũng đã chi một khoản tiền lớn để đầu tư xây dựng, nhưng khi thật sự bước vào, Lee Jung Ho vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Sân bãi tập luyện rộng lớn vây quanh toàn bộ đỉnh núi, tường xiên, xà lệch, lưới sắt, tháp quan sát, thang leo… tất cả các chướng ngại vật địa hình đều được xếp dọc theo sườn núi, xen lẫn vào giữa là những hố bùn lồi lõm, bốn phía không có biện pháp phòng vệ; trên đường mô phỏng lại trận chiến đường phố, nhà cửa được dựng đúng tỷ lệ thực, vách tường mặt đất chi chít vết đạn; hàng chục binh sĩ vũ trang đầy đủ, lưng cõng vật nặng bò lổm ngổm tiến về phía trước, đã sớm kiệt sức không thở nổi.
Một chiếc SUV màu đen như âm hồn không tiếng động, lặng thinh đậu sát cột mốc sân huấn luyện.
Ngậm trong miệng điếu thuốc rồi lại mượn bật lửa của sĩ quan phụ tá, Lee Jung Ho hạ cửa kính xuống, híp mắt nhìn đồi núi.
“Nhóm quân đỏ tiến vào sân,” Loa phóng thanh treo trên cao đang phát ra mệnh lệnh từ giọng nữ trong trẻo lạnh lùng, “Trong vòng mười lăm phút quân xanh phải qua được đường hầm, nếu không khỏi cần ăn trưa.”
Lee Jung Ho giơ cổ tay lên nhìn, vừa đúng ba giờ chiều, đám người này phá vòng vây từ đỉnh núi đi xuống, buổi diễn tập đã vượt quá thời gian nghiêm trọng.
Phía cuối sân bãi là một con đường chật hẹp ngoằn nghèo, thành viên đội biệt kích quân xanh không mặc áo giáp và cũng không có hỏa lực tiếp viện, muốn đột phá phòng thủ của phe địch thì khó biết nhường nào.
Đánh chiến tranh hiện đại chính là sự bất cân xứng của hai bên, và chiến đấu đường phố là lựa chọn tốt nhất để phe yếu đối đầu với kẻ mạnh.
Bất chợt anh nhớ đến thành phố Sirte – quên hương của nhà độc tài Gaddafi, cũng là cơn ác mộng cuối cùng của quân đối lập Libya. Thành phố cảng này được ngụy trang thành kho đạn, cư dân không kể trai gái, chỉ cần tròn mười tuổi là có thể nhận vũ khí, đằng sau mỗi ô cửa sổ đều trang bị súng phóng rocket.
Trần nhà, cầu thang, tường rào và tầng hầm đều trở thành chiến trường, Sirte không còn là một thành phố nữa: ban ngày, khói đạn trên phố che kín bầu trời, tiếng súng tiếng pháo đinh tai nhức óc, lửa cháy hừng hực; ban đêm, từng đàn chó hoang và gia súc tuyệt vọng nhảy xuống vịnh Sidra, hòng muốn thoát khỏi địa ngục nơi đây.
Chiến tranh đường phố là “máy xay thịt”, là lò sát sinh, trong tiếng thét gầm vang của cả thành phố, chỉ có chiến sĩ với ý chí vững chãi mới có thể sống sót.
Lúc ngồi tàu Chong Chon Gang rời khỏi bến, anh còn có thể trông thấy quốc kỳ xanh lá tung bay phấp phới trên tòa nhà màu trắng xa xa. Nhưng vào trưa ngày hôm sau, Gaddafi đã bị đẩy ra khỏi ống cống, bị chửi rủa đánh đập dã man cho tới chết.
Trớ trêu thay, mười tháng sau, đám đông giận dữ lại lần nữa bao vây lãnh sự quán Hoa Kỳ ở Benghazi, dùng súng bắn chết đại sứ, thi thể chồng chất vết thương lại bị đem đi diễu hành thị chúng.
Chiến tranh lấy cái chết làm giá phải trả thì luôn không có kẻ thắng cuối cùng.
Trên sân bãi mô phỏng trước mắt, thành viên quân xanh nhanh chóng sắp xếp thành tiểu tổ tác chiến, súng bắn tỉa, súng máy và hỏa tiễn phối hợp xung phong. Ba tiểu tổ như vậy có lực sát thương rất mạnh, nhanh chóng di chuyển, kiêm kết hợp hỏa lực ở khoảng cách xa, giữa, gần, là tổ hợp hoàng kim trong cuộc đấu đường phố.
Ngoài binh sĩ được trang bị thiết bị laser mô phỏng đối kháng ra, trong tầm bắn của tên lửa và súng máy toàn là khói súng bụi đất, tiếng nổ mạnh tới nỗi thềm đất rung lên.
“Bọn họ dùng đạn thật!” Sĩ quan phụ tá Park Yong Sik dùng ống nhòm nhìn một lúc, rồi bất chợt hãi hùng hô lên.
Lee Jung Ho cũng không bất ngờ mấy, rảy tàn thuốc rồi gật đầu nói thêm: “Hơn nữa còn không mặc áo chống đạn.”
Nhìn lại quân đỏ phụ trách phòng thủ, với lợi thế chiếm được vùng cao, lợi dụng nhà cửa để che chắn các vũ khí hạng nặng như đại bác. Dù quân số của họ có hạn, hỏa lực cũng không đủ, nhưng vẫn đủ để khiến phe tấn công vật vã.
“Hèn gì học viện tình báo lại bố trí nhiều cửa ải như vậy, nơi này đâu dám để người thường vào? Đúng là xem sinh mệnh là trò đùa.” Park Yong Sik vừa lắc đầu vừa cảm thán.
Lee Jung Ho không bình luận, anh tìm được phòng điều khiển dọc theo đường dây loa phóng thanh, nhưng trước sau vẫn không phát hiện thấy ai.
Từ khi quân xanh phát động tấn công, trọng tâm của chiến trường đã dần dời về phía chân núi, càng lúc càng đến gần đường mòn cạnh sân diễn tập. Điểm rơi của tên lửa gần trong gang tấc, bùn cát bắn lên tung tóe, ánh lửa ngút trời, thi thoảng còn có mấy quả lưu đạn đánh trúng cây ven đường, cành cây lá cây rơi xuống phủ kín mặt đất. Tài xế gấp gáp lái xe lùi ra.
Chiếc SUV vừa dừng hẳn thì Lee Jung Ho đã lập tức đẩy cửa ra, chống gậy khập khễnh quay lại bên sân, đứng nhìn ở khoảng cách ngắn.
“Trưởng phòng!” Park Yong Sik bị hành động bất ngờ của anh dọa hết hồn, chậm chạp chạy theo sau, toát mồ hôi hột hỏi, “Anh tính làm gì thế?”
Lee Jung Ho khoát tay ý bảo không có gì đáng ngại, mắt vẫn tập trung quan sát tiến triển trên sân diễn tập, không hề chớp mắt.
Tiéng súng tiếng pháo như mệnh phù giục hồn, lại như kèn lệnh kêu gọi, hòa cùng sắt lửa đã kích thích nơi run rẩy sâu nhất trong linh hồn.
Ngay từ khi ở trong nhà tù của căn cứ quân sự Mỹ, anh đã chấp nhận thực tế là cơ thể đã tàn tật, đấy là tỉnh ngộ nên có khi thi hành nhiệm vụ.
Nhưng khi đối mặt với bản năng chiến đấu đã ăn sâu vào máu, anh vẫn nảy sinh kích động xuất trận xung phong mạnh mẽ, không cách nào lấn áp đi được.
Cựu binh không chết, chỉ là điêu tàn.
Trong tầm mắt, phe tấn công đã đến cạnh tòa nhà cuối cùng. Dưới sự đàn áp của hỏa lực dày đặc, quân đỏ phòng thủ chẳng thể nào ló đầu ra được. Các trinh sát bên quân xanh ngay lập tức huýt sáo, bủa vây từ bốn phương tám hướng.
Trong đống đổ nát gần tường, một chùm laser chợt lóe lên, lặng lẽ chỉ vào tay súng máy của quân xanh.
Nơi chùm sáng lướt qua, khói trên mũ sắt của tất cả mọi người đều lập tức bốc cháy, tin khói màu đỏ đại diện tử trận tràn ngập cả thành phố. Chẳng mấy chốc, ngoài mấy người lính ẩn nấp trong góc tường ra là còn có khả năng tác chiến, thì phía phòng thủ một lần nữa chiếm được thế chủ động, hoàn toàn thay đổi thế cục.
Lee Jung Ho đứng ngoài hưng phấn kích động, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được vỗ tay khen hay.
Quân phe xanh đã chốt hạ không được ăn trưa, còn chưa kịp đợi tiếng còi thổi kết thúc diễn tập vang lên thì đã chán nản ngồi phịch xuống đất, bất bình ra mặt.
Trong làn khói màu xám nghi ngút, có mấy bóng người chợt thấp thoáng, động tác của người cầm đầu rất nhanh nhạy, nghiêng đầu hô đầu hàng vào bộ đàm.
Đồng thời giọng nữ trong loa cũng vang lên: “Có thể tiếp cận được tường chặn cuối cùng, biểu hiện hôm nay của quân xanh rất tốt, đáng tiếc vẫn không có tư cách ăn cơm.”
Trên sân bãi lập tức rên trời oán đất, ẩn chứa trong đó là cảm xúc đưa đám, thất vọng, phẫn nộ, ngay cả người đứng xem cũng cảm thấy không đành lòng.
Trái lại người phát hiệu lệnh kia có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục bổ sung: “Quân đỏ phòng thủ quá kém, cũng không cần ăn cơm.”
Mấy tay súng bắn tỉa vốn đi theo sau lưng cô, vừa nghe thế lập tức lảo đảo suýt ngã.
Chỉ thấy Sourin giơ tay cởi mũ sắt xuống, trên khuôn mặt dính đầy sơn ngập tràn phấn khởi và kích động không thể che giấu.
Đúng như thế gian có ánh sáng thì cũng có bóng tối, dù phần đông mọi người đều ghét chiến tranh và sát hại, nhưng có người lại coi đó là số mạng, cần phải chứng minh ý nghĩa tồn tại trong rừng mưa súng đạn.
Cái “yêu thích” này, nếu không phải bẩm sinh có được thì cũng là phản ứng cực đoan sinh ra từ chiến tranh.
Lee Jung Ho biết kỹ thuật bắn súng của Sourin rất tốt, nắm được tỷ lệ bắn trúng mục tiêu chỉ một phát duy nhất như vừa rồi ở mức trên 90%, thì chắc chắn là tài nghệ của tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp. Trong quá trình hai bên giao đấu kịch liệt, vậy mà cô vẫn có thể phong tỏa mục tiêu chính xác, nhanh chóng đưa ra phán đoán, bảo đảm phát nào phát nấy chết người, mà cần nhiều hơn chính là kinh nghiệm chiến trường phong phú.
“Vui không?”
Mũ sắt ở đối diện bay đến cắt ngang luồng suy nghĩ của anh, Sourin chống súng đứng cạnh sân huấn luyện, như một đứa trẻ khoe khoang đồ chơi mới.
Lee Jung Ho nhận lấy mũ sắt, ngậm điếu thuốc còn nửa vào miệng rồi chìa tay phải ra: “Đưa tôi xem.”
Sourin bĩu môi cười cười, không tình nguyện giao vũ khí ra: “Cẩn thận đấy.”
Dragunov, là loại súng trường bắn tỉa được trang bị rộng rãi nhất ở Liên Xô cũ, có tính năng trác tuyệt và độ bền siêu vượt trội. Khẩu súng trong tay đã tháo bỏ chân đỡ, ống ngắm và nòng giảm thanh đều bị rỉ dính vào bệ, thân súng đen láy lóe lên vẻ sáng bóng thần bí.
Anh cầm súng trong tay áng chừng, phát hiện trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao ban nãy Sourin lại hành động nhanh chóng như vậy.
“Cô không sợ nổ lồng ngực hả?” Lee Jung Ho nhíu chặt chân mày hỏi.
Súng bắn tỉa khi được sửa đổi sẽ có tầm bắn ngắn hơn, tăng cường uy lực, rất hợp cho những trận chiến đường phố. Nhưng nếu cứ như vậy thì độ ổn định của đạn sẽ kém đi rất nhiều, cũng sẽ mang lại nguy hiểm không cần thiết cho tay súng.
“Tay súng bắn tỉa truyền thống và quân địch cách nhau hai, ba trăm mét thì không thể phát huy tác dụng được, đám nhóc này tự cho là thông mình, cứ nghĩ đến gần sẽ không nguy hiểm… Mà tôi thì muốn đánh bất ngờ hơn.”
Mồ hôi trên tóc đọng lại, cả người cô tỏa ra sức nóng, trong cái nắng oi bức của ngày hè này, trông cô còn chói mắt hơn mặt trời.
Lee Jung Ho không nói gì thêm, cúi đầu đi về phía trước, sĩ quan phụ tá Park Yong Sik đã chạy về lại bên cạnh xe, chuẩn bị mở cửa xe cho hai người bất cứ lúc nào.
“Báo cáo huấn luyện viên, số 47 đã ngất xỉu!”
Tiếng bước chân của các học viên ồn ào rối loạn, luống cuống đuổi theo gọi Sourin lại.
Nhưng chỉ thấy cô hời hợt trả lời: “Uống nước vào là được.”
“… Đã hai ngày rồi cậu ấy chưa ăn cơm, ngất vì đói.”
Giọng nói sau cất giấu mấy phần tâm trạng đè nén, nghe khá quen.
Lee Jung Ho quay đầu lại, quả nhiên phát hiện ra chính là Jo Sung Woo – tù chính trị bị giam dài hạn.
Chỉ mới mấy tháng không gặp mà cậu thanh niên này đã có nước da ngăm đen, được khói súng chiến hỏa hung đúc nên có nhiều hơn mấy phần kinh nghiệm khí chất so với hồi trước.
Cậu ta không đeo cấp bậc thiếu tá mà chỉ đeo quân hàm màu đỏ chuyên dụng của học viên, trên cánh tay buộc vải màu xanh da trời, tin khói trên đỉnh đầu vẫn chưa tan hết, chứng tỏ cậu ta thuộc nhóm người cuối cùng bị phục kích quật ngã.
Lee Jung Ho kéo thấp vành mũ, nhưng đối phương lại không hề phát hiện ra mình.
Cũng như các học viên khác chạy đến, tức giận của Jo Sung Woo đều tập trung cả vào Sourin, mặc dù không đủ can đảm nhưng vẫn kiên quyết tới cùng: “Cường độ huấn luyện cứ gia tăng liên tiếp, đáng lý phải được nạp đủ lượng thức ăn – nếu xem việc khấu trừ phần lương thực là cách để thưởng phạt thì lại càng không nên có huấn luyện viên tham gia diễn tập, như vậy là không công bằng!”