THOÁT BẮC GIẢ

Máy bay đáp xuống một sân bay quân sự bị bỏ hoang.

Sân bay này nằm ở ngoại ô phía Đông thành phố Rason, ẩn giữa núi non trùng điệp, nếu không có tọa độ chính xác thì rất khó phát hiện được từ trên cao. Hình như khu vực này mới hoàn thành xây dựng, thế mà không có lấy một bóng người, tuy nhiên lại có đủ thiết bị dụng cụ, được bảo vệ tuyệt đối – nói là bỏ hoang, chẳng thà nói là bỏ không.

Sau khi xuống máy bay, Jang Young Soo sải bước đi đầu, có vẻ ông ta rất quen thuộc với nơi này.

Sourin đi sát theo sau thư ký và ông ta, cố gắng giữ cảnh giác, cẩn thận xóa đi tung tích ba người để lại dọc đường.

Một chiếc máy bay lớn như thế hạ cánh xuống mặt đất, chắc chắn bộ đội phòng không sẽ nhanh chóng phát hiện ra vị trí của bọn họ, đến khi đó có muốn chạy trốn sợ cũng không dễ.

Điều cô có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian.

Đẩy cửa ga-ra ra, Jang Young Soo ném chìa khóa sang: “Cháu lái đi.”

Sourin ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện đậu trước mắt là một chiếc xe tải cao lớn, cả cỗ xe được phủ bạt quấn chặt, không nhìn ra bên trong chứa thứ gì.

Hai người họ đã ngồi vào ghế sau, cô đành phải nhắm mắt bước lên ghế lái.

Núi Hamgyeong cao hơn 2.000 mét so với mực nước biển, các sườn phía đông đặc biệt dốc, những khu rừng nguyên thủy che khuất bầu trời, được xưng là dãy núi An-pơ của bán đảo Triều Tiên*. Trên đường quân sự bí mật tiến thẳng về phía trước, có thể nhìn thấy những rãnh sâu ở mọi nơi, xe cộ đi qua phải vô cùng tập trung.

(*An-pơ là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu.)

Sau khi xuất phát, Jang Young Soo và thư ký thì thầm bàn tán, hai người cố tình hạ giọng nên Sourin không nghe thấy gì.

Quãng đường không quá dài, chiếc xe tải nhanh chóng chạy lên con dốc, đi qua đường vòng quanh núi. Trong thung lũng cao cao là những nhà cửa được quy hoạch chỉnh tề, vây xung quanh mấy nhà máy phóng xạ.

Ở hầu hết các khu vực tại Triều Tiên, vì để thuận lợi đi làm nên mọi người đều làm việc ở những nơi rất gần nhà, sản xuất và sinh hoạt gắn liền nhau không tách rời được.

Nhưng khác với những thôn xóm khác, dưới đáy thung lũng toàn đào chiến hào, thiết lập hàng rào lưới sắt dày đặc, thậm chí có nơi còn có điện cao thế. Ngoài một đường hầm tàu hỏa kéo dài vào trong núi thì ở đây đã bị bao phủ kín mít, không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Tháp canh trấn thủ các ngõ ngách, lác đác lính tuần tra đang phòng thủ bên trong.

Sourin dám cá mình đang nhìn thấy một trại tập trung bí mật.

Nếu không phải từ trên không xuống, hơn nữa còn đi qua con đường quân sự chuyên dụng thì chắc chắn người bình thường không cách nào biết được, cũng sẽ không thể tìm đến đây. Máy bay quân sự trên núi hẳn cũng được xây kèm trại tập trung, vì người ghé đến quá ít nên không cần phái lính canh giữ.

Hoặc có thể, Jang Young Soo đã sớm liệu được ông ta sẽ có ngày thất thế, nên đã động tay động chân vào kế hoạch trước đó.

Trải qua hai giờ bay và đi xe, lúc này trời đã sập tối, trên đường đến trại tập trung toàn là những người kéo lê tấm thân mệt mỏi. Bọn họ mặc quần áo tả tơi, dáng vẻ khô quắt như cô hồn dã quỷ, lướt đi trong vùng núi không biết tên.

Từ trên cao xuống là đại lộ nối thẳng với cửa chính.

Jang Young Soo nghiêng người tới trước, vỗ vào lưng ghế điều khiển, ra lệnh: “Lái qua đi.”

So với dân số mật độ cao bên trong, phòng thủ nơi này lại vô cùng lỏng lẻo, ngoài cửa chỉ có một trạm gác, bên trong chỉ có hai cảnh vệ. Nhìn thấy xe quân sự nhưng đám cảnh vệ không hề phòng bị, lúc đi đến kiểm tra giấy tờ còn cung kính tôn trọng.

Ngoài quân trang, Sourin không có bất cứ thứ đồ gì để chứng minh thân phận. Cô không biết Jang Young Soo có kế hoạch gì, đành cắn răng đẩy cửa ra, lúng túng tiếp nhận màn vặn hỏi.

“Chào đồng chí! Trên xe là lãnh đạo nào?”

Người lính còn rất trẻ, có lẽ vì đã ở trong núi quá lâu nên đối với khách đến, đặc biệt là khách nữ, thì tự nhiên có hảo cảm.

Rên hự một tiếng, đạn từ phía sau phóng sượt qua ghim chặt vào huyệt thái dương anh ta. Dù tử vong ngay trong nháy mắt, thì đôi mắt trong suốt ấy vẫn ngậm ý cười.

Sourin bất giác run bắn lên, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh – đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cảnh giết người, bất cứ khi nào ở đâu, chỉ có bình tĩnh mới có thể bảo vệ được tính mạng.

Súng lục đệm sau cặp táp nên đã giảm được tiếng ồn, thậm chí có thể bị tiếng động cơ xe tải át đi, người ngoài khó mà phát hiện được điều khác thường.

Một người lính khác đang định đi lên mở cửa, thấy chiến hữu ngã xuống thì vội vã chạy đến, thế nhưng đã bị súng ghí vào trán, lập tức giơ hai tay lên theo điều kiện có phản xạ.

“Còng lại.”

Thư ký ném ra một chiếc còng tay để còng người lính kia vào phía đuôi xe tải, chỉ khi thấy Sourin làm xong thì anh ta mới xoay người đi lên ghế sau.

Từ đầu chí cuối, Jang Young Soo vẫn ngồi yên bất động, đến lúc này mới hắng giọng ra chỉ chị: “Có thể đi rồi.”

Khi bánh xe dần dần tăng tốc, người lính bị kéo đi trong bụi đất, luôn miệng cầu xin tha thứ. Hành hạ đau đớn khiến tiếng rên càng tuyệt vọng, ngay cả tay cầm vô lăng của Sourin cũng run lên.

Dù cô có thươg xót thì vẫn không địch lại Jang Young Soo liên tục thúc giục: “Tăng tốc! Nhanh tăng tốc đi!’

Đạp mạnh cần ga, ném bao suy nghĩ không hợp thời ra sau đầu, Sourin nhắc nhở mình, hôm nay cô đang trong thế chạy thoát thân, không có lựa chọn nào khác ngoài dựa vào Jang Young Soo.

Xe tải to lớn phóng vụt đi trong quân khu, bóng người lắc lư trong bụi đất cuồn cuộn, cuối cùng cũng im lặng không còn tiếng động.

Trên thực tế, theo xe tải chạy vào trung tâm doanh khu, Nhật kiều ven đường cũng vô cùng hoảng hốt – canh phòng tác oai tác quái ngày thường lại bị người ta kéo lê trên đất như chó, hình ảnh này thật không tin nổi trong trại tập trung.

Dọc đường trải qua mấy trạm gác, những cảnh vệ còn lại thậm chí còn khó hiểu hơn: khách đến đang ngồi trong chiếc xe tải quân sự được trang bị tốt, hiển nhiên có lai lịch lớn; có cảnh vệ đang bị trừng phạt, tùy tiện xông lên thì sợ bản thân cũng ảnh hưởng.

Thế là tất cả đều tập trung lại, mù quáng đi theo sau xe, vây lại từng tầng một.

Ở trung tâm doanh khu là Tháp vĩnh hằng kỷ niệm Kim Nhật Thành, được chạm khắc từ đá cẩm thạch trắng tinh khiết, tượng trưng cho sự bất tử của lãnh tụ. Tháp Vĩnh hằng rất dễ bắt gặp ở biên giới Triều Tiên, gần như mỗi một khu dân cư là lại có một tòa tháp cao như vậy, lấy đó để chứng minh lòng trung thành.

Trung thành với Đảng Lao động cũng như không khí và nước uống, là điều bắt buộc để người Triều Tiên sinh tồn.

Vì để biểu thị sự tôn kính, Tháp Vĩnh hằng trong trại tập trung nằm trên khoảng trống lớn, kiến trúc bốn phía vô cùng thấp bé, không dám ngăn lấy ánh sáng của lãnh tụ vĩ đại.

Lợi dụng địa hình có lợi này, chiếc xe dừng ngay dưới tháp, các vệ binh bị kéo một đường đã sớm như xụi lơ như bao bố, thở hổn hển liên tục.

Theo một cách vô cùng tàn nhẫn, mọi người trong trại tập trung đã bị dẫn tới tụ tập lại.

Tắt máy, Sourin thở một hơi thật dài, bình tĩnh lại mới quay đầu quan sát xung quanh. Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là kiều dân yếu đuối đầy tò mò, thỉnh thoảng lại có mấy vệ binh định duy trì trật tự, song lại bị đám đông ngăn lấp không hành động được.

Cửa xe bên kia bật mở, Jang Young Soo theo thang trèo lên nóc xe, kéo ống quần, từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Đối với người tuổi này mà nói, có được cơ thể nhanh nhẹn như vậy quả không dễ gì.

Có kiều dân tinh mắt nhận ra ông ta, hét lên một tiếng, chỉ lên nóc xe vừa khóc vừa nhảy, kích động không nói được gì. Ngay lập tức như vi rút lây lan, càng lúc càng có nhiều người lấy lại tinh thần, nhìn vị đại biểu Nhật kiều như trên trời xuống, rối rít khóc lóc không nói được gì, cảm xúc điên cuồng dâng trào.

Những người này cho rằng, đại biểu nắm giữ chính quyền xuất hiện ở nơi ăn thịt người này đồng nghĩa với việc mình được giải oan, sắp được giải thoát.

Mắt thấy đã chuẩn bị xong tinh thần, Jang Young Soo giơ tay lên, tỏ ý mọi người giữ im lặng.

Trong quảng trường nhỏ có hơn ngàn người tụ tập, lại cứ như vậy đột nhiên im lặng, toàn thung lũng không có bất cứ âm thanh nào, chỉ còn lại lời nói vang dội của ông lão: “Hỡi đồng bào, đã để mọi người chịu khổ nhiều đến vậy… Xin lỗi vì tôi đã đến muộn!”

Nói xong, ông ta gập mình cúi người rất sâu, đầu gần như chạm vào đầu gối, biểu hiện vô cùng thành khẩn.

Trong đám đông lại vang lên tiếng sụt sùi.

“Tôi cũng như mọi người từ Nhật Bản đến đây, luôn muốn quay về tổ quốc vĩ đại. Ở đây, tôi đã sống và làm việc suốt bốn mươi năm, từ một học sinh u mê trở thành một ông lão tóc hoa râm. Tôi yêu Triều Tiên vô điều kiện, nguyện dâng hiến tất cả vì quốc gia!”

Ánh mắt nhìn quanh quảng trường, trong giọng điệu lại mang theo cảm khái: “Các bạn đều là kiều dân, năm đó đổi bán tài sản, mang theo đồ đạc quý báu nhất trở về tổ quốc – bất cứ một người nào, dù có chút nào không trung thành, cũng không dám đưa ra lựa chọn như thế!”

Bốn phía lại vang lên tiếng đáp lại, dù không ít tiếng nức nở, nhưng rõ ràng là đang công nhận lời ông ta.

“Nhưng bọn họ đã làm gì với chúng ta?!”

Đột nhiên đề tài bị xoay chuyển, Jang Young Soo khàn giọng hỏi, tay vung lên, tỏ ỷ mọi người nhìn nhà cửa trong trại tập trung: “Thẩm tra, cô lập, bắt nhốt! Chèn ép, cưỡng bức, nô dịch! Chúng ta không thể nói tiếng Nhật, chúng ta không thể mặc kimono, chúng ta không thể để người khác biết mình đến từ đâu!’

Cảm xúc của kiều dân bị kích động, đám đông lại bắt đầu xôn xao.

Thủ vệ trong doanh khu cảm thấy không đúng, đang định móc súng ra thì lại phát hiện mình đã bị lửa giận bao vây, không thể nhúc nhích được.

“… Bọn họ nói huyết thống của chúng ta không trong sạch, là phản đồ, là tay sai,” Jang Young Soo vẫn nói tiếp, “Nhưng bọn họ lại coi chúng ta như ký sinh!”

Mọi người tụ tập xung quanh xe tải, Ngày càng có nhiều người phẫn nộ, thỉnh thoảng bài phát biểu lại bị gián đoạn bởi những tràng pháo tay. Toàn bộ quảng trường giờ đây như thùng thuốc nổ đã châm ngòi, có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Cho đến khi Jang Young Soo đặt ra câu hỏi cuối cùng: “… Vấn đề đặt ra trước mắt rất đơn giản: hành động hay phản động? Sinh tồn hay diệt vong? Đối mặt với tình hình hôm nay, chúng ta đã không còn quyền lựa chọn!”

Bình luận

Truyện đang đọc