THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Lý Cảnh Chiêu sai người đưa Ái Nghi về nhưng cô muốn mua vài thứ nên từ chối để đi taxi.

Ngồi trên xe cô gọi điện cho Lý An Thành mấy lần anh đều không bắt máy, cô hừ lạnh, miệng lầm bầm mắng chửi không ngớt tiếng:
"Mới ăn xong đã vội chùi mép rồi, đồ đàn ông vô trách nhiệm!"
Ái Nghi ghé siêu thị mua một ít rau củ thịt cá về để nấu ăn, lúc thanh toán tiền thấy mấy loại bao cao su đủ màu đủ mùi vị trên kệ cô cứ nhìn mãi, nhân viên thu ngân để ý thấy liền tươi cười hỏi:
"Cô muốn mua hương đào hay dâu, dạo gần đây hương sôcôla cũng được các cặp đôi rất ưa thích."
Giọng của nữ nhân viên cứ vang vang làm hai má Ái Nghi nóng bừng, cô lắc đầu, kéo cao khẩu trang, nhận lại đồ rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc taxi đi ngang qua nhà thuốc, cô dừng lại mua hai viên thuốc tránh thai khẩn cấp, nghĩ đến mối quan hệ yêu đương hiện tại lại chậc lưỡi thở dài.

Chết một lần vì vội tin lời ong bướm, sống lại vẫn không rút được kinh nghiệm gì, vẫn vội vàng như vậy!
Ái Nghi về đến nhà chỉ mới có chín giờ sáng, vừa mở cửa đã thấy Lý An Thành ngồi chễm chệ trên sofa xem tivi, cô nhanh chóng đóng cửa lại để tránh bị người khác nhìn thấy rồi đứng yên tại chỗ lẳng lặng quan sát anh từ xa.


Điện thoại nằm ngay ngắn ở trên bàn mà cô gọi không bắt máy, khả năng cao là giận chuyện sáng nay rồi, nếu mà xuống nước dỗ dành thì anh sẽ lợi dụng chuyện này bắt cô rời khỏi Hoàng Phổ nữa cho mà xem.
Cô cắn cắn môi, cái não tinh ranh vận dụng hết công sức tính toán đủ cách để đôi bên cùng đẹp lòng và kế hoạch của cô cũng nương theo đó mà thành công mỹ mãn.

Suy nghĩ một hồi, cô nhẹ nhàng tháo giày đi vào trong, đặt túi đồ lên bàn bếp, xoay lưng về phía Lý An Thành, hạ tông giọng ở mức sầu thảm nhất, khẽ hỏi:
"Anh vẫn chưa về sao? Đã đói chưa, em nấu cơm cho anh ăn nhé?"
Tivi đang mở âm lượng ở mức cao nhất, tiếng ồn ào phát ra muốn áp chế luôn giọng nói của Ái Nghi, nhưng hồn phách Lý An Thành nào có để tâm vào màn hình, vậy nên cả tiếng thở dài khe khẽ của cô anh còn nghe được.

Thời gian ở cùng với nhau không phải quá dài, nhưng tông giọng của cô nằm ở quãng trầm hay cao anh đều có thể đoán được là cô đang vui hay đang mang tâm trạng.

Dù rất giận vì chuyện cô bỏ mặc anh để vui vẻ với người khác thế mà vẫn không thể phớt lờ được nên phải quay đầu lại nhìn, nhưng khi trông thấy chiếc áo vest cô đang khoác lên người, trái tim anh thực sự đang bị treo trên dây.
Phía bên này Ái Nghi không nghe được động tĩnh gì, chẳng biết anh có đang để ý đến mình hay không? Cô mở túi xách lấy ra hộp thuốc tránh thai vừa mua lúc nãy, cố tình nghiêng người để Lý An Thành có thể nhìn thấy rồi chậm rãi rót nước ra ly.
"Em uống cái gì thế?"
Tivi đã tắt, tiếng bước chân từ từ tiến gần, Ái Nghi biết kế hoạch đã thành công bước đầu, cô không trả lời, từ từ tách thuốc ra khỏi vỉ rồi đưa lên miệng.
"Khó chịu ở đâu sao? Anh đưa em đi bệnh viện."
Lý An Thành hỏi thế nhưng trong lòng ngoài lo lắng ra còn rất nhiều bức bối, nhất là khi anh nhận ra chiếc áo cô đang khoác trên người là của Lý Cảnh Chiêu.
Ái Nghi lại tiếp tục im lặng, cô cố tình nuốt vội viên thuốc xuống cổ họng, nhét lại hộp thuốc rỗng vào trong túi xách, rũ đôi mắt thoáng nét buồn, nhẹ hỏi: "Anh muốn ăn gì để em làm?"
Lần này đến lượt Lý An Thành không trả lời, anh kéo túi xách của cô lấy hộp thuốc ban nãy ra xem, bên ngoài có đề rõ ràng là thuốc tránh thai khẩn cấp, hai mắt anh tối lại, buồn bực trong lòng đã rẽ sang một chiều hướng khác.

Anh nắm lấy tay cô, chẳng nói chẳng rằng kéo thẳng ra cửa.
"Anh à, đợi… đợi một chút…" Ái Nghi hốt hoảng dùng hết sức lực để làm giảm vận tốc của Lý An Thành, nhanh nhẹn xoay lưng che chắn tay nắm cửa, thận trọng hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
"Đăng ký kết hôn, làm người yêu một ngày là đủ rồi, cuộc đời của em để yên đó anh sẽ chịu trách nhiệm, có thai thì sinh con, sinh năm đứa mười đứa cũng được, đừng uống loại thuốc đó nữa, anh không yên tâm."

Lí lẽ gì đây? Ái Nghi nhăn mặt rít răng, sao bạn trai của cô còn nhạy cảm hơn cả cô vậy?
"Sau này em sẽ chuyển sang loại thuốc an toàn hơn, anh đừng có làm bừa."
Cô nắm lấy vạt áo của Lý An Thành, cúi thấp đầu nói rất nhỏ, anh nhìn cô hồi lâu muốn nói mình không hề làm bừa, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì chợt thấy cổ áo bên trong của cô loang lổ vệt màu nâu sẫm, anh đẩy chiếc áo khoác rộng qua vai để nó rơi xuống sàn nhà, nâng cằm của cô lên, dùng ánh mắt ôn hòa nhất nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Ai bắt nạt em?"
Kế hoạch "lấy lòng thương hại" của Ái Nghi lúc này mới đi đúng hướng, cô không dám phấn khích ngoác miệng cười mà bắt đầu nhập vai diễn bi ai để người yêu ra mặt giúp đỡ:
"Là Lâm Thục Khuê, cô ta bôi nhọ em, hất cà phê lên người em, còn nói là em quỳ giữa hai chân Lý Cảnh Chiêu để được vai diễn.

Thế lực chống lưng của cô ta mạnh quá, em không đấu lại được."
Lý An Thành nhíu chặt mày, tức giận hỏi: "Cô ta dám?"
"Đúng vậy, cô ta dám!" Ái Nghi ngẩng mặt lên, gật đầu khẳng định chắc nịch, "Nếu em cũng có người ở phía sau giúp đỡ thì cô ta đừng hòng chạm vào được em, tên Lý Cảnh Chiêu đáng ghét kia cũng sẽ không có cơ hội bày trò anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích đó.

An Thành, anh biết không? Lúc đó em chỉ nghĩ đến mỗi anh mà thôi."
Cô hào hứng kể xong lại cúi đầu cụp mắt, ôm lấy thắt lưng của Lý An Thành, hít hít mũi làm dáng vẻ tủi thân.
Lý An Thành nhìn cái môi nhỏ chu chu của cô dán sát vào ngực mình, lúc này mới nhận ra cô gái của anh đang giở trò đánh lạc hướng.


Anh bất lực nhưng lại không nỡ vạch trần, chỉ biết thở dài rồi bế bổng cô trở về sofa, để cô ngồi lên đùi mình, bắt đầu trưng cầu ý kiến.
"Em muốn dạy dỗ cô ta thế nào?"
Nghe được câu hỏi cần nghe hai mắt Ái Nghi lập tức sáng rực, cô ôm lấy cổ của Lý An Thành, ríu rít bày mưu tính kế:
"Lúc còn học trung học Lâm Thục Khuê từng qua lại với một nam sinh cùng lớp, còn lén lút dẫn nhau vào khách sạn không ít lần, cậu ta tên là Trần Hải, nếu tin đồn này tràn lan trên mạng, cộng thêm vài câu bóng gió của cậu ta thì Lâm Thục Khuê sẽ đau đầu lắm cho mà xem."
Lúc đó vai nữ chính trong tay cô ta muốn giữ được e là còn khó hơn lên trời.

Ái Nghi nhướng cao mày đắc ý, cô kề sát môi mình vào môi của Lý An Thành, thì thầm như rót mật, "Anh có thể tìm cậu ta giúp em được không?"
Đôi mắt hồ ly này, hơi thở mê hoặc này, cả âm điệu ngọt ngào hiếm hoi này nữa… Cô đã cố tình chuốc hương say đắm thì anh làm sao có thể ngó lơ đây!
Lý An Thành ôm lấy Ái Nghi, vòng tay ra sau vuốt ve dọc theo sống lưng của cô, lần lên dây tia kéo, ánh mắt vẫn giữ nét yêu chiều, gật đầu một cái, "Được."
Ái Nghi cười tươi, môi càng dán chặt môi của Lý An Thành hơn, bàn tay đã luồn vào trong ngực áo của anh, tiếp tục dụ dỗ:
"Chỉ có anh là tốt với em nhất! Cục cưng à, còn một chuyện quan trọng nữa, Lý Cảnh Chiêu bảo em nộp giấy tờ tùy thân để làm hợp đồng nhưng mà giấy tờ của em mất hết rồi, anh có thể làm giúp em được không? Làm ngay trong hôm nay.".


Bình luận

Truyện đang đọc