THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Trước bữa tiệc tối nay, Lý Cảnh Chiêu đã vẽ ra rất nhiều cảnh mộng, nhận được một cái gật đầu, đan siết đôi tay, hay ôm ấp nàng đứng dưới ánh trăng tà, rồi thức trắng đêm để chờ bình minh ló dạng.

Thế mà, ước vọng tiêu tan chỉ bởi một kẻ ngáng chân luôn chen ngang vào cuộc đời hắn ở mỗi ngả đường quan trọng.

Hắn chưa bao giờ sợ bại dưới tay một ai dù toàn thân có đẫm máu, nhưng lỡ vướng vào lưới tình hắn lại sợ người chiến thắng sẽ cướp mất nàng đi.
Cả lúc đi và về, suốt đoạn đường không ai nói với ai, vầng nguyệt trên cao đón mũi xe dừng trước “lầu ngọc”.

Đèn vàng treo cổng nhòm qua khe cửa nhỏ, nhà nàng đã ở ngay bên cạnh nhưng lại chẳng nỡ để nàng về vì sợ sẽ vắng mãi hơi ấm của đoạn tình si.
Lý Cảnh Chiêu hạ cửa xe, châm một điếu thuốc, nghiêng đôi mắt chứa ưu thương buồn não nề không mang nửa phần gian dối, hắn lơ đãng ngắm sắc xuân thanh tú, nặng trĩu lòng hỏi khẽ một câu:
“Tử Di này… em đã từng yêu ai chưa?”
Nhịp tim của Ái Nghi cả ngày hôm nay đều không thể bình lặng, lúc này đây lại giãy giụa như sắp ngừng đập tới nơi.

Thừa nhận là điều không thể, vậy nên chỉ có đóng kịch giả vờ thì mới mong toàn vẹn mà thoát thân.

Cô mím cánh môi hồng nhỏ, đảo đôi mắt trong vắt tựa ánh sao đêm sang nhìn người bên cạnh, dịu giọng trả lời:
“Trước đây thì chưa, nhưng bây giờ thì có rồi.”
Ái Nghi có thể nhận thấy cả trông mong và trống rỗng trong mắt Lý Cảnh Chiêu, ngay tại lúc này cô đã biết, sợi dây mà mình lơ đễnh thả đã bắt được con mồi rồi.
“Cảnh Chiêu, em biết anh đang nghĩ gì, càng hiểu rõ anh luôn nghi ngờ em lừa dối sau lưng anh, nhưng sao anh không nghĩ kỹ lại mà xem… em và Lý An Thành có khả năng hay không?”
Cô rũ mắt xuống thấp, tông giọng có phần nghẹn ngào:
“Em thừa nhận cô trợ lý hôm nay anh gặp trong đoàn phim chính là em, sở dĩ em phải che che giấu giấu là bởi vì anh và ba luôn không tin tưởng em, ai cũng sợ em bị lừa, sợ em bị kẻ xấu lợi dụng, nhưng lại không chịu hiểu rằng em đã trưởng thành rồi.

Anh nói xem, có một cô gái hai mươi hai tuổi nào điện thoại di động không được dùng, sau giờ làm phải khép nép về nhà chẳng được giao du với bất kỳ ai, ba ruột thì suốt ngày la mắng, còn người mình yêu thì lúc nào cũng nghi ngờ không cơ chứ.”
Cô vờ như rất đau lòng, ôm mặt khóc hưng hức, nhưng vẫn kịp nhìn thấy tia sáng mừng rỡ trong mắt Lý Cảnh Chiêu.

Hắn gỡ bàn tay của cô ra khỏi mặt, kích động hỏi:
“Em vừa nói gì, nói lại anh nghe, người em yêu là ai?”
Ái Nghi giương đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn, cố diễn cho xong vở tuồng tởm lợm này.
“Người đó ở trước mắt em, luôn vuốt ve em bằng lời ngọt ngào âu yếm, nhưng một chút lòng tin cũng không dành cho em.

Em làm sao chẳng nhận ra giữa anh và Lý An Thành kia không hòa thuận, nên mới sợ nếu thẳng thừng nhận anh là chàng trai mà em yêu sẽ bị hắn ta nắm được điểm yếu của anh.

Em là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, chẳng thể giúp anh dùng vũ lực để đối phó với kẻ ác, nên mới lấp lửng né tránh để anh yên tâm có hậu phương vững chắc ở sau lưng, nhưng tại sao anh không hiểu cho em? Anh có thật sự yêu em hay không vậy?”
Nước mắt giả tạo rơi thành dòng trên mặt của Ái Nghi, Lý Cảnh Chiêu vui sướng đến phát điên, kéo người ôm vào ngực.
“Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa, đừng khóc, anh yêu em thật lòng mà.”
Sau dòng lệ tuôn, đáy mắt của Ái Nghi mang đầy khinh bỉ, Lý Cảnh Chiêu nào biết cô chỉ đang diễn lại một phân đoạn trong bộ phim “Nhân sinh phù thế”, quận chúa lấy lòng tể tướng đương triều để hắn dốc toàn binh lực giao cho mình, giúp phò mã của cô thuận lợi ngồi lên ngôi vua.
Sau giây phút trải lòng toàn là dối trá kia, Ái Nghi đẩy Lý Cảnh Chiêu sang một bên, nép mình vào cửa xe, chu môi giận dỗi, hắn phải hạ giọng làm lành, đem quà đã chuẩn bị sẵn ra tặng để lấy lòng cô.
Ái Nghi nhìn giấy tờ cổ phần Lâm Thị trong tay mà tròn mắt giật mình, cô cứ nghĩ sau khi An Thành tiễn Lâm Thục Khuê vào tù cô ta khai ba mình là chủ mưu nên ông mới bị bắt, không ngờ kẻ thúc đẩy trực tiếp còn có Lý Cảnh Chiêu.
“Phần quà này giá trị lớn quá em không thể nhận được, anh đang nghĩ em yêu anh là vì tiền sao?”

Lý Cảnh Chiêu mỉm cười, nhét tập hồ sơ vào tay Ái Nghi, dốc lòng dốc dạ mà nói:
“Chỉ cần em ở bên cạnh anh, thì thứ gì anh có cũng sẽ chia hết cho em.”
“Nhưng em làm nghệ thuật, không có hứng thú với kinh doanh.” Cô tỏ ra ngây thơ nhưng lại gợi ý rất rõ ràng, thứ cô muốn là cái hắn đang trực tiếp sở hữu.
Kẻ đang say tình làm sao nhận ra bản thân đang bị lợi dụng, Lý Cảnh Chiêu không ngần ngại gật đầu, hào phóng đáp lại ngay.
“Ngoài cái này ra, anh còn có thể chia cho em nửa chiếc ghế ở Hoàng Phổ nếu em đồng ý làm nhị thiếu phu nhân của nhà họ Lý.”
Tim Ái Nghi đập thình thịch, cô muốn cười vào mặt hắn rồi nghênh ngang tuyên bố rằng mình đã là vợ của đại thiếu gia, nhưng tạm thời không thể nào làm thế, nên chỉ đành dành cho hắn ánh nhìn bẽn lẽn.
“Em không cần, em chỉ cần anh thôi.”
Cô cong môi cười tươi, bày ra dáng vẻ thiếu nữ e thẹn, tặng cho hắn cái hôn gió ngọt ngào rồi mở cửa chạy xuống xe, vẫy tay tạm biệt:
“Anh ngủ ngon nhé!”
Lý Cảnh Chiêu hạ kính xe, gật đầu cười mỉm:
“Ngủ ngon.”
Hắn không đuổi theo cô, chỉ ngây ngốc nhìn người dần khuất sau cánh cổng, môi hôn đầu chưa kịp trao nên có đôi phần hụt hẫng, nhưng ngày tháng còn dài, thì sợ gì không nếm trọn mật ngọt ái tình cùng với hồng nhan.

Ái Nghi vừa vượt qua vài lời tra khảo của Lạc Xích liền phi ngay lên phòng, lúc này cô mới bắt đầu run sợ, biết là không thể tránh, nhưng ngày hôm nay cô chịu đủ đả kích rồi nên không muốn bị giày vò thêm nữa.

Cô ném túi xách xuống giường, chạy nhanh tới cửa ban công để khóa trái cửa, nhưng không may cho cô, khi bàn tay còn chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã bật vào trong.
Cô giật thót người nhìn người đàn ông chung gối mỗi đêm đã hóa tử thần, anh cao ngạo nhìn cô như sắp mang cô đày xuống tầng cuối cùng của địa ngục.


Vẫn dáng dấp anh tuấn ấy nhưng ánh mắt thì đen sâu không thấy đáy, cô sợ đến mức tay chân bủn rủn, nhất mực quay đầu chỉ có chạy mới toàn thây.
Nhưng lại thêm lần nữa may mắn không chở che cho cô, chỉ một cái nhấc tay cả cơ thể đã nằm lên bờ vai rộng của Lý An Thành.

Anh không mở miệng nói câu nào, ôm cô sải bước vào trong phòng tắm, động tác của anh thô bạo đẩy cô ngã vào bồn tắm đầy nước lạnh.

Thân ảnh cường tráng đứng ở bên ngoài tháo từng cúc áo, mặt không biến sắc nhìn cô trầy trật ngoi đầu lên.
Cả cơ thể của Lý An Thành lúc này đã không còn mảnh vải che thân, anh khom người nâng cằm của Ái Nghi lên cao, cất giọng đầy uy mãnh:
“Anh đã nói thế nào, đừng để anh biết em lấy thân mình ra làm mồi nhử, không nghe lời thì phải chịu phạt, bốn đứa nhóc anh mong… phải chào đời sớm hơn dự kiến rồi.”
Đầu Ái Nghi choáng váng, cả người rét run, cô khổ sở ngước gương mặt ướt sũng lên nhìn anh, nhỏ giọng khẩn cầu:
“Đừng mà, em vẫn chưa khoá cửa phòng.”
Lý An Thành nhếch môi, ung dung bước vào bồn tắm, nhấc cả cơ thể cô ngồi lên giữa hai chân mình, nhàn nhạt lên tiếng:
“Không sao, như vậy mới kích thích.”.


Bình luận

Truyện đang đọc