THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Dứt lời, anh lại đẩy mạnh tới khiến Ái Nghi mấy lần chao đảo trượt tay, âm thanh thịt da va chạm vào nhau hoà với tiếng thở r3n rỉ ngắt quãng của cô tạo thành một bản giao hưởng không lời nhưng tràn đầy k1ch thích.
Lý An Thành quả thực dẻo dai như anh đã nói, Ái Nghi mấy lần gục xuống xin hàng nhưng anh lại chẳng hồi tâm.

Nhấc cơ thể nhỏ bé lên trên, chàng xoay người dựa vào đầu giường để nàng tự thân vận động.

Thế nhưng tốc độ của anh quá nhanh khiến cô không kịp đáp ứng nên trầy trật một lúc lâu vẫn chỉ ngồi thở hổn hển chứ chẳng động đậy gì.
“Lúc em nói dối và giấu giếm anh quyết tâm lắm kia mà, sao làm chuyện hệ trọng lại lơ đễnh như vậy? Cố lên nào, đống que trong kia đều lên hai vạch thì anh sẽ thưởng lớn cho em, đây mới được gọi là chiến tích vĩ đại.”
Chất giọng trầm khàn đẩy đưa khích lệ, bàn tay hư hỏng xoa bóp bờ m ông căng tròn của Ái Nghi rồi nhấc lên đè x uống, cô mệt đến lả người nhưng anh nhất quyết chẳng chịu buông tha.

Nơi sâu khít dưới hạ th@n vẫn gắt gao ngậm chặt vật trương cứng của anh không nhả, mấy lần co bóp rồi siết lại khiến anh bất giác thở dài ánh mắt nhìn cô càng hoang dại hơn.
Hương tình si mê loạn đã lấp đầy hai bộ não không cách nào thoát ra được, đến khi cô nằm vật xuống giường hoàn toàn phó mặc cho số phận thì anh mới khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, phóng thích dòng nhiệt ấm nóng để chúng tự do lấp đầy ở sâu bên trong cô.
Hai người thay phiên nhau thở gấp rồi run rẩy như bị co giật, sau đó đè lên đống chăn gối lộn xộn ở trên giường ôm chặt lấy nhau không chừa chút kẽ hở nào.

Lý An Thành gục đầu lên hõm cổ của Ái Nghi, đợi nhịp thở đã trở lại bình thường mới thầm thì hỏi:
“Lúc anh đi vắng kẻ nào ức hiếp em? Nói anh nghe, anh sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.”

Ái Nghi uể oải kéo bàn tay của anh kê dưới mặt mình, hai mắt nhắm tịt, vừa ngáp dài vừa nhè giọng tỉ tê:
“Trịnh Hà đánh em, bà ta còn mắng em là chó, cấm em không được sủa trước cửa nhà của bà ta.”
Đồng tử trong mắt Lý An Thành run lên vì tức giận, nắm tay siết lại rồi thả ra, anh vuốt v e đôi gò má mịn màng, nhẹ nhàng nói:
“Thiệt thòi cho em rồi.

Em yên tâm anh sẽ cho bà ta biết cảm giác còn thua một con chó là như thế nào.

Ngày thắng lợi còn đặc biệt tặng cho bà ta sợi xích màu bạc và một chiếc lồ ng giam.”
Không kịp nghe hết những lời anh nói hơi thở của Ái Nghi đã trở nên đều đều, mi mắt vô ưu khép chặt, bao lo toan muộn phiền chẳng còn đóng kén ở trong tâm.

Lý An Thành chống tay lên thái dương nhìn cô say sưa an giấc, từng thước bi lụy chất chồng theo năm tháng bị cái khoảnh khắc yên bình này mà chắp cánh bay đi…
Vuốt sợi tóc mây, vuốt làn mi dại, vuốt những khổ ải của phàm trần luôn vây quấn thân em.

Ôm siết bờ vai thon, kề đầu vào lồ ng ngực ấm, chở che cho em khỏi vòng xoay luân chuyển của cuộc đời.
Anh ngẩn ngơ ngắm linh hồn em sau lớp da vay mượn, mường tượng dáng hình của cô gái mà anh thương.

Đây là kẽ tay, đây là khoé mắt và đây là nụ chân chất chứa “ngọc hồn” câu dẫn trái tim anh.

Muốn đi vào trong giấc mơ kia để biết em đang say đắm với mộng tưởng nào? Muốn biết khoé môi em có thể cong hơn vì những điều chi nữa?
Trời không bán chiếc vé ảo ảnh để anh có thể gần em cả trong mơ và thực, khiến lòng anh u uất tiếc hoài một thoáng xa nhau.

Trong cơn ngủ mê anh tìm mãi một dáng hình dẫu nằm ngay bên cạnh, gặp được rồi lại muốn gần nhau thêm.

Anh cũng đã có lần từng nghĩ, sao mình lại tham lam nhiều như thế? Rồi tiếng thở dài khẽ thầm thì đáp lại rằng: Bởi tình này dài đến tận vô biên.

Gần một giây, một phút hay một kiếp chẳng bao giờ là đủ… gần đến ngàn đời vẫn còn thiếu em ơi…
***

Lý Cảnh Chiêu và Lạc Xích mỗi người một xe cùng với thuộc hạ lục tung khắp các ngả đường tìm kiếm bóng dáng của Ái Nghi, thậm chí nhị thiếu gia nhà họ Lý còn bỏ ra rất nhiều tiền và nhờ đủ các mối quan hệ để có thể xem được đoạn camera giao thông ở gần biệt thự, nhưng ngoài chiếc xe màu đen không có biển số ra thì bọn họ chẳng thu thêm được gì.
Hắn tự trách mình sao không cẩn thận lắp camera ở quanh nhà để bây giờ muốn tìm chút manh mối còn khó hơn là đi lên trời.

Hắn thức trắng cả một đêm, hai hộp Dunhill đã cạn điếu, mí mắt thâm quầng khổ sở tựa một kẻ mắc phải căn bệnh trầm kha.
Trước khi quay trở về nhà hắn còn phải chịu thêm mấy cú đấm của Lạc Xích, ngực bầm tím, miệng thì ướt máu nhưng hắn không thấy đau chỉ thấy lòng mình nặng trĩu.

Hắn hối hận sao không ôm Tử Di vào lòng nhiều thêm chút nữa, sao không mang theo cô bên mình để chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ biến mất khỏi tầm tay…
Hắn đứng giữa sân nhìn đám người làm và khách viếng ra ra vào vào chuẩn bị cho lễ tang mà vẫn trơ trơ không nhúc nhích.

Trịnh Hà ở bên trong chạy ra kéo tay con trai hết sức giận dữ, khẽ gằn giọng mắng chửi:
“Con đi đâu từ tối qua đến giờ mà mà gọi không bắt máy? Nhanh vào trong ra dáng trụ cột để cho lão già kia xem ngay.

Suốt ngày lêu lổng, chả được tích sự gì!”
Lý Cảnh Chiêu vung mạnh tay ra, chẳng quan tâm xung quanh đang có rất nhiều người, trợn mắt quát lớn:
“Là mẹ làm có phải không? Là mẹ đem giấu Tử Di rồi có phải không?”
“Con bị điên cái gì vậy?” Trịnh Hà sấn tới bịt miệng con trai kéo vào góc khuất, nhưng hắn lại tiếp tục vùng ra còn gào lên to hơn:
“Có phải tối qua con nói với mẹ chuyện đính hôn nên mẹ đã cho người bắt cô ấy đi không? Mẹ đã làm gì cô ấy rồi? Sao mẹ có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy hả?”
Nhớ cuộc gọi cầu cứu của Tử Di, hắn lại kiềm chế không được mà càng điên tiết hơn.

Trịnh Hà chẳng hiểu chuyện gì, đột nhiên lại bị gán tội ác lên đầu, nhưng lúc này bà ta lại quan tâ m đến giấy tờ sở hữu Hoàng Phổ mà thằng con trai ngu của bà đem đi cho gái hơn.

“Nó như thế nào mặc kệ nó, vậy giấy tờ đâu? Có đem về không?”
“Quả nhiên là mẹ, có phải mẹ ép cô ấy trả lại Hoàng Phổ rồi nên bây giờ mới bình tĩnh hỏi cho qua chuyện đúng không? Cô ấy đâu rồi? Mẹ mau trả cô ấy lại cho con!”
Tiếng thét của Lý Cảnh Chiêu vọng lên như tiếng gầm rú khiến những người xung quanh đều dừng lại tò mò, Trịnh Hà không đủ sức khống chế con trai để hắn đừng phát dại nên chẳng mấy chốc sự việc đã đến tai Lý Chính.

Ông chống cây ba ton đi ra trước cửa nhà, mới có hai ngày mà gương mặt ông đã già dặn tựa như tám mươi tuổi, gõ cây gậy gỗ xuống nền gạch, giận dữ quát lên:
“Các người đang làm gì vậy? Đây là lúc để các người cãi nhau sao? Con trai của tôi cần được nghỉ ngơi!”
Lý Chính ôm cổ ho sặc sụa, người làm nhanh chóng xúm lại đỡ tay ông, Trịnh Hà cũng vội chạy vào nhưng bị Lý Cảnh Chiêu kéo lại, không nghĩ đến tình mẹ con, nhỏ giọng uy hiếp:
“Nếu mẹ không thả Tử Di ra thì con sẽ nói cho tất cả mọi người ở đây biết chuyện mẹ ngoại tình với gã dị hợm ở cô nhi viện.

Thử xem, ba có cho mẹ ở đây hết ngày hôm nay không?”
Trịnh Hà trợn mắt thất kinh, không ngờ rằng chỉ vì gái mà đứa con trai do mình tốn công tốn sức đẻ ra lại có thể bán đứng mình như vậy.

Bà ta còn đang không biết phải làm sao thì từ ngoài cổng vang lên tiếng la hét đập phá của Lạc Xích.
“Trịnh Hà! Bà ra đây! Trả con gái lại cho tôi! Bà có tin là tôi thiêu rụi hết chỗ này không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc