THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Lâm gia.
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi đánh thức cơn mộng đẹp của Lâm Thục Khuê.

Cô ta trở mình, cau có nhìn dãy số lạ trên màn hình thật lâu mới gạt phím trả lời.
“Ai vậy?”
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông tự xưng là đạo diễn Trần, muốn mời cô ta tham gia vào vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh mang tên là “Ngọc nữ tài hoa”.
Lâm Thục Khuê nghe xong thì tròn mắt giật mình, không tin đây là thật.

Cô ta nhìn đồng hồ mới điểm năm giờ sáng thì càng nghi ngờ hơn, chẳng có đoàn làm phim nào tuyển diễn viên vào giờ này cả.

Nhưng đương lúc cô ta định cúp máy thì người kia lên tiếng nói tiếp:
“Thật ra là vì nữ chính của bộ phim này bị tai nạn đột ngột nên chúng tôi mới bất đắc dĩ tìm người thay thế, nếu cô Lâm đồng ý thì đến phim trường ngay bây giờ để xem qua kịch bản và diễn thử phân cảnh đầu tiên, còn nếu cô không đồng ý thì chúng tôi sẽ tìm người khác.”
“Khoan đã…”
Lâm Thục Khuê có hơi đắn đo, bởi cô ta đang bị cộng đồng mạng kịch liệt tẩy chay, tài nguyên mất sạch chẳng còn gì, cũng không một công ty giải trí hay nhãn hàng nào mời về hợp tác.

Hiện tại muốn quay lại showbiz thì chỉ còn cách tham gia phim mới để đánh bóng tên tuổi, sau đó bắt đầu điều hướng dư luận có cái nhìn tích cực về mình.

Nhưng danh tiếng đạo diễn Trần này cô ta chưa từng nghe qua lần nào, vừa sợ bị lừa đảo, vừa sợ mất miếng mồi ngon, lỡ như để tuột khỏi tay rồi thì cơ hội vượt mặt Lâm Ái Nghi sẽ mong manh như bọt biển.
Cô ta vẫn còn tức anh ách vì đám bắt cóc kia không làm nên chuyện, khiến mấy ngày nay đều phải ở trong nhà để tránh tai mắt của cảnh sát.

Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, cuối cùng cô ta cũng quyết định thử vận may, thà tin lầm còn hơn bỏ sót.
“Anh gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó ngay.”
Lâm Thục Khuê nhanh chóng thay một bộ váy thật đẹp, trang điểm qua loa rồi lái xe ra khỏi nhà, lúc này trời còn chưa hửng sáng.
Giữa các giao lộ lúc này đã bắt đầu đông đúc phương tiện qua lại, lúc đi vào tuyến đường vắng, nhìn qua gương chiếu hậu, chợt Lâm Thục Khuê nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang bám sát ở đằng sau.

Nghi có chuyện chẳng lành cô ta vội vàng đạp chân ga tăng tốc, nhưng phía trước có thêm một chiếc xe nữa lao thẳng tới khiến cô ta giật mình thắng gấp để tránh xảy ra tai nạn.
Lực hãm phanh quá lớn khiến chiếc xe trượt bánh mất kiểm soát, Lâm Thục Khuê không thắt dây an toàn nên đầu bị đập mạnh vào cửa xe, cơn đau vừa ập tới thì máu đỏ cũng chảy dài xuống mặt.

Diễn biến quá bất ngờ khiến cô ta hoảng loạn bàng hoàng, chưa kịp định thần lại thì cửa xe đột ngột mở ra, hai người đàn ông to cao thô bạo lôi cô ta ra ngoài rồi đẩy vào xe của bọn họ.
Trong cơn kinh hãi, Lâm Thục Khuê nhận ra đây là hai người đã cạo sạch tóc của mình lần trước, sắc mặt cô ta tái xanh, toàn thân lạnh toát, cố dùng hết sức vùng vẫy la hét:
“Thả tôi ra, thả tôi ra!!!”
“Câm miệng! Muốn chết ngay tại chỗ có phải không?”
Hai người đàn ông vạm vỡ kia quát lớn rồi dùng băng keo quấn chặt tay chân và miệng của Lâm Thục Khuê lại, sau đó đẩy mạnh cô ta nằm vật vờ trên hàng ghế sau.

Cơn đau từ vùng đầu lan ra khắp cơ thể khiến cô ta trợn trắng hai mắt, máu chảy nhỏ giọt thấm cả vào tròng đen cay rát, nhưng lúc này ngoài việc cắn răng chịu đựng ra thì không còn cách nào khác để kháng cự.
Chiếc xe di chuyển với tốc độ rất cao, chỉ hai mươi phút sau đã đến trước nhà kho cũ của một công trình bỏ hoang ở rìa thành phố.

Lâm Thục Khuê bị kéo lê sền sệt vào trong rồi ngã dài ra đất, mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến cô ta phải nhăn mặt khó chịu.

Đôi mắt lèm kèm cố căng ra nhìn mảng tối mờ xung quanh, bỗng có một mũi giày da màu đen xuất hiện ngang tầm mắt, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu khiến cô ta thất kinh sợ hãi.
“Thế nào? Tận hưởng được gì rồi? Có cảm nhận được tội ác mà mình đã làm ra không?”
Lâm Thục Khuê từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi trên ghế gỗ, gương mặt anh tuấn không nhìn rõ thiện ác của Lý An Thành khiến cô ta phát run.

Ngay lúc này người đứng sau lưng tháo băng dính khỏi miệng cho cô ta rồi quát lên một tiếng.
“Mở mồm chào đại thiếu gia!”
Tay chân của Lâm Thục Khuê bủn rủn, miệng lẩm bẩm gọi “đại thiếu gia” mà chưa thể hiểu tại sao mình lại bị bắt tới đây.


Nhưng nếu hai người đàn ông sau lưng là thuộc hạ của Lý An Thành, thì chuyện cô bị mất hết tóc đều là chủ ý của anh ta.

Càng nghĩ càng thấy sợ, cô ta bắt đầu nói lắp bắp:
“An Thành… An Thành… Có phải là có hiểu lầm gì không? Em và anh… đâu có thù hằn gì…”
Lý An Thành nhếch môi cười khẩy, gương mặt lãnh đạm, đáy mắt sâu tựa hố đen.
“Đúng là tôi và cô không có thù hằn gì, nhưng mà cô không biết điều lại đụng nhầm vào thiếu phu nhân của nhà họ Lý.

Tội khó dung này, cô nghĩ… phải trừng trị như thế nào mới thoả đáng đây?”
Thiếu phu nhân nhà họ Lý? Lâm Thục Khuê thở dốc, trừng mắt hỏi lại:
“Anh đang nói đến ai vậy?”
“Đoán không ra sao? Não của cô bị mụt rửa rồi à? Nghe cho kỹ, thiếu phu nhân của Lý gia, vợ của Lý An Thành này là Lâm Ái Nghi! Động vào cô ấy là sai lầm lớn nhất trong đời cô đấy!”
Nụ cười khinh bỉ thường trực trên môi Lý An Thành khiến Lâm Thục Khuê muốn phát điên, tại sao lại là Lâm Ái Nghi? Vì cớ gì ả ta lại cướp hết mọi thứ của cô kia chứ?
Cô ta giãy giụa như con cá nằm trên chảo dầu nóng, điên cuồng gào lên như bị đạp trúng chỗ đau.
“Thì ra là các người cấu kết với nhau để hãm hại tôi! Lý An Thành, ả ta có gì hơn tôi chứ? Anh không nhìn ra tôi xứng đáng hơn à? Ả ta là bạn của điếm đó anh có biết không?”
“Bốp!”
Cái tát như trời giáng in thẳng lên mặt Lâm Thục Khuê khiến khớp hàm của cô ta lệch hẳn sang một bên, máu miệng trào ra hòa chung với máu từ trên đầu chảy xuống nồng nặc mùi tanh tưởi.

Thuộc hạ của Lý An Thành còn muốn tặng cho cô ta thêm một cú nữa nhưng anh đã phất tay ngăn lại.
“Lâm Thục Khuê… Cô biết không? Kẻ không biết thức thời là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này.

Vốn dĩ tôi còn muốn bắt cô quỳ dưới chân Ái Nghi dập đầu xin lỗi cô ấy, cho cô thêm thời gian nhìn phố xá Thẩm Khấu thêm vài giờ nữa, nhưng tôi sợ bộ dáng này của cô sẽ làm bẩn mắt của vợ tôi, nên kể từ hôm nay cô biến đi là vừa.


Nhưng trước khi đi, cô phải nếm đủ đau đớn mà Ái Nghi đã trải qua trước đã.”
Lý An Thành vừa dứt lời, hai thuộc hạ của anh liền cầm dao và bình axit tới gần Lâm Thục Khuê, kề sát vào mặt cô ta khiến cô ta run lên cầm cập, miệng ú ớ van xin:
“Đừng… đừng mà…”
“Muốn thử cái nào trước thì cứ tự nhiên nói với họ, từ từ mà tận hưởng đi đừng vội.

Bữa tiệc hoành tráng này là để tiễn cho cô một đoạn, trước khi được ban cho vài con số để tồn tại trong tù đấy.”
Anh nhặt một cái cây dài dưới đất lên, đẩy nhẹ bộ tóc giả của Lâm Thục Khuê rơi ra khỏi đầu, nhìn chân tóc mới chỉ mọc lúng túng bằng nửa lóng tay.

Anh nhếch môi, giễu cợt:
“Các đồng chí trong trại giam sẽ đánh giá cao sự chuẩn bị của cô lắm đấy.

Cô yên tâm, thời gian cô ở trong tù tôi sẽ nhờ người chăm sóc cô thật “đặc biệt”.

Cải tạo cho tốt, lỡ một lần đầu thai thì cố quay đầu mà làm người, đừng hóa thành thú vật… ô uế thanh danh của bọn chúng lắm!”.


Bình luận

Truyện đang đọc