THỜI GIAN NHƯ HẸN

Đôi khi con người ta trở nên rất ngớ ngẩn. Là một người trong cuộc, Dương Dương còn có thể nhìn thấy rõ nỗi khổ tâm của Cận Thời Xuyên, vậy mà Từ Lai thì lại vẫn cho rằng Cận Thời Xuyên là một gã bảo thủ, máu lạnh, không để ý đến cảm giác của người khác.

Giờ đây, được một câu của Dương Dương thức tỉnh, Từ Lai bỗng nhiên nhận ra mấy ngày qua mình giận dỗi trẻ con thật vớ vẩn. Chẳng trách Cận Thời Xuyên thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng anh mắt như nhìn một con ngốc, không biết chừng anh đã cười nhạo cô cả trăm lần ở trong lòng rồi ấy nhỉ?

Thế nhưng cô bỗng nhếch môi cười, ý tứ sâu xa.

Dương Dương thấy Từ Lai cười dịu dàng động lòng người bèn hỏi: “Cô giáo Từ cười gì thế?”

“Vui cho cậu thôi!” Từ Lai nhìn về phía Dương Dương, “Tôi tin cậu đã trả lời là muốn, phải vậy không?”

“Ừ.” Dương Dương gật đầu. Ban đầu bị điều đến đây, anh ta chẳng tình nguyện chút nào nhưng dần dần anh mới phát hiện thực ra mình cũng rất thích hợp với công việc huấn luyện viên này. Dù không nói ra miệng nhưng trong lòng thì đã dự định sẽ làm một huấn luyện viên tốt của Tiểu Hổ rồi.

“Cố gắng lên, tôi đi đây.” Từ Lai cười chào Dương Dương rồi quay lưng đi.

Dương Dương nhìn theo bóng dáng Từ Lai rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Hổ, vui vẻ bảo với nó: “Chúng ta về đi.”



Nội dung học lý thuyết đã hoàn thành. Sau khi ăn cơm tối xong, Cận Thời Xuyên dẫn các đội viên đi rèn luyện thể năng. Từ Lai rảnh rang bèn ra chỗ chuồng chó tìm Bình An trò chuyện.

“Thật ra nói câu xin lỗi thôi cũng đâu có gì phải xấu hổ phải không, nhưng mà cứ thấy anh ấy là chị lại không nói được.”

Từ Lai ngồi trên bậc cầu thang bên trong chuồng chó, tỏ vẻ khó xử với Bình An ngồi bên cạnh mình.

“Chao ôi.” Từ Lai chống đầu lên tay trái, tay phải thỉnh thoảng vuốt ve sống lưng của Bình An, tiếp tục nói chuyện với nó, “Mày nói xem sao trước đây chị hò hét theo đuổi anh ấy thì gì cũng dám nói, còn giờ, khi biết mình sai thì lại sợ nhỉ?”

“Bình An, mày chỉ cho chị một chiêu đi.”

“Hay là chị viết vào giấy, mày mang nó đưa cho anh ấy hộ chị nhé.”

“Mày nhìn vậy là ý gì hả, giờ anh ấy là chủ của mày nên mày không thèm coi chị mày ra gì nữa phải không?”

“Ông bà dạy rồi, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, chị chính là người trồng cây đây, là mẹ ruột của mày đó.” Từ Lai thấy Bình An được vuốt lông thoải mái, tiếp tục được đà nói thêm, “Vậy quyết định thế nhé, chị viết giấy treo lên cổ mày, mày chuyển nó cho chị…”

Nội tâm Bình An sụp đổ: Thấy tôi không biết nói nên bắt nạt đấy à? Hai người giận dỗi nhau sao lại kéo tôi vào hả? Anh em ơi, đồng bào ơi.

Nó bỗng dưng sủa “gâu gâu” lên mấy tiếng, ngoe nguẩy cái đuôi liên tằng.

Từ Lai thấy vậy liền vui vẻ, gãi nhè nhẹ cằm của Bình An, cười bảo: “Quả nhiên là con ruột, không uổng công chị nuôi mày.”

Nhưng mà, nhưng mà, một giây sau, một giọng nói vang lên, Bình An lao đi.

“Em là loài gì vậy, còn biết sinh cả Bình An cơ à?”

Từ Lai hóa đá. Ở cửa chuồng chó có một cặp chân dài mặc quần rằn ri, nhìn thẳng lên trên, gương mặt tuấn tú của Cận Thời Xuyên được ánh sáng trong chuồng chó chiếu sáng, đôi mắt của anh đen láy, phẳng lặng như mặt nước.

“Anh… không phải anh… đang đi… đi huấn luyện à?” Khỉ thật, sao tự dưng lại nói lắp chứ?

Cận Thời Xuyên ngồi xổm xuống xoa đầu Bình An, thế là mặt đối mặt với Từ Lai: “Học chính trị.”

Từ Lai gật đầu: “Ồ.”

Sau khi im lặng được một lúc, Từ Lai mới ngập ngừng mở miệng: “Hôm nay em trông thấy anh nói chuyện với Dương Dương.”

“Ừ.” Cận Thời Xuyên vẫn ngồi nghịch với Bình An.

“Cậu ấy nói với em…”

“Từ Lai.” Cận Thời Xuyên ngắt lời cô.

“Dạ?” Từ Lai nhìn lại anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cận Thời Xuyên nhốt Bình An vào chuồng rồi đứng lên ngồi xuống cạnh Từ Lai. Hai cái bóng một lớn một nhỏ in trên nền nhà trông thật đẹp đôi.

“Muốn nghe kể truyện không?”

Từ Lai nghiêng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, đối phương cũng chuyển mắt nhìn sang cô. Cô gật đầu như máy.

“Ngày xưa có một gã huấn luyện viên, bạn đồng hành của cậu ta là một con chó xuất sắc. Bọn họ kề vai chiến đấu, tham gia rất nhiều nhiệm vụ cứu viện. Chú chó kia còn giành được cả giải vô địch toàn quốc. Tất cả mọi người đều hâm mộ gã huấn luyện viên này vì có được một chú chó tìm kiếm cứu nạn anh dũng như vậy. Tuy nhiên, họ không biết chú chó tài ba này đã từng phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc như thế nào, từng bị thương, từng làm những nhiệm vụ nặng nhọc suốt một thời gian dài. Sau này, trong một vụ cháy khu công nghiệp, hai chiến sĩ phòng cháy chữa cháy hy sinh, còn nó, vì cứu gã huấn luyện viên của mình nên cũng qua đời, được truy phong huân chương chó chiến công hạng nhất.”

Cận Thời Xuyên càng nói giọng càng trở nên nặng nề, pha lẫn đôi phần tự giễu: “Còn gã huấn luyện viên, mãi đến khi nhìn thấy nó không còn hơi thở mới biết hối hận, hối hận vì sao bấy lâu nay chỉ biết huấn luyện, nhiệm vụ, lập công, vì sao không chơi đùa với nó nhiều hơn, trò chuyện với nó, hay chỉ ngồi với nó nhiều hơn một lát cũng được. Nó vẫn chưa tới bốn tuổi, đang tuổi khỏe mạnh, chỉ tại vì gã là một huấn luyện viên vô trách nhiệm…”

“Là Truy Phong ạ.” Từ Lai không ngờ Cận Thời Xuyên sẽ kể cô nghe chuyện này nhưng ngay khi anh bắt đầu kể cô đã biết đó là Truy Phong, còn gã huấn luyện viên kia chính là anh.

“Sau đó anh tốt nghiệp Học viện lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân thì được chọn vào ngay đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt. Anh huấn luyện lính, không huấn luyện chó, nhưng rồi trung đoàn thành lập đội chó tìm kiếm cứu nạn, cái ngày anh trốn tránh rồi vẫn đến. Cho nên anh yêu cầu nghiêm khắc, không phải là vì nhằm vào họ, mà là anh hy vọng họ vĩnh viễn không phải hối hận, em hiểu chứ?”

Từ Lai gật đầu, mắt rưng rưng, mũi cay cay. Những ký ức này đau khổ biết mấy với Cận Thời Xuyên nhưng anh có thể kể lại bình thản như thế chỉ vì muốn nói cho cô biết một chân lý. Mồ hôi hôm nay là vì không đổ máu ngày mai.

“Xin lỗi.” Từ Lai khịt mũi một cái, ngẩng đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên, “Em thay mặt Từ Lai ngu ngốc, ngây thơ xin lỗi anh.”

“…”

Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên không nói gì, cho là anh không chịu nên nói thêm: “Em thật lòng xin lỗi anh rồi, anh tha lỗi cho em đi.”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai, bật cười khẽ một tiếng: “Không phải em bảo sẽ viết giấy cho anh à?”

“Anh nghe trộm.” Từ Lai dở khóc dở cười.

“…”

Ồ, không nói gì chính là thừa nhận à?

Trái tim thấp thỏm không yên của Từ Lai vậy là ổn rồi. Cô tò mò hỏi Cận Thời Xuyên: “Vậy giờ anh đã quên được chưa?”

Cho tới nay, Từ Lai chỉ biết Truy Phong hy sinh trong khi làm nhiệm vụ nhưng không biết là vì cứu Cận Thời Xuyên, thì ra đây chính là nguyên nhân anh không huấn luyện chó nữa.

Tuy nhiên, giờ anh đã nhận Bình An, cũng đang gánh vác trách nhiệm của một huấn luyện viên, vậy là đã quên Truy Phong rồi ư?

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai chăm chú, nhẹ đặt tay lên ngực trái, nhẹ nhàng nói: “Vĩnh viễn đặt nó ở chỗ này.”

Từ Lai nhìn chỗ bàn tay anh đặt lên, rất muốn hỏi cô có ở trong đó hay không.

Mãi sau này, khi Cận Thời Xuyên đè Từ Lai nằm dưới người mình, ngón tay Từ Lai vẽ vòng tròn trên ngực trái của anh, hỏi anh đã đặt cô ở đó từ lúc nào.

Anh thơm cô một cái rồi cười nhẹ, nói là xác định từ lúc ở doanh trại huấn luyện giận dỗi với cô vì chuyện của cái cậu Dương Dương, còn không xác định thì phải sớm hơn…

“Đương nhiên rồi.” Từ Lai cố làm ra vẻ thoải mái, “Truy Phong mãi mãi ở trong tim chúng ta.”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai đặt hai bàn tay lên trước ngực liền bật cười: “Đi thôi, định ngủ ở chuồng chó à?”

Từ Lai cũng nở nụ cười, đứng dậy theo Cận Thời Xuyên, nói với bóng lưng cao to của anh: “Vậy chúng ta bỏ qua chuyện Dương Dương nhé?”

Cận Thời Xuyên xoay người lại nhìn Từ Lai, đột nhiên bước tới gần từng bước từng bước một. Từ Lai bất giác bước lùi về sau, gót chân vấp phải bậc cầu thang, người ngã ngồi xuống.

Trong lúc cô vẫn còn ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên, anh ngồi xổm xuống trước người cô, chống hai tay hai bên người cô trên bậc cầu thang, giam cô vào trong ngực, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Từ Lai rụt cổ lại, hắng giọng hỏi: “Gì thế ạ?”

“Trong thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.”

“…” Từ Lai mở to mắt nhìn chằm chằm Cận Thời Xuyên.

“Suy nghĩ thật cẩn thận một việc.” Anh tiếp tục.

“Ồ… Chuyện gì ạ?”

“Lời ngày trước em nói vẫn không đổi chứ?”

Cận Thời Xuyên nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Lai, vẻ mặt cô có đôi chút hoang mang.

“Em… đã nói gì… ạ?”

Từ Lai như đang nằm mơ, người lính nghiêm trang thường ngày đã đi đâu đó mất rồi, giờ chỉ còn một người đàn ông giỏi trêu đùa người ta ở đây.

“Chuyện em muốn theo đuổi anh ấy.”

Tim Từ Lai lập tức đập bình bịch, mặt đỏ hồng. Chuyện tình cảm như thế sao qua miệng anh nghe lại nghiêm túc vậy?

Cô bắt đầu đơ đơ, tối nay có nhiều chuyện quá, não không xử lý kịp.

Thế nên, đáng lẽ phải phóng khoáng, dứt khoát nói “Tất nhiên không đổi” thì đến bên miệng lại biến thành câu:

“Có phải anh bị bệnh không?” Từ Lai đặt tay lên trán anh, chẳng lẽ trúng gió hay sao mà bỗng nhiên thay đổi vậy?

Cận Thời Xuyên để yên cho bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dán lên trán mình, cười tủm tỉm nhìn đối phương: “Đồng chí Từ Lai, mời đồng chí thẳng thắn trả lời câu hỏi của anh.”

Từ Lai gật đầu, giọng nói êm như tiếng mái chèo gạt nước: “Chắc là không đổi đâu.”

“Vậy thì,” Đôi mắt sắc sảo của Cận Thời Xuyên trông rất nghiêm túc, giọng nói cũng không chơi chơi như vừa nãy, cố gắng kiềm nén sự hồi hộp của bản thân, anh hỏi, “Sau khi kết thúc đợt huấn luyện, chúng ta hẹn hò đi!”

“Ý của anh là…”

“Chừng nào về, cho phép anh theo đuổi em nhé.”

Từ Lai bật cười: “Anh không cần theo đuổi em làm gì, anh biết là em thích anh mà.”

Cận Thời Xuyên đưa tay xoa đầu Từ Lai, đôi mắt dịu dàng, trái tim cũng thôi hồi hộp.

Anh nhìn cô, giọng nói trầm ấm, quyến rũ: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ là chuyện hiển nhiên, sau này em cũng còn có cái mà khoe với con chứ, hiểu chưa?”

Từ Lai vừa nghe đến con, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Hiểu ạ.”

“Về thôi.”

Cận Thời Xuyên đứng dậy, thấy Từ Lai vẫn đang còn ngơ ngác, anh thầm cười trong bụng, chẳng lẽ mình vừa với dọa người ta à?

Trái tim Từ Lai như đang bay trên mây, mềm ngọt như kẹo, lơ lửng không hạ cánh xuống nổi. Hạnh phúc có phải đến bất ngờ quá không nhỉ?

Cô đứng dậy nhìn Bình An, cu cậu đã ngủ rồi. Cô chầm chậm đi theo Cận Thời Xuyên ra khỏi chuồng chó, nhìn Cận Thời Xuyên khóa cửa lại.

Bình An nghe thấy tiếng động liền đòi chạy ra. Cận Thời Xuyên dỗ Bình An đi ngủ, nó liền ngoan ngoãn nằm xuống, cứ như thể vừa rồi là nó bị mộng du vậy.

Cách đó không xa có tiếng con gái: “Anh trêu em vui lắm phải không? Không phải anh bảo việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao?”

“Từ Lai.”

“Gì?”

“Vô duyên!”

“Đội trưởng Cận, anh còn nói trong bộ đội phải nghiêm túc, nghiêm túc á…”

“…”

“Ấy, anh đừng đi nhanh vậy mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc