THỜI GIAN NHƯ HẸN

Trăng tròn treo trên cao, nhìn ngắm người tri kỷ. Ánh đèn vàng hoe, bước chân nhẹ nhàng.

Cận Thời Xuyên và Từ Lai cùng sánh bước trên lối đi bộ ở khu vực cây xanh, thong thả thoải mái, khoan thai an nhàn.

“Đêm đẹp thế này, anh lại làm cho cô giáo người ta đau lòng.” Từ Lai bỗng bật cười, liếc mắt nhìn sườn mặt đẹp như tượng tạc của người đàn ông đang đi bên cạnh.

“Vậy à?” Cận Thời Xuyên cũng cười theo, “Chẳng biết là ai chạy lên hát tỏ tình ngay liền ấy.”

Từ Lai dùng móng tay gại gại lên các đốt ngón tay của Cận Thời Xuyên đồng thời lườm anh: “Cái mặt của anh đào hoa lắm đó, anh có biết không?”

“Cũng thường thôi.” Cận Thời Xuyên đáp rất thật thà, có lẽ là đã ngắm chán cái mặt mình từ nhỏ rồi nên không thèm để ý, cũng không cho là mình có gì đặc biệt lắm.

“Câu này anh đừng có mà nói với người khác đấy.”

“Làm sao?”

Từ Lai lắc đầu ngao ngán: “Ngố thế, người ta sẽ thấy anh đã điêu lại còn kiêu đấy.”

Cận Thời Xuyên hơi chau mày, vòng tay ôm eo Từ Lai, cúi xuống nhìn, tay kia dịu dàng vuốt ve gò má của cô.

Giọng nói có đôi phần như là nghiến răng nghiến lợi: “Vậy em có biết khuôn mặt của mình đào hoa cỡ nào không?”

Từ Lai áp lên ngực Cận Thời Xuyên, ngó nghiêng nhìn bốn phía, xác định chắc chắn nơi này không một bóng người mới nở nụ cười: “Nhưng em chỉ trêu chọc mỗi bông hoa lạnh lùng, kiêu kỳ này thôi!”

“Anh cũng vậy.” Cận Thời Xuyên ôm Từ Lai bước lui dần về sau, cho đến khi lưng cô chạm vào thân cây, không thể lùi thêm nữa. Bàn tay anh trượt từ cánh má mềm mại xuống chiếc cằm, môi nở nụ cười: “Anh cũng chỉ bắt mỗi con bướm yêu hoa này thôi.”

“Cận đại ca à.” Đôi tay Từ Lai dịu dàng đặt lên ngực người đàng ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Cám ơn anh.”

Cám ơn anh đã đưa tay về phía em mười năm trước, cám ơn anh đã đồng ý cho em trêu ghẹo mười năm sau, cám ơn anh đã chọn yêu em.

Cận Thời Xuyên sáp lại gần thêm, hai trái tim đều vì người kia mà đập điên cuồng, hơi thở kề sát, hòa vào làm một, giọng anh trầm lắng: “Anh cũng phải cám ơn em.”

Cám ơn sự dũng cảm của em mười năm trước, cám ơn lòng kiên trì của em mười năm sau, cám ơn em vẫn không ngừng yêu anh.

Hai người trao cho nhau lời cám ơn mà không nói lý do.

Đơn giản vì hết thảy câu từ đều đã hòa vào trong ánh mắt gửi trao, hết thảy đều không cần nói.

Nụ hôn từ từ buông xuống, ngay đúng khoảnh khắc chạm vào nhau, hai tiếng chuông điện thoại đồng loạt réo lên, phá tan bầu không khí đang thăng hoa.

Từ Lai bất đắc dĩ lấy điện thoại trong túi ra nghe: “Alo, chị Tang Thu à.”

Cận Thời Xuyên cũng lấy điện thoại ra, đưa lưng về phía Từ Lai, giọng điệu khó chịu: “Sao?”

Tang Thu báo với Từ Lai mình về trước còn cuộc gọi của Cận Thời Xuyên là từ Lục Phương Kỳ để xin cái phép nghỉ ngắn hạn.

“Được, về rồi bù sau.” Cận Thời Xuyên trả lời xong cúp máy luôn, quay người lại nhìn Từ Lai, cô cũng vừa mới cúp máy. “Nào, tiếp.”

Bầu không khí đã không còn, Từ Lai tươi cười đẩy anh ra: “Đừng nghịch, nói chuyện nghiêm túc đi.”

“Chuyện nghiêm túc gì?” Cận Thời Xuyên vẫn muốn tiếp tục nhưng Từ Lai lại đẩy ra lần nữa.

“Anh biết chuyện Lục Phương Kỳ thích chị Tang Thu không?” Từ Lai kéo Cận Thời Xuyên tiếp tục đi dạo. Vừa rồi, trong điện thoại, Tang Thu nói là Lục Phương Kỳ đưa chị ấy về.

Cận Thời Xuyên tỏ ra ngạc nhiên: “Lục Phương Kỳ và Tang Thu á?”

“Vâng.” Từ Lai gật gật đầu, nghe giọng Cận Thời Xuyên là biết anh không biết gì rồi, cô cố ý nhấn mạnh lại, “Tin tức chính xác đấy.”

“Tang Thu lớn tuổi hơn ông ta cơ mà?” Tư tưởng cổ lỗ sĩ của Cận Thời Xuyên lại vùng lên.

Từ Lai tiện tay phát nhẹ cánh tay Cận Thời Xuyên một cái, liếc xéo anh: “Anh coi thường chuyện chị em yêu nhau đấy hả?”

“Không phải coi thường.” Cận Thời Xuyên gãi chiếc mũi đang hếch lên đầy kiêu hãnh của Từ Lai, cười tỏ vẻ bó tay, “Mà là anh sợ nhà chú Lục sẽ không chấp nhận đâu.”

“Ôi, thực ra em thấy chị Tang Thu không phải là không có chút cảm tình nào với Lục Phương Kỳ nhưng mà chị ấy cũng có nỗi khổ riêng, vấn đề của họ không phải chỉ là vấn đề của hai người. Nếu thật sự muốn đến với nhau, chắc sẽ vất vả lắm. Có điều, có đắng cay mới có ngọt bùi.” Từ Lai lặng lẽ thở dài, “Hy vọng cuối cùng rồi sẽ tốt.”

“Ừ, hy vọng thế.”

Thực ra, cả hai đều hiểu cặp đôi này muốn đơm hoa kết trái thì cái phải đối mặt đâu chỉ là một người, mà còn là cả gia đình, xã hội và miệng lưỡi thế gian.

Tang Thu là vợ liệt sĩ, lại còn có con trai, tái giá đâu phải là chuyện dễ. Chưa nói người nhà có ngăn cản gì không, đứa trẻ có chấp nhận hay không, đáng sợ nhất là những lời nói ra nói vào của người ngoài.

Về phía Lục Phương Kỳ e là cũng chẳng lạc quan gì. Lục Phương Kỳ là con một mấy đời độc đinh của gia đình, nhà ba đời đều đi lính, giờ muốn cưới một người lớn tuổi hơn lại còn là vợ liệt sĩ, có con riêng, nói không phải kỳ thị chứ cũng phải nghĩ nhiều mặt. Gia đình như nhà họ rất quan trọng chuyện sĩ diện, tiếng tăm. Chắc là sẽ khó mà đồng ý.

Nói chung, hai người họ nếu muốn ở bên nhau thì muôn trùng thử thách, sai một li là đi một dặm.

Lục Phương Kỳ có lẽ còn có thể dám nhưng Tang Thu thì rất khó.

Câu chuyện của họ có lẽ sẽ dừng lại vào hôm nay, cũng có lẽ sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Chẳng ai biết được ý của ông trời, rõ ràng không thắng nổi số mệnh nhưng hết lần này đến lần khác vẫn đương đầu chống lại nó.

Thắng hay thua, cứ thử một lần thì mới khỏi hối tiếc.



Sau mấy bận mưa thu, tiết trời se se lạnh đến như đã hẹn. Mọi người chuyển sang mặc áo len. Gió thu thổi tung đám lá rụng trên sân trường, cả một khoảnh trời vàng ruộm, trông thật mới lạ.

Lớp của Từ Lai vốn đã kín chỗ nhưng mấy hôm nay thì còn đông đến nỗi phải tự vác thêm ghế đến để ngồi.

Tất cả là do tấm ảnh một sinh viên chụp lúc cô đang trên lớp đăng lên weibo ghi là “Cô giáo xinh đẹp nhất của tôi”.

Đăng được một hôm đã có tới mấy chục nghìn lượt thích và bình luận tới tấp.

Thế vẫn chưa là gì. Cộng đồng mạng còn lần ra được nick của cô giáo xinh đẹp này, thì ra chính là LAI lần trước cùng lên hot search với đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang.

Tất cả được xâu chuỗi lại. LAI, chủ weibo yêu chó là cô giảng viên xinh đẹp của đại học Du Giang, là tình nguyện viên của tổ chức cứu viện hero ở Mỹ, cũng chính là cô gái cứu hỏa ở Du Giang nổi tiếng mấy tháng trước.

Chuyện này khiến Từ Lai không muốn lên weibo nữa, đăng xuất luôn tài khoản cho đỡ phiền phức.

Tuy vậy, cho dù mình có thể chọn không vào weibo nhưng đâu có thể đuổi hết những người tò mò đến xem đây?

Thế là, lời dạo đầu trước khi điểm danh mỗi tiết trở thành: “Không phải sinh viên môn Động vật học, mời tự giác ra khỏi lớp, cảm ơn.”

Nhờ thế lớp học mới dần bình thường trở lại. Lâu dần, ngoài vài  người gan lì thì phần lớn mọi người đều tự giác không đến làm phiền cô giáo xinh đẹp nữa, để cho cô được yên.

Một hôm Từ Lai lên lớp thì phát hiện có một cụ già ngồi ở bàn cuối, tóc bạc hoa râm, thần thái quắc thước, lặng lẽ mỉm cười và quan sát mình rất chăm chú.

Từ Lai thầm nghĩ: Tuổi tác của người hâm mộ có vẻ hơi lớn một chút nhỉ?

Tuy nghĩ vậy nhưng nể cụ lớn tuổi, Từ Lai không tiện mời cụ về, đành phải cho qua, tiếp tục giảng bài.

Đến lúc cho các sinh viên đặt câu hỏi để mình giải thích và giao bài tập nữa là hết giờ.

Từ Lai tổng kết lại bài học, đang định cho sinh viên tan học thì ông cụ bỗng nhiên giơ tay phát biểu.

“Thưa cô, tôi có câu hỏi.”

Mọi người lập tức quay hết đầu lại nhìn, lòng thầm kêu ca ông cụ già cóc đế đại vương rồi mà còn học đòi bọn con nít đi xem người đẹp.

“Thưa cụ, cụ có câu hỏi gì ạ?” Từ Lai nghĩ là cũng hết giờ đến nơi rồi, thôi thì kính già yêu trẻ một chút.

Ông cụ đứng dậy, cười rất mực hiền từ: “Năm nay cô giáo bao tuổi rồi?”

“…” Nụ cười của Từ Lai đơ ra, không biết có nên trả lời hay không.

“Cô giáo là con một hay còn có anh chị em?” Ông cụ lại hỏi tiếp.

“…” Từ Lai méo miệng.

“Trong nhà còn những ai?”

Từ Lai hít sâu một hơi rồi đáp: “Thưa cụ, về vấn đề riêng tư, cháu không thể trả lời được. Được rồi, cả lớp nghỉ đi.”

Đáp xong, Từ Lai cầm sách đi thẳng ra khỏi lớp.

Ai có thể tưởng tượng được một ông cụ tay chống gậy mà lại có thể đuổi theo nhanh đến thế.

Ông cụ vừa đuổi theo Từ Lai vừa gọi to: “Ơ kìa! Ơ kìa! Cháu dâu ơi! Cháu đừng có chạy, ông chưa nói xong mà!”

Từ Lai chẳng hiểu ra làm sao, sao thói đời bây giờ lại còn có cả chuyện các cụ nhận bừa một cô gái là cháu dâu chứ?

“Cháu dâu… Cháu dâu…”

Lối đi trong trường quanh co, khúc khuỷu. Từ Lai quẹo vào một ngã rẽ thì không còn nghe thấy tiếng gọi cháu dâu nữa.

Cô thở phào một hơi, đi về phía văn phòng, đúng lúc đi đến lối rẽ cầu thang lên tầng trên thì bị một người ôm chầm lấy từ đằng sau.

Từ Lai giật bắn mình, bất giác hét lên một tiếng, miệng lập tức bị một bàn tay to bịt lại luôn.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Trong tiếng nói trầm ấm có bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại ngập tràn nhớ nhung.

“Anh đây.”

Từ Lai đang định quay người lại nói chuyện thì bỗng dưng lại rùm beng cả lên.

“Cái thằng này, to gan thật, cháu dâu tôi mà cậu cũng dám bắt nạt.” Ông cụ cầm gậy phang túi bụi, vừa đánh vừa quát sang sảng, “Mà là ngày xưa thì ông đây nhất định đánh cho mày nằm liệt giường luôn.”

“Khoan đã… Khoan đã…”

Cận Thời Xuyên bị tập kích bất ngờ, lưng, đầu và cánh tay đều bị ăn gậy rõ đau, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa đành túm chặt cây gậy lại, nhìn đối tượng đánh lén, giật mình ra mặt.

“Ông nội ạ?”

Vụ hỗn loạn lập tức kết thúc.

Từ Lai nhìn qua nhìn lại Cận Thời Xuyên và ông cụ kỳ lạ, tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Lát sau, cô mới dám mở miệng hỏi thăm: “Cụ là… ông nội anh ấy ạ?”

Ông cụ giật cái gậy về, đứng thẳng người, gân cốt hẵng còn rắn rỏi. Cụ lại nở nụ cười hiền từ.

“Chứ còn gì nữa hả cháu dâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc