*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt Từ Lai lập tức đỏ bừng ngay khi nghe xong câu anh nói, cô muốn đáp lại nhưng Cận Thời Xuyên đã thanh toán xong và kéo thẳng cô ra ngoài.
Cận Thời Xuyên quay đầu lại bắt gặp vẻ ngập ngừng muốn nói của Từ Lai, cảm thấy như vậy thật hết sức đáng yêu. Anh nở nụ cười thoáng qua rồi nói với cô: “Không cần mua món đồ chơi ấy đâu.”
“Anh có rồi hả?” Từ Lai tròn mắt, giọng nói lập tức chuyển sang chất vấn, “Vì sao anh lại có?”
“Không có.” Cận Thời Xuyên cười bó tay với cô, gõ nhẹ một cái lên trán Từ Lai, “Đầu em cả ngày toàn nghĩ cái gì thế?”
“Đâu nghĩ gì đâu.” Từ Lai đi bên cạnh Cận Thời Xuyên, gắng lấy dũng khí nói tiếp, “Em chỉ là đang nghĩ xem có cần phòng ngừa rắc rối có thể phát sinh không thôi!”
Cận Thời Xuyên phát hiện hình như anh chưa thật hiểu cô nàng này cho lắm. Lúc nói chuyện điện thoại nói mấy câu bâng quơ thì cô đều vội vàng đánh trống lảng, giờ lại phóng khoáng trò chuyện với anh về đề tài phòng ngừa rắc rối có thể phát sinh.
Phải rồi, cô nàng này chắc chắn muốn hại chết anh đây mà.
“Ồ? Vốn anh thực sự chưa nghĩ đến vấn đề ấy đấy, là do anh suy nghĩ không chu đáo rồi.” Anh nhìn Từ Lai đầy ẩn ý, “Em đã nói thế thì anh quay lại mua vậy.”
Từ Lai vội vàng giữ Cận Thời Xuyên lại, không cho anh quay về quầy thu ngân. Hóa ra, ban đầu cô chính là người nghĩ lung tung, mới ở nhà ăn một bữa cơm đã muốn lên giường hả, lý luận kiểu gì kỳ diệu quá vậy?
Trời đất, anh có cảm thấy là mình không thể chờ nổi nữa không? Đến chết mất.
“Không cần! Không cần! Không cần! Là em nghĩ nhiều! Em nghĩ nhiều thôi!” Từ Lai giữ nghiến lấy cánh tay Cận Thời Xuyên, cười nịnh nọt với anh.
Cận Thời Xuyên đứng lại, tỏ vẻ hết sức nghiêm túc: “Không được. Vì nhu cầu của bà xã, dù anh có phải xông pha lửa đạn cũng phải thỏa mãn cho bằng được chứ.”
Từ Lai thật sự muốn đào lỗ mà chui vào. Cô dằn cơn tức xuống, nhìn Cận Thời Xuyên bằng ánh mắt độc địa.
Giây lát sau, giọng nói lại hết sức năn nỉ ỉ ôi: “Báo cáo đội trưởng Cận, rất xin lỗi đồng chí, là do tôi suy nghĩ bậy bạ, tôi đã nghiêm khắc kiểm điểm sai lầm của bản thân, mong lãnh đạo và tổ chức tha lỗi cho tôi.”
Cận Thời Xuyên lắc đầu phì cười. Bản lĩnh làm nũng của cô nàng này ngày càng cao cường. Anh xoa đầu cô rồi gật gù: “Được, vậy tổ chức đành phải chấp nhận sự kiểm điểm của đồng chí.”
Từ Lai gật đầu như gà mổ thóc, cười hề hề: “Đi thôi.”
Cuối cùng, Cận Thời Xuyên lái xe về một khu chung cư nằm rất gần đại đội, chỉ cách một con đường.
Cất xe vào bãi đỗ xong, Cận Thời Xuyên lôi đồ từ cốp xe ra, một tay xách túi lớn túi bé, tay kia dắt tay Từ Lai, đi về phía thang máy.
Cái chung cư này không mới, hồi Cận Thời Xuyên chọn mua nó cũng chỉ vì nó ở gần đơn vị, nghỉ phép không muốn về nhà thì ở lại đây.
Thực tế thì, tổng cộng số ngày anh ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thỉnh thoảng trong đội có ai đó có người nhà đến mà không tiện ở lại trong đội, anh đều thoải mái cho họ mượn phòng dùng tạm.
Thang máy lên đến tầng 15, kêu “ting” một tiếng rồi từ từ mở cửa.
“Đến rồi.” Cận Thời Xuyên dắt Từ Lai ra khỏi thang máy.
Vào phòng, Cận Thời Xuyên đặt tạm đồ lên tủ ngay cửa rồi lấy dép trong tủ giầy đưa cho Từ Lai, là một đôi dép nam.
“Nãy đi siêu thị quên mua cho em đôi dép lê mất rồi.” Cận Thời Xuyên vừa thay giầy vừa nói chuyện, “Đi tạm nhé, lần sau sẽ nhớ mua cho em.”
“Ờm.”
Từ Lai vừa thay dép vừa thầm nghĩ không có dép con gái chứng tỏ anh chưa từng dẫn phụ nữ về nhà, mấy năm nay anh không có bạn gái thì cô biết sẵn rồi nhưng được nhìn thấy đôi dép đàn ông to đùng thì vẫn rất là vui vẻ.
Cận Thời Xuyên xách mấy túi ni lông lên rồi dặn: “Cứ tham quan tự nhiên đi.” Nói xong anh liền xách đồ vào nhà bếp.
Từ Lai bỏ túi xuống ghế số pha rồi đi tham quan thật.
Căn nhà được bài trí khá giản dị, sử dụng các màu trắng, đen, xám, sạch sẽ, đơn giản, giống như người đàn ông này vậy, dáng vẻ gọn gàng, đâu ra đấy.
Cô nhìn quanh một vòng. Căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ, đồ dùng trông vẫn còn mới, xem ra là rất ít khi có người ở.
Cô đi thẳng từ phòng khách ra ban công, phóng mắt nhìn xuống xuyên qua ô cửa sổ, vừa khéo có thể nhìn thấy thao trường của đội phòng cháy chữa cháy, tầm nhìn rất thoáng, có thể quan sát toàn bộ.
Cận Thời Xuyên trở ra phòng khách, thấy Từ Lai đứng trên ban công nhìn ra xa. Anh đi thẳng qua đó, vòng tay ôm cô nàng vào lòng.
Từ Lai cảm nhận được hơi thở và lồng ngực rắn chắc của đàn ông ở sau lưng. Cô đặt tay lên bàn tay vòng ra đằng trước người cô, nói với anh: “Từ chỗ này có thể nhìn thấy đơn vị của anh.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên thu tay về, mùi thơm dìu dịu của con gái ngập tràn trong mũi, giọng nói anh lại càng trầm hơn nữa, “Tầm nhìn của phòng này rất đẹp.”
“Chung cư không mới lắm nhưng phòng anh lại rất mới, mua xong sửa lại à?” Từ Lai cười.
Cận Thời Xuyên cọ lên mái tóc của Từ Lai: “Lúc mua nghĩ là nó ở gần đơn vị, được nghỉ thì về ở. Một tháng có được mấy ngày nghỉ, hễ nghỉ là mẹ anh lại nhắc về nhà, cái phòng này trang trí xong để đó.”
“Sao vẫn sạch sẽ vậy?” Từ Lai hỏi.
“Thỉnh thoảng anh em trong đội có người nhà đến chơi thì cho người ta mượn, bình thường anh vẫn thuê người tới dọn theo giờ mà.”
“Ra vậy.” Từ Lai gật đầu.
Cận Thời Xuyên nghiêng đầu hôn thái dương của Từ Lai: “Thủ trưởng còn muốn hỏi gì nữa không?”
Từ Lai phì cười: “Ai là thủ trưởng của anh, đừng có gọi bừa.”
“Thế gọi là… bà chủ nhé?” Cận Thời Xuyên nắm bả vai Từ Lai xoay người cô lại, đối diện với đôi con ngươi đen láy nồng nàn tình cảm.
“Ừm.” Từ Lai gật gật đầu, nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc, “Xưng hô đấy nghe có vẻ không tồi.”
Cặp mắt sắc sảo của Cận Thời Xuyên sâu thẳm thêm mấy phần. Anh ôm người con gái trong lòng, chăm chú nhìn cô, cảm giác có nhìn thế nào có lẽ cũng không đủ được: “Báo cáo.”
“Gì?” Từ Lai nheo đuôi mắt lại, lơ đãng toát ra vẻ dễ thương, mềm mại của con gái.
“Tiếp theo phải tiến hành ôn tập một nội dung huấn luyện.” Cận Thời Xuyên cúi đầu, cười khẽ, “Huấn luyện hôn môi.”
Nói xong anh đồng thời chiếm lấy đôi môi của người con gái trong lòng. Từ lần đầu tiên hôn cô, anh đã bắt đầu nhớ nhung cái cảm giác mềm mại này rồi. Đôi môi cô thơm mềm, co dãn, đầu lưỡi cô rất mềm. Mỗi lần nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô khép mở khi nói là lại muốn hôn.
Thân hình 188 của Cận Thời Xuyên cứ thế dán lên cơ thể 167 của Từ Lai, chênh lệch rất rõ ràng, một người khom lưng cúi đầu mải miết hôn, một người rướn chân ngửa đầu tập trung đón nhận.
Người đàn ông ôm người phụ nữ vừa tiến lên vừa cạy mở hàm răng đối phương, luồn đầu lưỡi vào. Người phụ nữ vừa lùi về sau vừa quay cuồng đắm chìm vì thiếu dưỡng khí.
Từ Lai ngả người về sau, tạm thời tách rời đôi môi người đàn ông, tranh thủ hít thở, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Nên đi nấu cơm thôi.”
Cận Thời Xuyên vẫn chưa hôn đủ mà! Anh cắn nhẹ chóp mũi của Từ Lai, dùng hai tay nhấc người cô ngồi lên chiếc bàn kê bên trái ban công.
Từ Lai ngồi, Cận Thời Xuyên đứng trước mặt cô, độ cao hoàn toàn phù hợp.
Người đàn ông tiến tới vòng tay trái ôm chiếc eo nhỏ bé của cô, tay phải giữ cằm, giọng nói hết sức êm tai: “Hôn thêm chút nữa nhé.”
Từ Lai bật cười, hai tay đang chống trên mặt bàn đưa lên vòng quanh cổ người đàn ông, áp sát lại gần, hơi thở hòa quyện: “Thêm chút nữa đi.”
Nói xong, cô chủ động dán môi mình lên, bốn cánh môi triền miên quấn quýt, hai chiếc lưỡi xoắn quyện, đùa bỡn.
Đây. Là tình yêu.
Cho đến khi cánh môi Từ Lai đã bị hôn đến mỏi nhừ, Cận Thời Xuyên mới lưu luyến rời khỏi thứ hương vị làm anh say đắm ấy. Cận Thời Xuyên bế cô nàng xuống, thơm nhẹ lên tóc cô rồi thở dài, giọng nói khàn khàn: “Nấu cơm thôi.”
Nói xong, Cận Thời Xuyên xoay người đi trước, lại còn bực bội vò đầu, mẹ kiếp, người có phản ứng rồi.
Từ Lai nãy có sơ ý cọ phải. Mặc dù cách lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được nó. Trông dáng vẻ của anh, Từ Lai không nhịn được cười, đàn ông đi lính, bản lĩnh kiềm chế tuyệt vời đi đâu mất rồi.
Chiến trường chuyển sang gian bếp. Từ Lai xem như được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Cận Thời Xuyên nấu ăn rất ra dáng, cho dù là thái rau hay đảo thức ăn, động tác đều rất gọn gàng, dứt khoát, đẹp mắt, hệt như tốt nghiệp từ trường Đông Phương Mới ra vậy.
Từ Lai vừa ướp cánh gà vừa nhìn Cận Thời Xuyên thái thức ăn: “Kỹ thuật thái rau của anh chuyên nghiệp như đầu bếp ấy!”
Động tác tay của Cận Thời Xuyên vẫn không ngừng trong lúc trả lời: “Cũng tàm tạm. trước đây hay xuống chơi với mấy anh nuôi, năng làm thì quen.”
“Quả là giỏi việc nước, đảm việc nhà.” Từ Lai gật gù tán dương.
Cận Thời Xuyên lập tức nghiêng đầu, thằng nhỏ mới hạ hỏa đã lại muốn trêu chọc cô: “Còn giỏi cả việc trên giường nữa.”
Quả nhiên, mặt cô nàng lập tức đỏ bừng.
“Đàn ông đi lính thật chẳng đứng đắn gì hết.” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên, “Trông càng có vẻ đứng đắn thì thực chất càng không đứng đắn.”
“Có câu danh ngôn, người đàn ông có thể đứng đắn với tất cả mọi người, chỉ không đứng đắn với người phụ nữ của mình, đấy mới là đàn ông đích thực.”
“Xin hỏi là vị danh nhân nào nói ra câu danh ngôn ấy thế?” Từ Lai buồn cười hỏi lại.
“Lục Phương Kỳ.” Ngay cả Cận Thời Xuyên cũng không nhịn cười nổi nữa.
“…”
Hai người cùng chung tay làm việc, chẳng mấy mà hai món ăn một bát canh và đĩa chân gà cô ca Từ Lai tự nấu đã sẵn sàng nằm trên bàn cơm. Từ Lai ngậm đầu đũa, mắt mở to chăm chú nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Sao?” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên cắn một cái rồi mở miệng hỏi đánh giá.
Cận Thời Xuyên gật gù rất nể mặt: “Ừ, không tồi.”
Từ Lai lập tức thỏa mãn, cũng bắt đầu ăn, để cho công bằng nên cũng khen một câu: “Ừm, anh cũng ngon lắm!”
Cận Thời Xuyên ngẩng đầu nhìn Từ Lai, hỏi một câu thâm thúy: “Vẫn chưa thử sao biết anh ngon?”
Câu này trắng trợn quá, Từ Lai suýt thì bị sắc, gò má đỏ bừng, mặt trợn lên nguýt Cận Thời Xuyên, ra lệnh: “Ăn cơm không được nói chuyện.”
“Rõ.” Cận Thời Xuyên hí hửng vì đã trêu được Từ Lai.
Ăn cơm xong, Từ Lai đi rửa bát. Cận Thời Xuyên rửa hoa quả xong thì đứng quấy rối, bị Từ Lai đuổi ra ngoài.
Lát sau, Từ Lai bê đĩa trái cây đã cắt gọt tử tế ra khỏi phòng bếp. Cận Thời Xuyên đang ngồi trên sô pha chọn phim.
Từ Lai đặt đĩa trái cây xuống bàn uống nước, Cận Thời Xuyên lập tức ôm lấy cô rồi hỏi: “Xem gì đây?”
“Phim kinh dị.” Từ Lai liếc chiếc màn hinh ti vi tinh thể lỏng rồi nhìn sang Cận Thời Xuyên bằng dáng vẻ háo hức.
Cận Thời Xuyên bật cười: “Không sợ à?”
Thực ra Từ Lai chẳng giỏi xem phim kinh dị chút nào. Hồi trước anh trai cùng xem phim “Sơn thôn lão thi” với cô, suýt thì cánh tay ông ấy bị cô nàng vặn trật. Từ đó về sau, Từ Úc kiên quyết không cho Từ Lai xem phim kinh dị.
Anh nói cô em gái nhà mình còn đáng sợ hơn phim kinh dị nhiều.
“Có anh ở đây mà, không sợ.” Từ Lai gật gù, cười tít.
Cận Thời Xuyên nhìn dáng vẻ của cô nàng, nghe những lời cô nói, ôi chao, lại muốn hôn cô rồi, phải làm sao đây?
Cuối cùng, họ chọn xem một bộ phim xác sống của Hàn rất nổi tiếng. Từ Lai vẫn muốn xem nhưng chưa dám còn Cận Thời Xuyên thì cơ bản chẳng biết đến phim này.
Từ Lai xem rất chăm chú, vẻ mặt biến hóa phong phú nhưng nói chung Cận Thời Xuyên vẫn phải công nhận lá gan cô nàng này thật lớn, không có mấy cái cảnh ôm bạn trai khóc tu tu như những cô gái khác.
Anh vuốt mái tóc dài của Từ Lai và khen: “Lá gan của em khá là lớn đấy nhỉ.”
“Vẫn biết thấy hơi ghê ghê mà.”
Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như lập tức biến đổi.
Trong đôi mắt của người đàn ông che giấu một loại nguy hiểm mãnh liệt, Từ Lai vô thức lùi về sau, vừa mới lùi thì đã bị đối phương giữ lại, đè lên hôn. Nhịn lâu quá rồi vẫn không nhịn được.
Đúng lúc này, mặt đất đột ngột rung lên, tiếng cửa sổ đập ềnh ềnh, đen treo trên đầu lắc lư qua lại.
Cận Thời Xuyên lập tức kéo Từ Lai vào nhà vệ sinh.
Cơn rung chấn một lúc sau thì ngừng lại.
Hai người trở về phòng khách, vẻ mặt đều nặng nề.
Quả nhiên, chỉ ít phút sau, điện thoại Cận Thời Xuyên reo lên.
Chú thích:
*Nội thất trang trí bằng ba màu đen, trắng, xám thì sẽ có kết quả như thế này: (trông như ảnh đen trắng ấy nhỉ)
*Trường Phương Đông Mới tên đầy đủ là Trường dạy nấu ăn Đông Phương Mới (tên tiếng Trung: 新东方烹饪学校, tên tiếng Anh: New East Cuisine School) là cơ sở dạy nghề nấu ăn thành lập từ năm 1988, đã đào tạo được hơn 700.000 đầu bếp tài năng, có hàng chục cơ sở tại nhiều tỉnh thành ở Trung Quốc, được đánh giá là cơ sở giáo dục dạy nghề hàng đầu cả nước, cung cấp phần lớn đầu bếp cho rất nhiều khách sạn cao cấp.
Phân biệt trường này với Tập đoàn Công nghệ và Giáo dục Đông Phương Mới, cũng là một cơ sở giáo dục nổi tiếng nhưng chuyên về đào tạo ngoại ngữ và các nội dung giáo dục khác (trường được nhắc đến trong chương “Chuyến đi đả kích ước mơ” của Koala Xiaowu viết trong cuốn “Săn học bổng” ấy).
*Phim Sơn thôn lão thi (山村老尸) là một phim kinh dị Hồng Kông được sản xuất năm 1999, từng một thời được mọi người truyền tay đua nhau xem. Có người đánh giá nó là: phim chỉ con nít xem mới sợ, lớn rồi xem chỉ thấy buồn cười.