THỜI GIAN NHƯ HẸN

Từ Lai cất điện thoại, đang chuẩn bị quay về đứng cùng các cô giáo khác thì Bình An không biết chạy từ đâu tới, lao thẳng tới chỗ cô, theo thói quen, nhảy cao hai chân bổ nhào thẳng vào lòng Từ Lai.

Thế là, trên chiếc áo trắng của cô in ngay hai dấu chân đen sì như hai bông hoa trước ngực.

“Bình An, chờ đã.” Từ Lai túm hay chân Bình An như hai người đang khiêu vũ.

Hướng nhìn của các cô giáo đang đứng cách đó không xa trên sân tập lập tức đổ dồn nhìn về hướng người đàn ông đang đi về phía này. Trang phục tập luyện toàn thân, vóc người cao to, dưới chiếc mũ lưỡi trai là khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô, bàn tay và một đoạn cổ tay ngắn lộ ra ngoài cũng có thể khiến trái tim các cô gái nổ bùm bùm.

“Đội trưởng đến bước đi cũng quyến rũ, đẹp trai ngất ngây.”

“Giữ ý chút chứ, cô Hoàng, chùi nước miếng đi kìa.”

“Chao ôi, lần trước tôi đi công tác, chưa được thấy người thật, háo sắc một tí cũng không được à?”

“Đấy chính là anh đội trưởng mọi người hay nhắc hả?”

Người hỏi là Vu Thi Thi, một mỹ nữ khác trong đội ngũ giảng viên của Đại học Du Giang. Dáng người cũng tình thơ ý họa y như cái tên, không phải kiểu khiến người khác phải thốt lên trầm trồ mà là kiểu đẹp từ trong ra ngoài, rất có thần thái, càng nhìn càng mê.

Cha mẹ của cô đều là giảng viên của Đại học Du Giang, tính cách hiền hòa, không hề ra vẻ, năm ngoái tốt nghiệp xong liền được giữ luôn lại làm công tác giảng dạy ở trường.

“Đúng vậy, mấy cô lần trước đi học ở tỉnh ngoài không tham gia tập huấn công tác phòng cháy chữa cháy nên không biết, anh đội trưởng này tuy trông hơi lạnh lùng một chút nhưng đích thực là đỉnh của đỉnh đấy.” Cô Hoàng nhìn đội trưởng cười ngu ngơ.

“Thượng úy à?” Vu Thi Thi trông thấy quân hàm ba sao một vạch của Cận Thời Xuyên.

“Ừ, nghe nói vẫn chưa đến ba mươi, tuổi trẻ triển vọng, tiền đồ rộng mở.”

“Vậy à.” Vu Thi Thi nhìn Cận Thời Xuyên, môi mỉm cười, mắt không rời bóng dáng cao ráo đó.

“…”

Trong khi các cô giáo thì thầm to nhỏ với nhau thì các anh em trong đội lại hướng ánh mắt căm phẫn về phía Cận Thời Xuyên, thi nhau oán thán.

“Đội trưởng Cận làm cái gì thế? Đi catwalk à?” Giang Đường thấy các cô gái đều nhìn về phía đó thì giọng điệu khó chịu hẳn ra.

“Ôi, đội trưởng Cận đến một cái là các cô giáo đều nhìn không chớp mắt, tức thật.” Lưu Húc cười méo xẹo.

“Có gan nói trước mặt đội trưởng Cận không?” Đỗ Thành nhướn mày hỏi.

“Trời đất, đó là gương mặt đại diện cho toàn bộ đội cứ hỏa Du Giang này đấy, các anh em chấp nhận số phận đi!” Vương Tuấn tỏ vẻ hiểu biết, đội trưởng là thần tượng của anh ta mà!

“Tiểu đội trưởng!” Dương Dương không quan tâm đến các cô giáo, quay sang hỏi Lưu Húc, “Còn tập luyện tiếp không?”

Lưu Húc gật gật đầu: “Tập chứ, linh hồn nhỏ bé của các ông bị câu hết đi rồi phải không?”

Giang Đường cười ha hả: “Tiểu đội trưởng, nói như anh thì không ấy.”

“Hừ, thằng này, muốn ăn đập hả?”

“Đã nghe thấy chưa, tập luyện đi…” Giang Đường đánh trống lảng, lẫm liệt, hiên ngang gọi các anh em đi tập.

Thế là, mọi người tạm quên đi việc bị các cô nương phớt lờ, nghiêm túc quay về tập luyện.

Cận Thời Xuyên còn chưa đi tới chỗ Từ Lai đã bị các cô giáo vây lại.

“Đội trưởng Cận, chào anh!” Cô Hoàng háo sắc, trước nay luôn chủ động trước đàn ông, nhất là món hàng đỉnh như thế này.

“Chào các cô.” Cận Thời Xuyên nói chuyện trôi chảy bình thường, nói trắng ra là chẳng có chút cảm xúc nào.

Cô Hoàng hỏi: “Đội trưởng Cận có thể dẫn chúng tôi đi tham quan đội phòng cháy chữa cháy của các anh một chút được không?”

Cận Thời Xuyên quay sang phía các anh em đang tập luyện gọi: “Giang Đường, lại đây.”

Giang Đường và Liệt Hỏa vội vàng chạy tới, chào theo quân lễ: “Đội trưởng Cận.”

“Đồng chí đưa các cô giáo đi tham quan đi.” Cận Thời Xuyên phân phó.

“Rõ.” Giang Đường đứng nghiêm, “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Hầu như tất cả các giáo viên đều bị ảnh hưởng bởi khí thế của Cận Thời Xuyên, không ai dám nói một lời. Trong lúc mọi người đang thầm tiếc vì đội trưởng Cận không dẫn mọi người đi, một giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Đội trưởng, không phải anh nên đích thân dẫn chúng tôi đi tham quan hay sao?”

Mọi người đồng loạt quay về phía tiếng nói phát ra, là cô giáo Vu Thi Thi.

Cô giáo Chu đang chăm chắm ngắm Cận Thời Xuyên, trước còn thầm thấy may vì cô giáo Từ ưng ý anh chính trị viên, bớt đi được một đối thủ cạnh tranh, ai ngờ tính đi tính lại vẫn còn một cô giáo nữa.

“Chắc đội trưởng Cận còn có công chuyện, chúng ta không nên làm phiền người ta.” Cô giáo Chu đóng vai người dịu dàng, biết quan tâm.

Vu Thi Thi là người dám yêu dám hận, người theo đuổi cô rất nhiều nhưng sống đến nay đã 22 tuổi, đừng nói là người khiến cô trúng sét ái tình, đến người khiến cô hơi thích một chút cũng chưa từng thấy.

Ngày hôm nay, vừa trông thấy đội trưởng Cận, cô phải thừa nhận mình lập tức dính sét ngay. Buổi giao lưu hữu nghị vốn chính là nơi để tìm bạn trai. Cơ hội là thứ do chính mình tạo ra và nắm giữ.

“Có làm phiền anh không?” Vu Thi Thi nhìn về phía Cận Thời Xuyên, chất giọng lúc nào cũng ngọt ngào, “Đội trưởng Cận.”

Cận Thời Xuyên gật đầu, xuyên qua mọi người nhìn về phía Bình An đang chơi đùa với Từ Lai, trong dạ thầm cười nhưng giọng điệu thì vẫn nghiêm túc: “Chó của tôi hình như có chút chuyện, tôi đi xử lý, các cô cứ tự nhiên.”

Lúc này mọi người mới ngoái đầu lại, trông thấy cô giáo Từ bị một con chó béc giê to lớn cắn ống quần còn cô giáo Từ thì có vẻ như đã bó tay toàn tập, đồng chí chính trị viên không biết đã đi đâu mất hút.

“Thế…”

Vu Thi Thi muốn nói cô cũng nuôi chó, có thể giúp được nhưng căn bản Cận Thời Xuyên không cho cô có cơ hội nói, dặn Giang Đường một câu rồi đi luôn.

“Mời các cô giáo đi theo tôi.” Giang Đường đóng vai hướng dẫn viên du lịch, dắt theo Liệt Hỏa, bắt đầu giới thiệu với mọi người.

Vu Thi Thi đi cuối đoàn, còn ngoái đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, dù muốn hay không cũng vẫn phải đi theo mọi người.

Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên đi về phía mình rồi mới ra lệnh cho Bình An: “Bình An, nhả ra, ngồi xuống.”

Bình An lập tức ngồi xuống trước mặt Từ Lai, ngoe nguẩy cái đuôi, lưỡi lè ra, mặt mũi rất ngoan ngoãn.

“Chào đội trưởng Cận.” Từ Lai đứng thẳng, chào theo quân lễ.

Cận Thời Xuyên liếc một cái liền thấy ngay dấu chân trên ngực Từ Lai, anh nhìn Bình An bảo: “Bình An, đứng lên, giữ nguyên.”

Mặt Bình An ngơ ngơ ngáo ngáo, mặc dù vẫn ngoan ngoãn đứng lên nhưng hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tự dưng lại bắt nó làm vậy.

Từ Lai quay sang hỏi Cận Thời Xuyên: “Sao lại bắt Bình An đứng thẳng thế ạ?”

“Cái thằng này đến kỳ động dục, chân chó biết chọn chỗ đặt thật.” Cận Thời Xuyên nhìn ngực Từ Lai, thái độ khó chịu.

“Không phải chứ, Bình An mà anh cũng ghen được hả?” Từ Lai chẳng biết phải tỏ ra thế nào nữa, liếc nhìn sang phía các đồng chí trong đội, “Các anh em có biết đội trưởng của mình là người như vậy không?”

“Đi, dẫn em đi tắm rửa.”

“Ờm.”

Cận Thời Xuyên dẫn thẳng người về ký túc xá của cán bộ để tắm rửa, mở cửa phòng, nghiêng người cho Từ Lai vào trước.

Từ Lai dắt Bình An, nhìn Cận Thời Xuyên đứng ngay cửa: “Mọi người còn đang ở đây, em vào không hay lắm thì phải?”

“Địa bàn của anh, anh quyết.” Cận Thời Xuyên chẳng mấy khi mới oai được một lần.

Từ Lai cười khì khì, đi vào phòng, thả dây dắt Bình An, cu cậu tự nằm sấp xuống nghỉ ngơi.

Căn phòng ngăn nắp có một giường, một tủ, một bàn học, đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng, đúng là phong cách người lình của anh.

Sau lưng vang lên tiếng của Cận Thời Xuyên: “Cởi đồ ra.”

“Ớ?” Từ Lai xoay người lại, mặt đối mặt với Cận Thời Xuyên, má đỏ lên: “Cởi… đồ ạ?”

Cận Thời Xuyên lấy một bộ quân phục trong ngăn tủ ra đưa cho cô: “Thay đi, anh giặt sạch cho.”

“Dạ, cơ mà…” Từ Lai nháy Cận Thời Xuyên, “Anh ra ngoài trước đi.”

“Sờ hết cả rồi, còn ngại với anh hả?” Nói thì nói thế nhưng anh vẫn đi ra ngoài, khép cửa lại.

Từ Lai thay xong đồ mới mở cửa ra. Người đàn ông đứng tựa bên khung cửa nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, bỗng nhiên anh cười một tiếng đầy xấu xa, đưa tay kéo cái eo nhỏ của Từ Lai, kề sát bên tai cô nàng thủ thỉ: “Lần sau ở nhà thì mặc lại bộ này cho anh xem nhé?”

“Đội trưởng Cận, đây là đơn vị của các anh đấy, anh đứng đắn chút đi chứ.” Gã đàn ông này mặt trước là người, mặt sau là sói.

“Yên tâm, không có ai đến đâu.” Cận Thời Xuyên hôn vành tai Từ Lai một cái rồi buông ra.

Từ Lai đưa đồ cho anh rồi nguýt một cái: “Bình An cũng hiểu đấy.”

Cận Thời Xuyên tươi cười nhìn Bình An đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Bình An nhà chúng ta rất biết ý đấy.”

“…” Ế, thế mà có vẻ cũng có lý.

Cận Thời Xuyên vào nhà tắm giặt đồ giúp Từ Lai. Từ Lai rảnh rang ngồi trong ký túc xá chơi với Bình An chán rồi lại ngồi vào bàn học xem mấy quyển sách trên giá, chủ yếu là sách quân sự, có mấy quyển về địa lý được sắp xếp ngay ngắn y như tính cách của anh.

Cô tiện tay cầm một quyển sách nghiên cứu về địa chất đọc, đọc say sưa quá, có người vào cũng không biết.

Cận Thời Xuyên bỏ chiếc sơ mi trắng của cô xuống lưng ghế, vòng tay ôm cổ Từ Lai, giọng nói ấm áp: “Xem gì tập trung thế?”

“Ở nước ngoài em cũng từng nghiên cứu về địa chất nhưng chưa từng đọc cuốn này, cách nhìn độc đáo, viết rất hay.” Từ Lai để kệ cho Cận Thời Xuyên ôm cô.

“Tài liệu nội bộ, tất nhiên em chưa đọc rồi.” Cận Thời Xuyên hôn từ đỉnh đầu Từ Lai xuống đến vành tai, gò má, chiếc cổ, vạch cổ áo quân phục, môi trượt đến đầu vai.

Cả người Từ Lai tê tê, được người đàn ông ôm, chẳng biết làm thế nào mà đã ngồi lên đùi người ta, cái eo bị giữ chặt.

“Cửa, cửa…” Từ Lai bị người ta kéo vào lòng hôn vẫn không quên nhắc.

“Khóa trái rồi.” Anh tiếp tục cắn môi, cuốn lưỡi.

“Bình An, Bình An.” Từ Lai không kịp thở.

“Ngủ rồi.” Anh tiếp tục hôn.

Bình An nhắm mắt, quay mông về phía hai cái người không biết xấu hổ kia, nội tâm sụp đổ.

… Không nghĩ đến tâm trạng đang kỳ động dục của ông đây một chút được hả?

Bình luận

Truyện đang đọc