Bởi vụ hỏa hoạn bất ngờ này, các chiến sĩ chuẩn bị giải ngũ lại phải lùi ngày giải ngũ thêm một lần nữa. Trong lúc mọi người đang cố gắng chuyển mình vượt qua mất mát, mặt trời vẫn tiếp tục mọc rồi lặn.
Tháng một cuối cùng cũng trôi qua…
Trong bệnh viện, nơi các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đang nằm, lãnh đạo và người nhà đi lại không ngớt.
Cửa phòng bệnh Cận Thời Xuyên nằm cứ mở ra mở vào suốt, hiện giờ đằng sau cánh cửa đang diễn tiết mục cửu biệt trùng phùng, nhận người quen.
Từ Thừa Vận, cha Từ Lai, đến thăm Cận Thời Xuyên đúng lúc gặp ông nội và cha mẹ của Cận Thời Xuyên đều đang ở đây. Vừa trông thấy mặt nhau, cả hai bên đều giật nảy mình.
Hai đứa trẻ đã sắp kết hôn rồi mà người lớn hai nhà vẫn chưa kịp có dịp gặp mặt nhau.
Thế mà lại vô tình gặp nhau ở bệnh viện, đúng là vừa mừng vừa ngại.
“Chú Cận ạ?” Từ Thừa Vận trông thấy cụ Cận Học Nghĩa ngồi kế bên giường của Cận Thời Xuyên thì gọi thử một tiếng rồi đi cùng Từ Lai lại gần.
Cụ Cận Học Nghĩa quay đầu lại nhìn Từ Thừa Vận, quan sát từ trên xuống dưới mấy lượt, trông rất là quen, bèn phải hỏi thăm: “Cậu là?”
“Cháu là Từ Thừa Vận ạ, con trai của Từ Thanh Viễn.”
Cụ Cận Học Nghĩa ngước lên nhìn lại, đôi mắt bỗng sáng ngời, giọng nói tràn ngập vui mừng, cứ chỉ vào Từ Thừa Vận nhắc mãi: “Thừa Vận, cháu là Thừa Vận.”
“Vâng, thưa chú, là cháu ạ.” Từ Thừa Vận lại gần hơn, nở một nụ cười hiếm hoi lắm mới thấy xuất hiện trên mặt, “Không ngờ lại gặp chú ở đây, sức khỏe chú vẫn tốt chứ ạ?”
“Còn cường tráng lắm!” Cụ Cận Học Nghĩa cười ha hả, trông thấy Từ Lai đứng cùng Từ Thừa Vận, phán một câu chuẩn ngay, “Lai Lai là con gái cháu à?”
Từ Thừa Vận gật đầu: “Vâng ạ!”
Cụ Cận Học Nghĩa cười tươi roi rói: “Thằng bé này là cháu nội chú đấy, khà khà, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa nhỉ!”
Cận Thời Xuyên và Từ Lai liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra không biết gì. Người lớn hai nhà cùng ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu ôn chuyện ngày xưa, nói thao thao bất tuyệt hồi đó thế này hồi đó thế nọ.
Nhắc chuyện cũ như vậy, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đều lập tức hiểu ngay, cũng hiểu vì sao ông nội lại nói là “không phải người một nhà không vào cùng một cửa”.
Thì ra ông nội của Cận Thời Xuyên và ông nội của Từ Lai năm xưa từng là chiến hữu cùng tham gia viện trợ Triều Tiên kháng chiến chống Mỹ, từng đánh chung một trận, có giao tình sinh tử.
Hai người đã từng bàn nhau tương lai nếu sinh con một trai một gái thì sẽ kết thông gia. Không ngờ lại cùng sinh con trai cả. Sau này, vì điều động quân sự, hai người ở các quân khu khác nhau, cứ thế mất dần liên lạc.
Khi cụ Từ mất, cụ Cận cũng đang ốm nằm liệt giường sau khi vợ mất nên không thể đến dự được, vẫn cứ canh cánh ở trong lòng mãi.
Không ngờ, đúng là thật không ngờ, quả nhiên là ý trời. Ông trời trao lại duyên phận cho cháu trai cháu gái của họ.
“Ôi chao, Thừa Vận à, năm xưa gặp cháu, cháu mới học có tiểu học. Không ngờ chớp mắt một cái, con gái đã lớn thế này rồi, lại còn trở thành cháu dâu của chú nữa chứ, khà khà, duyên phận ơi là duyên phận!”
Cụ Cận cười không khép nổi miệng, chẳng trách lần đầu gặp Từ Lai đã thấy thân thiết thế, thì là là cháu gái của lão Từ.
Từ Thừa Vận cũng cười: “Đúng vậy đấy ạ, chớp mắt cái đã mấy chục năm trôi qua rồi. May là chú Cận gân cốt vẫn còn mạnh giỏi.”
“Ôi, bữa đám tang cha cháu, chú không thể đến nhìn ông ấy lần cuối, thật là đáng tiếc!” Cụ Cận Học Nghĩa nói xong liền thở dài, “Xem ra là được ông ấy ở dưới đó phù hộ. Phù hộ cho ông già này được trông thấy hai nhà chúng ta kết thông gia.”
“Vâng, vâng ạ. Chú nói phải.” Từ Thừa Vận gật đầu vâng dạ.
“…”
Người lớn hai nhà ngồi nói chuyện từ thời hạn tại ngũ của hai thủ trưởng, chuyện công việc rồi nói lan sang chuyện của hai đứa nhỏ, đề tài đúng là vô vàn, hoàn toàn bỏ rơi hai người trẻ tuổi ngồi với nhau.
Cận Thời Xuyên kéo tay Từ Lai cười dịu dàng: “Xem ra chúng ta đã được đính ước với nhau từ trong bụng mẹ rồi cơ.”
“Ai bảo, có ai đính ước từ trong bụng mẹ cho đời cháu chứ.” Từ Lai liếc Cận Thời Xuyện một cái rồi cười thật tươi, “Chúng ta thì gọi là… số mệnh đã định.”
“Số mệnh đã định nghe hay đấy.” Giọng cụ Cận Học Nghĩa nói sang sảng, nhìn đôi trẻ bên giường bệnh đang nắm tay nhau đầy mờ ám, phá lên cười ha hả, “Thừa Vận à, cái đám cưới này xem ra không thể đợi lâu thêm nữa rồi.”
Từ Thừa Vận gật đầu: “Vậy thì hết thảy nghe theo chú Cận sắp xếp ạ.”
“Được. Được.”
“Không được.” Từ Lai nhìn về phía mọi người.
Tất cả đều giật mình, ngay cả Cận Thời Xuyên cũng có vẻ ngỡ ngàng.
Từ Thừa Vận cảm thấy thật không hiểu nổi đứa con gái này, lúc đầu không phải chính nó cứ khăng khăng đòi gả sao, giờ bàn đến đám cưới lại bảo không được.
“Sao lại không được hả?” Từ Thừa Vận hỏi.
Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên: “Anh ấy đang như vậy, ít ra cũng phải tĩnh dưỡng một trăm tám mươi ngày. Con không thèm anh ấy vác cái người thế này đi làm đám cưới đâu. Khỏe hẳn đã rồi bàn tiếp.”
Mọi người cùng phá lên cười ha hả. Cái con bé này yêu cái đẹp, tất nhiên là muốn chồng mình phải phong độ cùng mình chụp ảnh dán lên giấy đăng ký kết hôn rồi. Hiểu, hiểu.
Cụ Cận Học Nghĩa vui vẻ bảo: “Chuyện của bọn trẻ, để chúng nó tự quyết vậy!”
“…”
Vừa tiễn người lớn hai nhà về thì Văn Khánh Quốc lại tới thăm. Từ Lai biết hai người có chuyện chính sự cần trao đổi nên kiếm cớ sang thăm Lục Phương Kỳ rồi đi ra ngoài, khép cửa lại.
Văn Khánh Quốc đợi Từ Lai đi rồi ngồi xuống đối diện Cận Thời Xuyên, tươi cười bảo: “Cháu tìm được cô vợ được đấy.”
Cận Thời Xuyên gật đầu, hỏi Văn Khánh Quốc: “Trung đoàn trưởng, ở trên nói sao rồi?”
“Đang điều tra.” Vẻ mặt Văn Khánh Quốc cũng trở nên nghiêm túc hẳn, “Chúng ta mất sáu chiến sĩ, hơn mười dân thường, số người bị thương thì nhiều không đếm xuể. Vụ việc này đem lại hậu quả nặng nề. Bất kể là bên trên hay phía truyền thông đều hết sức quan tâm.”
“Tòa nhà Cẩm Huy và Hy Thành đều do tập đoàn Hoa Nguyên làm nhà phát triển bất động sản. Nếu cháu nhớ không nhầm thì tòa nhà Du Bắc bị sập dạo trước cũng thuộc tập đoàn này. Lần lão Diệp hy sinh, bọn họ đã tìm người chịu tội thay rồi, lần này, cháu không tin có ai dám đứng sau giúp đỡ họ nữa. Còn nữa…” Cận Thời Xuyên dừng một chút, nhìn Văn Khánh Quốc, lời lẽ lạnh lùng, “Hệ thống phòng cháy chữa cháy và lối đi thoát hiểm của tòa nhà Cẩm Huy đều có vấn đề. Ai là người chịu trách nhiệm kiểm tra, ai là người ký giấy chứng nhận, cháu nghĩ, đến hôm nay thì không cần cháu phải nói nhiều nữa, chắc chú cũng đã nắm chắc hết rồi nhỉ?”
Văn Khánh Quốc gật đầu, hàng mày cau lại: “Ừ, chú nắm được rồi.”
Lúc này, trong lòng Cận Thời Xuyên vừa đau khổ vừa tức giận. Anh ngồi thẳng người lên nhìn Văn Khánh Quốc, hốc mắt đỏ hoe, nói rõ từng từ từng chữ: “Trung đoàn trưởng ơi, các anh em bọn cháu không phải hy sinh trên chiến trường mà là chết trong tay chính đồng đội của mình. Việc này có nên ghi sổ hay không ạ?”
Sắc mặt Văn Khánh Quốc càng ngày càng khó coi. Dăm ngày nay ông đã mở rất nhiều cuộc họp, tham dự đủ các loại điều tra và đi trấn an thân nhân các liệt sĩ. Mọi chuyện càng rõ ràng hơn thì lại càng thấy đau lòng. Điều tra ra ông mới hay người đã từng là đồng chí kề vai chiến đấu với mình lại bắt tay ăn hối lộ của người bên phía doanh nghiệp, làm chuyện bẩn thỉu. Ông tức đến nỗi lật bàn ngay tại trận rồi sau đó lại thấy vô cùng đau đớn.
Cảm giác của Cận Thời Xuyên càng nặng nề, càng đau khổ hơn ông nhiều.
Tuy nhiên, ngày nay là xã hội pháp trị. Tất cả đều phải tuân theo trình tự pháp luật. Những người phải chịu trách nhiệm cho vụ hỏa hoạn số 130 lần này vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật phải bị pháp luật trừng trị, nhất định phải đòi lại công bằng cho những người vô tội đã hy sinh.
“Thời Xuyên à, trên trung ương đã phái tổ điều tra đặc biệt xuống rồi. Các nhân viên nội bộ có liên quan đều tạm thời đình chỉ chức vụ để phục vụ điều tra. Chuyện này nghiêm trọng hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều. Tiếp đây, người của tổ điều tra đặc biệt cũng sẽ tìm cháu nói chuyện đấy.” Ánh mắt Văn Khánh Quốc nhìn Cận Thời Xuyên hết sức kiên định. “Chú đảm bảo với cháu, các anh em đã hy sinh của chúng ta sẽ không hy sinh vô ích.”
Cận Thời Xuyên gật đầu, thở dài: “Chú Văn ạ, cháu xin lỗi, chuyện này với chú cũng rất khó khăn.”
Văn Khánh Quốc cười khổ sở: “Đất nước bồi dưỡng được một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đâu có dễ. Các cậu đều là lính của chú, chú sẽ không để đứa nào phải chịu uất ức hết.”
…
Lúc Từ Lai trở lại phòng bệnh, Văn Khánh Quốc đã ra về. Cận Thời Xuyên đang lên mạng xem tin tức, nghe thấy tiếng Từ Lai trách móc: “Bảo anh nghỉ ngơi cho khỏe, anh đúng là đồ ngồi không một phút cũng không chịu được.”
Cận Thời Xuyên bỏ máy tính bảng trong tay xuống, vẫy tay gọi Từ Lai: “Lại đây nào.”
Từ Lai hừ một tiếng, đi lại chỗ anh, tay nắm bàn tay Cận Thời Xuyên, ngồi bên giường vạch từng ngón tay lên lòng bàn tay đầy vết chai và vết thương của anh.
“Còn đau không?” Cô hỏi.
“Có tí này thì nhằm nhò gì.”
Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, đặt tay lên lồng ngực bên trái của anh hỏi: “Em hỏi chỗ trong này này.”
Cận Thời Xuyên ấn bàn tay Từ Lai đang đặt trên trái tim mình, nhìn cô chăm chú và hỏi: “Vừa nãy em cố ý nói với ông nội và bố mẹ như vậy phải không?”
“Cố ý gì chứ, nói thật mà.” Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên, “Bị thương khắp cả người, thật là khó coi.”
“Tấm lòng của em anh hiểu.” Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai đầy tình cảm, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em, vào lúc này, đã gác tình cảm trai gái sang một bên. Cảm ơn em đã thông cảm cho anh không thể nào kết hôn với em trong tang kỳ của đồng đội. Cảm ơn em đã suy tính chu đáo thay anh.
Từ Lai nheo mắt cười: “Cận Thời Xuyên, cảm ơn anh đã bình an trở về.”
“À phải, có một chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết.” Cận Thời Xuyên bảo.
Từ Lai chớp mắt: “Chuyện gì ạ?”
“Anh sắp chuyển công tác rồi, không ở tuyến đầu nữa.” Cận Thời Xuyên dừng một chút mới tiếp tục, “Sau này, ngày nào anh cũng có thể về nhà. Em không cần phải lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi nữa.”
“Đối với em, đây đích thực là một tin tốt. Nhưng mà, em không muốn anh không vui. Rời khỏi đại đội đặc biệt, anh có vui không?” Từ Lai nghiêm túc hỏi.
“Thực ra, đến tuổi của anh rồi thì sớm muộn đều phải rút khỏi tuyến đầu thôi. Trước đây anh cảm thấy dẫn dắt tốt anh em trong đội, khi vào đám cháy thì bảo vệ được mọi người, đảm bảo không thiếu một ai là trách nhiệm lớn nhất của người đội trưởng. Tuy nhiên, sau này anh đã hiểu ra. Kỳ thực, công tác dự phòng còn quan trọng hơn làm cứu hỏa nhiều. Làm tốt công tác phòng cháy mới có thể thực sự bảo đảm bình yên của thành phố, mới có thể giúp các anh em liều mạng ở tuyến đầu được bình an.”
“Lình cứu hỏa đi dập lửa nhưng ngọn lửa trong lòng thì nhất định phải luôn luôn bùng cháy.”
“Cận Thời Xuyên à.” Từ Lai dịu dàng gọi.
“Hả?”
Từ Lai nhào lên người Cận Thời Xuyên, ôm cổ anh và bảo: “Anh thật là đẹp trai.”
Giây trước còn đang nghiêm túc nói chuyện công việc, giây sau đã ôm ôm ấp ấp. Cận Thời Xuyên ôm lại người con gái mềm mại và hỏi: “Như giờ đẹp hay cởi đồ ra đẹp?”
“Đồ già rồi mà không đứng đắn.” Từ Lai vỗ lưng Cận Thời Xuyên một cái.
“Ối, mưu sát chồng kìa!”
Từ Lai ngồi bật dậy, nhìn về phía Cận Thời Xuyên: “Ôi, em quên mất anh đang bị thương đấy.”
Cận Thời Xuyên cười ngọt ngào, bảo với cô: “Còn một lời nói thật nữa, muốn nghe không?”
“Gì ạ?”
“Quả thực là anh vì em nên mới quyết định chuyển công tác đấy.”
Trái tim Từ Lai đong đầy vị ngọt, môi chạm nhẹ vào môi anh. Cận Thời Xuyên bị tập kích bất ngờ, sững ra mấy giây rồi giữ chắc gáy của cô nàng để cho nụ hôn này sâu hơn.
…
Thông tin vụ hỏa hoạn số 130 ở Du Giang lan tràn với tốc độ tên lửa. Các cuộc điều tra chính thức và phi chính thức, bản tin trên báo chí và truyền hình, các bài viết lên án công khai trên diễn đàn xã hội ngày ngày đều đập vào mắt công chúng.
Những hình ảnh chằng chịt vết thương bày rõ mồn một trước mắt.
Thân nhân của các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy hy sinh chạy từ quên lên gặp di thể của con, của cha, nhận được phong di thư mãi mãi hy vọng chăng bao giờ tới tay.
Có người nhà khóc rồi ngất, tỉnh dậy lại khóc tiếp, cũng có người nước mắt đã cạn khô, ngồi đờ ra như pho tượng gỗ.
Nghe rất đau lòng, rất cảm động.
Ngày mồng 5, Du Giang cử hành “Đại lễ truy điệu các anh hùng liệt sĩ hy sinh trong vụ hỏa hoạn số 130 tại Du Giang”. Lễ truy điệu được tổ chức tại quảng trường nhân dân thành phố Du Giang. Lãnh đạo trung ương, lãnh đạo cấp tỉnh, thành phố, ban ngành lực lượng vũ trang, chiến sĩ các đại đội phòng cháy chữa cháy và hơn ba mươi nghìn người dân thành phố Du Giang đã tới tham dự.
Quang cảnh hoành tráng mà bi thương, trang nghiêm mà đau lòng.
Băng rôn, hoa trắng, toàn thể các chiến sĩ ngả mũ mặc niệm cho đồng đội mình yên nghỉ. Bầu không khí khiến người ta nghẹn ngào, khiến người ta rơi lệ.
Tối đến, nhân dân thành phố Du Giang tự phát tổ chức lễ cúng bảy ngày, đi tặng hoa cúc trắng cho các anh hùng liệt sĩ đã dũng cảm cứu người.
Ở bên ngoài đống đổ nát, từng đóa hoa cúc trắng được đặt xuống tượng trưng cho tấm lòng kính trọng trước những người lính cứu hỏa.
Mọi người không đốt nến, không hóa vàng bởi vì chính ngọn lửa đã đưa những anh hùng trẻ tuổi ấy đi.
Ngày hôm đó, LAI có viết mấy chữ giản dị trên blog: Những anh hùng tuyến đầu, tạm biệt!
Nó nhanh chóng được chia sẻ lại hơn một vạn lần. Cư dân mạng cũng tự làm hoạt động tưởng niệm riêng.
Ngày hôm đó, mưa phùn lất phất bay. Ông trời dường như cũng có ý thương khóc cho những con người anh dũng đã hy sinh.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, người nhà các liệt sĩ quyết định cùng ký tên vào đơn kiện lên cấp trên yêu cầu khởi tố đơn vị phát triển các tòa nhà không đảm bảo chất lượng, yêu cầu trả lại công bằng cho thân nhân người đã khuất.
Đây là một câu chuyện về lòng kiên định, không lùi bước vì lời thề quyết không thất hứa.
Họ nói: “Đời này của chúng tôi chỉ làm một chuyện. Đấy là bắt những kẻ phát triển bất động sản vô lương tâm hại chết người nhà chúng tôi phải bị pháp luật trừng trị.”
Chú thích:
*Lễ cúng 7 ngày: theo phong tục Trung Quốc, người mất sau 7 ngày sẽ quay về thăm lại người nhà một lần trước khi đi hẳn. Vì vậy phải làm lễ cúng để tiễn đưa họ.