THỜI GIAN NHƯ HẸN

Đêm ấy, giữa sảnh cấp cứu kẻ đến người đi, lúc Cận Thời Xuyên đến tìm Từ Lai, cô nàng đã khoanh tay, tựa vào lưng ghế, hình như đã ngủ. Có gì đó bóp chặt khiến trái tim anh khó chịu. Anh từ từ đi về phía cô.

Từ Lai ngủ không say giấc, vừa bị ai đó ôm một cái liền tỉnh ngay. Cô mở mắt ra ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cận Thời Xuyên, thò tay xoa má anh, mỉm cười khe khẽ rồi ngồi ngay ngắn lại.

“Xin lỗi đã làm em phải lo lắng.” Cận Thời Xuyên nhìn và nói với Từ Lai.

Từ Lai lắc đầu, hỏi anh: “Anh có còn phải quay về đơn vị nữa không?”

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Có, phải về.”

“Thế anh mau về đi, em không sao.” Từ Lai dừng một chút rồi nói thêm, “Em tự đón xe về.”

“Qua chỗ anh đi, anh đưa em về.” Cận Thời Xuyên dịu dàng hỏi ý Từ Lai.

Ngày mai Từ Lai không có tiết, chắc là được, hơn nữa chỗ đó ở gần đơn vị, ở gần anh.

“Vâng.” Từ Lai gật đầu, quả thực không muốn đi đi về về nhiều cho mệt.

Thế là, đêm đó, Cận Thời Xuyên dùng xe cứu hỏa đưa Từ Lai về. Ban đầu các anh em trong xe thấy Từ Lai cũng lên xe thì có chút mông lung, sau đó liên mồm gọi Từ Lai là chị dâu, vẻ như thân thiết lắm.



Sáng hôm sau Từ Lai bị cảm, cuộn người trong chăn, xỏ dép lê, lết ra ban công đứng nhìn. Quả nhiên, trên sân tập, các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đang chạy bộ. Cô căng mắt nhìn mãi mà không thấy bóng Cận Thời Xuyên đâu.

Còn đang thắc mắc thì ngoài cửa có tiếng động. Cô quay người lại liền thấy ngay Cận Thời Xuyên trong trang phục màu xanh ô-liu từ đầu đến chân đang đi về phía mình.

“Nhìn gì thế?” Cận Thời Xuyên ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hỏi chuyện thì thầm.

Từ Lai khịt mũi một cái rồi đáp: “Nhìn đội cứu hỏa của các anh.”

Cận Thời Xuyên trông thấy sắc mặt Từ Lai không khỏe lắm, đưa tay sờ trán kiểm tra, may mà không sốt: “Cảm à?”

“Hơi hơi.” Từ Lai thật thà gật đầu, “À phải, sao tự dưng anh lại về?”

“Đi họp trên trung đoàn, tiện thể ghé thăm em một chút.” Cận Thời Xuyên bế bổng cả Từ Lai và chăn về phòng ngủ, dịu dàng dạy dỗ: “Bị cảm mà cũng không biết đường nghỉ ngơi cho khỏe.”

Từ Lai cười xòa: “Chỉ bị nhiễm lạnh một tí, lát đi mua thuốc, uống mấy viên là khỏi ngay.”

Cận Thời Xuyên thả Từ Lai xuống giường, khom lưng, hai tay chống nệm, mặt đối mặt với Từ Lai, hai mắt sáng ngời: “Sao chẳng biết yêu quý cơ thể mình gì vậy?”

“Không sao thật mà.” Cảm vặt vớ vẩn đã là chuyện thường ngày với Từ Lai, quen lắm rồi. Ngược lại, cái tư thế của gã đàn ông này hiện tại mới là thứ khiến cô nàng cảm thấy khó thở. Cô thò tay đẩy anh ra: “Không phải anh bận đi họp à? Sao chưa đi đi?”

Cận Thời Xuyên mỉm cười, in môi lên trán Từ Lai rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Trong tủ trong bếp có thuốc, lát nữa ăn sáng xong rồi nhớ uống nhé.”

Từ Lai gật đầu: “Vâng, biết rồi ạ.”

“Thế anh đi đây.” Giọng nói trầm ấm và êm ái của Cận Thời Xuyên ngọt đến tận xương, sao có thể nói dễ nghe đến thế được nhỉ?

Từ Lai ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, đi đi ạ.”

Cận Thời Xuyên đứng thẳng người dậy, nhìn cô gái nằm trên giường của mình đang nhìn mình đầy ngọt ngào, cái nhìn khiến đầu óc anh rối bời, chỉ bực nỗi không thể cởi quần áo ra nằm cùng.

Anh lại cúi người xuống, tấn công thẳng đôi môi cô, lại bị cô nhanh nhẹn dùng cả hai tay che lại, nói lúng búng: “Đang cảm, lây đấy.”

“Sức đề kháng của anh mạnh lắm.”

Cận Thời Xuyên không đạt được mục đích, kiên quyết không bỏ qua. Anh gỡ tay Từ Lai ra, áp môi mình lên, tất thảy yêu thương và dịu dàng đều chuyển hết thành một nụ hôn.

Từ Lai thích được Cận Thời Xuyên hôn. Nhờ sự dạy dỗ của anh, cô đã học được cách lấy hơi để thở, cũng học được cách làm thế nào để đáp lại, quấn quýt, triền miên, khiến người ta cảm thấy vui thích hơn bất kỳ lời nói ngọt nào.

Anh buông cô ra, nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô, giọng nói khàn đi thấy rõ: “Anh đi đây.”

“Vâng.”



Chuyến đi họp này có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là về lễ truy điệu của đại đội trưởng đội số hai, chuyện thứ hai là về việc thi kiểm tra đánh giá.

Chuyện lễ truy điệu là chuyện lớn, được thảo luận tập thể tại cuộc họp. Chuyện thi kiểm tra đánh giá là chuyện nhỏ, được nói riêng ở phòng làm việc của Văn Khánh Quốc.

“Lần này còn định kiếm cớ gì nữa, nói chú nghe thử xem nào.”

Văn Khánh Quốc đã hoàn toàn cạn lời với đủ loại lí do của Cận Thời Xuyên. Lần trước, tại đại hội biểu dương, cấp trên giữ cậu ta lại nói chuyện là định điều cậu ta lên trên, cái thằng ranh này lại dám bảo bỗng dưng đùng phát cho mình làm quản lý thì không làm nổi, cứ để đi lên từ từ từng bước, thế là đi tong mất cơ hội, là cơ hội được về Bắc Kinh cơ đấy!

Tuy nhiên, nói cách khác thì ông cũng thấy rất vui vì không bị cướp mất người, dù sao đây cũng là đồ đệ được nhất của ông, bảo phải bỏ thì đâu có sung sướng gì.

Cho nên, lần này nhất định phải bắt cậu ta thi rồi điều lên trên trung đoàn.

“Không kiếm cớ gì cả ạ.” Cận Thời Xuyên trả lời gọn gàng.

Chén trà Văn Khánh Quốc cầm trên tay sánh nước ra ngoài, nước đổ vào quần. Ông đặt chén xuống, đang định rút khăn giấy thì Cận Thời Xuyên đã đưa tới trước.

Ông liếc cậu ta một cái, cầm lấy chùi qua loa rồi mới hỏi: “Giờ còn lười tới nỗi chẳng thèm kiếm cớ nữa hả?”

“Không phải ý đó ạ.” Cận Thời Xuyên cười khì khì, “Ý là cháu chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức, thi ạ.”

Bàn tay đang lau quần của Văn Khánh Quốc khựng lại. Ông ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn Cận Thời Xuyên như thể gặp ma giữa ban ngày: “Ý là đồng ý hả?”

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Cháu nghĩ khả năng diễn đạt của mình không có vấn đề gì.”

“Thằng quỷ.” Văn Khánh Quốc vứt tờ giấy vào sọt rác rồi hỏi, “Sao lần này dễ bảo thế?”

“Định lập gia đình, không muốn vợ cháu phải lo lắng, hãi hùng mỗi ngày ạ.” Cận Thời Xuyên hễ nghĩ đến dáng vẻ Từ Lai ngày hôm qua là lại cảm thấy quyết định này rất phải.

Thật ra, ngay từ lúc quyết định ở bên Từ Lai, anh đã bắt đầu tính toán chuyện đổi chức, cộng với chuyện hồi động đất và chuyện ngày hôm qua, anh càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, sớm muốn gì cũng phải đổi thôi, vì em, anh tình nguyện.

Hơn nữa, tuy nói công tác cứu nạn cứu hộ ở tuyến đầu rất quan trọng nhưng việc phòng ngừa khi nó chưa xảy ra cũng quan trọng không kém. Nếu lên được trung đoàn, anh muốn trở thành hậu thuẫn vững chắc cho các anh em ở tuyến đầu.

Hôm nay có lẽ là một ngày bị giật mình nhiều nhất của Văn Khánh Quốc. Từ lúc Cận Thời Xuyên mở miệng nói chuyện, ông đã liên tục phải tròn mắt ngạc nhiên, cái thằng ranh này muốn lập gia đình, mặt trời mọc đằng Tây rồi chăng?

“Có bạn gái rồi hả?” Văn Khánh Quốc hỏi.

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Báo trước với chú một tiếng, tránh đến bữa cháu cưới thật lại làm chú giật mình.”

“Cái thằng này thật là. Chuyện từ lúc nào thế, sao không báo cáo sớm hả?”

“Thật ra, chuyện này mà nói thì,” Cận Thời Xuyên dừng một chút, cười thầm rồi nhìn Văn Khánh Quốc, “chắc phải nói từ mười năm trước…”

Văn Khánh Quốc trợn muốn rớt cả tròng mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi ra mặt.



Nhoằng một cái là hết một tháng. Một tháng qua, Cận Thời Xuyên hễ được nghỉ là lại ở nhà với Từ Lai, nấu cơm, dọn rửa, ôm ấp, sờ mó nhưng quyết không làm đến cùng.

Có những lúc Từ Lai nghĩ lần này chắc sẽ làm thật nhưng rồi anh lại đứng dậy đi tắm rồi quay về ôm cô, trùm chăn ngủ hết sức đơn thuần.

Từ Lai thậm chí cũng phải nghi ngờ gã đàn ông nhà mình không làm được. Cận Thời Xuyên nghe xong bật cười ha hả, buông lời hăm dọa: sẽ có một ngày anh khiến em phải quỳ trên giường xin tha.

Trừ lần đó ra, trong khoảng thời gian này, anh rất chăm chỉ đọc sách, hỏi anh đang làm gì thì anh chỉ trả lời lấp liếm là thi kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy.

Từ Lai xem những tựa sách anh đọc, sao thấy chẳng đáng tin gì cả nhỉ?

Đêm Giáng sinh hôm nay, Cận Thời Xuyên thi xong, lúc về tiện đường qua đón Từ Lai, nói là biết cô nàng ở nước ngoài nhiều năm đều có Giáng sinh nhưng anh lại phải về đội làm nhiệm vụ nên chỉ có thể đón cô về chơi ở đơn vị.

“Vậy có sao không ạ?” Lên xe rồi Từ Lai mới hỏi Cận Thời Xuyên.

“Chút đặc quyền dẫn người nhà vào đơn vị thì anh phải có chứ.”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai, áo khoác cashmere màu trắng sữa, bên trong là áo len màu nhạt hơn màu trà sữa, trông rất dịu dàng, có điều một đoạn bắp chân trắng nõn lại để lộ ra ngoài khiến anh đau cả đầu, vừa nãy đi đón cô đã trông thấy rồi, hình như con gái thích mặc để lộ một chút như vậy, thật là khó hiểu.

“Trời lạnh thế này, em muốn bị viêm khớp à?” Anh bảo.

Từ Lai thấy Cận Thời Xuyên nhìn chân mình thì phì cười: “Con gái làm đẹp vì người mình thích, tại hôm nay gặp anh nên mới cố ý mặc đẹp một chút đó.”

Câu này Cận Thời Xuyên nghe rất bùi tai. Tính ra cũng phải gần nửa tháng không gặp nhau rồi, anh bận quá, nghe cô nói vậy, miệng liền nhoẻn cười: “Nhớ anh không?”

“Nhớ ạ!” Từ Lai quay hẳn sang nhìn Cận Thời Xuyên, bả vai tựa vào lưng ghế, ngắm rất say sưa, “Bạn trai em đẹp trai, dịu dàng lại biết quan tâm, có thể không muốn hay sao?”

(Chú thích: “Muốn” và “nhớ” đều là cùng một từ nên Từ Lai cố tình chơi chữ.)

Cận Thời Xuyên cười càng tươi rói hơn, tiện tay véo cằm Từ Lai, cố ý cảnh cáo: “Lại trêu anh rồi, muốn được dạy dỗ hả?”

Từ Lai cũng cười theo, tại sao anh đội trưởng của cô buông lời hung ác mà trông cũng đẹp trai thế nhỉ?

Mùa đông tối sớm. Xe về đến đơn vị thì trời đã muộn. Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai đi ăn cơm ở nhà ăn. Không ngờ trong đó không thấy một ai.

Hai người vào bếp, cũng không thấy ai nốt. Từ Lai thắc mắc: “Sao không thấy ai nhỉ?”

Cận Thời Xuyên cởi áo khoác đưa Từ Lai cầm rồi xắn ống tay áo lên: “Tối nay có chiếu phim, mọi người đến hội trường cả rồi.”

Từ Lai đón lấy áo, đầu gật gù: “Ồ, chẳng trách nãy giờ không thấy một ai.”

“Giúp anh một tay chứ?” Cận Thời Xuyên cười với Từ Lai.

Từ Lai vui vẻ cởi áo khoác, cầm áo của cả hai bỏ xuống ghế, hí ha hí hửng xắn tay áo xông tới.

Cận Thời Xuyên trông thấy dáng vẻ của Từ Lai, môi nhoẻn cười, một nụ cười đầy yêu chiều.

Ăn cơm xong, Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai đi tản bộ trên sân tập, vừa đi vừa bảo: “Bắt em đi chơi Giáng sinh kiểu này thật tội cho em quá.”

“Em thấy vui lắm mà!” Từ Lai kéo người Cận Thời Xuyên, cười hì hì, “Được ở cùng anh thì ngày nào cũng là tết, mà đó là chưa kể, chúng ta là người Trung Quốc, chơi lễ Tây làm gì.”

“Nghĩ vậy thật hả?”

“Vâng.”

Đúng lúc này, Giang Đường chạy tới, chào theo nghi thức: “Báo cáo. Ớ, cô giáo Từ ở đây à?”

Từ Lai cười chào Giang Đường. Cận Thời Xuyên hỏi Giang Đường: “Chuyện gì thế?”

Giang Đường đáp: “Đỗ Thành đánh nhau với Lương Bằng, không can ra được.”

“Mấy thằng này làm phản rồi, dám ngang nhiên đánh nhau trước mặt tôi.” Cận Thời Xuyên biến sắc, khí thế oai phong của người đội trưởng bộc lộ.

Chuyện này Từ Lai không tiện tham dự nên nói với Cận Thời Xuyên: “Thế anh mau đi đi.”

Cận Thời Xuyên dặn Từ Lai: “Ở đây chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi.”

“Vâng, sẽ ở đây chờ anh, không đi đâu hết.” Từ Lai cười.

“Đi thôi.” Cận Thời Xuyên nói với Giang Đường.

Thế là, Từ Lai đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, không khỏi cười một tiếng, xem ra nên lo lắng thay cho các anh em tham gia đánh nhau rồi, dù sao, anh đội trưởng này, ờm, rất máu lạnh.

Từ Lai rảnh rỗi lấy điện thoại ra chơi game. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô dậm dậm chân mấy cái rồi lại chơi tiếp.

Không biết là bao lâu sau, một tiếng chó sủa làm cô giật mình. Từ Lai ngẩng đầu lên nhìn. Tiểu Hổ đang đủng đỉnh chạy về phía cô. Lúc nó chạy đến nơi cô mới phát hiện trong mõm nó đang ngậm một cái thiệp hình trái tim.

Từ Lai cầm lên xem, có một chữ “Từ” cứng cáp, mạnh mẽ. Tiểu Hổ đi, Liệt Hỏa đến. Nó cũng ngậm một tấm thiệp giống của Tiểu Hổ, trên đó viết một chữ “Lai”.

Tiếp đó, từng chú chó tìm kiếm cứu nạn lần lượt xuất hiện. Từ Lai nhìn những tấm thiệp hình trái tim trên tay ngày càng nhiều, xếp liền lại là: “Từ Lai, em đồng ý gả cho anh chứ?”

Từ Lai thấy tay mình hơi run run, không biết là bởi mấy chữ này hay vì trời lạnh quá.

Sau đó, bốn bề đang tối om bỗng sáng lên những ngọn đèn màu nhấp nháy. Nhìn cảnh trước mắt, cô không biết mình nên tỏ ra thế nào mới phải.

Ngay phía truớc, những chú chó tìm kiếm cứu nạn vừa nãy ngồi xếp thành hình trái tim, ngồi đầu là Bình An, đứng giữa là Cận Thời Xuyên.

Bình An ngậm thứ gì đó thong dong đi về phía cô. Cận Thời Xuyên đi theo sau Bình An bước từng bước một.

Anh đi đến trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai đầy nghiêm túc. Anh kéo tay cô, trong tiếng nói ấm áp có một chút thấp thỏm, một chút ngượng ngùng: “Vốn không định làm nhưng bọn nó nói mà không làm thì sau này em sẽ trách anh. Kể ra thì vấn đề không phải là em có trách hay không, chỉ là không muốn hai chúng ta có gì phải tiếc nuối…”

Nói đến đây, anh chầm chậm quỳ một gối xuống, lấy hộp nhẫn Bình An đang ngậm, mở nó ra, ngẩng đầu lên nhìn Từ Lai rồi nói tiếp: “Sau lưng em là cờ Tổ quốc, tín ngưỡng của anh, sau lưng anh là các anh em chiến hữu. Giờ, trước mặt họ, anh thề với em, anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này, ở bên em đến lúc bạc đầu giai lão. Từ Lai, em đồng ý gả cho anh chứ?”

Các anh em đứng sau lưng bắt đầu hô to: “Gả đi, gả đi…”

Từ Lai cứ tưởng như đang nằm mơ, không ngờ anh cũng cầu kỳ như vậy, trái tim cảm động đến rối tinh rối mù, quên béng mất có người đang quỳ trước mặt.

Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai cứ tròn mắt ra nhìn mình, đành phải nhắc: “Không đồng ý thì anh mất mặt lắm.”

Từ Lai bật cười khúc khích, lườm yêu một cái rồi lập tức gật đầu, đưa tay trái ra: “Em đồng ý.”

Chiếc nhẫn sáng lấp lánh ôm ngón tay giữa của Từ Lai. Sau lưng, tiếng vỗ tay nổ lên rào rào hòa cùng… tiếng chó sủa.

Cận Thời Xuyên đứng dậy, ôm Từ Lai vào lòng, kề gần bên tai, khe khẽ gọi: “Vợ ơi.”

Từ Lai hơi ngửa người ra sau, ngẩng đầu lên, nhìn Cận Thời Xuyên, ngọt ngào gọi: “Chồng à.”

Khoảnh khắc đó, lá cờ đó phấp phới bay trên bầu trời, các anh em đang reo hò ầm ĩ, trong vòng tay là cô gái anh yêu thương.

Thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc vì có được cả thế giới, thật là tuyệt!

Bình luận

Truyện đang đọc