THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Sáng sớm hôm sau sau khi Nguyễn thị náo xong việc, Nguyễn phu nhân liền tự mình đăng môn bái phỏng.

Tĩnh vương phi sáng sớm liền biết việc ngày hôm qua, chính nghẹn một bụng không vui không chỗ phát tiết đâu. Nghe được tỳ nữ hồi bẩm, bàn tay trắng nõn giương lên, trực tiếp làm cho đối phương chờ hơn nửa canh giờ.

Hạ Thính Ngưng vừa cùng Bách Lí Dung Cẩn vừa mới hạ triều về dùng xong đồ ăn sáng, liền mang theo tỳ nữ một đường đi đến Tố viên thỉnh an. Lại bị tỳ nữ giữ cửa báo cho biết, thừa tướng phu nhân tới cửa, Tĩnh vương phi lúc này đang ở trong phòng tiếp khách.

Hạ Thính Ngưng nghe xong hơn nửa phần không hiển, chính là đi vòng hướng phòng đi đến. Nguyễn phu nhân này, tới cửa chính là có gì chỉ giáo?

Trong phòng, Tĩnh vương phi dung nhan tuyệt sắc yên tĩnh dịu dàng, một cái con mắt cũng chưa bố thí cho Nguyễn phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở phía dưới.

Nguyễn phu nhân mặc dù trong lòng buồn bực, cảm thấy trên mặt không ánh sáng. Nhưng lúc này cũng không thể không kiên nhẫn hạ tính tình, vẻ mặt nhu hòa nói “Vương phi, chuyện hôm qua ta đều biết. Việc này quả thật là Ngân Linh không đúng, ta đã răn dạy nàng, nàng cũng là biết sai rồi.”

Ngữ khí cùng biểu hiện vẻ mặt khi nói lời nói này, Nguyễn phu nhân giờ phút này đã là đem vị trí của mình phóng xuống cực thấp.

Tĩnh vương phi nghe xong, ngoài cười nhưng trong không cười, không mặn không nhạt  nói “Phải không, nàng này cũng không biết là lần thứ mấy phạm sai lầm rồi, bản cung nhìn, lúc này sợ cũng chính là công phu ngoài miệng thôi, có làm thật hay không thật đúng là phải nói khác đi.”

Nhìn một cái Nguyễn thị hôm qua làm mấy chuyện này, không phải một cái ‘Tiểu thư khuê các’ nên có diễn xuất, quả thực chính là hữu nhục môn phong. Lúc này liền nói hai ba câu đã nghĩ đẩy bà đi chỗ khác, nào có chuyện tốt chiếm tiện nghi như vậy.

Nguyễn phu nhân trong lòng cứng lại, biết Tĩnh vương phi là không chịu dễ dàng bỏ qua. Ngầm tức giận đến mức buồn bực, nhị nữ nhi vụng về như lợn này, chỉ biết tìm việc gây rối cho bà. Bà đường đường là phu nhân thừa tướng, bao lâu bị người ta bỏ qua mặt mũi như vậy.

Nguyễn phu nhân cáu giận đến cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn cứ phải ôm lấy khuôn mặt tươi tắn, tính toán tiếp tục nói lên vài câu lời hay.edit: voi còi

Đang muốn mở miệng, Hạ Thính Ngưng nâng bước sen bước vào trong sảnh, y phục trắng như tuyết thêu chỉ bạc vạt áo thêu nụ hoa lài lay động tay áo thu vào thắt lưng tơ tằm váy lưới, hai tròng mắt như nước, da như mỡ đông.

Hạ Thính Ngưng bên môi mỉm cười, cử chỉ tao nhã hướng Tĩnh vương phi quỳ gối thỉnh an.

Tĩnh vương phi mắt thấy Hạ Thính Ngưng đến, trên mặt lại càng giống như gió xuân nhẹ lướt vào mặt, đuổi đi lạnh lùng lúc trước, khóe mắt lại cười nói “Mau đứng lên đi, hài tử ngoan.”

Hạ Thính Ngưng thắt lưng vừa động, chân thành đứng dậy, quay đầu lại hướng Nguyễn phu nhân ngồi ở một bên hơi hơi hành lễ.

Tròng mắt Nguyễn phu nhân không sai nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng đứng ở trước mặt bà, da ví như mỡ đong, khí chất ví như u lan. Chỉ dung mạo khí chất này, đó là đệ nhất được rồi. Lại xem thái độ của Tĩnh vương phi đối với nhi tức phụ này, cũng có thể thấy được người này thủ đoạn bất phàm. Bằng không một cái thứ nữ của tứ phẩm quan gia, không có chút thủ đoạn, có thể nào thảo được bà bà vui, ổn ngồi thế tử phi vị đâu.

Trong lòng cong cong quẹo quẹo không biết chuyển qua bao nhiêu tâm tư, nhưng Nguyễn phu nhân như cũ ý cười trong suốt nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đây đó là thế tử phi đi, thật sự là một người nhanh nhẹn.”

Tĩnh vương phi nghe vậy chỉ khẽ hừ một tiếng, xem như trả lời lời nói của Nguyễn phu nhân. Quay đầu lại vừa lòng nhìn Hạ Thính Ngưng, nhi tức của bà tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, giống như Nguyễn thị kia, lúc trước thật sự là vận xấu đương đầu, nhưng lại nhặt một cái nhi tức không biết điều vào cửa.

Cũng may đây không phải nhi tức đứng đắn của bà, bằng không sớm muộn gì bà đều phải cấp tươi sống tức chết.

Hạ Thính Ngưng nhẹ cười, trong đôi mắt như nước màu sắc tràn đầy “Phu nhân quá khen.” Nguyễn Ngân Linh vài thứ đều ở bản thân mình ăn đau khổ, nàng cũng không tin Nguyễn phu nhân này sẽ là thật tình tán dương, không chuẩn trong đầu sớm nghĩ muốn đem nàng nghiền xương thành tro đâu.

Nguyễn phu nhân môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm như thật sự thật thích Hạ Thính Ngưng, nói cười ríu rít nói “Như thế nào, ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy một người xinh xắn giống như ngươi đâu, trách không được thế tử coi như bảo bối.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy chính là đạm cười không nói, cũng không mở miệng phản bác, nàng liền coi như ca ngợi, dù sao Dung Cẩn sủng nàng cũng là sự thật.

Tĩnh vương phi nghe xong cũng dương môi cười, nói thẳng “Đây là tự nhiên, nhi tức tốt giống như Ngưng Nhi, đó là đốt đèn lồng đều khó tìm. Tri thư đạt lễ, lại có phong phạm của tiểu thư khuê các, cũng không nên sủng chút.”

Giống như Nguyễn thị kia, mang thân phận đích nữ tướng phủ, chuyện làm được, lại không một kiện nào là hợp quy củ.

Nguyễn phu nhân nghe vậy sắc mặt cứng đờ, tươi cười trên mặt thiếu chút nữa bảo trì không được. Lời này có ý tứ gì, dù sáng dù tối châm chọc nữ nhi của bà sao. Ngân Linh nhưng là bà sinh, là đích nữ đứng đắn của tướng phủ, nhưng lại bị châm chọc liền cái thứ nữ của tứ phẩm quan gia cũng tốt hơn.

Nguyễn phu nhân thiếu chút nữa không cắn một ngụm ngân nha, bà là thừa tướng phu nhân, đến đâu không phải chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng, ý là mọi người vây quanh nịnh bợ), chưa từng bị người giáp mặt nói qua như vậy.

Tĩnh vương phi cũng mặc kệ trong lòng Nguyễn phu nhân nghĩ như vậy, hai nhi tử của bà công nhiên bị người ta nói là bé mập, bị ủy khuất lớn như vậy. Bà có thể không ở đối phương trên người tìm trở về mới là lạ.

Nhi tử của bà béo lại như thế nào, e ngại người khác chuyện gì. Chính là béo đó cũng không phải người khác có thể nói, cái này gọi là có phúc khí. Tĩnh vương phi vừa mang chén trà lên nhấp một ngụm, vừa tà liếc nhìn Nguyễn phu nhân một cái, toàn gia không kiến thức này.

Nguyễn phu nhân ngầm thở sâu, tiếp tục vẫn duy trì mỉm cười tao nhã đoan trang “Vương phi nói đúng, nhìn ra được, thế tử phi quả thật là cái nhi tức tốt hiếm có.”

Lời này vừa ra, Tĩnh vương phi nhưng lại không tiện lại châm chọc khiêu khích tiếp. Dù sao người ta lặp đi lặp lại nhiều lần  chịu thua, nếu bà còn luôn luôn níu chặt không tha, đổ có vẻ vương phi bà hẹp hòi.

Hạ Thính Ngưng cũng nhân lời này mà không khỏi xem trọng  Nguyễn phu nhân liếc mắt một cái, quả nhiên gừng vẫn là càng già càng cay, thừa tướng phu nhân này, đạo hạnh cũng không cạn. Bà bà lời nói lạnh nhạt như vậy, bà ta đều có thể cười ứng xuống dưới, có thể thấy được tâm tính cùng nhẫn nại cũng không phải là Nguyễn thị có khả năng bằng được.

Nguyễn phu nhân vẻ mặt ôn hòa như cũ, trong đôi mắt nhìn Hạ Thính Ngưng giống như mang theo đầy thiện ý “Thế tử phi, chuyện hôm qua quả thật là Ngân Linh không đúng, ta cũng đã giáo huấn qua nàng. Đứa nhỏ này tính tình thẳng, lại lầm tin điêu nô châm ngòi, nàng cũng là yêu muội sốt ruột, có thế này nhất thời xúc động làm chuyện sai lầm. Điêu nô kia ta đã sai hạ nhân tha đi ra ngoài trượng tệ, coi như là cấp thế tử phi một cái công đạo.”edit: voi còi

Hạ Thính Ngưng nghe vậy bên môi gợi lên tươi cười nhợt nhạt, đến cùng là thừa tướng phu nhân, tâm cơ thủ đoạn liền hơn xa Nguyễn thị tiểu con tôm kia. Đối với lỗi lầm của hai người Nguyễn Ngân Linh cùng Nguyễn Kim Linh chính là nhẹ nhàng bâng quơ một quyến rũ theo đi qua, ngược lại nói là điêu nô châm ngòi. Lại chỉ ra người này đã xử phạt, vậy thì chuyện này cũng không tính là đi qua.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi gợi lên khóe môi, lộ ra một chút cười yếu ớt thanh lịch “Thì ra là như vậy, phu nhân có tâm. Chỉ cần nhị đệ muội ngày sau không lại xúc động như vậy, trong ngôn ngữ chú ý một ít, ta tất nhiên là không tốt lại quái nàng. Về phần Nguyễn tiểu thư, nàng đến cùng còn chính là một đứa trẻ, nghĩ đến tốn nhiều chút tâm tư giáo giáo đi, cần phải thay đổi lại mới được.”

Nguyễn phu nhân nghe xong trong lòng cứng lại, Hạ Thính Ngưng này, chính mình đều đã nói như vậy. Nàng còn dám muốn bắt được hai cái nữ nhi kể lể một phen, đây rõ ràng chính là không nghĩ cho bà hạ bậc thềm.

Quả nhiên, Tĩnh vương phi nghe vậy, nguyên bản sắc mặt có chút hòa dịu nhất thời lại khó coi lên. Chắc là vừa giận nổi lên hai tỷ muội Nguyễn thị.

Nguyễn phu nhân tâm tư vừa chuyển, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích nói “Hai hài tử này đều là bị ta làm hư, vương phi xin yên tâm, nếu là ngày sau các nàng còn tùy hứng như vậy, ngài chỉ để ý phạt, đó là để các nàng ăn mấy bản tử ta cũng tuyệt không hai lời.”

Người ta đều nói đến tận đây, Tĩnh vương phi cũng không tốt lại tiếp tục cương, chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như tiếp nhận cách nói này rồi.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi cúi mắt, cũng không gì tỏ vẻ. Nguyễn phu nhân này thật sự là tâm kế sâu, nhậm đánh nhậm phạt, sợ là đoán chắc bà bà sẽ không thật sự xuống tay đi. Dù sao mặt mũi thừa tướng phủ đặt tại kia, lời này chẳng qua là ngoài miệng nói được dễ nghe thôi.

Nhưng Hạ Thính Ngưng cũng không giận, dù sao Nguyễn thị nàng cũng đã phạt, chính là Nguyễn Kim Linh kia cũng cắt giảm đãi ngộ lúc trước của nàng ta. Hiện tại mỗi bữa chỉ có thể cùng Nguyễn thị cùng ăn, lúc này giao phong, nàng như cũ chưa ăn mệt.

Nguyễn phu nhân tiếp tục ngồi ở trong sảnh, chọn chút chuyện râu ria cùng Tĩnh vương phi hàn huyên tán gẫu, sau khi uống cạn một chén trà nhỏ, lúc này thôi nói có việc cáo từ. Trước khi đi cũng không quên đến Quỳ viên một chuyến, đối với Nguyễn thị tận tâm chỉ bảo một phen, mà sau đó mới mang theo tỳ nữ đi lên xe ngựa của thừa tướng phủ rời đi.

Trở lại tướng phủ, Nguyễn phu nhân chân không chạm đất  tìm được thư phòng, tìm được Nguyễn thừa tướng trong thư phòng.

Nguyễn thừa tướng một thân quan phục sạch sẽ, bộ dạng qua tuổi bốn mươi, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, nhìn ra được lúc tuổi trẻ cũng là người có tài mạo.

Nguyễn phu nhân vừa bước tiến thư phòng, liền hướng về phía Nguyễn thừa tướng đang càm bút luyện chữ khẽ gọi “Lão gia.”

Nguyễn thừa tướng đầu cũng không nâng, tiếp tục động tác trên tay, thấp ứng một câu “Ừ, đã trở lại.”edit: voi còi

Nguyễn phu nhân nhẹ thấp đầu một chút, nói “Vâng, chuyện của Ngân Linh đã giải quyết. Thiếp thân trước khi đi luôn mãi dặn qua nàng, nghĩ nàng ngày sau sẽ không tái phạm sai lầm rồi.”

Nguyễn thừa tướng nghe xong từ chối cho ý kiến, chỉ đặt bút trong tay xuống nói “Có thể thấy được qua Tĩnh vương thế tử phi kia? Một thân như thế nào?”

Chính nữ nhi của ông chẳng lẽ ông không biết, nhị nữ nhi này chính là cái không được việc gì. Nguyên nghĩ Tĩnh vương thế tử sớm muộn gì phải đi, người còn lại được chọn cũng chính là Bách Lí Trần Hiên có khả năng kế thừa vương phủ lớn chút. Nhị nữ nhi mặc dù không trí tuệ bằng tỷ tỷ của nàng, nhưng đến cùng cũng là đích nữ của ông, tình trạng vương phủ như vậy, gả đi qua cũng là không sao.

Không nghĩ tới nửa đường nhưng lại ra cái ngoài ý muốn như vậy, đem toàn bộ bàn cờ đều xáo trộn.

Nguyễn phu nhân sắc mặt hơi biến, hảo sau một lúc lâu mới nói “Là một nữ tử thông minh.”

Nguyễn thừa tướng khẽ gật đầu, lúc này ngước mắt nhìn về phía Nguyễn phu nhân nói “Thu Linh cũng đến tuổi hôn phối, bà nhiều mang nàng đến vương phủ nhìn tỷ tỷ nàng một cái đi.”

Nguyễn phu nhân nghe vậy giật mình trong lòng, mặc dù đã nghĩ đến chút cái gì, nhưng vẫn cẩn thận mở miệng hỏi “Ý của lão gia là?”

Nguyễn thừa tướng mày khẽ nhúc nhích, đạm thanh nói “Thân thể của Tĩnh vương thế tử có chuyển biến tốt, bà tưởng không có người đang nghĩ cách sao. Chính là đại hoàng tử bên kia, cũng đã động  tâm tư.”

Nguyễn phu nhân nghe xong mày liễu khóa lại, mặt có chần chờ nói “Nhưng Thu Linh chính là thứ nữ, nếu thực sự vào vương phủ cũng chỉ có thể làm cái thiếp thị.”

Nguyễn phu nhân trong lòng nhưng là có trăm ngàn cái không muốn, lão gia nói như vậy, chẳng phải là muốn tức chết Ngân Linh và nhị nữ tế (con rể thứ 2) sao. Thay đổi để cho Thu Linh đi mượn sức Tĩnh vương thế tử kia, nếu như để tiểu chân kia làm thành việc này, vậy Liên di nương từ đây còn không mở mày mở mặt.

Nguyễn thừa tướng nhẹ giọng hừ một tiếng, tiếp tục đề bút chấm thấm đẫm mực nói “Thiếp thị lại như thế nào, chỉ cần nàng có thể ở vương phủ giữ lấy nhỏ nhoi liền được. Chính là đại hoàng tử, đánh tính toán cũng là để Nghênh Điềm công chúa trước làm bình thê. Đợi tìm cơ hội sau khi trừ bỏ Tĩnh vương thế tử phi kia, lại để Nghênh Điềm công chúa phù chính.”

Đại nữ nhi của ông mặc dù đã gả cho đại hoàng tử, nhưng vì bảo đảm quan hệ vững chắc, nhân mạch Tĩnh vương thế tử này, ông cũng không thể buông tha. Dù sao Nghênh Điềm công chúa, lại không có nửa điểm quan hệ với ông. Vẫn phải để thân sinh nữ nhi của chính mình đi làm người bên gối của Tĩnh vương thế tử, như vậy mới vừa ổn thỏa chút.

Nguyễn phu nhân luôn mãi do dự, lại vẫn mở miệng nói “Vậy Ngân Linh nàng....” Làm sao bây giờ?

Nguyễn thừa tướng không quá để ý nói “Nàng tốt xấu cũng là tỷ tỷ của Thu Linh, ngay cả Nghênh Điềm công chúa, cũng sẽ xem ở mặt mũi Ngọc Linh, không cùng nàng khó xử. Chỉ cần nhị tế tiếp tục duy trì đại hoàng tử, ngày sau cũng không phải không có cơ hội phong hầu phong vương.”

Hiện tại quan trọng nhất, là làm thế nào mượn sức Tĩnh vương thế tử. Người ta thân thể tốt lên, ngầm không biết có bao nhiêu người đang như hổ rình mồi đâu.edit: voi còi

Lời tuy nói như vậy, nhưng lúc trước khi Ngân Linh chưa thành thân, thái đô đối với Thu Linh này cũng không tốt. Nàng ta vào vương phủ vừa được sủng, thật có thể không khó xử nữ nhi sao? Trong lòng Nguyễn phu nhân cũng không nắm chắc, nhưng lúc này cũng không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu ứng xuống. Dù sao nếu có thể mượn sức đến Tĩnh vương thế tử, đối đại nữ tế cùng phu quân có bao lớn trợ giúp bà đại khái vẫn là biết được.

Nguyễn thừa tướng tiếp tục nói “Việc này qua loa không thể, cũng đừng làm cho Ngân Linh trộn vào. Sai người đi hỏi thăm sở thích của Tĩnh vương thế tử một chút, nếu là Thu Linh thật có thể được sủng ái, có lẽ còn có thể lên làm sườn phi cũng không nhất định.”

Sườn phi? Để cho nàng lên làm thiếp thị chính mình phải chú ý Liên di nương kia mượn cơ hội xoay người. Nếu lên làm sườn phi, kia còn gì nữa. Nguyễn phu nhân sắc mặt nhất ngưng, nhưng đến cùng vẫn không thể phản bác ra khỏi miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc