THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Tĩnh vương phi rầu rĩ ngồi vào ghế tựa, có chút nhụt chí nói “Còn không phải là vì Cẩn Nhi, thiếp ngàn chọn vạn tuyển, hao hết tâm tư chọn cho hắn vài tỳ nữ này đưa đi qua, nhưng hắn nói cái gì đều không cần, trực tiếp khiến cho ma ma đem người dẫn theo trở về. Ngài cũng nói, bộ dáng những người này đều là không lầm, nhưng Cẩn Nhi sao lại chướng mắt đâu? Chẳng sợ chỉ có một cũng tốt a.”

Con càng lớn, bà lại càng làm khó dễ nắm lấy tâm tư của hắn.

Tĩnh vương gia kinh ngạc nói “Vừa rồi những tỳ nữ này là muốn đưa đến bên người Cẩn Nhi?”

Đây là an bày thông phòng cho Cẩn Nhi? Khó trách vài cái tỳ nữ kia đều xinh đẹp ttong veo như nước, thì ra là chuẩn bị cho nhi tử.

Tĩnh vương phi giận dữ nói “Đúng vậy, nhưng mà Cẩn Nhi chính là không chịu đem các nàng thu tại bên người hầu hạ, ma ma khuyên can mãi, hắn vẫn là đem người đuổi trở về.”

Này thật sự khiến người làm nương như bà cảm thấy có chút thất bại, sao bà chọn người, con cũng không thích.

Tĩnh vương gia cũng không cảm thấy này có cái gì không đúng, chỉ nói “Cho dù Cẩn Nhi không thích, chúng ta cũng không thể cưỡng chế cứng rắn muốn hắn thu thông phòng đi.” Ở ông xem ra, đây là biểu hiện con giữ mình trong sạch, không vì sắc đẹp bị mê hoặc.

Tĩnh vương phi phấn môi mím lại, bất mãn nói “Thiếp cũng không phải muốn Cẩn Nhi hiện tại liền đem mấy tỳ nữ thu ngay, chẳng qua là muốn đem người đặt trong phòng hắn trước, chờ thời điểm đến lại thu cũng không muộn thôi. Về sau cũng có thể cùng Hạ Thính Ngưng kia cùng nhau hầu hạ Cẩn Nhi.”

Nghe xong lời nói của Tĩnh vương phi, Tĩnh vương gia cảm giác sâu sắc không đúng nhíu mày “Nhã Tố, nàng là không muốn gặp thê tử của Cẩn Nhi sao?”

Theo vừa rồi đến bây giờ, liền luôn luôn níu chặt chuyện này không tha, theo lý thuyết không phải hẳn là nha.

Tĩnh vương phi ngẩn ra, lập tức phản bác nói “Nào có, thiếp không có không muốn gặp nàng a.”

Tĩnh vương gia nhàn nhạt  nhíu mày nói “Đã như vậy, vậy sao vẻ mặt nàng một bộ bất mãn, cứng rắn muốn buộc Cẩn Nhi thu thông phòng đâu. Con không đồng ý làm đồ đệ khuyển mã thanh sắc, nàng ngược lại một bộ mất hứng.”

Tĩnh vương phi nhất thời nghẹn lại, theo lý tranh biện nói “Nữ nhân này hàng tháng luôn có vài ngày không có phương tiện, thiếp để Cẩn Nhi thu thông phòng đó là vì tốt cho hắn, có cái gì không đúng?”

Tĩnh vương gia lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý “Không đúng, bộ dáng này của nàng rõ ràng chính là không muốn gặp thê tử của Cẩn Nhi, đây là vì sao?”

Ông cùng bà là phu thê hơn hai mươi năm, sao ông lại không hiểu biết nhân cách của bà, nếu là bình thường chuyện Cẩn Nhi không vừa ý, nhiều lắm là bà nói vài câu tỏ vẻ chính mình bất mãn xong liền đi qua, làm sao giống hôm nay luôn luôn cắn không tha như vậy, giải thích duy nhất đó là bà không muốn gặp nhi tức tương lai, có thế này muốn cho Cẩn Nhi thu thông phòng.

Nhưng đây là vì sao? Theo lần trước sau khi Lý ma ma đi Hạ phủ hạ sính trở về bẩm báo, nhi tức tương lai này cử chỉ tiến thối thoả đáng. Khiến Lý ma ma khen không dứt miệng.

Lúc đó Nhã Tố nghe xong rõ ràng là một vẻ mặt thập phần vừa lòng, lúc này vì sao sẽ....

Tĩnh vương phi há mồm, nguyên bản muốn cãi lại nói bà không có, nhưng phút cuối cùng lại phun không ra miệng, chỉ có thể rầu rĩ thấp giọng nói “Bây giờ Cẩn Nhi đều chỉ thắc thỏm Hạ Thính Ngưng kia, không biết có còn người làm nương thiếp đây đặt ở trong lòng.”

Lúc trước nghe xong lời nói của Lý ma ma khi trở về nói, bà thực vừa lòng nhi tức này. Chính là gần đây Cẩn Nhi càng quan tâm thê tử chưa quá môn kia của hắn, cái gì đều giữ lại cho nàng một phần.

Tốt đến độ người làm nương như bà đều có chút ăn vị, lúc này con lại không chịu nghe lời của bà thu thông phòng, trực tiếp đuổi người trở về. Điều này càng khiến bà cảm thấy trong lòng ê ẩm chát chát, mới có thể giống nghẹn một hơi muốn để con thu thông phòng, nghe theo lời của bà.

Tĩnh vương gia ách nhiên thất tiếu “Liền vì vậy? Nàng là muốn nhiều lắm đi, Cẩn Nhi quan tâm thê tử chưa quá môn của hắn là chuyện bình thường. Con cũng không phải vì nàng ấy nói mà chống đối nàng, chẳng qua là không nghĩ thu thông phòng mà thôi. Nàng về phần cái dạng này sao? Còn tính toán liền nhìn chằm chằm việc này không chịu buông hay sao?”

Tĩnh vương phi nghe xong sắc mặt ửng đỏ, bà mới vừa rồi cũng là nhất thời nghĩ không thong, đã nghĩ con không chịu nghe lời của bà, có thế này sốt ruột thượng hoả. Hiện tại bị Tĩnh vương gia nói như vậy, có thế này phục hồi tinh thần lại, than thở nói “Thiếp, thiếp chỉ là nhất thời không nghĩ ra thôi, nào có ý tứ muốn níu chặt chuyện này không tha.”

Tĩnh vương gia cười nhìn đối phương liếc mắt một cái “Lúc này nghĩ thông là tốt rồi, chỉ là một chút việc nhỏ, nàng muốn thực náo lên, không chuẩn Cẩn Nhi thật đúng tức giận đâu. Con nhưng là nàng sinh, không hiếu thuận nàng còn có thể hiếu thuận ai đây.”

Tĩnh vương phi hơi hơi cúi đầu cẩn thận suy nghĩ lại, cũng cảm thấy là có lý, chẳng qua chỉ là chuyện an bày thông phòng. Không thể vì điều này cùng con xa lạ. Liền cũng không lại rối rắm việc này.

Trong phòng ấm áp, trong màn giường tuyết trắng, Bách Lí Dung Cẩn an tĩnh ngủ say, tóc dài như mực phân tán ở một bên, cùng da thịt Bạch Ngọc hình thành hai mảng đối lập rõ ràng.

Thanh Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chậm lại bước chân đi đến bên giường, thấp giọng gọi “Thế tử.”

Trong phòng an tĩnh, vang lên tiếng nói trầm thấp này. Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi giật giật lông mi cong vút, nhẹ nhàng mở đôi mắt, mang theo một chút mông lung khi vừa tỉnh ngủ.

Sau một lúc lâu, Bách Lí Dung Cẩn mới ngồi dậy, trong mắt đã khôi phục một mảnh thanh minh, hỏi Thanh Vũ bên ngoài màn nói “Chuyện gì?”

Thanh Vũ tiến lên vài bước đem màn vén lên, cung kính nói “Thế tử, thợ mộc Lưu sư phụ đến.”

Lưu sư phụ? Chẳng lẽ là giường mĩ nhân của Ngưng Nhi đã làm tốt?

Bách Lí Dung Cẩn xốc chăn lên, đi giày vào xuống giường nói “Đi thôi.” Hắn phải đi nhìn xem giường mĩ nhân này đến tột cùng làm được như thế nào.

Thanh Vũ theo sát sau đó, đi tới đại sảnh Thanh Lan viên.

Một nam tử trung niên tráng kiện đang cung kính chờ tại kia, nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn tiến vào, vội vàng hành lễ nói “Thế tử.”

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt xua tay, lại nói “Giường mĩ nhân nhưng là làm tốt?” Đêm trừ tịch đó sau khi trở về, hắn luôn luôn đều muốn ghi tạc yêu cầu của Ngưng Nhi trong lòng. Phái người đi tìm gỗ tốt nhất, lại đem thợ mộc vang danh nhất trong kinh đô Lưu sư phụ mời đến tự mình chế tác giường mĩ nhân này.

Hiện thời đã không sai biệt lắm đi qua nửa tháng, nghĩ đến phải là làm tốt.

Lưu sư phụ cung kính gật đầu “Thưa thế tử, tiểu nhân không phụ nhờ vả, đã làm tốt lắm.” Dứt lời liền ý bảo học đồ phía sau đến bên ngoài để cho người ta đem này nọ chuyển tiến vào.

Chỉ chốc lát, hai hán tử liền thật cẩn thận đem một trương giường mĩ nhân được chế tác tinh mỹ nâng vào, nhẹ nhàng  phóng tới trên nền gạch đại sảnh, e sợ tổn thương nửa phần.

Bách Lí Dung Cẩn tiến lên vài bước, đánh giá trương giường mĩ nhân trước mặt này. Toàn bộ thân giường đều là dùng lim tơ vàng quý báu nhất, hoa mỹ đến cực điểm, hào quang tơ vàng như ẩn như hiện.

Thân giường có lưng  một mặt chọn dùng điêu khắc chạm rỗng, bốn chân giường có hoa văn phù điêu tinh xảo phiền phức.

Cả cái giường có vẻ xinh đẹp tinh xảo, hình thái tuyệt đẹp. Làm cho người ta tâm sinh tán thưởng.

Lưu sư phụ cực kỳ sợ hãi than  nhìn tác phẩm chính mình chế tạo ra, rất có một loại cảm thán cuộc đời này là đủ.

Mỗi lần xem chiếc giường này một hồi, ông liền nhịn không được nhiều tán thưởng một hồi. Đến bây giờ đều có loại cảm giác không thể tin, ông thật sự tự tay chế tác một kiện trân phẩm hiếm có như vậy sao.

Bách Lí Dung Cẩn vươn tay sờ lên thân giường, vừa lòng  gật đầu nói “Làm được tốt lắm, quả thật là xảo đoạt thiên công.” Giường như vậy, Ngưng Nhi khẳng định sẽ thích. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi nàng nằm tại trên giường này nghỉ ngơi.

Lưu sư phụ lắc đầu, không dám kể công “Thế tử khen sai rồi, nếu là không có thế tử cấp  bản vẽ, tiểu nhân lại sao làm ra được chiếc giường như vậy. Tiểu nhân cả gan hỏi nhiều một câu, không biết bản vẽ kia là người phương nào vẽ?”

Có thể nghĩ ra vật tinh xảo như vậy, làm một người si mê thợ mộc đến nói, ông vạn phần chờ mong có thể nhìn thấy người này, cùng với tham thảo một phen.

Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi nheo lại đôi mắt, thản nhiên nói “Điều này ngươi sẽ không cần biết, Thanh Vũ, mang Lưu sư phụ đi phòng thu chi lĩnh tiền công.”

Ngưng Nhi của hắn chung quy là nữ tử, tài hoa như vậy lại có thể nào báo cho người khác biết.

Thanh Vũ vội vàng tiến lên vài bước, đem còn Lưu sư phụ còn muốn hỏi thêm vài câu mời đi ra ngoài.

Bách Lí Dung Cẩn mềm nhẹ sờ qua giường mỹ nhân, ánh mắt ôn hòa, chiếc giường này cũng không phải kích cỡ ban đầu, nhưng hắn lo lắng khi Ngưng Nhi ngủ xoay người, nếu là một cái không cẩn thận sợ là sẽrơi xuống, liền để Lưu sư phụ gia tăng chút kích cỡ.

Xoa phía sau giường, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mát mát, Bách Lí Dung Cẩn khẽ nhíu mày, hiện thời trời lạnh như vậy, Ngưng Nhi lại có thể nào tại giường lạnh như vậy nghỉ tạm, không phải đông lạnh.

Vừa vặn lúc này Vũ Sam đi đến.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bách Lí Dung Cẩn cũng không ngẩng đầu lên nói “Mệnh thợ cắt may trong phủ chiếu kích cỡ của giường mỹ nhân này khâu mấy tấm thảm, muốn dùng da lông hồ lý tốt nhất.”

Bây giờ trời lạnh, có thể trải thảm ấm áp, chờ trời nóng lên, lại đem thảm bỏ ra là được.

Vũ Sam kinh ngạc nhìn giường mỹ nhân dị thường hoa mỹ tinh xảo trong đại sảnh kia, sau một lúc lâu đều không hồi thần.

Không có nghe đến trả lời, Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng nâng đầu nhìn phía người tới, đã thấy vẻ mặt sợ hãi than của tỳ nữ nhìn giường mỹ nhân.

Bị Bách Lí Dung Cẩn vừa thấy như vậy, Vũ Sam nhất thời phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu nói “Vâng, nô tì phải đi ngay làm.” Xoay người liền đi ra ngoài.

Lại bị Bách Lí Dung Cẩn ra tiếng gọi lại “Đợi chút, ngươi trong tay cầm là cái gì?”

Vũ Sam cúi đầu vừa thấy, trong lòng thầm mắng chính mình hồ đồ, vội vàng xoay người đi trở về trong phòng, đem thứ trên tay nâng đến trước mặt Bách Lí Dung Cẩn “Thế tử, đây là hon phục trong phủ làm tốt, còn mời ngài thử mặc một chút, nhìn xem có chỗ nào cần sửa chữa không.”

Nàng nguyên bản muốn đem hôn phục đưa cho thế tử thử mặc, nào biết bị vật xinh đẹp kia quyến rũ hồn, nhưng lại đã quên việc này.

Nhìn y phục một đoàn lửa nòng trên khay, Bách Lí Dung Cẩn gợi lên một chút cười yếu ớt.

Gọi thị vệ nói “Đem giường mỹ nhân này nâng về phòng, động tác cẩn thận chút, đừng hư tổn.”

Vài thị vệ gật đầu lĩnh mệnh, một tả một hữu nâng lên giường mỹ nhân tinh xảo, theo Bách Lí Dung Cẩn cùng nhau đi trở về  phòng.

Vũ Sam nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra để cho bọn thị vệ nâng giường mỹ nhân đi vào, Bách Lí Dung Cẩn làm cho bọn họ đem sắp đặt ở một bên.

Làm xong những thứ này, bọn thị vệ cúi đầu hành động có kỷ luật lui đi ra ngoài.

Bách Lí Dung Cẩn cầm lấy hôn phục trong khay, nhợt nhạt cười.

Vũ Sam hỏi dò “Thế tử, nhưng là muốn hiện tại thử mặc?”

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt gật đầu, mang theo hôn phục đi tới phía sau bình phong, cởi xuống màu trắng y bào trên người, thay hôn phục đỏ chói mắt này.

Vũ Sam vẫn luôn luôn lẳng lặng đứng thẳng ở bên ngoài, cũng không có tiến đến hỗ trợ, nàng là biết quy củ của thế tử, thế tử cũng không sẽ để những tù nữ các nàng gần người hầu hạ.

Đổi xiêm y xong Bách Lí Dung Cẩn liền theo sau bình phong đi ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa hôn phục màu lửa đỏ này, ấm áp cười. Xiêm y lửa đỏ này, càng tôn làn da của có vẻ trắng nõn hơn.

Xưa nay hắn không thích màu sắc rực rỡ, cố tình hôn phục này đỏ rực chói mắt giống như một đoàn lửa này khiến hắn không hiểu  thích đứng lên.

Chỉ cảm thấy màu đỏ diễm lệ  kia thật sự là xinh đẹp, khiến hắn nửa điểm cũng sinh không ra phản cảm đến.

Gặp Bách Lí Dung Cẩn đổi xiêm y xong, Vũ Sam giấu sợ hãi than trong mắt, nâng chạy bộ tiến lên đây, phía trước phía sau xem xét hôn phục một lần, cũng không có chỗ nào không ổn.

Lại hỏi “Thế tử, ngài cảm nhận được có chỗ nào không hợp thân? Nô tì cầm lại để thợ cắt may sửa lại.” Kỳ thật như vậy hỏi cũng chỉ là dư thừa, thợ cắt may làm hô phục này là người trong phủ, kích cỡ thân mình thế tử người ta đã sớm hiểu rõ. Làm được xiêm y phải làm thích hợp nhất mới đúng.

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt lắc đầu “Thật vừa người, cứ như vậy đi, không cần sửa.”

Bách Lí Dung Cẩn nhìn sau một lúc lâu, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, ngẩng đầu nói “Trong kinh đo tay nghề căt may tốt nhất là ai?”

Vũ Sam nghe xong ngẩn ra, mở miệng nói “Là Trương tú nương của Vân Thường các, lúc trước bà luôn luôn là tú nương ngự dụng trong cung, không chỉ có thêu thùa tốt, ngay cả may xiêm y cũng là nhất tuyệt. Sau này ra cung liền mở Vân Thường các. Trong kinh đô đương nhiên tay nghề của bà là tốt nhất.” Chẳng qua lại rất ít có người có thể mời được Trương tú nương này, cũng không biết thế tử hỏi cái này làm cái gì?

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía hôn phục trong tay nói “Ngươi đi đem bà ta mời đến.”

Vũ Sam sửng sốt, lại có chút kinh ngạc, không xác định hỏi “Thế tử nhưng là không vừa lòng hôn phục này?”

Cho nên mới muốn mời Trương tú nương kia đi lại may một kiện khác?

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu “Bộ hôn phục rất tốt, ngày đại hôn liền mặc cái này. Cho ngươi đi mời Trương tú nương là có chuyện quan trọng khác, ngươi chỉ để ý đi mời đến cũng được.”

Hôn phục của hắn là làm tốt, nhưng còn có giá y của Ngưng Nhi đâu. Sắc mặt của Hạ lão phu nhân cùng nhi tức này hắn đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, bây giờ Ngưng Nhi cũng sắp muốn xuất giá, bọn họ làm sao có lòng tốt vì nàng chuẩn bị tốt giá y đâu.

Chuyện này đương nhiên là muốn từ hắn tới an bày.

Vũ Sam gật đầu đáp “Vâng, vậy nô tì liền đi xem Vân Thường các.”

Bách Lí Dung Cẩn lại nói “Mặc kệ như thế nào, đều phải đem người mời đến.”

Vũ Sam cả kinh, nói như vậy thì phải là cho thấy nếu là Trương tú nương kia tự cao thanh cao không chịu đi lại, vậy không tiếc vận dụng quyền thế của Tĩnh vương phủ đến uy hiếp.

Gật đầu lên tiếng trả lời, Vũ Sam liền hành lễ lui xuống. Nàng phải nhanh đến Vân Thường các đi đem Trương tú nương mời đến mới được.

Hạ phủ, lúc này Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở bên cửa sổ, vẽ kiểu dáng xiêm y của Tuyết Đoàn phường.

Mấy ngày nữa Tuyết Đoàn phường liền muốn khai trương, nàng phải chuẩn bị nhiều kiểu dáng xiêm y, sau khi may xong treo ở trong cửa hàng hấp dẫn khách nhân.

Vãn Ngọc ngồi ở một bên linh hoạt may hầu bao cùng hương túi, bất chợt cùng Hạ Thính Ngưng nói giỡn vài câu.

Hạ Thính Ngưng cẩn thận vẽ bản vẽ trên trang giấy, trong lòng nghĩ, có lẽ qua mấy ngày nên chọn mấy thất vải làm mấy bộ xiêm y cho Dung Cẩn, hắn mặc vào khẳng định đẹp mắt.

Vãn Ngọc liền thêu hương túi vừa nói “Tiểu thư, bây giờ đồ cưới của người đã chuẩn bị tốt lắm, nhưng mà còn phải chuẩn bị sau khi gả qua ngày hôm sau đi kính trà phải có lễ gặp mặt cho tiểu cô đệ muội nữa đấy.”

Đây cũng là có chú ý, đưa được hay không có quan hệ đến ấn tượng đầu tiên của người ta đối với tiểu thư.

Hạ Thính Ngưng dừng bút, nói “Cái này ta cũng có nghĩ tới, đại khái biết nên đưa chút cái gì. Nhưng mà vẫn là hỏi Dung Cẩn một chút tương đối thỏa đáng.”

Đưa cho nữ tử gì đó, đến qua lại không phải mấy thứ kia sao, không phải xiêm y chính là trang sức. Đến lúc đó nàng từ Mỹ Nhân đường chọn tốt hơn cũng được. Cần châm chước là đưa lễ gặp mặt cho hai đệ đệ kia của Dung Cẩn, xem giọng điệu cùng vẻ mặt của Dung Cẩn khi nhắc tới bọn họ, nàng chỉ biết hai đệ đệ này ở trong lòng hắn chiếm phân lượng khẳng định không nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt nàng như thế nào cũng phải cho bọn hắn lưu lại ấn tượng tốt nha.

Vãn Ngọc cũng cảm thấy có lý “Vậy cũng đúng, nhưng mà thế tử có mấy ngày không đến đâu.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ cười, trêu ghẹo nói “Ngươi cho là ai đều giống ngươi thanh nhàn sao, chỉ cần thêu vài cái hương túi là đến nơi. Dung Cẩn còn muốn lâm triều, mỗi ngày còn muốn xử lý công vụ, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi ngày ngày tới đây như vậy.”

Vãn Ngọc quyệt quyệt miệng nói “Tiểu thư, ngài lại giễu cợt nô tì, nô tì nhưng là đều có làm việc.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vãn rõ ràng, tỳ nữ bên người giông như nàng, mỗi ngày có thể rảnh rỗi như vậy đều là bởi vì theo chủ tử tốt. Tiểu thư hướng đến sẽ không đối với các nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, có đôi khi có chuyện càng không cần phải phân phó các nàng, chính mình một người liền làm tốt lắm.

Các nàng so với tỳ nữ nhà người khác, quả thật là thanh nhàn thật sự.

Hạ Thính Ngưng cười liếc Vãn Ngọc một cái “Phải, ngươi đương nhiên là có làm việc, làm  đều là chút việc vặt nha.” Dứt lời liền chính mình nở nụ cười trước.

Vãn Ngọc cố lấy khuôn mặt bánh bao, có vẻ béo đô đô, nhưng lại không biết nên phản bác cái gì. Nàng mỗi ngày làm việc cũng không phải chính là chút việc vặt sao.

Đúng lúc này, Lục Vu đẩy cửa phòng ra đi đến, mắt thấy tiểu thư vẻ mặt ý cười, mà Vãn Ngọc lại một trương mặt bánh bao, chỉ cảm thấy có chút nghi hoặc.

Hạ Thính Ngưng quay đầu nhìn Lục Vu nói “Như thế nào, có việc?”

Lục Vu có thế này phục hồi tinh thần lại, đi mau vài bước tiến đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng thì thầm vài câu.

Chỉ thấy Hạ Thính Ngưng nghe xong vẻ mặt kinh ngạc “Sao bà ta lại đến?”

Lục Vu lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng là không hiểu ra sao.

Hạ Thính Ngưng đặt bút trong xuống nói “Đi thôi, đi xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc