THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit: voi còi

Ngày kế giữa trưa, trên bầu trời vừa hạ một trận mưa bụi mênh mông, trong vương phủ cây cối trân quý cùng kỳ hoa dị thảo xanh tươi um tùm, đang “Rầm rầm” uống nước mưa. Hoa tươi kiều diễm ướt át phía trên dính bọt nước trong suốt, càng hiển mềm mại.

Hạ Thính Ngưng nhẹ cầm lấy y phục mùa thu, đi lại nhẹ nhàng đi ở trên hành lang gấp khúc. Trâm cài trên đầu theo bước chân của nàng mà hơi hơi rung động, thoáng hiện  rạng rỡ quang huy. Phía sau đi theo một đám tỳ nữ.

Một đường đi đến Tố viên, Hạ Thính Ngưng linh hoạt đi vào trong phòng.edit: voi còi

Tĩnh vương phi lúc này đang một châm lại một châm may y bào kiểu nam, vẻ mặt hết sức nghiêm cẩn. Nghe được tỳ nữ  thông báo xong vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thính Ngưng, Tĩnh vương phi nhất thời lộ ra đầy mặt tươi cười, hướng Hạ Thính Ngưng vẫy tay nói “Ngưng Nhi, đến, mau tới đây ngồi.”

Lý ma ma hầu hạ ở một bên vội vàng chuyển đến chiếc ghế tinh xảo đặt ở bên cạnh Tĩnh vương phi.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười đi qua ngồi xuống, nhìn xiêm y mới may được một nửa trên tay Tĩnh vương phi, mặc màu xanh, liền biết cái này tám chín phần mười là làm cho Tĩnh vương gia.

Trên mặt Tĩnh vương phi vui sướng loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được, trong tay cầm kim thêu hoa nói “Sao lúc này lại tới đây, nương không phải từng nói với con, con vội vàng muốn chiếu cố Cẩn Nhi, có việc liền không nhất định phải đi lại thỉnh an.”

Tĩnh vương phi thông tình đạt lý như thế tất nhiên là có nguyên nhân, mấy ngày trước đây Bách Lí Dung Cẩn liền đã lặng lẽ nói cho phu thê Tĩnh vương phi, thân thể hắn là từ Hạ Thính Ngưng điều trị tốt. Tĩnh vương phi từ sau khi biết chuyện này xong, đối với Hạ Thính Ngưng cũng xem như sủng ái đến cực điểm, phàm là chuyện gì đều theo nàng, chỉ kém không đem sao trên trời đem xuống.

Hạ Thính Ngưng đương nhiên biết nguyên do trong đó, mỉm cười nói “Cám ơn nương yêu thương, trong viện cũng không có chuyện gì vội vàng. Lại nghe thấy nương gần đây không muốn ăn uống, nhi tức liền hầm chút cháo củ từ hạt bo bo, lúc này ăn là tốt nhất.”

Nói xong liền nhìn về phía sau, Vãn Ngọc tất nhiên là tâm lĩnh ý hội (hiểu ngầm) bưng bát hầm cách thủy tiến lên, bên trong đựng  đó là cháo củ từ hạt bo bo đã được nấu kỹ.

Hạ Thính Ngưng bưng bát hầm cách thủy phóng tới trên bàn, vén ống tay áo lên tự tay vì Tĩnh vương phi múc một bát cháo, cười yếu ớt nói “Nương, ngài nếm thử.”edit: voi còi

Tĩnh vương phi cao hứng cầm lấy cái thìa, mặt mày cong cong nói “Cháo này thoạt nhìn còn có khẩu vị, hương vị khẳng định là không tồi.” Nói xong liền ăn một ngụm, miệng đầy khen ngợi.

Hạ Thính Ngưng ôn nhu cười nói “Nương thích thì tốt, phần của phụ vương kia nhi tức cũng cùng mang đến, phải làm phiền nương đưa đi qua đâu.” Nàng đến cùng là nhi tức, nên cùng công công bảo trì khoảng cách. Chuyện tặng đồ này, tất nhiên là vạn vạn không thể tự mình đi làm.

Tĩnh vương phi nghe vậy lại là cực vừa lòng gật gật đầu “Con có tâm, cứ để đây, lát nữa nương sẽ đưa đi qua.” Nhi tức này quả nhiên là biết chuyện lại biết đúng mực, ánh mắt của nhi tử thật sự là vô cùng tốt.

Tĩnh vương phi một ngụm một ngụm ăn cháo củ từ hạt bo bo thơm ngọt, đồng thời cũng không quên hỏi “Có thể nấu cháo này đưa cho Cẩn Nhi nha.”

Hạ Thính Ngưng cười đáp “Nhi tức đã hầm cháo cá chạch nấm hương cho phu quân, thích hợp bổ khí ích thân, đợi lát nữa liền đưa đi qua.”

Tĩnh vương phi nghe vậy vội vàng gật đầu nói “Tốt tốt tốt, con của ta, hiện tại con đi qua cũng được, nương nơi này cũng không có chuyện gì khác. Không cần ở lại đây hầu hạ.” Chuyện gì đều không quan trọng bằng thân thể nhi tử của bà nha.

Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt cười, biết Tĩnh vương phi ái tử sốt ruột, cũng liền theo lời thi lễ lui ra.

Sau khi ra Tố viên, Hạ Thính Ngưng liền mang theo tỳ nữ hướng thư phòng mà đi.

Thanh Vũ vẫn như cũ canh giữ ở ngoài thư phòng, nhìn thấy Hạ Thính Ngưng đi tới, cúi đầu cung kính hành lễ.

Hạ Thính Ngưng nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng vẫy tay ý bảo đối phương đứng lên “Vất vả ngươi, Thanh Vũ. Đến vừa ăn điểm này nọ đi.” Nói xong liền nhìn Lục Vu trên tay nâng khay liếc mắt một cái.

Có kinh nghiệm lần trước, Thanh Vũ tất nhiên là biết phản đối cũng vô dụng, ngoan ngoãn ngồi lên trên lan can bảo về hành lang, chờ Lục Vu đem cái ăn đưa cho hắn.

Hạ Thính Ngưng xoay người tiếp nhận một khay khác trên tay tỳ nữ, Vãn Ngọc thì nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, Hạ Thính Ngưng liền một người nâng khay đi vào.

Bách Lí Dung Cẩn sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, đang chờ Hạ Thính Ngưng vào nhà.

Hạ Thính Ngưng bưng khay nhẹ nhàng khéo khéo đi vào thư phòng, vẻ mặt cười duyên. Bách Lí Dung Cẩn đặt bút xuống trong tay, cười ấm áp đứng dậy, tiếp nhận khay trên tay Hạ Thính Ngưng, phóng tới trên bàn học.

Bách Lí Dung Cẩn nhìn Hạ Thính Ngưng, đôi mắt xinh đẹp  toàn là ấm áp mềm mại như bông vải gì đó “Hôm nay lại làm cái gì ăn ngon?” Hắn vươn tay kéo tay Hạ Thính Ngưng qua, ôm lấy nàng cùng nhau ngồi xuống.

Hạ Thính Ngưng mi mắt cong cong, nói “Là cháo cá chạch nấm hương, rất thơm. Ta còn làm rau cải cuốn cùng lòng đỏ trứng viên, có thể ăn cùng với cháo.”

Bách Lí Dung Cẩn ôm lấy thắt lưng Hạ Thính Ngưng, dung nhan trắng như ngọc kề sát vào mặt của nàng nói “Cứ để nàng cho ăn như vậy, ta lại nặng lên không ít.”

Hạ Thính Ngưng dựa vào cái gáy trắng nõn như ngọc của hắn, mím môi cười nói “Làm sao có thể, chàng như vậy vừa mới tốt.”

Trước kia bởi vì thể nhược, thân thể Dung Cẩn đều so người bình thường muốn tinh tế chút, hiện tại bổ non nửa năm, cuối cùng là có thể có chút thịt.

Bách Lí Dung Cẩn cúi đầu cười, khóe môi hơi hơi cong lên, ôm Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mà nhẹ hôn nàng. Hắn hôn được lại mềm lại nhẹ, không dám quá mức xâm nhập, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được ăn luôn nàng.

Sau một lúc lâu, Bách Lí Dung Cẩn mới khắc chế kết thúc nụ hôn này, thoáng đứng dậy. Hạ Thính Ngưng đôi mắt mở to sụp xuống, vỗ về môi khẽ cáu hắn liếc mắt một cái.

Bách Lí Dung Cẩn lộ ra một chút tươi cười nhợt nhạt, tâm tình vô cùng tốt nói “Muốn ăn trước chút gì? Ta gắp cho nàng.”

Bách Lí Dung Cẩn vừa nói vừa vươn tay cầm lấy đôi đũa bạc có hoa văn tinh xảo, cười ấm áp nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, ra tiếng nói “Ta muốn ăn cháo, chàng bón cho ta.”

Bên môi Bách Lí Dung Cẩn cầm một chút mỉm cười, cũng không ngại phiền toái, đặt đũa xuống liền đi múc cháo.

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu, khóe mắt mỉm cười nhìn Bách Lí Dung Cẩn, hai tay hắn thon dài trắng nõn, một tay cầm thìa múc cháo, một tay bưng bát ngọc.

Rõ ràng là động tác múc cháo đơn giản, để hắn làm lên lại có vẻ thập phần tao nhã. Coi như này đều không phải ở múc cháo, mà là ở làm một chuyện gì đó cực kỳ tao nhã.

Đang lúc Hạ Thính Ngưng ngẩn người, Bách Lí Dung Cẩn đã múc xong cháo để tới trước mặt nàng. Cháo cá chạch nấm hương hương khí bốn phía, ôm lấy khẩu vị cuat người.

Đợi đến khi Hạ Thính Ngưng phục hồi tinh thần lại, Bách Lí Dung Cẩn đã múc cháo đưa tới  bên môi nàng, ấm giọng nói “Ngưng Nhi, ăn cháo.”

Hạ Thính Ngưng đôi mắt vừa động, nhìn đến cháo đưa tới bên môi, há mồm cắn một cái, liền nuốt vào cháo thơm ngào ngạt. Lại cười nhẹ đẩy một thìa cháo khác mà Bách Lí Dung Cẩn múc tới ra, nhẹ nhàng lắc đầu nói “Chàng ăn.” Đây là nàng cố ý làm cho hắn ăn.

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt  ăn cháo cá chạch nấm hương, Hạ Thính Ngưng lại cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn lòng đỏ trứng viên cho hắn ăn.

Theo thức ăn trong đĩa một chút lại một chút chậm rãi giảm bớt, Bách Lí Dung Cẩn đã là ăn được no no, liên quan Hạ Thính Ngưng cũng bị uy được bụng tròn vo đi.edit: voi còi

Dùng thức ăn xong, Bách Lí Dung Cẩn lại bắt đầu tiếp tục làm công vụ, Hạ Thính Ngưng thì lại ở bên cạnh giá sách đi lại, tìm kiếm chính mình muốn gì đó.

Xem qua từng loạt từng loạt  sách, Hạ Thính Ngưng rốt cục ở giá sách thứ ba trong một cái hộp tìm được thứ mình cần. Nàng mỉm cười đem này nọ đem ra, trở lại bên kia bàn học ngồi xuống.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười, cầm đồ trong tay cẩn thận mở ra. Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở một bên ngước mắt nhìn thoáng qua, lại có chút kinh ngạc nói “Ngưng Nhi, nàng lấy bản đồ làm chi?” Tấm bản đồ này nhưng là vẽ được cực kỹ càng.

Hạ Thính Ngưng cười đáp “Ta không phải đã nói muốn tổ kiến một thương đội sao, hiện tại nhìn bản đồ một cái để đặt ra con đường thích hợp nha.”

Nàng cần dựa vào những khu vực khác nhau sản xuất gì đó, lập ra tuyến đường, mới có thể bắt đầu an bày thương đội xuất phát.

Bách Lí Dung Cẩn nghe xong không khỏi hỏi “Ngưng Nhi, nàng tổ kiến thương đội, là muốn đem mỹ nhân đường gì đó buôn bán đến nơi khác đi sao?”

Hạ Thính Ngưng đạm cười nói “Chàng chỉ đoán đúng phân nửa, không chỉ Mỹ Nhân đường gì đó, còn có các loại gia vị cùng hương liệu trong cửa hàng của ta. Quan trọng nhất là, thương đội của ta cần nơi nơi đi thu mua mọi thứ, các loại dược liệu quý báu ở những khu vực xa xôi, một ít kỳ trân dị bảo các loại. Đều có thể nhét vào danh sách thu mua.”

Hơn nữa nàng nếu như muốn đem cửa hàng khuếch trương đến các nơi, chuyện giám sát còn cần dựa vào thương đội này. Dù sao đường sá xa xôi, nàng dù có tâm, cũng khó lấy toàn bộ chiếu cố được đến. Cái này cần phái ra người tin cậy đúng lúc đi thăm dò xem xét.

Bách Lí Dung Cẩn khẽ gật đầu, một ít thứ ở địa phương xa xôi, bởi vì đường sá xa xôi, quả thật rất khó vận chuyển đến kinh đô. Mỗi khi có một hai dạng như vậy đưa đi lại, giá trị cũng là sao trên trời. So với giá thu mua đến cao hơn hơn mười lần cũng không ngừng, đều nói thương nhân lãi nặng, từ điểm đó xem, cũng là quả thật.

Hạ Thính Ngưng hết sức chuyên chú xem xét ghi chép phong thổ (tục lệ, đặc sắc từng vùng) kết hợp bản đồ sàng chọn địa điểm, lập ta tuyến đường tốt. Nhìn bộ dáng nghiêm cẩn này của nàng, Bách Lí Dung Cẩn cũng không có ra tiếng quấy rầy, hắn biết, nàng có trách nhiệm của nàng, công nhân trong cửa hàng thôn trang trên danh nghĩa của nàng, sinh kế của bọn họ hiện tại chính là trách nhiệm của nàng.

Nàng không phải một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nàng không thuận theo dựa vào bất luận kẻ nào, như thường có thể qua rất khá. Hắn cũng không thể đem nàng trở thành nữ tử dựa vào nam nhân mà sống, cùng người khác bất đồng, có thế này đúng là nguyên nhân nàng có thể đi vào trong lòng hắn.

Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười, lại cúi đầu xử lý công vụ.

Vài cái canh giờ ngay tại bầu không khí an nhàn đi qua, Hạ Thính Ngưng mới từ trong sách ngẩng đầu lên, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bất tri bất giác, đều nhanh đến canh giờ dùng cơm trưa.edit: voi còi

Hạ Thính Ngưng vội đặt bút xuống, nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, nên dùng cơm trưa. Chúng ta đi thôi.”

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cười nhẹ, cũng không nói nhiều liền đặt bút xuống đứng dậy, nắm tay Hạ Thính Ngưng về tới chủ phòng ở Thanh Lan viên.

Sau khi Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn ở bên bàn ngồi xuống, Vãn Ngọc liền phân phó tỳ nữ truyền cơm.

Phòng bếp trong Thanh Lan viên đã sớm đem cơm trưa chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay tỳ nữ bưng cơm trưa lên, đi đầu đó là Vũ Sam.

Hạ Thính Ngưng ngước mắt nhìn nàng một cái, cũng chưa nói cái gì, chỉ cho nàng ở một bên hỗ trợ chia thức ăn.

Vũ Sam gặp Hạ Thính Ngưng cũng không mở miệng, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng tự biết phạm vào sai, hiện tại chỉ có thể cẩn thận làm người, gắng đạt tới bù lại.

Đồ ăn bưng lên đầy đủ, Vũ Sam cười yếu ớt gắp đũa củ cải được cắt thành sợi tinh xảo để vào trong bát của Hạ Thính Ngưng, thấp giọng nói “Thế tử phi mời dùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc