Edit: voi còi
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua màn cửa sổ màu trắng rơi vào trong phòng, rơi trên mặt đất soi rõ bóng cửa trên sàn đá cẩm thạch, quang ảnh nhảy lên. Trên bàn nến đỏ long phượng sớm thiêu đốt hầu như không còn.
Trong màn đỏ, Bách Lí Dung Cẩn một tay chống đầu, cả người nằm nghiêng ở trên giường, mái tóc đen dài như mực tùy ý cúi rơi xuống, đôi mắt mỉm cười nhìn Hạ Thính Ngưng vẻ mặt bình yên ngủ ở bên cạnh hắn, bàn tay thon dài xoa xoa hai má trắng mịn như ngọc của đối phương, ngón tay nhẹ nhàng qua lại vuốt ve da thịt tuyết trắng tinh tế. Trong lòng khẽ nhúc nhích, không khỏi cúi người khẽ hôn một cái ở trên trán nàng.
Trong mắt hàm chứa ý cười càng lúc càng sâu lên, vươn tay dịch dịch chăn cho thiên hạ còn đang ngủ say kia, vẻ mặt ôn nhu. Lúc trước khi chưa gặp được nàng, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới một ngày kia sẽ có nữ tử có thể giống như bây giờ ngủ ở bên cạnh hắn. Hắn chung quy cho rằng, đến suốt cuộc đời, chiếc giường lớn khắc hoa này đều chỉ biết có hắn một người. Không nghĩ hiện thời, lại hơn một cái nàng.
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ, trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, cũng có hô hấp mềm nhẹ phất qua trán của nàng. Điều này làm cho nàng không khỏi mở hai tròng mắt mệt rã rời ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tuấn nhan trắng nõn gần trong gang tấc.
Hạ Thính Ngưng chớp chớp đôi mắt chứa hơi nước, bộ dáng ngây thơ tựa hồ còn chưa tỉnh táo hẳn. Theo bản năng hướng Bách Lí Dung Cẩn nhợt nhạt lộ ra một chút tươi cười, lầu bầu nói “Sớm a.”
Chào hỏi xong lại tiếp tục nhắm mắt lại, khẽ cọ gối dầu mềm mại. Nàng chỉ cảm thấy thậy ấm áp, dưới thân truyền đến xúc cảm mềm mại trơn bóng, trên người đang đắp gì đó cũng rất là nhẹ, dán vào da thịt trần trụi của nàng, mang đến cảm thụ trơn trượt mềm mịn như lụa.
Cả người nàng tựa như ngủ ở trong đám mây mềm mại xõa tung, khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ. Càng đừng nói còn có một mỹ nhân đẹp mắt làm bạn bên người. Hạ Thính Ngưng bất giác gợi khóe môi tươi cười lên, rong chơi ở trong đám mây ấm áp thoải mái.
Đột nhiên trong lúc đó lại cảm thấy có chút không đúng, mỹ nhân? Bên người nàng từ bao giờ có mỹ nhân? Hạ Thính Ngưng nhất thời tỉnh táo lại, đột nhiên mở to mắt, lại vừa vặn chống lại đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn nhiễm lên ý cười nhợt nhạt.
Nhất thời ngẩn ra, nàng xem nam tử tuấn mỹ ôn nhã như ngọc trước mặt này, đầu óc nhất thời trống rỗng, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, hôm qua nàng đã cùng đối phương thành thân, hiện tại là thê tử danh chính ngôn thuận của người ta.
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc phân tán trên mặt Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Đánh thức nàng sao? Bây giờ còn sớm, lại ngủ thêm một lát đi.” Tối qua bộ dáng của nàng mệt cực kỳ, lúc này sợ là còn chưa có nghỉ ngơi đủ đâu.
Hạ Thính Ngưng mặt mày khẽ cong một chút nói “Giờ nào rồi?” Tuy rằng nàng rất mệt, nhưng còn nhớ rõ một chuyện là sáng nay còn muốn đi thỉnh an kính trà đâu, nhưng đừng dậy quá muộn đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn ôn ôn cười “Vừa qua khỏi giờ dần (3-5h sáng) mà thôi, lại ngủ nhiều chút đi.”
Vừa qua khỏi giờ dần? Vậy chẳng phải chính là rạng sáng 5h rồi hả? Hạ Thính Ngưng nhất thời xốc chăn lên ngồi dậy nói “Không ngủ, đợi lát nữa còn phải đi thỉnh an đâu.” Lúc này dậy vừa vặn tốt, nàng cũng không muốn ngày đầu tiên kính trà công bà (cha mẹ chồng) liền đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn hành động của Hạ Thính Ngưng, cũng theo nàng cùng nhau ngồi dậy.
Hạ Thính Ngưng vừa định đứng lên lướt qua Bách Lí Dung Cẩn đi xuống giường, lại bị đối phương giữ chặt một phen, nhẹ giọng nói “Trước đừng lộn xộn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy có chút hơi ngạc nhiên, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang lại trung y. Thì ra vừa rồi khi rời giường, trung y mặc ở trên người hơi có chút hỗn độn, lộ ra một chút da thịt mềm mại.
Xem động tác của đối phương nghiêm cẩn cẩn thận, Hạ Thính Ngưng nhất thời có chút mặt đỏ lên, nàng đột nhiên nhớ tới tối hôm qua trong lúc mê mê mông mông tựa hồ có người ôm nàng đi phòng trong vì nàng tắm rửa. Tuy rằng nàng lúc đó đã quá mệt mà ngủ mất, nhưng vẫn là có chút cảm giác.
Hơn nữa sáng nay vừa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mặc dù trên người rất là đau nhức, nhưng còn có một loại cảm giác thoải mái.
Nghĩ đến tối hôm qua là Bách Lí Dung Cẩn vì nàng tắm rửa, nàng liền cảm thấy bên tai có chút nóng lên, liên quan lúc này cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng nghiêng mặt, không dám nhìn hướng đối phương.
Bách Lí Dung Cẩn mềm nhẹ sửa sang lại trung y của Hạ Thính Ngưng bởi vì ngủ say mà biến thành có chút loạn xong, vừa nhấc mắt, lại phát hiện nàng không được tự nhiên. Không khỏi âm thầm có chút buồn cười, tối hôm qua hắn cùng nàng làm chuyện càng thân mật hơn đều làm qua, lúc này Ngưng Nhi của hắn lại còn có thể thẹn thùng.
Vươn tay chỉnh lý tốt vạt áo xong, Bách Lí Dung Cẩn mới để Hạ Thính Ngưng xuống giường, hô ra bên ngoài phân phó nói “Người tới.”
Cửa nhất thời truyền đến động tĩnh, Lý ma ma bên người Tĩnh vương phi dẫn đầu đi đến, theo sau đó là một đám tỳ nữ nối đuôi nhau bưng các loại rửa mặt mà vào.
Lý ma ma dẫn đầu hành lễ đối với Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng nói “Chúc mừng thế tử, thế tử phi.” Bà đã ở bên ngoài chờ một hồi lâu rồi, vì tiến vào thu này nọ.
Sắc mặt Hạ Thính Ngưng đỏ lên, ngẩng đầu ý bảo Vãn Ngọc liếc mắt một cái. Liền gặp Vãn Ngọc vươn tay đem hầu bao nặng trịch nhét vào trong lòng Lý ma ma.
Bách Lí Dung Cẩn tao nhã đi giày vào xuống giường, hắn tất nhiên là biết Lý ma ma là tới làm cái gì, cũng không mở miệng, chính là theo trên giường tránh ra.
Lý ma ma thấy thế vội vàng đi mau vài bước đi đến bên giường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khăn gấm màu trắng phía trên còn dính nhiều điểm đỏ sẫm, nhất thời mặt mày hớn hở đem thu lại, đặt lên trên khay mà tỳ nữ đang nâng ở phía sau.
Sắc mặt vui mừng hành lễ lui ra, mang theo tỳ nữ vội vã hướng Tố viên mà đi.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy khăn gấm bị lấy đi, biết đối phương đây là muốn đưa đến chỗ kia của bà bà (mẹ chồng) nàng. Chỉ có thể làm bộ không thấy được uống nước trà súc miệng mà tỳ nữ mang đến trước mặt, lấy cái này đến đây che giấu nàng xấu hổ.
Vãn Ngọc vắt khô khăn, liền đem đưa cho Hạ Thính Ngưng rửa mặt. Sau đó lại lấy ra một bộ váy lụa màu trắng ra thay.
Trong có dây kéo, dài ngắn phù hợp, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng giống như đơn thuàn. Váy dài hồng nhạt, cổ tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, chỉ bạc vạch ra mấy miếng tường vân, vạt áo thêu vân đồ màu lam nước biển, trước ngực là một mảnh gấm màu vàng rộng lớn bao lấy ngực, thân mình nhẹ nhàng chuyển động tùy ý váy dài tản ra, trong lúc giơ tay nhấc chân giống như gió thổi dương liễu vậy, thanh nhã mà động lòng người.
Bách Lí Dung Cẩn rửa mặt xong đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Hạ Thính Ngưng, bên môi hiện lên chút cười yếu ớt. Ngưng Nhi của hắn mặc kệ ăn mặc như thế nào, luôn đẹp đến làm cho người ta kinh hãi.
Thay xiêm y xong xuôi, Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Bách Lí Dung Cẩn vẫn là thân trung y tơ tằm, cũng không có thay xiêm y. Tỳ nữ đang đứng ở một bên nâng xiêm y đã chọn tốt, lại không có người nào tiến lên hầu hạ hắn mặc vào.
Điều này làm cho nàng không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ khi Dung Cẩn thay y phục cũng không cần người hầu hạ sao? Nhìn một hồi lâu, hắn tựa hồ đều không có ý tứ muốn động thủ. Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ, đành phải lững thững đi qua, cầm lấy xiêm y mở ra, động tác hơi có chút trúc trắc hầu hạ hắn thay xiêm y.
Nàng vừa cẩn thận giúp đỡ đối phương mặc vào xiêm y, vừa nghĩ, có lẽ tại triều đại này, loại chuyện này đều là từ thê tử đến làm.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ cười, rất phối hợp duỗi hai tay để cho Hạ Thính Ngưng có thể thuận tiện vì hắn mặc vào xiêm y. Ngưng Nhi của hắn động tác rất là mới lạ, vừa thấy chỉ biết chưa bao giờ làm qua loại chuyện này. Một cái địa phương nhỏ đều phải làm rất lâu, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn đối phương mang theo một chút ngốc vì hắn mặc y phục cài đai lưng.
Ép buộc một lúc sau, mới cuối cùng là đem xiêm y mặc được, Hạ Thính Ngưng vừa lòng xem kiệt tác của chính mình, cũng không tệ, rấtchỉnh tề.
Bách Lí Dung Cẩn mâu trung mỉm cười, hôm nay thời gian thay y phục sợ là một lần lâu nhất của hắn từ trước tới nay. Nhưng mà Ngưng Nhi vì hắn để ý thật chỉnh tề, tuy rằng lâu chút, nhưng cũng không có chỗ nào không đúng. Dù sao về sau cơ hội nhiều mà, nàng cũng sẽ chậm rãi quen thuộc.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng nắm giữ tay Hạ Thính Ngưng nói “Đói bụng sao? Ta để các nàng đi mang cơm lên đi?” Tối hôm qua chỉ ủy khuất nàng ăn chút điểm tâm, sáng nay thế nào cũng muốn bồi trở về.
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu, mím môi nói “Có chút, truyền cơm còn kịp sao? Nếu không chờ thỉnh an xong trở về lại dùng?” Tuy rằng nàng quả thật rất đói, tối hôm qua ăn chút điểm tâm sáng sớm liền tiêu hóa xong rồi, hiện tại trong bụng rỗng tuếch. Nhưng nàng lại không nghĩ một lát đi thỉnh an lại đến trễ, lưu lại ấn tượng không tốt với công công bà bà.
Bách Lí Dung Cẩn lắc đầu, cười yếu ớt nói “Sẽ không, dùng xong cơm rồi đi cũng được, tới kịp.” Ngưng Nhi của hắn vừa thấy chỉ biết là đói bụng, lại còn chính là nói có chút. Hắn thế nào bỏ được để nàng luôn luôn bị đói, đợi lát nữa đến tiền thính lại là quỳ xuống lại là hành lễ. Tối hôm qua nàng vốn là mệt, lúc này còn lại đói bụng, như vậy sao được.
Bách Lí Dung Cẩn lập tức phân phó tỳ nữ một bên nói “Nhanh đi truyền cơm đi.”
“Vâng, thế tử.” Đại bộ phận tỳ nữ lập tức lĩnh mệnh ra khỏi phòng, trong phòng chỉ để lại Vãn Ngọc, Lục Vu cùng hai vị tỳ nữ địa vị cao chút.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy Bách Lí Dung Cẩn phân phó đi xuống, liền cũng không nói thêm cái gì nữa, mà là nhấc chân đi đến trước gương trang điểm ngồi xuống, Vãn Ngọc chờ ở phía sau lập tức đi lên phía trước đến vì nàng vấn tóc.
Nàng hiện tại đã là người làm phụ (làm vợ, có chồng), tóc không thể giống như trước kia xõa tung như vậy. Nàng cũng không để ý, chỉ làm cho Vãn Ngọc búi một kiểu tóc đơn giản hào phóng nhã nhặn. Lại cài lên cây trâm cửu phượng bằng vàng quấn ngọc cùng cài nghiêng một cây trâm Ngọc Bích Linh Lung, phía dưới là dây kết chuỗi hạt bằng chỉ bạc.
Sau khi trang điểm xong, Hạ Thính Ngưng lại duỗi tay mở một cái hộp nhỏ ra, lấy ra con dấu dùng gỗ đàn điếu khắc mà thành, đặt lên hộp mực màu đỏ trong hộp ép xuống, sau đó lại đem tiểu dấu hướng mi tâm của mình nhấn một cái.
Nhất thời, một đóa hoa mai xinh đẹp màu đỏ hiện lên chỗ mi tâm của Hạ Thính Ngưng, nổi bật lên đôi mắt trong sáng rõ ràng hàm xuân thủy của nàng, một vái nhăn mày một nụ cười động lòng người.
Sau khi Bách Lí Dung Cẩn nhìn thấy có vẻ rất là kinh ngạc, biện pháp như vậy, Ngưng Nhi của hắn là nghĩ như thế nào ra?
Hạ Thính Ngưng vừa lòng xem chính mình nhẹ nhàng động lòng người trong gương, hiện tại nàng đã gả vào Tĩnh vương phủ, đợi lát nữa sẽ đi về phía công công bà bà thỉnh an kính trà. Hay là muốn trang điểm một chút cho thỏa đáng, như vậy mới biểu hiện ra tôn trọng đối với người ta.
Nàng lại nghiêng đầu hỏi hướng Bách Lí Dung Cẩn nói “Như vậy, đẹp mắt sao?”
Trước đó vài ngày nàng mới nhớ tới nữ tử cổ đại còn có một loại trang điểm, đó là hướng trên mặt mình dán hoa, lấy làm trang sức.
Nhưng nàng cảm thấy dán gì đó đi lên có vẻ không quá tự nhiên đẹp mắt, liền nghĩ ra biện pháp dùng cái ấn như vậy, chỉ cần khắc họa án tinh xảo lên một khói gõ nhỏ, sau đó dính vào mực có màu sắc khác nhau, lại hướng nơi nào muốn trang điểm nhấn một cái là xong. Ký đơn giản lại phương tiện, còn có vẻ cực kỳ tự nhiên mỹ quan. Nàng đã quyết định ở trong Mỹ Nhân đường bán ra loại này, nói vậy chắc chắn thật được hoan nghênh.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói “Rất đẹp mắt.” Nàng là nữ tử hắn gặp qua động lòng người nhất.
Hạ Thính Ngưng mím môi cười, tựa hồ đối với trả lời thuyết phục như vậy rất là vừa lòng.
Lúc này, nhóm tỳ nữ đi ra ngoài truyền cơm đã trở lại, mỗi người đều bưng khay đi vào trong phòng, lưu loát đem các loại thức ăn trong khay mang lên bàn. Có tỳ nữ khác cũng đều nhanh chóng dọn xong hai bộ bát đũa. Theo sau mọi người liền đều cung kính đứng thẳng ở một bên chờ.
Bách Lí Dung Cẩn kéo Hạ Thính Ngưng gần lại thân mình nói “Chúng ta đi qua dùng bữa đi.”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, đi theo Bách Lí Dung Cẩn đi đến trước bàn đầy thức ăn ngồi xuống.
Chỉ thấy trên bàn bày đầy thức ăn phong phú, thập phần không sai, mùi cũng thật mê người. Nhưng khi nhìn đến những thứ này, Hạ Thính Ngưng lại hơi hơi nhíu nhíu mày, mấy thứ này quả thật rất là phong phú, nhưng, cũng quá mức béo ngậy thôi. Mới sáng tinh mơ liền thịt cá, thấy thế nào thế nào đều không có khẩu vị.
Bách Lí Dung Cẩn hiển nhiên cũng không phải thật vừa lòng bữa sáng này, nhất thời nhướn mày nói “Sao lại thế này? Thế nào đều là món ăn mặn như vậy.” Mấy thứ này vừa thấy liền ngấy, thế nào còn nuốt trôi được.
Tỳ nữ cầm đầu lập tức nói “Bẩm thế tử, trong phòng bếp hôm nay cũng chỉ có những món ăn này thôi, hôm qua yến hội khách đến rất trễ, đại bộ phận nguyên liệu nấu ăn trong phủ đều dùng hết, quản sự ma ma phòng bếp chọn mua nguyên liệu còn chưa trở về.”
Ý tứ chính là hiện tại chỉ có này đó có thể ăn.
Bách Lí Dung Cẩn mâu quang trầm xuống, đang muốn nói cái gì đó, lại bị Hạ Thính Ngưng kéo ống tay áo, đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu “Quên đi, trước dùng chút đi.” Nếu đợi đến lúc quản sự ma ma trở về, lại một lần nữa đổi một bàn đồ ăn sáng, sợ là đợi lát nữa sẽ không kịp đi thỉnh an kính trà. Vẫn là trước chấp nhận bữa tiệc này tốt lắm.
Hạ Thính Ngưng dẫn đầu giơ lên chiếc đũa gắp chút thức ăn không quá béo vào trong bát của Bách Lí Dung Cẩn, ý bảo hắn mau ăn.
Bách Lí Dung Cẩn mâu sắc ấm áp, cũng liền phối hợp ăn xong thức ăn trong bát, cũng vươn tay gắp chút tôm vào bát đối phương.
Hai người dùng xong bữa, đầy bàn thức ăn chỉ động mấy thứ hơi nhẹ chút, cái khác liền đều để nhóm tỳ nữ mang xuống đi.
Uống qua nước trà súc miệng, Bách Lí Dung Cẩn mới nắm Hạ Thính Ngưng gần lại mình nói “Chúng ta đi thôi, nên đi tiền thính thỉnh an.”
Hạ Thính Ngưng trừng mắt nhìn, gật gật đầu “Được, chúng ta đây đi nhanh đi.” Dùng đồ ăn sáng trì hoãn không ít thời gian, nhưng đừng đến muộn mới tốt.
Hai người một đường đi đến tiền thính, phía sau đi theo nhất chúng tỳ nữ.
Vừa mới đi vào đại sảnh, liền gặp bên trong ngồi gần mười người.
Bách Lí Dung Cẩn quay đầu nhìn về phía Hạ Thính Ngưng, ôn thanh nói “Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Nói xong càng nắm chặt tay nàng.
Hạ Thính Ngưng ngẩn ra, theo sau lại đối với hắn ấm áp cười “Ta biết.” Nàng chính là có chút khẩn trương nhỏ, nhưng còn không về phần sẽ thất lễ với người. Lúc này bộ dáng hắn lại quan tâm nàng như vậy, nàng cũng liền không có gì phải lo lắng.
Hai người cùng dắt nhau bước vào đại sảnh, ánh mắt mọi người ào ào hướng về phía Hạ Thính Ngưng. Có tò mò, xem kỹ hoặc đánh giá.
Hạ Thính Ngưng cũng không luống cuống, chỉ cười yếu ớt đứng ở nơi đó, giống như một đóa bạch liên trắng noãn nở rộ.
Lúc này, tiếng chuông thanh thúy vang lên, cùng với đó là thanh âm một nữ tử mở miệng nói chuyện: “Đại tẩu tới thật là sớm a, thế nhưng để cho các trưởng bối chờ hồi lâu.”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người trong đại sảnh đều là hơi hơi thay đổi sắc mặt.