THỨ NỮ ĐƯƠNG GẢ: NHẤT ĐẲNG THẾ TỬ PHI

Edit: voi còi

Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc đi vào phòng trong Lê viện, Thủy thị vừa vặn tỉnh ngủ, nhìn thấy nữ nhi vào nhà, trên mặt không khỏi lộ ra một chút tươi cười, hướng nàng vẫy tay ý bảo đến bên mình.

Hạ Thính Ngưng khóe môi loan loan chậm rãi đi thong thả đến bên người Thủy thị ngồi xuống, vươn tay tiếp nhận áo khoác trên tay tỳ nữ phủ thêm cho bà, nhẹ giọng hỏi “Nương, mới vừa rồi ngủ ngon giấc không?”

Thủy thị tươi cười vẻ mặt nhu hòa, vỗ nhẹ nhẹ tay của Hạ Thính Ngưng, trong mắt tràn đầy từ ái nói “Tốt, khó được con trở về một lần, nương biết con ở phu gia qua được tốt, tất nhiên là cái gì cũng tốt.”

Hạ Thính Ngưng câu môi cười “Nương cứ yên tâm tốt lắm, Dung Cẩn đối đãi con vô cùng tốt, công công bà bà cũng không khó hầu hạ, nữ nhi có rảnh sẽ nhiều trở về thăm ngài.”

Nàng chỉ mới rời đi mẫu thân ba ngày, liền khiến mẫu thân sinh ra như vậy. Đều là nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi ra ngoài, nhưng mẫu thân đối với nàng vẫn giống như trước đây.

Trong lòng Hạ Thính Ngưng không khỏi khe khẽ thở dài: Đáng thương tấm lòng phụ mẫu khắp thiên hạ, người làm phụ mẫu đối với tử nữ luôn luôn có chút lo lắng chưa xong.

Thủy thị nghe xong lời nói của  Hạ Thính Ngưng, trên mặt bất giác lộ ra tươi cười vui mừng, trước mắt nhu hòa nói “Con có tâm là được rồi, làm tức phụ nhà người ta, đã không thể lại từ tính tình của con đến. Cũng may thế tử này thật là tốt, nương nhìn ra được, hắn quả thật rất yêu thương con.”

Bằng không cũng sẽ không tự hạ thấp địa vị gọi một người thiếp thất như bà là nhạc mẫu, phải biết rằng ở trên danh nghĩa, phu nhân mới là người đảm đương nổi câu xưng hô này, đối phương làm như vậy, nói vậy nguyên nhân cũng là bởi vì nữ nhi.

Nghĩ vậy, Thủy thị không khỏi cúi đầu thở dài, trong lòng lại rất là an ủi, nhất thời dường như lại nghĩ tới chút gì, ngẩng đầu tiếp tục nói với Hạ Thính Ngưng: “Ngưng Nhi, nương xem thế tử sinh được vô cùng tốt, chỉ bộ dáng khí chất này cũng là nhân trung long phượng. Trước mắt người ở bên ngoài xem ra, hắn là ma ốm kéo phá nát thân mình, tất nhiên là không có người gấp gáp cùng con tranh đoạt, nhưng ngày sau thân mình hắn tốt lên, con cần đề phòng nhiều hơn.”

Lời nói này của Thủy thị có thể nói là thâu tâm đào phế, ở bà xem ra, một khi thân mình nữ tế (con rể) cực tốt, dựa vào gia thế bối cảnh của hắn cùng trong tay có quyền thế, những người làm sao sẽ không nghĩ đem nữ nhi gả đi qua, đến lúc đó cadi ghế thế tử phi của Ngưng Nhi không phải nguy ngập nguy cơ sao. Dù sao Hạ phủ cũng chỉ là cái Tứ phẩm quan gia, sao có thể cùng nhóm quan to hiển quý trong kinh đô này đánh đồng đâu, bà lo lắng nữ nhi sẽ bởi vậy mà chịu thiệt nha.

Hơn nữa hôm nữ tế đến đón dâu ngày đó, tuy bà có gặp qua một mặt, nhưng lúc đó cũng liền nhìn lên hướng trên lưng ngựa như vậy, nào có hôm nay nhìn đến rõ ràng như vậy. Ngày đó kia thoáng nhìn, bà liền biết nữ tế này phong tư phi phàm, hôm nay lại nhìn kỹ như vậy, càng cảm thấy bất đồng với thường nhân, lộ ra một thân  quý khí, thế nào xem đều là người tốt để chọn làm hôn phu nha.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mím môi cười “Con biết đến, nương. Nữ nhi sẽ không cho người khác thừa cơ lợi dụng.”edit: voi còi

Đối với điều này, nàng nhưng là không lo lắng, Dung Cẩn đã nguyện ý hứa hẹn, vậy nàng tự nhiên cũng nguyện ý tin tưởng hắn, huống hồ ở nàng xem ra, Dung Cẩn cũng đều không phải cái loại ngụy quân tử ruồng bỏ hứa hẹn. Nhưng mà tín nhiệm về tín nhiệm, nàng cũng sẽ không bởi vậy mà không có chuẩn bị, dù sao có câu nói cho cùng: ‘Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương’. Nếu một cái không chú ý, không cẩn thận làm cho người ta thiết kế đi, vậy đã có thể không tốt.

Thủy thị thân thiết gật đầu cười cười, còn nói một chút nữa, Hạ Thính Ngưng có thế này đưa ra chính mình nên trở về vương phủ.

Thủy thị vội vàng muốn đứng dậy đưa nữ nhi, nhưng bị Hạ Thính Ngưng ngăn lại, chỉ cần bà nghỉ ngơi là được, đợi khi nào mình rảnh rỗi liền trở về thăm bà.

Ra cửa phòng, Hạ Thính Ngưng có thế này mang theo tỳ nữ hướng đại sảnh đi đến, Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Tử Vân vẫn ở trên bàn cờ đánh cờ, bàn cờ vẫn sạch sẽ như cũ, Hạ Tử Vân vẫn tiếp tục đón nhận bại trận, đáng giá an ủi là, hắn lần này cũng tính không phải lấy thảm bại kết thúc.

Thu hồi quân cờ, Hạ Tử Vân chớp đôi mắt nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Tỷ, tỷ muốn cùng tỷ phu đi trở về sao?” Lúc này thời gian qua được thật là nhanh, giống như mới không bao lâu mặt trời liền bắt đầu xuống núi, hắn cùng tỷ tỷ ở chung bao lâu nha.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày, tỷ phu? Mới có mấy bàn cờ, Vân Nhi liền ngoan ngoãn tự giác kêu lên tỷ phu? Tiến triển rất nhanh. Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không hi vọng hai người không thể hòa thuận ở chung, muốn thật sự là như vậy, đó mới là vấn đề nàng nên vì cái này mà đau đầu đâu.

Vươn tay xoa xoa đầu của Hạ Tử Vân, Hạ Thính Ngưng cười đến cực kì ôn hòa “Bây giờ tỷ tỷ cùng tỷ phu đệ phải đi trở về, nếu là nhớ tỷ tỷ, hạ khóa (tan học) liền đến trong vương phủ chơi, đến cửa thì sẽ có người đón đệ đến chỗ của tỷ tỷ.”

Nàng mặc dù luyến tiếc đệ đệ cùng mẫu thân, nhưng cũng không thể không quay về, triều đại này làm sao có thể tự do tùy tính như ở thế kỷ 21, nơi này mỗi tiếng nói cử động cũng có quy củ, nàng cũng không thể quá mức vi phạm.

Hạ Tử Vân ngoan ngoãn gật đầu nói “Vân Nhi đã biết.”

Ra khỏi cửa lớn Hạ phủ, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn đi lên xe ngựa về vương phủ. Lại là chạy một trận xóc nảy.

Sau khi ở cửa vương phủ xuống xe, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn cùng dắt tay về tới Thanh Lan viên.

Trong phòng rộng lớn được quét dọn đến hạt bụi nhỏ cũng không có, cái bàn cũng lau được sáng bóng tỏa sáng, có thể thấy được tỳ nữ quét dọn là cực kỳ dụng tâm.

Hạ Thính Ngưng thấy thế tâm tình cũng không khỏi nhẹ nhàng lên, phòng sạch sẽ luôn sẽ làm người cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, nàng mang theo một mặt ý cười nằm đến trên mĩ nhân tháp, thảm nhung mềm mại phía dưới mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ thoải mái.

Đôi mắt Hạ Thính Ngưng cũng không khỏi hơi hơi mị lên, cả người giống như mèo con lười nhác.

Bách Lí Dung Cẩn thấy thế cũng không khỏi lộ ra một chút tươi cười nhợt nhạt, đáy mắt toàn là ý cười ôn nhu, mặc y phục nhẹ nhàng nằm đến Hạ Thính Ngưng bên người, vươn tay ôm lấy nàng. Ngưng Nhi của hắn, mềm mại liền giống như nước vậy.

Hạ Thính Ngưng đầu khẽ nghiêng, vô tư nằm vào trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, giọng nói thật thấp từ trong ngực truyền ra “Dung Cẩn, cám ơn.”

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy không tiếng động cười, ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng quấn vòng một luồng tóc của thiên hạ trong lòng, cẩn thận  vòng ở tại ngón tay, đồng thời giọng nói giống như nước suối leng keng dễ nghe vang lên “Giữa chúng ta, không nói lời này.”

Hắn biết ý tứ của nàng, nàng là thê tử của hắn, nàng quan tâm, hắn cũng sẽ để ý. Cho nên mẫu thân của nàng, cũng là mẫu thân của hắn không phải sao. Chỉ cần nàng nghĩ, hi vọng, phàm là năng lực của hắn có thể đạt được, hắn đều sẽ đi vì nàng làm được.

Hạ Thính Ngưng không khỏi nhếch môi cười, trong mắt tràn đầy ý cười, bàn tay nhéo xiêm y của hắn cũng không khỏi nắm thật chặt.

Hai người liền dựa sát vào nhau như vậy nằm ở trên mĩ nhân tháp tinh xảo, hình ảnh không tiếng động, nháy mắt hình ảnh dừng lại mãi mãi.

Trời chiều dần dần hạ xuống, bên ngoài sắc trời cũng bắt đầu một chút một chút tối dần xuống.edit: voi còi

Phòng trong một mảnh an bình không người quấy rầy, qua hồi lâu, cửa mới truyền đến một chút tiếng vang, chỉ nghe thấy Vãn Ngọc ở ngoài vừa khống chế được âm lượng hỏi “Thế tử, thế tử phi, thời gian dùng bữa tối nhanh đến, muốn phân phó phòng bếp truyền lệnh hay không?”

Bách Lí Dung Cẩn nhìn thiên hạ lẳng lặng tựa vào trong lòng hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng lên tiếng, xem như đáp ứng rồi.

Vãn Ngọc được trả lời khẳng định, lập tức liền mang theo hai tỳ nữ đến phòng bếp truyền lệnh đi.

Đợi Vãn Ngọc mang tỳ nữ trong tay bê đồ ăn trở về, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn sớm song song ngồi ở  trước bàn ăn.

Một món lại một món thức ăn tinh xảo được mang lên bàn, tỳ nữ lại bưng khay khong lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại có Vãn Ngọc cùng Lục Vu còn có hai tỳ nữ khác đứng ở một bên, chờ nghe theo phân phó hầu hạ chủ tử dùng bữa.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu biết được thói quen ẩm thực của Hạ Thính Ngưng nhất, sớm liền đã cầm lấy chiếc đũa, chờ vì nàng gắp đồ ăn.

Tay nghề của đầu bếp nữ mới cũng vô cùng tốt, một bàn đồ ăn làm được cực kì phong phú, có mặn có nhạt, mà thức ăn chay cũng nấu thật sự là hợp khẩu vị của Hạ Thính Ngưng.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu thường thường liền thêm mấy món để hơi xa vào trong bát của Hạ Thính Ngưng, không dễ gắp đến, hai người đều là thập phần có ăn ý không hướng trong bát Bách Lí Dung Cẩn thêm đồ ăn, chẳng sợ trong bát của hắn rỗng tuếch, cũng chỉ cho là không thấy được. Đã nhiều ngày qua, các nàng coi như là hiểu rõ quy củ của thế tuqr, trừ phi là tiểu thư tự mình gắp đồ ăn, bằng không thế tử là sẽ không vui nhận. Các nàng cũng không tưởng nhàn rỗi vô sự tự đi rước lấy mất mặt.

Hạ Thính Ngưng khẽ cắn một ngụm hải sâm xào hành lá, hải sâm này căng mềm vô cùng tốt, bắt đầu ăn trong lành không nói, còn rất là mềm mại thơm mát trơn bóng. Khiến nàng cảm thấy rất là vừa lòng, cũng vươn tay gắp cho Bách Lí Dung Cẩn.

Người sau tự nhiên là vui vẻ nhận, chuyện gắp đồ ăn cho nhau này, sớm trở thành việc phải làm của hai người ở trên bàn cơm, phàm là ăn đến món hợp khẩu vị, đều là sẽ gắp cho đối phương một đũa.

Vãn Ngọc cùng Lục Vu mắt xem mũi lỗ mũi xem tâm, đối với tình cảnh trước mắt chỉ làm không nhìn thấy.

“Tiểu thư, ngài nếm thử con cá này, hôm nay vừa đưa tới, vẫn là sống đâu, thật tươi mới.” Vãn Ngọc vừa nói vừa gắp một miếng thịt cá bên trên đuôi, đưa vào trong bát của Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng rũ mắt nhìn lên, trong chén thịt cá sáng hồng, bề ngoài thập phần không sai. Phần thịt cá cũng là gắp phần thịt trên đuôi cá mà nàng thích ăn nhất.

Vãn Ngọc quả nhiên rất là biết tâm ý của nàng, Hạ Thính Ngưng gắp miếng thịt cá trong bát đưa vào trong miệng.

Thịt cá mới vừa vào miệng, đôi mắt Hạ Thính Ngưng liền ngưng lại, động tác ở trong nháy mắt đã ngừng lại.

Bách Lí Dung Cẩn dẫn đầu nhận thấy được Hạ Thính Ngưng  không thích hợp, đang muốn buông chiếc đũa trong tay hỏi một tiếng. Đã thấy Hạ Thính Ngưng lại lập tức khôi phục bình thường, ý bảo Vãn Ngọc tiếp tục vì nàng gắp đồ ăn.

Bách Lí Dung Cẩn mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng là biết lúc này không nên mở miệng, Ngưng Nhi của hắn sợ là có một phiên tính toán khác.

Quả nhiên, Hạ Thính Ngưng giống như không có chuyện gì aen thêm vài món ăn khác, mới giống như lơ đãng nói với nhóm tỳ nữ trong phòng “Các ngươi trước đi xuống đi, nơi này cũng không dùng được các ngươi, đều đi dùng cơm xong lại qua đi.”

Hai tỳ nữ nghe vậy, biết vâng lời trả lời ‘vâng’, sau đó liền đồng loạt rời khỏi đi ra ngoài.

Đợi xác định tỳ nữ đều lui ra ngoài xong, có thế này Hạ Thính Ngưng mới lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra, khẽ nhíu mày đem thịt cá mới vừa rồi ăn vào trong miệng phun ra.

Một động tác này, khiến Vãn Ngọc cùng Lục Vu đều cả kinh, cảm thấy cũng không khỏi có dự cảm không tốt, sắc mặt Bách Lí Dung Cẩn lại càng liền lạnh xuống dưới.

Thịt con cá này, có vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc