THỤY DU THIÊN MIÊN

Tròn một vạn năm trước, mảnh đất trù phú nơi đây từng là một vùng hoang mạc khô héo. Trước đó trong trận chiến trời long đất lở của hai giới thần tiên và yêu ma, Thái Cực Tinh Quân cưỡi hoả xa đánh nhau với Ma Vương đã để rơi một mồi lửa từ hoả xa của mình xuống phàm giới. Mồi lửa này rớt xuống liền thiêu đốt vạn vật xung quanh, khiến cây cối cháy tàn héo úa, phàm trần và muông thú chịu đủ mọi khổ ai. Tất cả đều phải tìm cách di tản, bỏ hoang nơi này, lúc đó đang chìm trong một vùng dung nham lửa khói.

Cuộc chiến ngã ngũ với chiến thắng thuộc về tiên giới, ma giới thua cuộc bị trục xuất đến một thời không khác. Hai giới đều thiệt hại, nhưng phàm trần kẹp giữa lại chịu nhiều thiệt thòi nhất. Khắp nơi đồng lúa hoá thành cỏ dại vàng úa, nơi rừng cây hoá thành sa mạc, nơi hồ các hoá thành vực sâu khô khốc, phàm gia bi ai.

Trải qua hai nghìn năm, tàn vết của cuộc chiến giữa Tiên giới và Ma giới vẫn chưa dứt, nơi nơi là lời ca thán khổ ai. Phật Bà Quan Âm nghe tiếng kêu than của chúng sinh, hiện thân nơi phàm trần. Phật Bà lấy tấm lòng độ lượng từ bi cứu khổ cứu nạn. Người ra tay hoá phép, mùa màng mất mát bỗng trổ trái đơm hoa, sa mạc hoang dại bỗng hoá ra thung lũng màu mỡ, hồ các khô cằn hoá thành non xanh nước biếc, phàm giới được khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Khi Phật Bà đến nơi bị ngọn lửa của hoả xa hoành hành, đã hai ngàn năm mà chưa chịu lụi tắt, Người động lòng thương xót mà lấy từ bình nước sen mang trên tay, vẩy xuống một giọt nước thánh. Giọt nước vừa gặp mặt đất, cả một biển lửa trong nháy mắt bị dập tắt. Khung cảnh như địa ngục tu la liền hoá ra rừng cây xanh mát, núi non trùng điệp. Không gian nóng nực héo tàn bỗng trở nên xanh biếc mát mẻ.

Thêm sáu nghìn năm sau, nơi trước kia bị ngọn lửa hoành hành đã mặc lên lớp áo mới, không khí thanh tĩnh không nhiễm bụi trần. Nơi đây là nhà của muôn ngàn hoa tiên vật lạ; trong khu rừng nơi Phật Bà dùng nước thánh hoá phép tuyệt không thấy bóng phàm trần.

Có vị cao tăng đi qua nơi đây, đứng dưới chân núi bấm tay mà nói: “Nơi này trước kia được độ sinh, do Phật Bà Quan Âm từ bị cứu khổ. Phàm nhân không thể lai vãng, yêu ma quỷ quái còn lại nơi phàm thế cũng đừng mơ tưởng xâm nhập. Thánh địa có ngàn vật quý hiếm, khung cảnh như tiên tử, phàm nhân không thể chiếm giữ.”

Đúng như lời vị cao tăng nọ nói, những ai cả gan thử sức dấn thân khám phá nơi núi tiên này đều chỉ có một kết cục: không còn bất kỳ ai nghe hay nhìn thấy họ nữa.

Các quốc gia thay nhau hình thành rồi lụi tàn, cũng có không ít các thế lực không biết lượng sức mà nhiều lần nhòm ngó, lòng tham làm mờ mắt, muốn chiếm vùng núi này làm của riêng. Nhưng chưa một nước nào có năng lực làm được việc ấy, dù chỉ là cử quân tiến đến. Các toán quân trên đường đều xảy ra chuyện, nếu không đói khát thì gặp thiên tai, không thiên tai thì cũng bị bệnh tật lây truyền mà chết hết. Vậy nên, vùng núi tiên này được bỏ khỏi tam quốc, một mình một cõi, thiêng liêng cấm kị.

Chúng nhân bèn đặt tên cho nơi đây là Tử Lâm núi, nghĩa là núi thiêng có vào mà không có ra. Núi tiên không chấp nhận sự xuất hiện của phàm nhân, trao tặng kết cục duy nhất cho những kẻ điên dại muốn lấn chiếm: cái chết. Cũng có người cung kính gọi nơi này là Phật Lâm núi, để tưởng nhớ công cứu giúp của Phật Bà Quân Âm khi xưa.

Giữa núi rừng Tử Lâm, nơi khung cảnh bao gồm bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau xen kẽ tồn tại quanh năm suốt tháng, xuất hiện nhiều cây cối hoa quả có linh khí riêng. Một phần nhờ vào việc Tử Lâm luôn được bao quanh bởi tiên khí do phép thuật năm xưa của Phật Bà Quan Âm, một phần vì chưa bao giờ gặp phải cản trở gì từ yêu ma hay phàm trần, động thực vật nơi đây thoả sức phát huy năng lực.

Nơi giọt nước phép từ bình tre của Phật Bà Quan Âm rơi xuống trên mặt đất lúc này đã mọc lên một mầm xanh nho nhỏ. Mầm xanh cứng đầu mấy trăm năm mới chịu lớn thêm một chút. Đến khi hội đủ linh khí, mần non mới nhú lên lưa thưa chẳng chịu đơm hoa. Trên thân mảnh dẻ luôn mang một màu xanh ngắt kiêu kỳ, khác hẳn với bao loài thực vật khác trong rừng tiên.

Bên cạnh mầm non ương bướng là một cây Điệp Sâm Đan quý hiếm. Điệp Sâm Đan được tương truyền là loài cây có năng lực trị được bách bệnh, ngàn năm có một. Cây sâm lớn lên mảnh khảnh, nhưng tính cách lại vui tươi nhí nhảnh, nói năng không ngừng.

Điệp Sâm Đan năng nổ bao nhiêu, thì lại trái ngược với người bạn láng giềng lạnh nhạt bấy nhiêu. Điệp Sâm Đan thường nói với nhánh cây non rằng: “Ngươi tuy lớn tuổi hơn ta, nhưng lại chậm chạp không chịu trổ hoa kết trái, chẳng phải là phí bao nhiêu công lực tu tiên hay sao?”

Nhánh cây lạnh lùng đáp: “Tu tiên cũng không nhất thiết phải nói nhiều như ngươi.”

Điệp Sâm Đan hỏi: “Vậy ngươi tính xem, cả đời này chẳng nhẽ ngươi chỉ định làm một thân cây không lá không hoa thế này? Lá và cánh hoa như trang phục của tiên cây. Trông ngươi trơ trụi thế này, khác nào phàm nhân cởi truồng chứ?”

Nhánh cây tức giận trả lời: “Ngươi đúng là ăn nói hồ đồ. Tiểu tử nhà ngươi ở đây bao lâu nay, biết phàm nhân trông thế nào mà nói?”

Điệp Sâm Đan nhanh nhẩu đối đáp: “Ta tuy không biết, nhưng đã nghe Tuyết Quạ kể qua, con người có trang phục bao quanh, lại có thể thay hình đổi dạng, có khác nào lá cành trên thân chúng ta đâu?”

“Ngươi nói nhảm, cũng chỉ là nghe kể qua lời của một tiểu quạ mà thôi.” Cây xanh khinh thường.

“Ai bảo ngươi thế, Tuyết Quạ còn kể ta nghe rất nhiều chuyện phàm trần nữa cơ.” Điệp Sâm Đan hào hứng nói.

Mặc kệ cây xanh có muốn nghe kể hay không, Điệp Sâm Đan cứ vậy mà hồ thiên hải địa(1) với nó. Ngày qua ngày, Điệp Sâm Đan lải nhải hết mọi chuyện trên trời dưới biển cho cây xanh nhỏ nghe. Nếu không phải chuyện trong Tử Lâm núi mà Điệp Sâm Đan nghe được từ các loài cây khác thì sẽ là chuyện do Tuyết Quạ kể lại.

(1)    Hồ thiên hải địa: ra sức tán dóc

Điệp Sâm Đan kể cho cây xanh nghe về việc cây Liễu Phượng mới chỉ mọc được một nụ hoa đầu tiên mà đã loan tin khoe khắp nơi. Tuyết Quạ bảo trông cây Liễu Phượng chẳng khác gì phàm nhân dưới mặc quần mà trên ở trần. Rồi Điệp Sâm Đan lại nói cho nó nghe về chuyện phàm thế có muôn điều lý thú. Mỗi nước lại có một quốc gia thống trị, mỗi quốc gia lại có một phàm nhân đứng đầu làm chủ, dưới vua là thê tử hậu cung, hoàng tử công chúa, là thái giám quân thần; còn thường dân thì có phủ đệ, có lão gia phu nhân.

Có một ngày cây xanh thấy Điệp Sâm Đan buồn rầu chán nản, nó hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại buồn chán thế kia? Chẳng phải ngươi vừa mới gặp Tuyết Qụa hay sao? Mỗi lần nghe Tuyết Quạ kể chuyện, ngươi thường huyên náo vui mừng cả ngày còn gì?”

Điệp Sâm Đan ủ rũ nói: “Hôm nay chuyện Tuyết Quạ kể cho ta không vui. Nàng ta nói rằng ngoài những ngày hội vui vẻ hay những dịp đặc biệt, phàm giới còn là nơi có nhiều điều kinh khủng: chiến tranh xảy ra liên miên, đói khổ bệnh tật hoành hành, người vong mạng khắp nơi.”

Cây xanh thở dài nói: “Người giờ mới biết sao? Chẳng phải phàm nhân từ xưa đến giờ luôn là như vậy hay sao? Thái bình luôn đi kèm với chiến tranh, bệnh tật luôn đi kèm với đói nghèo khổ sở. Người đừng buồn rầu làm gì, đấy là một lẽ tự nhiên. Sau loạn lạc, ắt sẽ có hoà bình.”

Từ khi cây xanh có ý thức thì mọi hình ảnh và lý lẽ của cuộc sống nơi phàm giới nó đều đã tự động hiểu hết. Điều này thực ra cũng không có gì khó hiểu. Cây xanh được sinh ra từ giọt nước thánh mà Phật Bà Quan Âm dùng để khôi phục Tử Lâm, vì vậy mà những việc xảy ra nơi phàm giới, nó đều có khái niệm như đã từng trải qua.

Điệp Sâm Đan ngạc nhiên hỏi: “Có thật vậy không? Có thật là sau khổ đau thì phàm trần sẽ lại hạnh phúc không?”

Cây xanh nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy.” Nó tự nhủ với lòng, Điệp Sâm Đan tuy chuyện gì cũng tỏ ra là biết hết, nhưng cũng chỉ là cây sâm non trẻ, hâm thái khả cúc(1).

(1)    Hâm thái khả cúc: ngây thơ khờ khạo đáng yêu

“Sao ngươi lại biết?” Điệp Sâm Đan thắc mắc hỏi nó.

“Vì ta có ký ức của chuyện đã xảy ra ở phàm thế.” Cây xanh trả lời.

Điệp Sâm Đan vô cùng bội phục sự thấu hiểu thế thái nhân tình của cây xanh, thậm chí còn ca ngợi hắn tài ngang với Tuyết Quạ. Dần dần chuyện gì Điệp Sâm Đan không hiểu đều đem hỏi cây xanh. Cả hai cứ thể cùng nhau trưởng thành, lưỡng tiểu vô sai(2).

(2)    Lưỡng tiểu vô sai: lớn lên cùng nhau, không nghi kỵ

Trên đỉnh chóp của cây xanh giờ đã đơm thành một nụ nhỏ xinh tươi, nhưng nó lại cố giấu nụ hoa đi, không muốn bị ai nhìn thấy. Điệp Sâm Đan ngày một lớn lên nhanh chóng. Trên thân cây xù xì mọc chi chít cục lớn bé. Nó sợ hãi hỏi cây xanh: “Sao ta lớn lên lại ngày càng xấu xí thế này, trông thật cục mịch, lại chẳng được mảnh dẻ nhẹ nhàng như ngươi?”

Cây xanh không biết phải trả lời thế nào. Nó chưa bao giờ để ý đến hình dáng bên ngoài của Điệp Sâm Đan. Đối với nó, Điệp Sâm Đan từ trước đến nay luôn là một gốc cây tinh nghịch vô cùng lắm chuyện. Mất một lúc, nó mới nói: “Mỗi cây một khác, ngươi đã từng nhìn thấy cây Điệp Sâm Đan nào khác chưa?”

Điệp Sâm Đan mếu máo lắc đầu.

“Chính là như vậy. Nếu chưa từng nhìn thấy đồng loại của mình, sao có thể nói là ngươi xấu hay đẹp….” Cây xanh ôn tồn giải thích.

Điệp Sâm Đan chợt bừng tỉnh như đã ngộ ra điều gì, liền ngừng mếu máo mà ngây thơ mỉm cười nói: “Ngươi nói phải.”

Cây xanh nhỏ giọng nói thêm: “Chỉ cần ngươi như thế này, ta thấy đã rất tốt rồi.”

“Ngươi nói gì, ta nghe không rõ?” Điệp Sâm Đan không nghe ra, hỏi lại.

Cây xanh chỉ lắc đầu ngượng ngùng quay đi.

Một thời gian nữa trôi qua, cây xanh cũng như Điệp Sâm Đan đã lớn thêm nhiều. Nụ nhỏ trên thân mảnh của cây xanh đã nở ra một bông hoa xinh xắn, bốn cánh nhỏ một màu trắng tinh không nhiễm chút bụi trần, nhụy hoa cũng mang màu trắng trong suốt. Còn Điệp Sâm Đan thì ngày càng rắn chắc, những cục lớn bé trên người mang theo tinh chất có tác dụng chữa được bách bệnh, vô cùng quý hiếm.

Điệp Sâm Đan nói với cây xanh: “Ta đã biết ngươi là loài cây gì.”

“Ta? Ngươi nói ra ta nghe xem nào?” Cây xanh tò mò hỏi.

Điệp Sâm Đan nói: “Trước đây Tuyết Quạ bảo với ta ngươi thân thì một mảnh, lá thì không có, hoa cũng chẳng chịu trổ. Ta và Tuyết Quạ vẫn nói, có khi nào, ngươi là một loại cỏ dại. Cỏ dại vẫn thường trần nhộng như vậy, không phải sao?”

Cây xanh nghe Điệp Sâm Đan nói, tự nhủ trong đầu: “Phải bình tĩnh, nàng ta luôn nói năng bậy bạ như vậy.”

Điệp Sâm Đan say sưa nói tiếp: “Nhưng từ khi ngươi có nụ lại trổ hoa, Tuyết Quạ đi khắp nơi hỏi han, đã tìm được thân thế của ngươi rồi. Người là Ưu Đàm hoa, có đúng vậy không?”

Cây xanh im lặng không trả lời. Điệp Sâm Đan thấy hắn trầm ngâm bèn thăm dò hỏi: “Ngươi sao vậy? Dù ngươi có là cỏ dại hay Ưu Đàm hoa, ta cũng sẽ không vì thế mà phân biệt đối xử với ngươi. Chỉ là ta tưởng ngươi muốn biết thân phận thật sự, nên mới nói cho ngươi biết. Ngươi không thích, thì thôi vậy.”

Ưu Đàm hoa lúc này nhìn Điệp Sâm Đan dịu dàng nói: “Ta không sao. Nghe ngươi nói vậy là được rồi.”

Ưu Đàm Hoa nổi danh trong tiên hoa là loài hoa có pháp lực cao thâm nhất, tinh khiết cao quý, độc nhất vô nhị. Hoa chỉ mọc ở nơi thanh cao thoáng đãng, nghe đồn rằng, ai từng thấy Ưu Đàm Hoa, người đó sẽ có vô vàn phúc phận, cả đời sẽ gặp được may mắn phúc đức.

Bình luận

Truyện đang đọc