THỤY DU THIÊN MIÊN

Hội Tam Bảo chưa ai kịp phản ứng thì có tiếng vó ngựa của một đoàn người đang tiến tới gần chỗ họ. Nam nhân phi ngựa dẫn đầu đoàn người chính là Chí Tà, trưởng môn phái Hắc Diệu bang.

Chí Tà vừa đến nơi đã giơ rìu về phía nữ nhân bịt mặt quát: “Bất Phục, người còn không mau xuống ngựa chịu tội, đã dám làm việc phi nghĩa tổn hại danh tiếng của Hắc Diệu Bang?”

Thuỵ Miên và Hội Tam Bảo ngạc nhiên nhìn về phía nữ tử bịt mặt. Lúc này nàng ta mới giơ tay giật mũ trùm đầu xuống, mọi người ngỡ ngàng nhận ra nàng ta đúng là Bất Phục, người đã chiến đấu với Bửu Toại trong vòng hai của cuộc tỷ thí.

Khi nghe Thuý Như kể chuyện nội bộ của Hắc Diệu Bang có vấn đề thì Thuỵ Miên đã nghi ngờ việc Bửu Toại bị ám hại là do Bất Phục giở trò, giờ gặp nàng ta trong tình huống thế này, mọi chuyện đều đã rõ.

Bất phục nhìn Chí tà, căm phẫn nói: “Ta dù có hạ độc trong cuộc tỷ thí thì đã sao? Cũng không bằng ngươi, lang tâm cẩu phế. Nếu không phải ngươi ra tay không nương tình, huynh ấy lại có thể thua? Báo Tử từ trước đến nay vẫn mong ước được làm trưởng môn Hắc Diệu Bang, ngươi mang tiếng là sư huynh, cùng huynh ấy bên nhau bao năm qua, thấu hiểu mong muốn cả đời của huynh ấy. Vậy mà ngươi lại có thể tranh giành với huynh đệ của mình. Ta đây không chấp nhận kết quả chiến thắng của ngươi, ngươi lên làm giáo chủ bang phái, ta quyết không phục. Vì ngươi mà Báo Tử bỏ đi khiến hắn mất mạng, ngươi hại chết huynh ấy. Ta phải trả thù cho Báo Tử.”

Lê Ba nói: “Hoá ra là ngươi đã hạ độc trên giáo của Bửu Toại công tử, làm hắn suýt mất mạng, người thật độc ác.”

Bất Phục nhìn Bửu Toại trả lời: “Ta không thù không oán với các người, bất kể là ai đấu với ta, cùng sẽ đều chịu số phận như vậy. Mục đích của ta, chỉ là khiến danh tiếng của Hắc Diệu Bang bị dính bùn, khiến Chí Tà không thoát khỏi liên quan. Ta không ngờ rằng các người số đại cát, không những khỏi bệnh mà ngay cả nam nhân tên Mặc Cảnh, cũng không hề bị ảnh hưởng gì từ độc ta hạ khi chúng ta cùng đối đầu tỷ thí.”

Chí Tà hét lên: “Mặc Cảnh trước khi rời đi đã nói cho ta biết mọi chuyện, chính vì vậy, mà thân phận của ngươi mới bị phát hiện. Ngươi đã nhanh chân trốn khỏi Phương Kiếm phái. Giờ ta đã tìm được ngươi, chuẩn bị mà chịu phạt. Ảnh hưởng đến ta là chuyện nhỏ, nhưng tuyệt không cho phép ngươi làm điều có lỗi với danh tiếng của Hắc Diệu Bang.”

Chí Tà dứt lời liền một tay cầm rìu xông vào Bất Phục, nàng ta cũng giơ rìu lên đỡ. Thấy trưởng môn Chí Tà đã nhập trận, sáu sư môn của Hắc Diệu Bang lao vào tham chiến. Đám đông hắc y nhân xung quanh bắt đầu nhốn nháo. Vừa lúc đó, Lê Ba và Lý Tư cùng Cát Uy, Cảnh Lan, Bửu Toại và Mộc Hải xông vào nhập cuộc. Thuỵ Miên, Thuý Như và Hải Đường đứng phía sau, Đắc Di chắn trước ba người bọn họ.

Bất Phục tuy võ công giỏi giang, nhưng rõ ràng không phải đối thủ ngang cơ của Chí Tà. Nàng ta nhanh chóng bị đánh cho ngã ngựa. Chí Tà dùng cán rìu đánh xuống nhằm khắc chế Bất Phục. Ngay lúc này, hắc y nhân vẫn bất động từ đầu vung tay liền phát ra một chưởng chặn lại đòn tấn công của Chí Tà, cứu cho Bất Phục một mạng. Người này thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, gợi Thuỵ Miên nhớ đến lúc Mặc Cảnh tỷ thí võ đài.

Nam nhân đeo mạng che mặt vẫn ngồi trên ngựa, đưa vỏ kiếm để Bất Phục bám vào đứng lên, nàng ta lấy tay lau khoé miệng đang rỉ máu. Mộc Hải lúc này xuất hiện phía sau hai người, cầm kiếm trong tay lao về phía người bí ẩn. Hắc y nhân thả Bất Phục ra, một mình phi từ trên thân ngựa xuống, đấu tay đôi cùng Mộc Hải.

Mộc Hải hỏi: “Các ngươi là đám người lần trước chặn đánh chúng ta?”

Nam nhân vẫn lặng im không nói gì, rút kiếm từ trong bao ra đưa lên ngang người thủ thế. Mộc Hải cũng không tốn lời, một thân ảnh kiếm lao vào đấu tay đôi. Cát Uy và Cảnh Lan xông vào hỗ trợ tiên sinh..

Đám người còn lại của Hội Tam Bảo một người đấu lại mấy người bên đám hắc y nhân. Tuy Hội Tam Bảo và Hắc Diệu Bang quân số ít hơn, nhưng ai cũng là cao thủ võ lâm, cầm cự đối phó với đối thủ quân số đông đúc hơn hẳn.

Bửu Toại tuy mới khỏi bệnh, nhưng đã tiến lên cùng Chí Tà giao đấu với Bất Phục, người đã hạ độc mình lúc tỷ thí. Bất Phục đã liên tiếp trúng chưởng của Chí Tà khi trước, sức lực không còn nhiều, lao đao đứng không vững. Nàng ta đã đấu không lại Chí Tà, giờ có Bửu Toại tham chiến, Bất Phục liên tục đại bại, trúng chưởng nằm im trên mặt đất. Nàng ta cùng đường, ánh mắt loé lên sát khí, giơ tay bắn ám khí về phía Bửu Toại. Chí Tà nhanh nhẹn múa kiếm đánh bật hàng loạt ám khí sắc nhọn của nàng ta ra.

Chí Tà vừa tránh tiêu vừa nói: “Đến giờ này mà ngươi vẫn chấp mê bất ngộ(1)? Ngươi đã tìm hiểu xem tại sao Báo Tử đột nhiên lâm hiểm? Ta được báo lại trên thân thể hắn có dấu vết trúng độc, hắn là bị hạ độc mà chết. Độc này chính là cùng một loại người dùng để ám hại Bửu Toại trong cuộc tỷ thí. Từ đâu mà ngươi có độc này, ắt ngươi phải biết rõ hơn ai hết?”

(1)    Chấp mê bất ngộ: sai không chấp nhận, không chịu tỉnh ngộ

Bất Phục không tin, nói: “Không thể nào, Báo Tử đúng là đã gia nhập Ám Tiêu Phái, độc cũng là do người của Ám Tiêu Phái đưa ta. Ngươi nói láo.”

Hắc ý nhân đang đấu với ba người Mộc Hải, Cảnh Lan và Cát Uy, không hề bị sứt mẻ, thậm chí còn có phần hơn cơ khi đánh lùi mọi người về sau mấy bước. Mộc Hải không bỏ cuộc, tiếp tục áp vào giáp chiến. Hắc y nhân mộ tay dễ dàng đỡ kiếm của Mộc Hải, quay sang phía Bất Phục đúng lúc nhìn thấy nàng ta đang nói chuyện cùng Chí Tà, liền dùng lực dễ dàng hất kiếm của Mộc Hải ra, xông đến chỗ Bất Phục.

Bất Phục vừa thấy hắn, dồn dập hỏi: “Những gì hắn nói có đúng không? Báo Tử là do các ngươi hạ độc?”

Hắc y nhân cúi xuống sát với Bất Phục, cất giọng lạnh lùng như băng, chỉ đủ để nàng ta nghe thấy: “Đúng vậy thì sao? Hắn biết quá nhiều, muốn hồi đầu thị ngạn(1), vậy hắn chết là đáng.”

(1)    Hồi đầu thị ngạn: quay đầu tìm bờ, hồi tâm chuyển ý

Bất Phục nghe vậy, gào thét: “Ngươi nói gì? Hoá ra tất cả là do các ngươi sắp đặt, các ngươi là người đã hại chết huynh ấy, lại muốn lợi dụng ta, ép ta phản bội Hắc Diệu Bang tìm kiếm báu cho các ngươi. Các ngươi là đồ lòng lang dạ sói.” Vừa dứt lời, Bất Phục liền im bặt, từ mồm phun ra một vệt máu, hai mắt trợn trừng đầy uất hận.

Trước sự bất ngờ của mọi người, hắc y nhân ra tay không nhượng bộ, một kiếm chém cho Bất Phục vong mạng, giọng nói rít lên lạnh như băng tuyết: “Ngươi đã thân tàn ma dại, giữ lại cũng không để làm gì.”

Vừa nói xong hắn liền một tay ném một bịch cát trắng xuống đất, không khí xung quanh bị khói trắng bao bọc, mù mờ không thể nhìn xuyên qua.

Đến lúc Thuỵ Miên và mọi người có thể nhìn thấy thì đám hắc y nhân sống sót đã cưỡi ngựa cùng nhau bỏ đi.

Chí Tà nhìn Bất Phục bất động thân mình trên mặt đất, thở dài đau lòng. Đắc Di tiến lại gần hỏi hắn: “Bất Phục là người đã hạ độc với Bửu Toại, giờ mọi việc đã thực sự được làm sáng tỏ, huynh không cần phải lo nữa. Nhưng vì sao Bất Phục lại đi theo lũ người này, tại sao lại cố tình huỷ hoại thanh danh của Hắc Diệu Bang?”

Chí Tà giải thích: “Chuyện này là do tranh chấp trong bang phái. Sư tôn chúng ta tạ thế, ta và huynh đệ tỷ thí tranh chức trưởng môn. Ta biết Báo Tử sư đệ luôn mong muốn lên làm trưởng môn, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh giành với đệ ấy. Nhưng trước khi sư tôn mất, người đã dặn dò phân phó bảo ta nhất định phải lên làm giáo chủ, bảo vệ môn phái, không thể để chức danh này rơi vào tay sư đệ vì trong lòng hắn luôn mang tà tâm. Ta miễn cưỡng tỷ thí tranh chức trưởng môn với đệ ấy. Báo Tử thua cuộc, ta chính thức giành được chức trưởng môn mới. Sư đệ nghĩ quẩn, không phục liền bỏ sư môn mà đi. Một tháng sau, hắn gặp chuyện không may mà qua đời, chính là do bọn hắc y nhân này bày kế. Bất Phục là người của sư đệ ta. Nàng ta vẫn luôn mang theo oán hận, có ý muốn trách vì ta mà chuyện không hay xảy ra cho Báo Tử. Bất Phục làm việc bất chính, chính là vì mong muốn làm ô danh sư môn, trả thù cho sư đệ.

Ta cũng chỉ muốn bắt nàng ta về môn phái, tra hỏi tìm ra nguyên do cho ra lẽ, sao nàng ta lại tham gia nhập cuộc với đám hắc y nhân này, mục đích của bọn chúng là gì. Không ngờ lại xảy ra kết cục này. Tên hắc y nhân bí ẩn quả thật độc ác, ra tay không nương tình.

May là Mặc Cảnh và Đắc Di huynh hiểu chuyện, đã không phơi bày việc này trong đại hội tỷ thí. Chúng ta không những có thể đã bị loại mà mặt mũi của môn phái cũng có thể bị huỷ hoại. Ta vẫn luôn biết ơn trợ giúp của các huynh. Cảm tạ các huynh.”

Thuỵ Miên nhìn vào Bất Phục, một nữ hảo hán vì lòng thù hận mà có kết cục thật bi thảm. Nàng bất chợt nhìn thấy một hình xăm phi tiêu nhỏ sau mang tai của Bất Phục, giống với phù điêu treo trên cổ của hắc mã mà hắc y nhân lúc nãy cưỡi. Cạnh đó lại là một hình xăm tên của Báo Tử.

Thuỵ Miên cảm khái, Bất Phục chung quy cũng là nữ nhân si tình, vì người mình yêu, khắc cốt ghi tâm. Thuỵ Miên dù trách nàng ta mù quáng, nhưng cũng thương thân cho nàng ta, nỗi đau xa cách âm dương với người mình yêu, là nỗi đau khổ dằn vặt đến dường nào.

Đắc Di gật đầu nhìn Chí Tà nói: “Ta cũng phải cảm tạ huynh, đã đến ứng cứu chúng ta đối đấu với đám hắc y nhân này kịp thời. Đám người này đông đúc có tổ chức, lại tấn công tàn độc, mục tiêu của chúng là muốn giết người đoạn mạng, lấy đi Huyền Bích Kiếm.”

Chí Tà cũng nói: “May là Phương trưởng môn đã dự đoán được mọi việc, lại chỉ cho chúng ta đường đi bí mật, nên mới kịp thời có mặt. Việc chúng chặn đường đòi kiếm báu chắc hẳn do Bất Phục đã báo cáo cho chúng biết về việc các người giành được bảo vật trong cuộc tỷ thí. Mục đích của chúng chính là thanh bảo kiếm, lôi cả Báo Tử và Bất Phục vào cuộc, khi hết công dụng thì lại ra tay tàn độc, giết chết không tha. Ta cũng không ngờ Báo Tử và Bất Phục lại dính dáng tới đám người này, cùng chưa từng nghe thấy họ trên giang hồ bao giờ. Huynh có biết bọn họ là ai, từ đâu đến? Không biết liệu chúng có còn tập kích mọi người nữa không?”

Đắc Di lắc đầu trả lời: “Chúng ta đã từng chạm trán với bọn họ lần trước trên núi Nam Cư, đây là lần thứ hai, cũng không biết họ xuất thân thế nào. Huynh đừng lo, chúng ta đang trên đường đến cấm cung của Thổ Quốc. Lúc này bọn chúng vừa bị chúng ta đánh cho mất quá nửa quân số, chắc phải mất ít lâu để tập hợp lại. Khi đến chỗ đông đúc, chúng sẽ không dám làm càn gây sự chú ý.”

Chí Tà nghĩa khí nói: “Đắc Di huynh, nếu có ngày huynh cần chúng ta giúp một tay, kể cả huynh có là minh chủ của kiếm báu hay không, ta và các sư đồ cũng sẽ hết mình tương trợ. Hy vọng mọi người lên đường thuận lợi.”

Đắc Di cúi đầu cảm kích: “Đa tạ Chí Tà huynh. Lời của huynh, ta nhất định ghi nhớ.”

Hội Tam Bảo và Hắc Diệu Bang chia tay, đi theo hai hướng trái ngược. Chí Tà đưa những người còn lại trong bang phái của mình trở về môn phái trong khi cả đoàn người Hội Tam Bảo tiến về cấm cung Thổ Quốc. Trên đường đi, đoàn người không gặp thêm bất cứ trở ngại gì.

Bình luận

Truyện đang đọc