THỤY DU THIÊN MIÊN

Thuỵ Miên đã bắt mạch xong cho Cát Uy, quay sang thông báo với mọi người: “Hắn không sao cả, chỉ là chút ngoại thương, không đáng lo. Ta sẽ châm cứu làm đệ ấy mau chóng tỉnh lại. Thuý Như, muội cũng xem bếp núc ở đâu, nhờ chuẩn bị cho Cát Uy một ít đồ ăn nhẹ, giúp đệ ấy hồi sức.”

Cảnh Lan nhìn Thuỵ Miên chuẩn đoán cho Cát Uy, ánh mắt tò mò, nhưng cũng không nấn ná ở lại, quay mặt ra ngoài bỏ đi. Trước khi rời đi, nàng ta phân phó: “Các người sẽ ở tại biệt viện này. Từ giờ đến lúc đại hội võ thuật diễn ra, ta tuyệt sẽ để mắt đến mấy người, đừng mong giở trò tiểu xảo.”

Thuỵ Miên chăm chú châm cứu cho Cát Uy, chỉ một lúc sau hắn liền tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy Hội Tam Bảo xung quanh, Cát Uy bất ngờ nói: “Ta đang ở đâu? Các người sao lại tụ tập hết ở đây thế này?”

Đắc Di nhìn Cát Uy đã tỉnh, vui mừng nói: “Đệ đệ đã tỉnh lại, tốt quá rồi.”

Thuỵ Miên giải thích cho hắn: “Tối qua chúng ta đi tìm đệ nhưng không thấy, hoá ra đệ đã được cứu và đưa đến Phương Kiếm phái. Chúng ta cũng vừa mới đến đây. Đệ thấy trong người bây giờ thế nào? Có nhớ được chút gì về chuyện đã xảy ra không?”

Cát Uy trả lời: “Tối qua ta trượt chân xuống vực tuyết, lờ mờ nhận ra có người giúp đỡ đưa đi. Ta chỉ nhớ được đến thế.”

Lê Ba thấy Cát Uy không mệnh hề gì, vẻ mặt ân hận, vội vàng quỳ xuống nói: “Là do ta đã không cẩn thận, không bảo vệ được công tử. May là nữ tử tên Cảnh Lan, là người hôm qua đã đọ kiếm với công tử, nàng ta đã ra tay cứu giúp, không thì ta thực sự đã phạm tội lớn.”

“Ngươi mau đứng lên, không phải lỗi của ngươi. Ta có nghe nhầm không? Nữ tử hung hẵn đấy đã cứu ta?” Cát Uy không tin hỏi lại.

Thuỵ Miên trêu ghẹo: “Đệ đệ số kiếp thật ẩm ương, hết bị bắt làm thê thiếp của người khác, lại bị rơi xuống vực, giờ còn bị thương đầy mình. Tiếp theo sẽ là gì nữa đây?”

Cát Uy bực bội nhìn Thuỵ Miên: “Ngươi còn dám nhắc đến chuyện xảy ra ở sơn trại.”

“Đệ còn phản ứng được như vậy, chính tỏ là đệ không có gì nghiêm trọng. Ta không nhắc lại chuyện cũ nữa. Ta xin lỗi đệ được chưa. Đệ đã vất vả rồi.” Thuỵ Miên xoa dịu.

Đắc Di liền hỏi Cát Uy, ánh mắt quan tâm: “Đệ đệ, người thấy trong người thế nào?”

Cát Uy ôm đầu còn hơi đau nhức trả lời: “Chỉ là ê ẩm cơ thể chút thôi, đệ không sao, ca ca đừng lo lắng.”

“Người do thám trong cung cấm của Phương trưởng môn, đã nhìn thấy những gì?” Mộc Hải hỏi.

“Cấm phòng nằm ngay giữa biệt viện, được canh gác rất chặt chẽ. Lê Ba trông chừng phía ngoài để ta lẻn vào bên trong. Ta phát hiện ra nơi này cất giữ rất nhiều bảo vật. Nhưng chưa kịp tìm ra bảo kiếm, thì đã bị phát hiện, đành cùng Lê Ba mở đường thoát ra.” Cát Uy trả lời.

Chợt nhớ lại điều gì, Cát Uy nói tiếp: “Còn một việc nữa, trong lúc trốn trong thư phòng, trước khi bị phát hiện, ta bất ngờ nghe được nữ tử hung hăng đó nói chuyện với một người khác về cuộc thi võ thuật sắp tới. Đúng rồi, họ sẽ trao đi bảo kiếm cho người thắng cuộc.”

“Chuyện đấy bọn ta đã biết.” Đắc Di kể lại chuyện tham gia thi đấu võ thuật cho Cát Uy nghe.

“Trong Hội Tam Bảo những ai sẽ tham gia?” Cát Uy hỏi, trong giọng đầy hào hứng.

Đắc Di nói: “Ta không nghe nói về vấn đề hạn chế số người tham dự, nên người của chúng ta những ai đủ tiêu chuẩn, đều sẽ đăng ký.”

Cát Uy nói: “Huynh, đệ, Lê Ba, Lý Tư chúng ta cùng tham gia. Vậy còn Mặc Cảnh và Bửu Toại huynh, hai người tính sao?”

Bửu Toại khiêm tốn nói: “Ta cũng muốn thử sức. Đây cũng là cơ hội để học hỏi thêm nhiều.”

Mặc Cảnh không trả lời ngay, nhìn Thuỵ Miên rồi nói: “Người nghĩ sao?”

Thuỵ Miên ngạc nhiên khi thấy hắn hỏi ý kiến của mình, nàng ngập ngừng trả lời: “Mộc Hải tiên sinh không thể tham dự do quy định về độ tuổi, đây là điều đáng tiếc vì tiên sinh vốn có võ thuật cao cường. Còn Mặc Cảnh ngươi tinh thông võ nghệ, ta đã từng được thấy ngươi ra tay với Tiểu Lang và khi ngươi đối đầu với Trấn quái bạch tuộc và Nhuận Kỳ. Nếu có được ngươi trợ giúp, quả thật là một lợi thế không nhỏ.”

Mặc Cảnh vẫn nhìn nàng hỏi: “Người muốn giúp Đắc Di một tay?”

Thuỵ Miên gật đầu, định nói tiếp: “Cũng là vì cho ta.” thì Mặc Cảnh đã quay ngược người lại phía nàng, dứt khoát nói với Đắc Di: “Ta sẽ tham gia.”

Vậy là sáu nam nhân cùng thống nhất sẽ thi đấu tranh giải thưởng là bảo kiếm. Thuỵ Miên và Thuý Như tự biết lượng sức mà không bàn tán gì thêm.

Danh hiệu bà tám siêng năng trao cho Thuý Như quả thật là không sai. Nàng ta không những nhanh chóng làm quen được với mấy ni cô dưới bếp mà còn moi được thêm nhiều tin tức bổ ích.

Một là, cuộc thi đấu võ thuật tranh tài võ thuật là sự kiện rất đặc biệt. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cuộc tỷ thí được tổ chức tại Phương Kiếm phái trên núi Nam Cư.

Thuý Như hớn hở kể: “Không những thế, lần này Phương trưởng phái còn gửi thư kêu gọi nhiều bang phái khác trong giang hồ, mời họ tham gia tỷ thí. Bọn họ đều đã nhận được thư mời với chỉ dẫn chính xác đường lên môn phái từ mấy tháng trước.”

Thuỵ Miên lo lắng hỏi Thuý Như: “Liệu đường đi có qua sơn trại, có gây bất lợi gì đến Tử Huyền tỷ tỷ và mọi người?”

Thuý Như lắc đầu trả lời: “Muội biết ngay tỷ sẽ lo cho đám người Tử Huyền, nên đã hỏi rồi. Đường này nằm bên kia núi, nghe nói phải mất hơn hai tháng đi từ chân núi mới tới nơi. Theo lời kể của ni cô, thì chắc các bang phái khác cũng sắp đến nơi cả rồi.”

Đắc Di cũng thắc mắc: “Vậy, người có nghe thấy lí do tại sao bang chủ lại tổ chức cuộc tỷ thí vào thời gian này? Tại sao trước đây chưa từng xảy ra?”

Thuý Như lắc đầu: “Điều này không một ai biết. Khi ta hỏi đến, mọi người chỉ nói do Phương trưởng môn là người tinh thông chiêm tinh, trí châu tại ác(1), chuyện người đã quyết, tuyệt đối có lí do chính đáng, cũng không ai cả gan dám dò hỏi nguyên do.”

(1)    Trí châu tại ác: Người uyên thâm, phi thường

Thứ hai là việc Phương trưởng môn rất có thiện cảm với đoàn người Hội Tam Bảo. Thuý Như nói: “Từ trước đến nay, người lạ đều không được chào đón tại Phương Kiếm phái. Nhưng đối với Hội Tam Bảo chúng ta, Phương trưởng phái lại đối đãi rất đặc biệt. Không những không trách phạt chuyện chúng ta đã mạo phạm đột nhập, mà giáo chủ còn phân phó mọi người đối đãi tối chúng ta. Các ni cô đều thấy khó hiểu, bàn tán không rõ nguyên nhân. Ngay cả nữ tử của giáo chủ là Cảnh Lan cô nương cũng vô cùng không hài lòng.”

Thuỵ Miên không lấy làm ngạc nhiên khi nghe việc Cảnh Lan không giành thiện cảm cho bọn họ. Chính vì cảm tình không được thiết lập, thành kiến lại có thừa, nên việc nàng ta thỉnh thoảng lại xuất hiện giám sát Hội Tam Bảo trong biệt viện nơi họ trú tạm là điều không có gì bất ngờ.

Vì chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày tỷ thí, ai ai cũng tập trung cao độ chăm chỉ tập luyện. Đắc Di ngoài lúc bàn chuyện với Cát Uy, Lê Ba và Lý Tư thì đều giành thời gian luyện võ. Thỉnh thoảng hắn cũng đến tìm Thuỵ Miên, nhưng không lần nào gặp được nàng một mình. Khi thì Thuỵ Miên đã bỏ sang phòng của Cát Uy để chuẩn mạch cho hắn, khi thì có mặt Thuý Như, lúc lại là Bạch Hồ chuyên chen vào chuyện của người khác.

Mặc Cảnh quay lại tính cách trầm ngâm xa cách, lúc nào cũng như có tâm sự trong lòng. Thuỵ Miên thở dài phán đoán tính khí Mặc Cảnh thay đổi, chắc là có liên quan đến người tri kỷ của hắn. Đến giờ này mà Mặc Cảnh vẫn không rời đi, có thể là do hắn chưa biết được tin tức chính xác vị tri kỷ kia đã đi đâu. Hắn ở đây giúp Đắc Di tìm bảo vật, cùng chỉ là miễn vi kỳ nan(1).

(1)    Miễn vi kỳ nan: miễn cưỡng mà làm

Bửu Toại chăm chỉ luyện kiếm thuật, có lúc một mình, lúc lại cùng với Lê Ba và Lý Tư tỷ thí. Ưng Nhãn cũng được Bửu Toại chăm sóc bồi bổ, mãnh thú thông mình hiểu chuyện, đã cứu nguy cho Hội Tam Bảo nhiều lần.

Đến ngày thứ tư ở tại khách điếm, Cát Uy đã khỏe mạnh hoàn toàn nhờ vào sự chăm sóc chu đáo của Thuỵ Miên. Hắn bắt đầu ra sân tập võ cùng Mộc Hải. Dưới tán cây hải đường rợp bóng, kiếm khí của hai người bắt nắng loá sáng tạo nên khung hình đẹp như tiên cảnh.

Thuỵ Miên ngồi xem mà tấm tắc tán thưởng. Mấy ngày này nhàm chán không vướng bận việc gì, nàng đã bắt đầu lôi tuyển tập truyện ngắn ra mà viết tiếp. Trên bàn đá ngoài sân viện là một đống sách giấy lẫn lộn, bao gồm nhiều tư liệu Thuỵ Miên đã ghi lại trên đường đi, giờ được lôi ra sắp xếp chuẩn bị lên sách.

Thuý Như ngồi bên Thuỵ Miên, ôm lấy Bạch Hồ, chải lông kết tóc cho nó. Bạch Hổ ung dung hưởng thụ sự mẫn cán của nàng ta, ngày nào cũng tìm đến càn quầy đòi hỏi được cung phụng.

Trong lúc hai nam nhân đang múa kiếm, Cát Uy đột ngột giơ vũ khí trên tay hướng về phía cửa viện. Thuỵ Miên giật mình nhận ra có người lạ đang quan sát bọn họ, là Cảnh Lan.

Cát Uy tức giận nói: “Ngày nào ngươi cũng đến có ý giám sát chúng ta, không phiền ngươi nhọc công như vậy. Bọn ta sẽ không nhòm ngó gì bảo vật của các người. Hội Tam Bảo nhất định quang minh chính đại chiến thắng cuộc tỷ thí, thu thập Huyền Bích Kiếm.”

Thuỵ Miên thở dài chán nản. Cát Uy là nam tử cương trực, nhưng nhiều khi quá thẳng tính, ăn nói lại khó nghe, không kiêng nể, đối phương nào nghe thấy mà không khó chịu cho được.

“Các người lấy tài cán gì? Chỉ giỏi khua môi múa mép. Ta cũng muốn chống mắt lên để xem.” Cảnh Lan cũng không vừa, phản pháo: “Cây hải đường này là do mẫu thân ta yêu thích cho người trồng lên, đừng có ở đây múa kiếm loạng choạng làm mấy trò khó coi mà làm hư nó.”

Thuỵ Miên cảm thán, trình độ dịu dàng nhẹ nhàng của Cảnh Lan cô nương cũng chẳng kém Cát Uy là bao. Nàng lẩm bẩm: “Hai người này đúng là bất tương bá trọng(1).”

(1)    Bất tương bá trọng: tương đương nhau, không cao không thấp

Mộc Hải tiên sinh không để ý đến màn đấu đá, lại gần Cảnh Lan, nhẹ nhàng hỏi: “Mẫu thân cô nương là Phương trưởng phái? Không biết Phương trưởng phái là người nước nào? Có quan hệ gì với Mãn quốc không?”

Cảnh Lan trả lời: “Mẫu thân ta không phải là người Mãn quốc, cũng không liên can gì tới Mãn Quốc. Mẫu thân lập nên Phương Kiếm phái đã nhiều năm, đều chưa từng rời khỏi núi Nam Cư.”

“Vậy, phu quân của Phương trưởng môn sao không thấy ở đây?” Mộc Hải hỏi.

Cảnh Lan lạnh nhạt trả lời: “Phụ thân ta đã mất từ lâu.”

Thuỵ Miên liền nói: “Phương trưởng phái đúng là nữ tử hảo hán, một thân một mình lập nên kiếm phái, lại dũng cảm nuôi Cảnh Lan cô nương khôn lớn. Đúng là nữ tử tài đảm, là hình mẫu phụ nữ hiện đại đáng kính ngưỡng.”

Cảnh Lan nhăn mày: “Người đúng là giỏi ăn khéo nói, thảo nào mẫu thân ta lại ưu ái cho các người như vậy.”

Cát Uy vừa nói vừa đưa mắt lườm về phía Cảnh Lan: “Thuỵ Miên tỷ của ta là người ăn nói có mực, lại nhanh nhạy thông minh. Hơn nữa, tinh thông y thuật, không phải nữ tử nào cũng sánh được.”

Thuỵ Miên choáng váng mặt mày, ngao ngán vì tự dưng bị hai người này lôi vào cuộc.

Cảnh Lan không nhịn, trả treo: “Người gọi nàng ta là tỷ tỷ, vậy mà một chút ăn nói, một chút thông minh, một chút y thuật cũng đều không sánh bằng. Sao lại có thể có cặp tỷ đệ đối lập như vậy chứ?”

Cát Uy đỏ mặt vì tức giận, nói to: “Nữ tử nhà người hung dữ độc ác, lại xấu xí lạnh lùng, lấy tư cách gì chê ta chứ?”

Cảnh Lan cũng không nhịn mà tiến lên: “Nam nhân như ngươi, đầu trộm đuôi cướp, lại dám gọi ta là xấu xí ác độc? Biết thế, ta cho người chết cóng dưới vực, khỏi mất công vác người về đây.”

“Xin hai vị đại gia, một người là anh hùng cái thế, trượng nghĩa trượng phu, một người là hiền lương thục nữ, xinh đẹp dịu dàng. Ta quả thật chưa thấy đôi kim đồng ngọc nữ nào mà lại xứng đôi như vậy.” Thuỵ Miên cố gắng xoa dịu làm hoà cho hai người.

Cát Uy và Cảnh Lan lập tức đồng thanh: “Ai thèm hắn/nàng ta chứ?”

Cảnh Lan ghét bỏ nhìn Cát Uy trước khi xoay người bỏ đi, trong khi hắn dõi theo như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Cát Uy vẫn đang tức giận hằm hằm đi lại trong sân viện dưới cây hoa hải đường, những cánh hoa theo gió thổi tung bay, rơi xuống quanh người hắn.

Thuỵ Miên giật mình tự hỏi: “Cát Uy đệ đệ có khi nào đã rơi vào trận hoa đào mà cũng không hay biết?”

Bình luận

Truyện đang đọc