THỤY DU THIÊN MIÊN

Tiên nhân ngự trên đám mây mỏng nhìn Điệp Sâm Đan đang chân trần đứng trên bãi cỏ. Hắn đầu tóc bạc phơ, dáng vẻ thanh tao, tay cầm một phiến quạt ung dung phe phẩy. Hắn mặc một bộ y phục mỏng màu vàng nhạt, dù không có gió, phục y của hắn vẫn uốn lượn đẹp mắt trong đêm tối, bên người hắn còn treo lủng lẳng một bình hồ lô.

Hắn chậm rãi nói: “Ta quả là may mắn, đi dong chơi thế gian lại gặp được cây thuốc quý, nghìn năm có một. Ngươi nhất định không phải xuất thân từ nơi này, mau theo ta về tiên phủ.”

Nam tử vừa dứt lời thì nhấc bình hồ lô cất bên người lên, chĩa về phía Điệp Sâm Đan mà niệm chú: “Khắc nhập, Điệp Sâm Đan. Vào.”

Điệp Sâm Đan thấy cả cơ thể mình bị một cơn gió mạnh hút vào. Cơn gió thốc nàng lên, đưa nàng về phía hồ lô, khiến nàng không thể phản kháng chống cự. Chưa đầy một nháy mắt, Điệp Sâm Đan đã ở bên trong chiếc bình. Nàng nghe thấy bên ngoài là tiếng lão nhân cười khà khà vui sướng thu được chiến lợi phẩm.

Điệp Sâm Đan chỉ có thể than thân trách phận, số kiếp ẩm ương, vừa thoát khỏi bụi gai thì gặp ngay hố chông. Lại một lần nữa, nàng bị bắt giữ, lần này là trong bình hồ lô tối đen như mực, trớ trêu thêm là trong cùng một ngày nàng thành công hoá thân. Điệp Sâm Đan phẫn nộ, ra sức gào thét “Thả ta ra”, liên tục đấm thùm thụp vào thân bình hồ lô cho đến khi hai bàn tay đỏ ửng.

Điệp Sâm Đan trong một đêm trải qua bao nhiêu chuyện, cơ thể đã rã rời. Cùng với chuyển động lắc lư của chiếc hồ lô như chiếc cũi ru ngủ, nàng lăn ra say giấc lúc nào không hay biết. Chỉ đến khi bị cơn đói đánh thức, Điệp San Đan mới ọc ạch đứng lên, đôi mắt đã quen với bóng tối xung quanh. Chiếc hồ lô lúc này cũng đã ngừng di chuyển qua lại.

Nắp hồ lô bỗng được mở ra. Điệp Sâm Đan đưa hai tay lên che ánh sáng chói chang đang rọi xuống qua kẽ mở nhỏ phía trên. Nàng nghe giọng nói của tiên nhân lúc nãy vang lên: “Giờ ta sẽ dùng người luyện đơn, phen này thật quá tốt. Ta đang cần thử nghiệm thang thuốc mới, lại đúng lúc bắt gặp ngươi. Thái Thương lão quân ta đúng là ăn may mà.”

Điệp Sâm Đan cố nhìn qua khe hở, nhìn thấy lão sư đã bắt mình. Nàng nghe hắn nói thì toát mồ hôi hột, cố vận lý lẽ nói: “Đại tiên, người là đại tiên phúc đức lớn, xin hãy nghe ta nói.”

Nam tử ồ lên kinh ngạc: “Sao ngươi gọi ta là đại tiên, ngươi biết ta?”

Điệp Sâm Đan vận dụng hết khả năng lẻo mép mà nói: “Ta có nghe thiên hạ (Tuyết Quạ) đồn rằng, Thái Thượng lão quân là tiên nhân với pháp lực tuyệt đỉnh, chuyên nghiên cứu dược y luyện đơn phát thuốc. Không những thế, diện mạo lại siêu phàm thoát tục. Ngay khi nhìn thấy đại tiên nơi phàm giới, ta đã ngờ ngợ. Người như thế này, không thể là phàm nhân tầm thường, chắc chắn là tiên nhân thiên giới. Giờ nghe đại tiên nói vậy, ta càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình.”

“Ngươi nói…nghe cũng có lý.” Lão tiên gật gù ưng ý.

Điệp Sâm Đan mỉm cười, biết ít nhất cũng đã gây thiện cảm được với đối phương. Nàng nói: “Đại tiên định dùng ta luyện đơn, ta không ngại. Thế nhưng ta mới tu thành hình người, pháp lực cũng chỉ thuộc loại thấp kém non nớt, giờ dùng ta thế này, có chút không tiện mà hiệu quả lại không được bao nhiêu. Hơn nữa, ta xuất thân từ Tử lâm núi, nơi này xưa kia được Phật Bà Quan Âm phổ độ chúng sinh, cũng không quá khi nói rằng ta là con cháu họ gần của Người. Nên nếu đại tiên dùng ta luyện đơn, Phật Bà nghe được con dân của Người gặp chuyện, chẳng phải sẽ gây ra hiểu lầm, nói đại tiên không nể mặt hay sao.”

Thái Thượng Lão Quân nghe Điệp Sâm Đan nói một tràng, ngẩn ngơ suy nghĩ. Mãi một lúc sau hắn mới lập bập: “Tiểu tử ngươi ngôn chi thành lý(1). Nhưng ta hiếm khi mới thấy một cây Điệp Sâm Đan, nếu bỏ đi, quả thật là phí phạm.”

(1)    Ngôn chi thành lý: nói lời có đạo lí

Điệp Sâm Đan quệt mồ hôi đang tuôn ra trên trán, suy nghĩ kế thoát thân, liền nhanh nhẹn nói: “Vậy ta đề nghị thế này, đại tiên nghe xem thế nào. Đại tiên hãy cho ta ra khỏi hồ lồ trước, ta tuy không có năng lực như đại tiên mong muốn, nhưng ta có thân phận là Điệp Sâm Đan, có thể trao dồi bồi dưỡng. Ta nguyện ở lại phụng sự cho đại tiên, giúp đại tiên trông coi luyện thuốc, làm thư đồng cho ngài. Ngài thấy sao?”

Điệp Sâm Đan dứt lời liền hồi hộp mong ngóng cá cắn câu. Chỉ cần Thái Thượng Lão Quân tin nàng, để nàng thoát ra, nàng ngại gì không lưu lại đây mấy ngày, sau đó mới kiếm cách kim thiền thoát xác(1).

(1)    Kim thiền thoát xác: ve sầu bỏ xác, chỉ kế thoát thân

Thái Thượng Lão quân vuốt chòm râu trắng dài thượt, nói: “Được, người nói cũng rất hợp ý ta. Ta sẽ để cho ngươi ra.”

Thái Thượng Lão quân nói rồi lập tức dốc ngược bình hồ lô lại, hô: “Xuất. Ra.”

Cả người Điệp Sâm Đan lộn ngược ra ngoài, bụng nàng nhộn nhạo như có kiến bò. Nàng ngồi trên mặt đất thở hổn hển, dụi mắt làm quen với khung cảnh thoáng đãng đầy ánh sáng. Điệp Sâm Đan ngạc nhiên trước khung cảnh thần tiên, mây mù trắng tinh bao phủ khắp bên ngoài sảnh viện.

Trong phòng nơi Thái Thượng lão quân và nàng đang đứng được sơn màu đỏ trầm, trần nhà cao chót vót, được chống đỡ bởi bốn cột trụ có hình vẽ mây phủ và khắc tên các vị thuốc quý bằng vàng đồng chói lọi. Giữa phòng là một lò luyện đan lớn bằng đồng đang cháy ẩm ỉ, mùi thuốc thoảng thoảng trong không khí, khiến tinh thần Điệp Sâm Đan thêm phần tỉnh táo. Xung quanh bốn phía thoáng đãng, không có lấy một cánh cửa bao quanh. Thỉnh thoảng những đám mây mờ lững thững trôi từ phía ngoài vào, gặp nhiệt độ nóng toát ra từ phía lò luyện đan đang cháy rừng rực, liền bốc hơi trong không khí. Trong phòng luyện đan ngoài Điệp Sâm Đan và Thái Thượng lão quân còn có hai tiểu đồng khác. Hai người này ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, búi hai cột tóc hai bên trông rất xinh xắn; bọn chúng cũng trố mắt nhìn Thuỵ Miên, không che giấu tò mò.

Thái Thượng lão quân giơ tay ra hoá phép. Điệp Sâm Đan quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối nhanh chóng thay đổi y phục, một tích tắc trên người quần áo đã chuyển thành y hệt như hai tiểu đồng kia. Nàng giơ tay lên nắm lấy hai bên cột tóc đã được buộc gọn gàng trên đỉnh đầu mình, ngỡ ngàng thích thú. Thái Thượng Lão Quân quan sát nàng đánh giá: “Ngươi trông cũng rất sáng sửa. Ngươi tên là gì?”

“Điệp Sâm Đan.” Nàng nói.

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu vuốt râu nói: “Điệp Sâm Đan chỉ là tên của loài cây xuất thân của ngươi. Vậy là ngươi chưa có lấy một cái tên. Ta đặt cho ngươi tên là …Thuỵ Miên. Ngươi từ giờ cứ theo tên đó mà gọi.”

Thuỵ Miên gật đầu dạ vâng. Dù gì mấy hôm nữa nàng cũng sớm bỏ trốn, lão đại tiên có muốn gọi nàng là chó con hay mèo nhỏ nàng cũng nghe lời, huống hồ là Thuỵ Miên.

Thái Thượng Lão Quân hài lòng gật đầu, rút trong tay áo một viên đơn màu đỏ, đưa về phía Thuỵ Miên. Nàng vốn đã đói rã, bụng dạ đang kêu ọc ạch, nhìn thấy viên đơn đã vô cùng thèm muốn, nhưng không quên cảnh giác hỏi: “Đại tiên, đây là gì?”

“Ngươi mới tu thành hình người, tinh lực còn suy yếu. Ta cho ngươi ăn đơn này vào, ắt giúp ngươi có thêm công lực.” Thái Thượng Lão Quân ánh mắt lấp lánh trả lời.

Thuỵ Miên vui mừng nhanh chóng cho tọt viên đơn vào mồm nhai tóp tép. Viên đơn ngọt ngào dễ ăn, vào đến dạ dày liền trấn áp cơn đói bụng, làm nàng nhẹ người khoan khoái.

Thái Thượng Lão Quân nhìn nàng uống xong viên đơn, vẻ mặt thích thú, lúc này thong thả nói: “Ta chưa nói xong ngươi đã nuốt hết viên đơn. Đơn dược này đúng là sẽ giúp ngươi nâng cao tinh lực, nhưng nó cũng có tác dụng phụ. Trong hai trăm năm tới, ngươi cấm có được tự ý rời khỏi phòng luyện đan. Nếu đi khỏi đây, tinh lực tu luyện không những mất hết, mà còn hiện về đúng chân thân. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, giữ đúng lời hứa ở đây làm thư đồng cho ta, vừa có thể học hỏi tu luyện nâng cao năng lực, vừa giúp ta trông coi lò luyện cho tốt.”

Thuỵ Miên ho sặc sụa. Nàng tưởng rằng mình tương kế tựu kế hoàn hảo, đã thành công làm cho Thái Thượng Lão quân tin tưởng. Nàng còn định mấy hôm tới sẽ hết sức tập trung ngoan ngoãn ở đây thể hiện, nhờ đó mà có thể tìm cách chạy trốn. Ai dè người tựu kế trở thành người bị tính kế, chua cay bao nhiêu khi tự ăn trái đắng của chính mình.

Thái Thượng Lão Quân mỉm cười đắc ý, tay cầm hồ lô xoay tròn rời đi. Trước khi đi hẳn còn quay ra dặn dò: “Ngươi mau chóng tập trung chuyên cần tu luyện, nếu tỏ ra vô dụng, đừng trách ta đổi ý, lập tức đem ngươi luyện đơn.”

Thuỵ Miên đau khổ đứng đó, oán khí ngút trời mà vẫn phải vâng dạ: “Ta xin hết mình, xin Thái Thượng Lão Quân đại tiên cứ yên tâm giao phó.”

Bình luận

Truyện đang đọc