THỤY DU THIÊN MIÊN

Thuỵ Miên đang say giấc thì nghe tiếng Thuý Như vội vã lay nàng gọi: “Thuỵ Miên tỷ, Mộc Hải tiên sinh không còn trong lều nữa. Tiên sinh tờ mờ sáng đã rời đi, Đắc Di và Cát Uy công tử cùng Lê Ba và Lý Tư đang đuổi theo rồi.”

Mặc Cảnh lúc này ở bên ngoài đứng đợi, gọi vào trong lều Thuỵ Miên: “Nàng đã tỉnh chưa?”

Thuỵ Miên lập tức ra ngoài; nhìn thấy Mặc Cảnh, nàng vội vàng nói: “Chẳng phải Mộc Hải tiên sinh đã đồng ý với ta sẽ không tự mình đi khỏi đoàn sao? Tiên sinh tuy thân thể đã khỏe mạnh, nhưng nếu đơn phương độc mã quay lại Mãn thành, sao có thể đảm bảo an toàn?”

Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên đang bồn chồn lo lắng, trấn an nàng: “Nàng không cần quá lo, Mộc Hải xưa kia là chiến thần tướng quân Mãn Quốc, đã quen thuộc đường đi nước bước trong thành. Hơn nữa, sức mạnh của ngài ấy đã hồi phục, sẽ không ai làm khó được tiên sinh.”

Thuỵ Miên kiên nhẫn đợi. Một lúc sau, Đắc Di một mình cưới ngựa quay về, Thuỵ Miên không thấy Mộc Hải và Cát Uy cùng hai huynh đệ thủ vệ kia đi cùng, bất an hỏi: “Sao huynh lại về một mình thế này? Mộc Hải tiên sinh, Cát Uy, Lê Bá và Lý Tư đâu?” 

Đắc Di bình tĩnh trả lời: “Chúng ta đuổi kịp Mộc Hải tiên sinh đang trên đường quay về Mãn thành, cố gắng khuyên nhủ, nhưng tiên sinh không nghe, một mực nói rằng có chuyện ngài ấy phải đích thân làm, không muốn kéo mọi người theo. Muội đừng lo, ta đã cử Cát Uy, Lê Ba và Lý Tư âm thầm đi theo hỗ trợ. Chắc chắn không có chuyện gì đáng lo. Người của ta trong Mãn triều cũng đã được bố trí xong xuôi. Giờ chúng ta hãy lên đường, khi nào bọn họ xong việc, tự khắc sẽ đến tìm chúng ta.”

Đắc Di sắp xếp cho người phu xe ở lại trông coi Hạ Thư Sính giờ này vẫn nửa tỉnh nửa mê. Bạch Hồ cũng được gửi lại cho hắn chăm sóc. Mặc Cảnh trước đó cho Thuỵ Miên biết, Bạch Hồ sợ nhất hai thứ trên đời, thứ nhất là nước, thứ hai là các loại chim thú, nên hắn quyết định để nó ở lại, chờ khi nào xong việc sẽ đến đón. 

Đắc Di lấy ra một tấm giấy, sao chép lại y hệt tấm bản đồ của Hạ Thư Sinh trao cho Thuỵ Miên tối hôm trước, cẩn thận dặn dò hạ nhân ở lại trông coi Hạ Thư Sính: “Nếu chúng ta không trở về trong vòng 10 ngày, phiền ngươi truyền lại bản vẽ bản đồ này cho Tiểu Uy, bảo hắn đến tìm chúng ta. Nếu Tiểu Uy và mọi người trở lại khi chưa hết mười ngày, dặn hắn hãy bình tĩnh ở đây tiếp tục chờ.”

Thuỵ Miên theo Đắc Di và Mặc Cảnh, còn có Thuý Như bên cạnh lên xe ngựa, tiếp tục lên đường. Nàng đau đáu nghĩ về tám tháng còn lại của Mộc Hải, càng muốn có thể nhanh chóng tìm được bảo bối, tiết kiệm thời gian cho tiên sinh. Vậy là cả đoàn tám người giờ đã chia đôi quân số, mỗi bên đi một hướng khác nhau. 

Nếu không phải do Mộc Hải đã tự tiện rời đi làm lòng Thuỵ Miên bất an thì nàng cũng sẽ ngây ngất thưởng thức cảnh sắc thung lũng hoang sơ bên ngoài. Đập vào mắt Thuỵ Miên là một màu xanh ngát trải tận chân trời. Đâu đâu cũng là cỏ non xanh mịn, tuyệt không thấy sắc màu vàng úa. Mây trắng lững thững trên nền trời tươi sáng, ánh nắng chiếu rọi vàng rực mà lại không gắt gao, gió thổi vi vu mát rượi.

Đứng trên chỗ cao, Thuỵ Miên nhìn thấy thấp thoáng nhiều mảng hình tròn hay hình ô van màu xanh sẫm, xung quanh lại được bao phủ bởi những hàng cây xanh mà đứng từ xa nhìn trông như một cánh rừng tí hon. 

Lê Ba và Lý Tư tối qua đã thuật lại sau khi cưỡi ngựa thám thính một vòng: “Thung lũng này rải rác nhiều hồ nước với kích thước to nhỏ khác nhau. Mỗi hồ nước đều được bao quanh bởi các rừng cây.” 

Tại nhiều khu rừng to nhỏ này, Thuỵ Miên nhìn thấy nhiều chấm trắng, như những con cò nhỏ đang đứng im tại chỗ, màu trắng càng nổi bật trên khung cảnh xanh mát phía sau. Từ một vài chấm trắng có làn khói bốc lên, các cột khói bay cao rồi tản ra hoà cùng những đám mây đang trôi hờ hững. Chấm trắng này chính là khói bếp phát ra từ những túp lều của các bộ tộc du mục. Họ cư trú lâu đời trên thảo nguyên nơi thung lũng Dục Lạc, hưởng thụ những gì đất mẹ ban cho: rừng cung cấp cây xanh và thực vật, còn hồ nước mang đến nguồn nước ngọt dồi dào. Đây quả thật là nơi cư trú không tồi. 

Bám theo bản đồ chỉ dẫn của Hạ Thư Sính, bốn người vẫn bị chệnh hướng lạc đường một lần. May là trên đường đi, gặp ngay được một nam nhân du mục, nhờ hắn chỉ đường mà biết lối quay lại. 

Lúc Đắc Di thay cho Mặc Cảnh đánh xe ngựa, thì nhìn thấy một nam nhân đang ngồi giữa đồng cỏ, bên cạnh là một con ngựa đang đứng tha thẩn gặm cỏ. Đắc Di thấy hắn ôm chân đau đớn thì dừng xe lại hỏi han: “Người bị làm sao mà lại ở một mình nơi đây?”

Nam nhân trả lời: “Ta tên A Nhãn, là người của bộ tộc du mục gần đây. Lúc cưỡi ngựa không may bị ngã, giờ không thể cử động được.”

Thuỵ Miên nghe vậy liền thò đầu ra khỏi xe, nhẹ nhàng nhảy xuống, ba người còn lại theo sau. Nàng lại gần A Nhãn tự giới thiệu: “Ta là đại phu, để ta khám qua cho người.” 

Thuỵ Miên chuẩn bệnh cho A Nhãn, phát hiện chân hắn đã bị trẹo, vai hắn lại trật khớp, không chỉ đau đớn mà còn bầm tím trông vô cùng thảm thương, nếu để lâu sẽ dẫn đến thành tật. 

Thuỵ Miên giải thích qua cho nam tử du mục nghe tình hình của hắn, rồi rút túi kim đem theo bên người, châm cứu và điều chỉnh lại xương chân đã bị trật của A Nhãn, không quên để Mặc Cảnh và Đắc Di giữ người hắn lại, phòng trường hợp hắn giãy giũa mà thương tích thêm nặng. Nàng nhanh chóng cố định lại khớp xương trên vai cho A Nhãn, lại dùng kim mà châm vào huyệt nhân trung khiến hắn bớt ngay đau đớn. 

Xong xuôi nàng dặn dò: “Chỉ cần ngươi nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai ắt mọi thương tích sẽ hết, có thể sinh hoạt như bình thường. Tuy nhiên cũng nên giữ gìn vết thương trên vai, tránh bê vác vật nặng.”

A Nhãn vui vẻ cúi đầu tạ lễ: “Cô nương y thuật cao siêu. Xin hỏi cao danh quý tánh?”

Thuỵ Miên vui vẻ giới thiệu tên của bốn người bọn họ: “Ta là Thuỵ Miên. Còn đây là Mặc Cảnh, Đắc Di và Thuý Như.”

Mặc Cảnh và Đắc Di đỡ A Nhãn lên lưng ngựa. Trước khi hắn rời đi, quan tâm hỏi: “Giờ các vị định đi đâu?”

Đắc Di nói: “Chúng ta đang theo đường này mà đến Dục Ngư hồ các, ngươi có thể cho ta biết liệu còn bao xa?”

A Nhãn ngạc nhiên nhìn bọn họ rồi nói: “Muốn đến Dục Ngư hồ, các người phải quay lại. Các người đi sai đường rồi.” Vừa nói vừa lấy bàn tay lành lặn còn lại nguệch ngoạc trên tấm bản đồ Đắc Di giơ ra, chỉ đường cho bọn họ. 

Đắc Di cảm tạ: “Cảm ơn các hạ, đúng là chúng ta đã đi sai đường. Nếu không gặp ngươi, sợ là sẽ mất rất nhiều thời gian để quay lại.”

“Không có chi. Các người gặp khó tương trợ, ta rất cảm kích. Ta cũng có nghe nói về hồ Dục Ngư lan truyền trong các bản dân du mục chúng ta. Nơi đây đúng là hồ sâu, to và đẹp nhất thung lũng Dục Lạc này.” Nói rồi dừng lại nhìn Thuỵ Miên: “Thần cơ khó đoán, người có tình ắt được nên duyên.”

Thuỵ Miên ngạc nhiên nghe câu nói cuối của A Nhãn, chưa kịp hỏi han thì hắn đã không nói thêm câu nào khác, phi ngựa theo hướng ngược lại bỏ đi. Bốn người tiếp tục lên đường theo chỉ dẫn của A Nhãn.

Khi đến gần khu vực đã được đánh dấu khoanh tròn trên bản vẽ của Hạ Thư Sính, Thuỵ Miên càng có cảm giác hồi hộp âu lo. Sau một tháng chu du, bọn họ cũng đến gần mục tiêu đầu tiên, bên cạnh đó là vì bộ tộc canh giữ Dục Ngư hồ là Mật Ngư Nhĩ, nổi tiếng tàn bạo lại có hành tung bí mật. Thuỵ Miên dặn lòng, đã đi được đến đây, trong lúc Mộc Hải tiên sinh và Cát Uy còn đang lo đối phó với Mãn triều, thì nàng phải dũng cảm đi theo Đắc Di và Mặc Cảnh để tìm cho ra bảo bối thứ nhất, tránh làm mất thời gian uổng công vô ích.

Cuối cùng bốn người đã có thể nhìn thấy từ xa một mảng cây xanh vô cùng lớn. Chắn trước mảng rừng là các chấm trắng, là những túp lều của bộ tộc du mục. Một trại chăn nuôi rộng lớn được bao quanh bởi hàng rào bằng gỗ đơn giản. Một số túp lều được phủ thêm một vài mảng trang trí các hoa văn sặc sỡ. Có hơn ba mươi túp lều sát nhau rải rác ngay phía trước bìa rừng lớn um xùm những cây xanh to cao. Mặc dù nhìn bề ngoài khu vực này yên tĩnh xanh ngát không khác gì những nơi khác, Thuỵ Miên lại cảm thấy gai ốc đầy người, không khí căng thẳng rờn rợn bao phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc