THỤY DU THIÊN MIÊN

“Ngươi có rảnh không? Ta có đồ ăn ngon, mang đến cho ngươi đây.” Cảnh Lan nói, tay bưng một tô đồ ăn đẹp mắt đứng ngoài cửa phòng của Thuỵ Miên.

Nàng đang cầm trên tay lá thư của Tử Huyền, nhìn thấy Cảnh Lan  thì vui vẻ nói: “Cảm ơn, ngươi thật có lòng. Ta vừa nhận được thư của Tử Huyền tỷ tỷ, là chuyện tốt. Mời vào.”

Cảnh Lan hỏi: “Tử Huyền là nữ trại chủ trên núi nam Cư mà lần trước chúng ta gặp?”

“Đúng vậy. Tử Huyền tỷ gửi thư cho ta, báo cho ta biết tỷ tỷ và Mạnh Giác tiên sinh đã có tin vui, ta thật vui mừng cho tỷ ấy.” Thuỵ Miên trả lời, nghĩ về thang thuốc nàng chế theo sách của Phó Kiện Đàm, dùng để giúp Tử Huyền và Mạnh Giác sớm có được hỷ mạch, trong lòng nổi lên hâm mộ đối với sư phụ. Tuy Phó Kiện Đàm ham mê rượu chè nhưng tiếng đồn quả thật không sai, sư phụ nàng là người có thực tài, danh phó kỳ thật.

Cảnh Lan đặt đĩa đồ ăn lên mặt bàn, nói: “Đúng là chuyện nên vui. Đây là bánh hành, phụ thân Mộc Hải của ta rất ưa thích, ta mang đến cho người ăn thử, ngươi dùng đi.”

Thuỵ Miên cảm kích nhìn vào đĩa bánh hành, nói: “Cảnh Lan thật là một cô nương lòng dạ tốt bụng lại khéo léo đảm đang. Ta thật vô cùng ngưỡng mộ.”

Cảnh Lan nhìn nàng, lắc đầu nói: “Ngươi đúng là nữ tử thất chủy bát thiệt(1).”

(1)    Thất chủy bát thiệt: lắm lời nhanh nhảu

Thuỵ Miên ăn hết không chừa một mẩu vụn, sung sướng thoả mãn nói: “Bánh này ngoài giòn trong xốp, thật là mỹ thực. Cảm ơn ngươi cô nương rất nhiều.”

Cảnh Lan mỉm cười nói: “Không có gì. Nếu ngươi thích, lần tới ta sẽ lại làm tiếp cho ngươi.”

Thuỵ Miên mỉm cười, ân cần quan tâm: “Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân vẫn chưa quay về?”

Cảnh Lan trả lời: “Bọn họ vẫn chưa về, đã dặn ta khi có việc thì nhờ Bửu Toại huynh cử Ưng Nhãn đi báo tình hình. Dù phụ thân ta mang bệnh, nhưng mẫu thân ta và người đều không muốn sống âu lo. Hai người chỉ muốn tận hưởng thời gian còn lại bên nhau sao cho thật mãn nguyện.”

Thuỵ Miên cảm khái: “Ta hiểu.” rồi thở dài, hỏi: “Thế còn ngươi, ở trong Hữu phủ mọi việc có thoải mái?”

“Ta vẫn rất tốt. Cát Uy thường xuyên đến thăm ta, giúp vui khiến ta đỡ buồn chán. Cả bá mẫu Dạ Lan nữa, người cũng rất chăm lo để ý đến ta. Ngươi và Đắc Di công tử đã biết thêm tin tức gì mới về cặp bảo vật cuối cùng chưa?” Cảnh Lan hỏi.

Thuỵ Miên lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa. Đắc Di vẫn đang cho người đi khắp Kỳ Quốc nghe ngóng.”

Cảnh Lan nhìn Thuỵ Miên rồi chậm rãi nói: “Tỷ và Đắc Di huynh thế nào? Ta thấy hai người thật là một đôi lương phối(1).”

(1)    Lương phối: Mối lương duyên tốt

Thuỵ Miên mỉm cười nói: “Ta lại thấy muội và Cát Uy mới chính là mối lương duyên trời định. Ta chưa từng thấy hắn hành xử với nữ nhân nào như vậy bao giờ.”

Thuỵ Miên nói vậy cũng không phải là quá lời. Cát Uy là nam nhân kiêu ngạo, khi sinh ra đã mang thân phận nhị công tử của Hữu Thừa Thăng, Hữu Thái Ý Kỳ quốc, được muôn người chăm sóc phục tùng. Nhưng mỗi khi hắn ở bên Cảnh Lan thì lại như một con người khác. Hắn ta không dịu dàng lẽo đẽo đi theo nàng ta hầu chuyện thì cũng ngẩn người lơ đễnh ngắm nhìn nàng ta, luôn trong trạng thái thẫn thờ mất hồn.

Có lần Thuỵ Miên và Thuý Như còn nhìn thấy Cát Uy theo sau Cảnh Lan, vẻ mặt đầy cưng chiều đợi nàng cắt những bông hoa hải đường rồi giơ rổ đón lấy. Lúc nhìn thấy Thuỵ Miên, Cát Uy nhanh chóng đặt rổ hoa lên mặt bàn, mặt ửng đỏ hắng giọng nói: “Ta xin phép cáo lui trước, trời nóng nực, nên đi luyện võ.” Thuỵ Miên nhịn cười nhìn hai người Cảnh Lan và Cát Uy trêu chọc.

Từ lúc hai người này bị bắt gặp trên phố, thì không còn giấu giếm mà đã thoải mái hơn trong việc công khai tình cảm. Mấy hôm trước, hạ nhân trong phủ nườm nượp người xách kẻ bê rất nhiều chậu hoa hải đường đến biệt phủ của Cảnh Lan. Thuý Như thấy vậy tò mò đi hỏi thì Lê Ba tặc lưỡi nói: “Cảnh Lan cô nương đặc biệt thích hoa hải đường, nên Cát Uy công tử đã giao phó cho hạ nhân chuẩn bị thật nhiều cây cảnh để làm mỹ nhân vui lòng.”

Nhắc đến người thì người xuất hiện. Cát Uy lúc này vừa tìm đến, khuôn mặt hớn hở nhìn Cảnh Lan, nói: “Ta đến phòng của muội nhưng không gặp nên ta đoán muội ở đây cùng Thuỵ Miên tỷ.”

“Huynh tìm ta có việc gì?” Cảnh Lan hỏi.

Cát Uy ngập ngừng nói: “Không có gì, chỉ là ta đang rảnh, muốn xem muội đang làm gì.”

Cảnh Lan mặt cũng đã ửng hồng.

Thuỵ Miên biết mình đang là người thừa trong chính biệt viện của mình, thở dài nói: “Nếu hai người có việc, cứ đi trước đừng ngại. Ta còn đang muốn viết nốt một số câu truyện.”

Cảnh Lan liền phấn khích hỏi: “Ngươi đang viết truyện gì? Khi nào hoàn thành, nhớ phải cho ta xem. Lần trước truyện về tình sư đồ của ngươi rất hay. Trong một buổi mà ta đã đọc hết."

Cát Uy nghe thấy liền ho khan một chập, liếc mắt về phía Thuỵ Miên oán trách. Cảnh Lan thấy vậy lo lắng vỗ lưng hắn.

Sau khi hết ho, Cát Uy nhìn Thuỵ Miên, mặt mày đa nghi hỏi: “Tỷ chuẩn bị viết truyện gì nữa đây?”

Thuỵ Miên cố tình nói: “Cũng chẳng có gì, nhưng nhìn hai người, ta liền có lý tưởng lần tới sẽ viết truyện về oan gia ngõ hẹp, cuối cùng lại kết thành lương duyên.”

Cảnh Lan mặt đỏ rần lên, lí nhí nói: "Vậy ta và Cát Uy đi trước, không làm phiền đến ngươi nữa.”

Tình hình tĩnh lặng cũng không làm Thuỵ Miên cảm thấy bình an. Một phần vì thông tin của cặp bảo bối cuối cùng vẫn bặt vô âm tín, một phần cũng bởi bên phía Mộ Dung Mao cũng chưa có động tĩnh gì. Ta sáng địch tối, khiến lòng người lo lắng tìm cách ứng phó. Nếu bên Hội Tam Bảo biết được Mộ Dung Mao đang tính toán gì, họ có thể tìm cách đối phó, nhưng bởi vì sóng yên bể lặng, Thuỵ Miên không biết khi nào thì giông tố cuồng phòng sẽ nổi lên.

Điều nàng canh cánh trong lòng nhanh chóng thành sự thật. Đắc Di và nàng đang cùng ngồi dùng bữa trưa thì hạ nhân trong phủ đến báo, nói có ma ma của Mộ Cẩm An Hoàng Thái Hậu đến đưa lệnh triệu kiến Đắc Di và Cát Uy nhập cung.

Thuỵ Miên dừng đũa, lo lắng nhìn Đắc Di nói: “Hoàng thái hậu không dưng lại triệu kiến hai huynh đệ các ngươi, liệu bà ta có ý đồ gì mờ ám?”

Đắc Di bình tĩnh trả lời: “Nếu họ đã muốn ta và Cát Uy vào cung gặp mặt, ta càng không lo. Thứ nhất là ta tự tin chúng ta sẽ không để lộ điều gì, thứ hai vì trong cung luôn có người của Hữu Thừa Thăng canh chừng, họ tuyệt sẽ không dám manh động. Vậy nên, nàng yên tâm ở đây chờ ta. Ta và Cát Uy nhất định sẽ sớm quay về. Đây cũng là dịp tốt để ta vào cung, xem họ có tính toán gì?”

Thuỵ Miên gật đầu nghe lời. Trước khi Đắc Di rời đi cùng Cát Uy, nàng đưa cho hắn hai chai thuốc, dặn dò: “Trong này là kim thử độc và giải dược ta đã làm ra. Huynh và Cát Uy, mỗi người hãy mang theo một bộ. Kim thử độc này khác với những loại kim bạc bình thường khác, nó có thể phát hiện ra độc tố dù là ít nhất. Ta chế tạo ra theo chỉ dẫn trong sách của Phó Kiện Đàm. Thuốc giải độc này cũng có thể chữa được các loại kịch độc, hai người phải cẩn thận phòng thân.”

Đắc Di ánh mắt nhìn Thuỵ Miên nhu tình, nhận lấy hai món đồ nàng đưa cho, phấn chấn vì được quan tâm, mỉm cười nói: “Ta sẽ cẩn thận. Nàng hãy đợi ta về.”

Đắc Di và Cát Uy vào cung có Lê Ba và Lý Tư đi theo hộ tống, đến tận cuối giờ chiều mà hai người họ vẫn chưa quay lại. Thuỵ Miên sốt ruột muốn rời đi tìm Cảnh Lan bàn bạc thì nàng ta và Bửu Toại đều không hẹn mà cùng tìm tới biệt phủ của nàng.

Nhìn thấy Cảnh Lan và Bửu Toại, Thuỵ Miên đã hỏi ngay: “Các người có nghe được tin tức gì mới về Đắc Di và Cát Uy chưa?”

Cảnh Lan lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa có gì. Ta quả thật lo lắng không yên. Đắc Di và Cát Uy giờ này vẫn ở trong hoàng cung, chưa thấy về.”

Bửu Toại liền thông báo: “Ta đến đây cho các muội biết. Hữu Thái Uý đã cho người báo tin về phủ. Mọi việc không có gì đáng lo. Hoàng thái hậu lấy cớ là muốn chiêu đãi Đắc Di và Cát Uy cống phẩm mới được chuyển đến từ Thổ Quốc, giữ hai người họ lại hỏi chuyện. Hữu Thái Uý bảo chúng ta đừng lo lắng. Hai người ấy sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Thuỵ Miên nghe Bửu Toại báo tin liền bình tâm lại. Nhìn vẻ bất an của Cảnh Lan, Thuỵ Miên an ủi: “Muội hãy bình tĩnh, có Hữu Thái Uý trong cung, chắc chắn Mộ Dung Mao phải cẩn thận nể nang. Hơn nữa, việc hai huynh đệ họ được triệu vào cung thanh thiên bạch nhật, ai ai cũng đều biết. Nếu có điều gì xảy ra cho bọn họ trong cung, ắt hẳn Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An không tránh khỏi liên quan. Họ sẽ không vì thế mà dám làm càn.”

Thuỵ Miên ngoài miệng trấn an Cảnh Lan, nhưng trong lòng biết rõ, không thể có chuyện Hoàng Thái Hậu tự dưng cho gọi hai huynh đệ Đắc Di và Cát Uy vào cung chỉ để uống rượu thưởng hoa. Mộ Cẩm An là con gái của lưỡng triều quốc sư Mộ Dung Mao, hai người này luôn nung nấu ý muốn diệt trừ Đắc Di, do nghi ngờ hắn mới chính là long tử của Hữu Bình Dương và Hoàng Thái Thượng đã băng hà.

Hoàng Thái hậu cho gọi Đắc Di và Cát Uy, điều này Mộ Dung Mao hẳn cũng biết, không chừng còn do chính hắn chỉ dẫn. Hơn thế nữa, Mộ Dung Mao còn nắm được thông tin về việc Hội Tam Bảo đã giành được Huyền Bích Kiếm ở Thổ Quốc. Nhân dịp Đắc Di và Cát Uy nhập cung, thế nào hắn cũng sẽ tìm cách hỏi về bảo kiếm. Thuỵ Miên không lo lắng việc hai huynh đệ họ để lộ thông tin về bảo bối, nàng chỉ lo việc Mộ Cẩm An sẽ dùng hạ kế gì để tìm cách bắt bọn hắn nói ra.

Thuỵ Miên quyết định đi cùng Bửu Toại và Cảnh Lan đến phủ của Đắc Di ngồi đợi. Cuối cùng hạ nhân cũng chạy vào thông báo hai người họ đã về đến phủ. Thuỵ Miên cùng mọi người vội ra đón thì gặp hai người cũng đang trên đường nhanh chóng tiến vào thư phòng.

Cảnh Lan phi như bay về phía Cát Uy, hắn đón lấy nàng ta, mỉm cười dịu dàng trấn an. Thuỵ Miên nhìn thấy Đắc Di và Cát Uy không sứt mẻ gì, vui mừng nói: “Cuối cùng các ngươi cũng bình yên trở về.”

Đắc Di lại gần nhìn nàng gật đầu: “Chúng ta không hề hắn gì. Bửu Toại huynh và Cảnh Lan cũng ở đây? Hồi phòng của ta rồi nói.”

Về đến thư phòng, Cát Uy bắt đầu kể lại: “Hoàng Thái hậu Mộ Cẩm An cho người dọn thiết yến mời bọn ta ăn uống, lấy lí do khâm phục tài năng của hai chúng ta. Ta và ca ca luôn đề cao cảnh giác. Đến nửa buổi tiệc, bà ta bỗng cho đoàn hạ nhân ca múa lùi đi, chậm rãi hỏi chúng ta một số điều. Bà ta hỏi về lời đồn tam bảo bối thống nhất tam quốc, lại hỏi về việc có người đã thấy hai huynh đệ ta ở Mãn Quốc và Thổ Quốc, không biết mọi việc thực hư thế nào.”

Cảnh Lan lo lắng hỏi: “Mộ Cẩm An lại tra khảo các huynh những việc như vậy? Khẳng định là do Mộ Dung Mao thiết kế.”

Đắc Di gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nhờ Thuỵ Miên chuẩn bị chu đáo, nên hai chúng ta không lỡ bước xa chân, không khai ra bất cứ chuyện gì.”

Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi: “Muội ư?”

Đắc Di trả lời: “Trước khi chúng ta vào cung, nàng có đưa ta kim thử độc và thuốc giải độc. Trong tiệc thiết yến, ta nhớ ra đồ dùng nàng đưa, liền dùng kim thử độc phát hiện trong rượu có chất lạ, báo hiệu cho Cát Uy. Chúng ta tựu kế tráo đổi không ăn uống một thứ gì.”

Cát Uy gật đầu nói: “Kim thử độc của tỷ thật lợi hại. May có Đắc Di huynh nhắc nhở, nếu không chúng ta đã dính độc mà cũng không hay biết, sợ là giờ này, mọi việc đã bị bại lộ.”

Cảnh Lan nói: “Ta ở núi Nam Cư của Thổ Quốc, đã từng nghe nói nơi này có loại độc khiến người ta khai hết tâm can. Loại độc này không mầu không mùi không vị, người uống vào sẽ trả lời rành mạch mọi việc người khác muốn biết. Dùng phương pháp thử độc bình thường, tuyệt không thể phát giác.”

Bửu Toại cũng nói: “Hôm trước Lê Ba, Lý Tư và ta cũng nhận được tin báo rằng có một lô hàng cống tấn từ Thổ Quốc được chuyển vào hoàng cung Kỳ quốc. Có lẽ nào độc dược này là do Mộ Dung Mao cho người chuyển tới?”

Đắc Di gật đầu kể tiếp: “Do không thể moi thêm được tin tức gì từ bọn ta, Mộ Cẩm An đành để chúng ta rời cung trở về.”

Thuỵ Miên nói: “Mộ Dung Mao chắc chắn đã biết chúng ta có được Huyền Bích Kiếm, nhưng việc hắn hỏi về Mãn Quốc, không khỏi khiến ta nghi vấn về việc hắn đã biết gì đó về Vọng Nguyệt Ước. Viên ngọc chúng ta có được từ Dục Ngư hồ trên thung lũng Dục Lạc ở Mãn Quốc, ngoài chúng ta ra, liệu còn ai khác biết được?”

Đắc Di gật đầu xác nhận: “Ta và Cát Uy cũng có chung suy nghĩ như vậy.”

Cát Uy nói: “Chúng ta càng chắc chắn Mộ Dung Mao là người chỉ đạo mọi việc cho Mộ Cẩm An, cũng đã gặp lại được người quen cũ.”

Cảnh Lan hỏi: “Ai vậy?”

“Các người đoán xem. Chúng ta đã phát hiện ra Đoản Ngã trong đám tuỳ tùng hầu cận của Mộ Cẩm An.” Cát Uy trả lời.

Đắc Di cũng nói: “Hắn tuy đã dùng thuật dịch dung thành một quân lính bình thường, nhưng ta nhận ra vết săm trên cổ tay hắn, y hệt dấu vết chúng ta nhìn thấy trên cổ tay Đoản Ngã khi giao chiến với hắn tại hoàng cung Thổ Quốc. Chúng ta cũng nhận ra thân thủ quen thuộc và sát khí phát ra trên người hắn.”

“Vậy là Mộ Dung Mao đã phân phó để hắn ở bên bảo vệ Mộ Cẩm An?” Thuỵ Miên hỏi.

Đắc Di trả lời: “Nhìn thấy Đoản Ngã làm ta nhớ đến hắc y nhân chúng ta đã đụng độ hai lần. Một lần khi giao tranh với Bất Phục, hắn đã tự tay giải quyết thủ hạ của mình, lần khác trong hoàng cung Thổ Quốc khi hắn ra tay cứu Đoản Ngã.. Người của ta ở kỹ viện cũng không nắm bắt được thêm bất cứ tin tức gì về hắn. Ngươi này chắc chắn là thuộc hạ đắc lực của Mộ Dung Mao, có thể là người giấu mặt đứng đằng sau đoàn quân hắc ám của hắn. Người này thâm tàng bất khả lộ (1), làm ta quả thật có linh cảm bất an.”

(1)    Thâm tàng bất khả lộ: giấu kín, không để lộ bản chất

Thuỵ Miên cùng mọi người nghe Đắc Di nói đều có cùng tâm trạng. Đắc Di kết luận: “Dù gì đi chăng nữa, việc Mộ Cẩm Mao biết được thông tin về hai bảo bối đã trong tay chúng ta cũng không có gì là lạ. Hắn cho người đi thu thập Huyền Bích Kiếm, ắt cũng sẽ tìm hiểu thông tin về hai bảo bối còn lại. Việc chúng ta có thể làm, chính là tiếp tục ổn định tình hình hiện tại, giữ liên lạc với những người phe ta, lại cố gắng sớm tìm ra cặp bảo bối cuối cùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc