THỤY DU THIÊN MIÊN

Trải qua mấy hôm trong phủ, tình hình an ninh ngày càng được thắt chặt, Thuỵ Miên dần trở nên buồn chán. Thứ nhất là Đắc Di lo Mộ Dung Mao cho người ám hại mọi người nên cấm Thuỵ Miên không được tự ý ra ngoài, khiến nàng chỉ biết quẩn quanh trong phủ. Thứ hai là nàng cũng đã sáng tác khá nhiều truyện ngắn, giờ ngồi không thì lại không thể nghĩ ra ý tưởng mới. Truyện của Thuỵ Miên lại nặng về kinh nghiệm chân thực, tức là truyện được viết dựa trên những gì nàng đã kinh qua. Vậy nên việc bị bó chân trong Hữu Phủ, làm nàng cạn kiệt cảm hứng sáng tác.

Hơn nữa, Đắc Di và mọi người bận rộn liên miên. Ngày nào hắn cũng họp hành với mọi người đến tận tối muộn. Nàng muốn tìm người nói chuyện cũng thật khó.

Có lần nàng đến tìm sảnh viện của Đắc Di, đúng lúc cuộc bàn tán đang sôi nổi, đã nghe được một số việc.

Cát Uy nói: “Mấy hôm nay đệ đã liên lạc xong hết với các bang phái chúng ta quen biết trong giang hồ. Những bang phái đã gặp nhau trên Phương Kiếm phái lúc trước đều thống nhất sẽ cùng chúng ta, dưới trướng của huynh, minh chủ của Huyền Bích Kiếm, phất ngọn cờ khởi nghĩa.”

Lý Tư nói: “Những bang phái này phân chia nhau khắp tam quốc, vô cùng thuận lợi cho việc cân bằng quân lực. Chỉ cần cùng nhau thống nhất, ắt kết cục chân cò sẽ bị phá vỡ. Cát Uy công tử đã tìm được họ ở những nơi nào?”

Cát Uy trả lời: “Điều này là nhờ Bửu Toại huynh dùng Ưng Nhãn làm ngươi đưa tin."

Bửu Toại gật đầu xác nhận: “Ưng Nhãn đúng là thần thú có năng khiếu trong việc tìm người. Hiện tại ta đã nhận được thư hồi báo của trưởng môn các phái, đã bàn giao cho Cát Uy và Đắc Di huynh. Mọi việc đều thuận lợi theo đúng kế hoạch.”

Lê Ba cũng nói: “Diệu Hoàn huynh ở Thổ Quốc cũng đã cùng Tôn Chỉ vương gia thống nhất quân sự, mọi việc đều giống như nước cờ của Đắc Di thiếu gia.”

Mộc Hải ôn tồn: “Còn về phía Mãn Quốc, quân nội báo cũng cho ta biết quốc vương mấy tháng nay bị giam lỏng, nhuệ khí không còn, một phần vì thân thể trước đó đã xa đọa quá độ, cũng đã gần đất xa trời, một phần vì các hoàng tử vương gia đều là người bất tài, không thể trông mong. Tình hình chính trị giờ một lòng, đều đồng ý theo sự thống lãnh của công tử Đắc Di.”

Đắc Di gật đầu hài lòng nghe tin tức của mọi người, nói: “Vậy thì tốt. Ta và Hữu Thái Uý cũng đã liên hệ hết với những người thân tín trong triều đình Kỳ Quốc. Về quân sự, trừ vài tướng còn băn khoăn, còn lại lòng quân thần dần như đã quyết. Tuy nhiên, quan văn trong triều còn nhiều tai mắt của thừa tướng Mộ Dung Mao. Chúng ta đành phải đợi cặp bảo bối còn lại, trong lúc tìm cách lấy được đại quyền. Đến khi có được đầy đủ ba bảo bối, cũng chính là lúc thống lãnh đại binh, giành lấy đại cuộc.”

Thuỵ Miên nghe đến đây liền muốn rời đi. Nhưng chưa kịp ra về thì nàng đã nghe thấy tiếng của Đắc Di bên trong vọng ra: “Thuỵ Miên, có phải nàng đang ở ngoài đó?”

Thuỵ Miên ngượng ngùng ấp úng trả lời: “Ta không phiền mọi người bàn đại sự, ta về phủ đây.”

Đắc Di lúc này đã mở cửa, nhìn Thuỵ Miên đứng phía bên ngoài, lại gần nàng dịu dàng nói: “Ta xin lỗi, mấy hôm nay ta bận rộn chính sự, không có thời gian ở bên giúp nàng khuây khoả. Ta biết tình hình bây giờ nguy hiểm, nàng không thể tự do ra ngoài dạo chơi, khó tránh buồn chán. Đợi ta xong việc, ngày mai sẽ đưa nàng đi ngắm cảnh, có được không?”

Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, trả lời: “Ta không muốn khiến ngươi bận tâm làm phí thời gian quý báu, không cần lo cho ta, ta vẫn ổn.”

Đắc Di mỉm cười nói: “Ta biết tính nàng thích bay nhảy, lại không thích bị bó buộc kiềng chân. Nàng không cần suy nghĩ nhiều. Thời gian ở bên nàng, ta không thấy lãng phí. Giờ hãy về nghỉ ngơi, mai ta sẽ đến tìm nàng.”

Thuỵ Miên gật đầu trở về. Lúc nàng quay đầu lại, nhìn thấy Đắc Di vẫn đứng đấy nhìn theo. Thuỵ Miên mỉm cười vẫy tay với hắn; Đắc Di ngắm nhìn cho đến khi Thuỵ Miên khuất bóng mới vào trong họp tiếp.

Như hẹn, ngày hôm sau Đắc Di tìm đến đợi Thuỵ Miên tại thư sảnh. Hắn mặc một bộ cẩm phục màu xanh lam nhạt, mái tóc quấn gọn gàng trên đỉnh đầu, trên đó có cài một cây trâm ngọc xanh biếc như màu lá tre non. Thuỵ Miên thấy Đắc Di chờ mình đã được một lúc, nhanh chóng lại gần. Nàng cầm theo trên tay một hộp đựng trâm cài tóc. Thuỵ Miên đã mua hai cây trâm và một chiếc vòng tay lúc ở kinh thành Mãn quốc. Nàng đã tặng Mặc Cảnh một cây trâm màu trắng và tặng Thuý Như một chiếc vòng tay bằng ngọc. Còn lại cây trâm ngọc xanh lam này, nàng định tặng cho Đắc Di từ lâu mà chưa có dịp. Hôm nay có hẹn với hắn, nàng mang cây trâm bên mình, tiện thể trao cho hắn, cảm ơn hắn đã liên tục che chở lo lắng cho nàng.

Nhìn thấy Đắc Di, Thuỵ Miên tự nhiên ngại ngùng. Trước khi hắn đến, nàng cũng không thấy khó khăn về chuyện tặng quà cho hắn. Vậy mà khi đứng trước mặt Đắc Di, Thuỵ Miên chợt không muốn đưa cây trâm ra, mặc cảm sợ món quà đơn giản của mình bị chê bai. Đắc Di từ bé đã sống trong nhung lụa, hắn đã quá quen với của ngon vật lạ. Giờ Thuỵ Miên định đưa Đắc Di cây trâm mua nơi ven đường thế này, chưa chắc hắn đã muốn nhận.

Đắc Di nhìn Thuỵ Miên cầm chiếc hộp trên tay, tò mò hỏi: “Nàng đang cầm cái gì vậy?”

Thuỵ Miên muốn giấu đi nhưng Đắc Di đã lỡ nhìn thấy, nàng đành chìa ra và nói: “Ta mua cây trâm đã lâu, muốn tặng huynh nhưng chưa có dịp. Huynh xem có thích không?”

Đắc Di cầm hộp đựng trâm trên tay, vui vẻ mở ra nhìn. Hắn ngắm nghía một lúc, tay nâng niu cây trâm, lại nhìn Thuỵ Miên ngỡ ngàng hỏi: “Nàng tặng trâm này cho ta?”

“Đúng vậy. Tuy không phải đồ quý hiếm, nhưng lễ bạc lòng thành(1), hy vọng ngươi không chê bai.” Thuỵ Miên ngại ngùng nói.

(1)    Lễ bạc lòng thành: của ít lòng nhiều

Đắc Di mỉm cười, một tay giơ cây trâm về phía Thuỵ Miên, tay còn lại gỡ cây trâm ngọc đang đeo trên đầu xuống, nói: “Nàng hãy đeo lên cho ta.”

Thuỵ Miên mỉm cười vui vẻ cài trâm lên búi tóc cho Đắc Di. Nàng cảm khái nói: “Ngươi đeo cây trâm này trông cũng đẹp lắm. Ta mua cây trâm này lúc ở Mãn thành, đã tặng cho Mặc Cảnh một chiếc. Chiếc màu lam này để dành tặng ngươi. Hai người luôn giúp đỡ chăm sóc ta trên đường. Ta vô cùng cảm kích.”

Đắc Di thoáng nhăn mặt, nhìn Thuỵ Miên rồi hỏi: “Mặc Cảnh cũng có một chiếc?”

Thuỵ Miên gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng là màu khác.”

Đắc Di bỗng nhìn nàng chăm chú làm Thuỵ Miên chột dạ, không biết mình có lỡ nói gì không phải. Hắn đưa tay gỡ cây trâm ra, bỏ lại vào hộp, nói: “Cây trâm quý báu; ta để dành dịp khác sẽ đeo.”

Thuỵ Miên không biết chuyện gì làm hắn tự nhiên mất hứng, nhưng cũng không muốn tranh cãi gì thêm, phỏng đoán rằng có thể hắn không ưa thích cây trâm này, chỉ là cố hoà nhã giữ thể diện cho nàng.

Đắc Di nhẹ nhàng nói với Thuỵ Miên: “Chúng ta đi thôi, xe ngựa đã chờ bên ngoài.”

Thuỵ Miên hỏi: “Huynh sẽ dẫn ta đi đâu?”

Đắc Di trả lời: “Đến nơi mà ta thường hay đến hồi còn nhỏ.”

Thuỵ Miên phấn khởi không biết Đắc Di hồi nhỏ là một tiểu tử tinh nghịch thế nào. Nàng cùng hắn lên xe ngựa do Lý Tư đánh rời phủ. Thuỵ Miên hỏi: “Liệu chúng ta đi thế này có gì nguy hiểm? Mộ Dung Mao có tìm cách gây hại cho huynh?”

Đắc Di trả lời: “Nàng đừng lo, ta đã bố trí ám vệ canh phòng nơi chúng ta sẽ đến, lại cũng có vô số người đang đi theo bảo vệ. Mộ Dung Mao sẽ không dám làm gì.”

Thuỵ Miên nghe giọng nói tự tin của Đắc Di, an tâm rằng hắn đã chuẩn bị mọi thứ cẩn thận mới dẫn nàng ra ngoài. Hai người ngồi trên xe ngựa, đi mất nửa ngày thì xe dừng lại. Đắc Di vén rèm nhìn ra bên ngoài, quay lại nói với Thuỵ Miên: “Chứng ta đã đến nơi rồi.”

Thuỵ Miên bước ra khỏi xe, nhìn thấy mình đang đứng trước một mảnh rừng tre màu xanh ngắt. Đắc Di đã ở phía dưới, một tay xách một giỏ đồ, tay còn lại đỡ nàng xuống.

Thuỵ Miên thắc mắc trong lòng, tự hỏi sao Đắc Di lại chọn rừng tre làm nơi hoa tiền nguyệt hạ(1) thì hắn đã nói: “Đây là nơi hồi bé bá bá Hữu Thừa Thăng thường đưa ta đến, để bí mật gặp mẫu thân ta. Người suốt ngày trong cung cấm, khó khăn lắm mới có thể rời cung gặp ta một lần.”

(1)    Hoa tiền nguyệt hạ: nơi trai gái hẹn hò

Thuỵ Miên nhìn hàng cây tre xanh ngắt xung quanh, không khí tươi mát mùi lá, làm tinh thần nàng phấn chấn. Nàng nói: “Nơi đây thật tươi đẹp, hai người mẫu thân huynh hẳn đã có thời gian rất vui vẻ ở đây.”

Đắc Di gật đầu nhìn Thuỵ Miên, giơ giỏ đồ trong tay lên, nói: “Ta cũng đã căn dặn Thuý Như chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn, chúng ta cùng đi dạo ngắm cảnh. Khi nào nàng đói, chỉ cần bảo ta một tiếng.”

Thuỵ Miên vui vẻ gật đầu. Nhìn thấy một giỏ đồ ăn ngon làm nàng hào hứng vui vẻ lên rất nhiều.

Đắc Di và Thuỵ Miên tiến vào trong rừng, Lý Tư nhận lệnh đợi bên ngoài canh gác. Thuỵ Miên thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng động xung quanh thì nâng cao cảnh giác, Đắc Di thấy nàng lo lắng, liền giơ tay lên ra tín hiệu. Một ám vệ mặc áo đen liền xuất hiện, chắp tay hành lễ. Hắn nói: “Chủ tử yên tâm, nơi đây đã được chúng thuộc hạ dò xét, không còn ai khác.”

Đắc Di quay sang nhìn Thuỵ Miên, trấn an giải thích: “Ám vệ của ta đã bố trí tại đây. Nàng hãy cứ thoải mái, đừng lo lắng. Đã có ta ở đây.”

Thuỵ Miên cùng Đắc Di bước đi trong rừng tre, lá xanh lả tả nhẹ nhàng rơi xuống, khung cảnh vô cùng hữu tình. Hai người bước chân rào rạo trên đám lá khô rụng đầy mặt đất. Thuỵ Miên vừa đi vừa tha thẩn ngắm cảnh. Ánh sáng chiếu rọi rực rỡ qua những tán lá xanh, lấp ló qua những khe lá hở là mây trắng hoà cùng nắng sớm, không gian xanh mát tĩnh lặng.

Đắc Di ngắm nhìn nữ tử nhỏ bé trước mặt mình. Thuỵ Miên vui vẻ chơi đùa, tay bám vào những thân tre xoay người lao đi hoà mình vào làn nắng. Hắn nhìn nàng, trong lòng xốn xao lại lo sợ. Hắn muốn ôm giữ lấy nàng, muốn trân trọng không buông, nhưng cũng lo lắng trong lòng nàng không chỉ có mình hắn. Hắn sợ nếu mình quá tay ghìm giữ, nàng sẽ chán nản mà rời đi.

Đắc Di đưa Thuỵ Miên đi thêm một đoạn. Hai người ra đến phía rìa ngoài của rừng tre. Thay vì hàng tre rậm rạp thì nơi đây lại là khoảng đất nhỏ trống trải, bên dưới là vách núi cao. Đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh Kỳ Thành phí dưới. Lẫn với phố xá và nhà cửa xan sát, Thuỵ Miên thấy cung điện Kỳ quốc hoàng tường ngự ngoã(1) đang bắt nắng sáng rực một góc thành.

(1)    Hoàng tường ngự ngoã: cung vua ngói chúa, nguy nga lộng lẫy

Bình luận

Truyện đang đọc