TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Quả nhiên vừa lấy nghe tiếng Anh ra chắn đạn, nghi ngờ của Ngô Tú Trân tức khắc liền biến mất, đem khay đồ uống giao cho Tôn Hoài Cẩn xong hiền ôn nhu mà hào phóng bảo anh tối nay ở lại ăn cơm.

Tôn Hoài Cẩn một tay bưng khay trở lại bàn học, vừa đối diện với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Chu Du.

"Ánh mắt này là thế nào?"
Dục vọng nhanh chóng biến mất sau khi anh bắn tinh, giờ phút này Tôn Hoài Cẩn rất bình tĩnh, không muốn vòng vèo.

Anh đặt đồ uống vào chỗ để bên trên bàn rồi để khay gỗ sang bên cạnh, nhìn Chu Du dùng tay xoa bóp quai hàm đã phải chịu khổ của mình, một bên uống nước trái cây Ngô Tú Trân bưng lên.

Ngọt thanh ngon miệng, vừa uống liền biết là ba cô làm.

"Đại khái là...ánh mắt nhìn cường giả đi..."Chu Du thực sự cũng không ngờ đến mức này mà tên tiểu bạch kiểm này còn có thể vượt qua, chỉ có thể nói là tên tiểu tam này cũng có chút ý tứ, ít nhất là xứng với hơn 700 điểm, đầu óc nhảy số nhanh hơn người thường là cô đây.

Chu Du có chút buồn bực, lần này thế mà còn không bị phát hiện, chẳng lẽ lần tới còn phải chơi lớn hơn à?

Nhưng còn chơi lớn hơn thế nào Chu Du làm sao mà biết được.

Cho tới bây giờ cô mới hiểu được thế nào là thư đến dùng khi phương hận thiếu*, đáng lẽ khi còn nhỏ cô nên dành nhiều thời gian xem truyện người lớn hơn, còn tên tiểu bạch kiểm này là thế nào a?
*Cả nhà có ai biết cái này nghĩa là gì không giúp mình với?
Tôn Hoài Cẩn không hiểu cô đang nói gì, cũng không có thời gian để tìm hiểu xem đó nghĩa là gì.

Vừa rồi lăn lộn một hồi thời gian đã gần hết một ca nên bây giờ cần đem kiến thức bốn ca dạy xong trong ba ca còn lại.

Chu Du lại một lần nữa thất bại, buồn bã trở về trường học, lại hướng Lý lão sư xin đối sách.

Kết quả cô còn chưa nói xong, Lý Triệt Triệt liền ném điện thoại lên bàn:"Chu tiểu thư, không dám giấu giếm, mình cũng có một chuyện quan trọng muốn nhờ!"
"Lý đại sư cứ nói đi đừng ngại."
"Mình cùng cái kia..cái kia....soul mate đã hẹn nhau chiều chủ nhật tuần sau gặp mặt, mình có chút sợ, cậu đi cùng mình đi!"
Cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhắc tới bạn trai qua mạng, Lý Triệt Triệt lập tức trở lại trạng thái nữ sinh cao trung thẹn thùng.

"..."
Chu Du nghĩ tiến độ của hai người này có chút nhanh đi, lúc này mới hơn nửa tháng đã chuẩn bị gặp mặt nhau rồi.

Nhưng may là dạo này cô khá rảnh, tuần sau sau khi thi xong có nửa ngày rảnh rỗi.

Các bài khảo sát của lớp 12 được sắp xếp rất sát nhau, ngoại ngữ thi vào thứ bảy, sáng chủ nhật thi ba môn theo ban đã chọn và họp phụ huynh vào buổi chiều.

Mọi thứ đã được sắp xếp rõ ràng, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.

Buổi chiều họp phụ huynh, vì thời gian eo hẹp nên cũng không có bài tập gì, xác thật thích hợp để chuồn ra gặp mặt người ta.


"Cũng đúng", dù sao ngẫm lại tuần sau không phải gặp tên tiểu bạch kiểm kia cô rất vui vẻ, hơn nữa cô cũng có chút không yên tâm để Lý Triệt Triệt một mình đi gặp một người đàn ông xa lạ, "Thế buổi sáng thi xong ba môn kia thì chúng ta trở về phòng ngủ nhé."
"Sau đó..." cảm xúc của Lý Triệt Triệt tăng vọt lên "xuất phát!!!"
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng xác thực tên tiểu bạch kiểm kia vẫn có chút tác dụng.

Sau khi học mấy buổi thì trong lúc thi Chu Du làm bài thành thạo hơn không ít."
Thành tích trước kia của cô không quá kém nhưng thời điểm ra khỏi trường thi thì cô có chút không tự tin vào đáp án của mình.

Lúc này đây ra khỏi trường thi, cô tuyệt đối chắc chắn vào đáp án của mình nên trực tiếp trở lại phòng ngủ.

Chu Du biết rõ hôm nay ai là nhân vật chính nên cô ăn mặc cực kì giản dị, còn đeo khẩu trang màu đen, chỉ thiếu điều muốn mặc luôn đồng phục, đem chức trách của một chiếc lá xanh khắc ghi trong lòng.

"Làm sao bây giờ Ngư bảo*, mình bắt đầu khẩn trương!" Sau khi vào tàu điện ngầm, Lý Triệt Triệt bắt đầu đứng ngồi không yên, "Lỡ đâu người ta vừa thấy đã không thích thì làm thế nào?"
*Ngư đồng âm với Du, đều là Yu
"Sao có thể, cậu hôm nay đẹp như tạc vậy ó." Chu Du sờ sờ đầu Lý đại sư:"Không có việc gì, anh ta chắc chắn càng khẩn trương hơn."
Đúng thật là như vậy, ở một chỗ khác của thành phố là Đại học Tế thành, phòng 202, Từ Tử Thịnh mở cửa bước vào liền thấy tủ quần áo của Đặng Dạ Tư mở toang, bên trong tuy không nhiều quần áo nhưng lại được ném rải rác khắp trên bàn trên ghế.

"Phòng ngủ của chúng ta bị cướp ghé thăm đấy à?" Từ Tử Thịnh hai tay đút túi, cười như không cười mà đi vào, quả nhiên thấy bạn cùng phòng đang đứng trước gương õng ẹo tạo dáng.


"Từ Tử Thịnh cậu đã trở lại, mau cứu tôi, tôi biết cậu có thẩm mỹ tốt, nhìn xem tôi phối quần áo thế này có được không?" Đặng Dạ Tư vừa nghe thanh âm quen thuộc liền như thấy cứu tinh mà quay người sang, "Lát nữa cậu có tiết học nào không, cùng tôi đi vào thành phố đi."
"Tuy rằng không có tiết nhưng hôm nay tôi không muốn ra ngoài." Từ Tử Thịnh dơ tay giúp bạn cùng phòng chỉnh chỉnh lại cổ áo, xong liền đem tay đút vào túi lại, "Cậu đây là làm gì? Còn đặc biệt chải chuốt, hẹn hò?"
"Gặp...gặp cô gái kia." Đề cập đến bạn gái qua mạng thì Đặng Dạ Tư hai mươi mấy tuổi liền đỏ bừng mặt, "Cô ấy nói có bạn cùng phòng của cô ấy đi cùng.

Đến lúc đó có hai người con gái, một mình tôi là nam, có chút xấu hổ."
Từ Tử Thịnh nhướn mày, dường như có chút hứng thú:"Bạn cùng phòng a~xinh không?"
"Xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp!!" Kỳ thật hắn làm gì đã gặp qua người ta, nhưng vì muốn cậu ta đi cùng nên Đặng Dạ Tư liền chợn mắt nói dối.

"Đặc biệt xinh đẹp?"
Từ Tử Thịnh cong khóe môi, cười đến có chút đáng đánh đòn.

"Được, vậy đi thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc