TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Ngày hôm sau mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Quân huấn vẫn còn phải tiếp tục, nên chạy thì chạy, nên tập trận thì vẫn tập trận.
Ngoại trừ việc một đống nam sinh luôn nhìn chằm chằm bạn nữ duy nhất trong lớp mình ra thì cũng không có gì đặc biệt.
"Cá nhỏ!"
Tiếng còi giải lao vừa vang lên Chu Du đã mặt dày trốn sau lưng của một đám nam sinh, nhìn Lý Triệt Triệt chuồn êm sang bên đây từ đội ngũ lớp bên cạnh.
"Báo nhỏ!"
Tuy rằng buổi sáng hai người còn cùng nhau đến nhà ăn nhưng mới có một giờ huấn luyện trôi qua mà hai người tưởng như đã mười năm không gặp, kích động mà ôm lấy nhau.
"Cảm ơn soái ca, cảm ơn soái ca!" Lý Triệt Triệt cũng bắt chước Ngô Tú Trân ngồi dưới bóng của mấy nam sinh, chắp tay trước ngực biểu thị sự cảm kích.
Sau khi ngồi xuống đàng hoàng cô nàng mới lôi kéo Chu Du nói nhỏ: "Cá nhỏ, tình huống buổi sáng hôm nay là thế nào vậy? Lúc anh ấy ở đây mình cũng không tiện hỏi, hai người làm lành rồi à?"
Mấy nam sinh lập tức đứng thẳng người, vểnh tai chờ Chu Du trả lời.
Tiểu cô nương che miệng, không cười ra tiếng nhưng cái tóc đuôi ngựa sau đầu đã đung đưa, thân thể thon gầy mảnh khảnh giấu trong bộ quần áo to rộng, chỉ lộ ra cánh tay bị phơi nắng hơi đỏ lên.
"Sao cậu biết?"
Loảng xoảng, những trái tin tan nát của biết bao nam sinh ngày hôm qua nay lại một lần nữa vỡ vụn.


Mấy cậu con trai đột nhiên cảm thấy nắng chói chang không chịu nổi, vai rũ xuống như cây cỏ héo úa.
"Trông mình giống người mù hay người ngốc lắm à?" Lý Triệt Triệt chỉ vào mặt mình: "Sáng sớm hôm nay anh ấy đã chờ cậu dưới tầng, nhị thập tứ hiếu đã được khôi phục, mình có thể không nhìn ra sao?"
Chu Du hơi không phục: "Vậy cậu còn hỏi làm gì?"
Lý Triệt Triệt: "..."
Cũng đúng.
Đương nhiên những gì Lý Triệt Triệt muốn hỏi không chỉ dừng lại ở đó, cô nàng còn muốn biết chi tiết tường tận sự việc cơ, ví dụ như tại sao hai người lại cãi nhau, rồi làm lành như thế nào.

Cô còn tưởng một kỳ nghỉ hè trôi qua thì mối quan hệ của hai người đó cũng hoàn toàn chấm dứt rồi đấy.
"Thì cũng vì mình bận quá mà, vừa phải thi bằng lái xe vừa phải lo vụ chuyển nhà, đâu phải cậu không biết!"
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Chu Đạt Sinh đã cùng Ngô Tú Trân xử lý thủ tục ly hôn.

Về vấn đề phân chia tài sản, Ngô Tú Trân vốn định để lại nhà cửa và xe cộ cho hai cha con, nhưng Chu Đạt Sinh không muốn, ông ấy chỉ lấy lại căn nhà cũ khi hai người vừa kết hôn.
Xe và tiền của Ngô Tú Trân thì Chu Đạt Sinh nhất quyết không lấy nhưng lại khuyên Chu Du nhận lấy xe và căn hộ mà mẹ cô đã chuẩn bị, theo ý của ông là con gái nên có nhà và xe riêng thì trong xã hội này mới an toàn.
Chu Du trước đó chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng cô cảm thấy nếu Chu Đạt Sinh đã kiên trì như vậy thì nhất định ông ấy có lý do riêng, cô sẽ nghe theo lời ông nhận lấy quà sinh nhật 18 tuổi của Ngô Tú Trân.
Sau đó là một đống chuyện phải làm khi chuyển nhà.
Hai người suy xét đến phương diện tiền bạc nên không gọi công ty chuyển nhà mà tự mình sắp xếp đóng gói, việc vận chuyển tất cả đều rơi xuống chiếc oto của Chu Du.
Từ một căn biệt thự hai tầng, Chu Du theo Chu Đạt Sinh trở về một khu dân cư cũ, diện tích cả căn nhà này còn không bằng phòng riêng của Chu Du trước đây.
Cô được sinh ra ở đây nhưng không tính là lớn lên ở đây, bởi vì từ khi cô hai hay ba tuổi chưa có ký ức thì Ngô Tú Trân đã mang theo cô và Chu Đạt Sinh dọn đến căn nhà sau đó.
Những ký ức về căn nhà này đều là Chu Đạt Sinh kể lại cho cô.
Chu Du rất vui vẻ, không được mấy ngày đã ăn hết các hàng quán xung quanh, biết đồ ăn nhà ai vừa thơm vừa ngon, bánh quẩy nhà ai giòn mà không ngấy.
Chu Đạt Sinh cũng liên lạc được với vài người đồng nghiệp trước đây để tìm hiểu về hiện trạng của ngành giáo dục hiện nay, tranh thủ đang là thời gian nghỉ hè để đi tìm một căn nhà cho thuê ở mặt tiền.
Ông cũng không định nhờ Chu Du trợ giúp, dù sao thì kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học này chính là thời gian mà mọi người có thể tha hồ vui chơi bay nhảy xả stress.


Ông đã đưa cho Chu Du một số tiền để cô ra ngoài du lịch, hoặc là mua một chiếc laptop, nắm bắt thời gian này để làm những gì mình thích.
Nhưng Chu Du cái gì cũng không nói, mỗi ngày đều chạy đông chạy tây xem xét, còn nói đùa rằng sau này không sợ không có việc làm.
Chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện hình như mình đã trưởng thành hơn một chút, hơn nữa trong lòng cô còn khẳng định một ngày nào đó Ngô Tú Trân sẽ cảm thấy hối hận vì đã bỏ rơi ba con hai người.
Thời gian quân huấn buổi sáng vẫn còn một tiếng nữa, Từ Tử Thịnh đang ngồi ở dưới ô che nắng, bên chân và cả trên bàn đều là những thùng nước khoáng, mấy sinh viên năm hai xung quanh đang thảo luận xem lớp nào có đội hình tốt nhất, đề tài quả thực nhàm chán đến mức làm người ta buồn tiểu mà...
Anh ta đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng chào hỏi, vừa quay đầu lại đã thấy Tôn Hoài Cẩn đi tới, trên tay còn đang cầm hai chai đồ uống lạnh.
"Đm, lão Tôn, có phải cậu biết tôi ngồi đây cực khổ nên mang nước tới cho tôi đúng không?"
Từ Tử Thịnh không khỏi thụ sủng nhược kinh, nhưng khi vừa vươn tay ra đã thấy Tôn Hoài Cẩn mặt vô cảm né tránh.
"Mang cho Chu Du và bạn của em ấy."
"..." Từ Tử Thịnh muốn khóc: "Chu Du và bạn em ấy đều có, vậy mà lão Từ bạn của cậu lại không có! Lão Tôn cậu đã làm tôi tổn thương rồi đấy!"
"Lần sau nhất định sẽ mang cho cậu."
Anh còn chưa dứt lời thì còi thông báo đã vang lên, Tôn Hoài Cẩn quang minh chính đại mà đưa nước cho Chu Du trong tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.

Chu Du nóng đến mức muốn bốc hơi luôn rồi, vừa nhận lấy chai nước đã tu một mạch hơn nửa chai.
"Sao anh lại đến đây, không phải anh bảo sáng nay anh có tiết à?" Sau khi được bổ sung nước, tiểu cô nương cuối cùng cũng sống lại, cô đứng dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi trên quần, sau đó gọi Lý Triệt Triệt đến lấy nước uống.
"Sáng nay tôi có ba tiết đầu, trống tiết bốn." Tôn Hoài Cẩn nói: "Lát nữa tôi sẽ đến chỗ cái ô mà Từ Tử Thịnh đang ngồi, sau khi em học xong thì chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa."
"Đừng đừng, quá nóng, cho dù ngồi dưới tán ô cũng vẫn nóng."
Chu Du nghĩ đến cảnh tượng bạn trai nhị thập tứ hiếu của cô lại phải ngồi chờ cô ở một nơi không có điều hòa vào một ngày nắng nóng như này thì không khỏi đau lòng.

"Anh tìm quán trà sữa nào gần đây ngồi đi."
Khi Lý Triệt Triệt đi tới thì mấy nam sinh vốn luôn che nắng cho Chu Du đều đã ngồi xuống một bên.

Tôn Hoài Cẩn nhàn nhạt nhìn lướt qua mấy cái người thỉnh thoảng vẫn liếc mắt sang bên này, uyển chuyển từ chối ý tốt của cô:
"Không sao tôi không sợ nóng."
Anh đưa chai nước lạnh cho Lý Triệt Triệt, vươn tay nhéo mặt cô giữa một rừng ánh mắt ghen tị.

"Trên đường đến nhà ăn tôi có việc muốn nói với em."
"Chuyện gì?" Chu Du lập tức truy vấn.
"Lát nữa rồi nói, em cứ học cho tốt đi."
"..."
Tôn Hoài Cẩn học hư rồi, còn biết cách làm cho người ta tò mò nữa!.


Bình luận

Truyện đang đọc