TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Tiểu bạch kiểm tức giận rồi.

Tuy rằng anh rất ít khi để lộ hỉ nộ ái ố nhưng ngay lúc này khí lạnh từ trong xương cốt anh phả ra như bao trùm lấy toàn thân Chu Du, phảng phất không khí bị dồn nén vào một không gian kín, đem cô phong ấn ở bên trong.

Tôn Hoài Cẩn vẫn luôn là một người có nghĩa khí, cho dù Chu Du có chán ghét anh thì trong lòng anh cũng không hề bận tâm.

Sự tồn tại của anh khiến người ta không thể bỏ qua, một ánh mắt không chút màu sắc tình cảm cũng đủ khiến không khí xung quanh cô lạnh đi, tựa như một cây tùng thẳng tắp đứng giữa màn tuyết trắng, cao ngạo cô độc một mình.

Cho nên mỗi lần Chu Du nhìn bộ dáng thong dong của anh lại càng thêm bực bội.

Tại sao một người mạnh mẽ như vậy lại muốn làm loại chuyện xấu xa này, vì cái gì anh làm chuyện xấu xa như này còn thản nhiên đến vậy.

"Nói chuyện."

Cô không thể ngăn cản anh làm điều xấu xa, cũng chỉ có thể nghĩ cách để anh không thể tiếp tục thản nhiên như thế này thôi.

Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, nhiệt độ nháy mắt xuyên thấu áo ngực mỏng manh, ngón tay anh dùng lực, đem bộ ngực mềm mại của thiếu nữ toàn bộ nắm trong tay, giọng nói hơi khàn khàn khiến lời ra lệnh nói đến có vài phần câu nhân.

Thời điểm ngước mắt lên, đôi mắt đen láy của thiếu nữ lại là một mảnh sáng ngời thanh triệt, lông mày hơi nhíu mang theo chút ủy khuất.

"Anh dùng sức như vậy làm gì", giọng điệu cô mềm mại:"Làm em đau."
Cô biết rõ thời điểm cãi nhau thì người con gái chỉ cần ném ra câu:"Anh hung dữ với em à!" là có thể làm điên đảo người đối diện.

Nhưng Tôn Hoài Cẩn lại không mắc câu, ánh mắt anh như cũ sắc bén, thẳng đến khi Chu Du duỗi hai tay câu lấy cổ anh, dâng lên đôi môi mềm mại.

Thật ra hai người chưa chính thức hôn môi qua, mỗi lần đều là Chu Du cưỡng hôn, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Đầu lưỡi của thiếu nữ nhanh chóng từ khớp hàm của anh thâm nhập vào, vụng về mà muốn học bộ dáng anh lần trước hòng tìm kiếm điểm mẫn cảm trong miệng anh, liếm liếm chỗ này chạm vào chỗ kia nhưng trước sau đều không bắt được điểm mấu chốt.

"Anh giúp em...Em sẽ không!"
Tiểu cô nương bắt đầu làm nũng, thật giống như một con mèo con dùng bộ móng vuốt của mình cào cấu trái tim của Tôn Hoài Cẩn, tạo thành một khe hở nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy được, khiến cho sự tức giận vừa mới dâng trào lên của người đàn ông vơi đi quá nửa.

Anh vững vàng mà phong bế môi thiếu nữ, đồng thời đem thân thể cô áp lên giường, Chu Du cảm giác được nút thắt áo ngực đột nhiên buông lỏng.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy bầu ngực non nớt của cô, dưới sự xoa nắn của anh thì chung quanh đầu v* đã nổi da gà.

"Ô..."
Tiểu cô nương nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, thanh âm ngọt ngào ấy chứng minh rằng hiện tại cảm giác cũng không tệ lắm.


Tôn Hoài Cẩn như được cổ vũ, động tác cũng bắt đầu lớn mật hơn, ngón tay vân vê đầu v*, nhéo nhéo đầu v* nhỏ bé mà tinh xảo, nhẹ nhàng kéo ra hai bên.

Một chút khoái cảm như con sóng tràn ra, vừa ngứa vừa tê dại.

Khóe mắt Chu Du đã hơi ẩm ướt, trên khuôn mặt đỏ ứng ngưng tụ một chút nước mắt, lông mi giống như tựa như cánh bướm rung động mang theo cảm giác mỏng manh quyến rũ.

"Ưm...đừng, đừng dùng sức mà..."
Thân thể của thiếu nữ vặn vẹo dưới động tác của Tôn Hoài Cẩn, hai bên đùi nhỏ chụm vào, không ngừng cọ xát đá đạp lung tung trên khăn trải giường.

"Tôn Hoài Cẩn!"
Nói nhẹ không dược, tiểu cô nương lập tức kêu thẳng tên của anh, nhưng dưới sự kích thích của khoái cảm âm điệu lại cao vút, giống như một đường cong parabol xuyên thủng không khí, đem một chút tức giận của Tôn Hoài Cẩn đánh bay không còn dấu vết.

"Lại kêu lớn tiếng chút.".


Giọng nói của anh lại trầm xuống, như thủy triều mãnh liệt lui dần trở lại biển lớn, rũ mắt nhìn nhũ thịt của người thiếu nữ bị anh nắm đến mức hiện lên dấu tay đỏ ửng.


Anh không dùng nhiều lực, sao lại mềm đến vậy.

"Lát nữa liền đem mẹ em kêu lên tới."
Chu Du đối với sự đe dọa của tiểu bạch kiểm cảm thấy phi thường bất mãn, cái gì gọi là lát nữa làm đem mẹ em kêu lên, đó chỉ là mẹ cô thôi sao, không phải cũng là kim chủ của anh sao!
"Anh sợ?"
Trên lông mi của cô vẫn còn đọng lại nước mắt do Tôn Hoài Cẩn xoa nắn ngực mà thành, đôi mắt đỏ hoe trừng anh, rõ ràng là bộ dạng tức giận nhưng khi nhìn lại là bộ dạng trời sinh ủy khuất.

"Vậy anh cầu xin em, em liền không kêu."
Sau đó dùng bộ mặt ủy khuất mà uy hiếp người ta.

Tôn Hoài Cẩn thiếu chút nữa bị cô chọc cho bật cười.

.


Bình luận

Truyện đang đọc