Nghe thì cũng hợp lí đấy nhưng tổng thể thì vẫn làm cho người ta cảm giác có chỗ nào đó không ổn.
Tôn Hoài Cẩn có chút buồn cười, "Em đây là đang gửi tiền tiết kiệm sao, gửi ba phần, hôm nay muốn một hơi lấy ra đi.
"
Hình như cũng có chút ý tứ.
Nhưng Chu Du cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô cảm thấy chính mình rất mệt, cô đã cùng tiểu bạch kiểm vượt quá giới hạn ba lần, không những không khiến tiểu bạch kiểm thất sủng trước mặt Ngô Tú Trân, mà chính mình một lần cũng đều không được sung sướng, trái lại càng thêm tịch mịch.
Vừa lúc cuối tuần này Ngô Tú Trân không trở lại, Chu Du không có gì phải sợ hãi nên gan liền lớn lên.
Mỗi một lần khẩu giao cho anh ta, tên tiểu bạch kiểm này rất kích động, chắc là sướng, cho nên Chu Du cũng muốn thử xem rốt cuộc có bao nhiêu sướng.
Hai người nước uống cũng chưa lấy, trực tiếp vào phòng luôn, Chu Du vốn dĩ muốn lên giường nhưng Tôn Hoài Cẩn lại không thèm để ý đến cô, lập tức ngồi xuống bàn học.
"Làm sao, anh không muốn hả?"
Chu Du bĩu môi, "Chẳng lẽ em vẫn chưa đủ tư cách để anh vì em mà phục vụ sao?"
Rốt cuộc cô cũng chỉ là con gái của kim chủ, chạm vào cô đối với tiểu bạch kiểm xác thật không có chỗ nào tốt, từ quan điểm lợi ích thì điều này cũng không có gì đáng trách.
Tôn Hoài Cẩn buông túi, không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà đem sách vở cùng bài thi trên bàn đặt sang một bên, chừa ra một khoảng trống lớn.
"Lại đây.
"
Cái giọng điệu này giống như gọi chó gọi mèo vậy.
Chu Du đi đến trước mặt anh, nhìn Tôn Hoài Cẩn đem ghế của cô dịch ra, cũng đem ghế của chính mình lùi về sau một bước, dùng tay vỗ vỗ mặt bàn.
"Ngồi ở đây.
", biểu tình cùng giọng điệu của anh không khác gì lúc dạy học, "Chân tách ra.
"
"Anh làm như đang là khóa học giải phẫu vậy.
" Chu Du chưa học qua khóa học giải phẫu nào, cô chỉ đơn thuần cảm thấy thời điểm này mà anh nói những lời như vậy có chút giống việc công xử theo phép công, chả khác gì lúc làm thủ tục tại quầy giao dịch của ngân hàng, "Anh có thể có chút cảm xúc hay không?"
Chu Du không tin thời điểm Tôn Hoài Cẩn phục vụ Ngô Tú Trân cũng là thái độ thế này.
Nghĩ đến đây, cô cảm giác có điểm cổ quái, rốt cuộc đầu lưỡi của Tôn Hoài Cẩn cũng liếm qua mẹ cô, hiện tại liếm đến cô, trong lòng liền có khúc mắc.
Cô ngồi trên bàn học, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu:"Anh đã làm việc này cho người khác vài lần rồi nhỉ?"
Thần sắc Tôn Hoài Cẩn liền lạnh xuống:"Có ý gì?"
Anh vốn dĩ không phải là người dễ gần, thời điểm đôi mắt hơi nhướn lên không có biểu tình gì thì nhìn tương đối lạnh nhạt.
Chu Du bị anh nhìn đến chột dạ một hồi, "Chính là! anh không có bạn gái cũ sao! "
"Tôi không có bạn gái cũ.
" Tôn Hoài Cẩn nhìn cô, nhàn nhạt hỏi:"Vừa lòng sao?"
Ha! tên này không phải đã bị Ngô Tú Trân dùng qua rồi hay sao.
Chu Du kì thật vẫn không quá vừa lòng, thời điểm tách chân ra thì tâm tình cô cũng tương tự, tới cũng tới rồi, cũng đành chịu thôi.
"Tự mình đem váy kéo lên đi.
"
Tôn Hoài Cẩn còn bởi vì vấn đề không đâu lúc nãy của cô làm cho bực bội, giọng điệu lạnh lùng, Chu Du bĩu môi, chậm rì rì mà đem làn váy kéo lên.
Váy của cô vốn dĩ không dài, tiểu cô nương vừa dùng tay kéo lên thì quần lót màu trắng gạo bên trong liền được tiếp xúc với ánh sáng.
Hai chân thiếu nữ trắng nõn, những đường cong mảnh khảnh tạo cảm giác thật tinh xảo, quần lót đã màu trắng rồi vậy mà so với làn da của cô còn muốn tối hơn hai tông, phần chung như gãi đúng chỗ ngứa mà ôm vào hông cô, bao lấy cặp mông nhỏ.
"Cởi ra.
"
Anh nhìn lướt qua những nếp gấp trên chiếc quần lót màu trắng gạo, đôi tay nắm ở đầu gối của người thiếu nữ không khỏi dùng sức.
Chúng nhỏ giống như khớp xương của những con búp bê vậy, thời điểm chạm vào lòng bàn tay anh, hai má người thiếu nữ liền nổi lên một rặng mây hồng.
Khiến Tôn Hoài Cẩn nghĩ tới một sự kiện hồi cấp ba.
.