Tôn Hoài Cẩn bị những nắm đấm tới tấp của cô đánh đến phiền, một tay liền đem hai tay cô đều bắt lấy, Chu Du theo bản năng lùi về sau một bước, nghe thấy anh đè thấp thanh âm:"Tôi cũng giống như người nào đó làm loại chuyện này dưới gầm bàn thôi, em nói có đúng không?"
Chu Du nghẹn một chút, đầu bắt đầu nhảy số:"Thế hai chúng là một đôi biến thái, thật xứng đôi nha~"
Cô nói xong liền cảm thấy chính mình đúng là phải nằm gai nếm mật giống như Câu Tiễn*
* Vua nước Việt, đời Xuân Thu.
Thân phụ của Việt Vương thường bị Ngô Vương Hạp Lư đánh bại.
Câu Tiễn thắng được Hạp Lư để rửa nhục cho cha.
Con Hạp Lư là Phù Sai lại đánh Việt để báo thù làm khốn quân Câu Tiễn ở Cối Kê.
Câu Tiễn chịu thần phục, đem gái đẹp của báu dâng lên Vua Ngô, khiến Vua ham mê nữ sắc mà xao lãng việc đao binh.
Mặt khác Câu Tiễn "nằm gai nếm mật" để quyết chí phục thù, lại dùng tôi hiền là Phạm Lãi và Văn Chủng, áp dụng chính sách 10 năm quy tụ dân chúng đông đúc, 10 năm giáo huấn và cuối cùng diệt được nước Ngô.
Quả nhiên Tôn Hoài Cẩn bị cô làm cho nghẹn lời, Chu Du đặc biệt sẽ được một tấc mà muốn tiến thêm một bước, vừa thấy anh không nói liền nhào về phía trước ôm anh.
Nói là ôm nhưng cũng không đúng lắm, hai tay cô đều lười không muốn dang ra, nói đúng ra chỉ có đầu cô tựa vào vai anh, tay còn lại dán vào nửa người dưới của anh, kiểm tra xem công cụ gây án của anh đã được thu thập thỏa đáng hay chưa.
Rất thỏa đáng, khóa kéo được kéo lên tận trên cùng, dây lưng cũng thắt đến kín mít chỉnh tề, một chút cũng không nhìn ra được vừa làm chuyện xấu xa gì.
Tôn Hoài Cẩn lại bắt lấy tay cô, lòng bàn tay anh nóng bỏng:"Còn chưa nháo đủ sao?"
"Đủ rồi đủ rồi, lại nháo nữa miệng nứt ra mất." Chu Du hắc hắc cười một tiếng, dư quang lại thấy cửa nhà được mở ra từ bên trong.
Ngô Tú Trân nữ sĩ rốt cuộc cũng chậm chạp đi ra, trang điểm lộng lẫy, mặc một chiếc áo gió dài màu hoa hồng mà người cùng lứa không dám mặc đến, xách theo một vali hành lý, điểm đến tiếp theo hiển nhiên là sân bay.
"Thầy Tôn, Chu Du sao hai người còn ở đây?"
Hai người đã sớm từ bãi cỏ di chuyển ra bên ngoài nhưng ánh mắt Ngô Tú Trân nhìn về phía Chu Du vẫn có chút hoài nghi.
"Làm gì vậy?"
Mẹ, vừa rồi tên tiểu bạch kiểm mẹ bao nuôi đem con ấn dưới cỏ bắt con khẩu giao cho hắn, mẹ nhanh nhanh đá anh ta đi...Chu Du đương nhiên muốn nói thế, nhưng cô cam đoan người mẹ thấy sắc quên con này nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng tên tiểu bạch kiểm kia vô điều kiện.
"Này không phải là...chờ mẹ sao~" Chu Du chạy nhanh đến khoác tay mẹ, "Mẹ chở con đi, trời thật lạnh, con không muốn ngồi tàu điện ngầm."
Ngô Tú Trân chưa bao giờ bị lay động bởi bộ dáng làm nũng này của Chu Du, vừa định lườm cô, dư quang lại nhìn thoáng qua Tôn Hoài Cẩn phía sau con gái, ngữ khí hòa hoãn lại:"Con muốn mẹ đưa về sao hồi nãy không nói, ở trong nhà chờ không tốt sao, ra ngoài này để bị đông lạnh, thần kinh."
Nói xong bà lại nhìn về phía Tôn Hoài Cẩn, trưng ra vẻ xuân tình quyến rũ:"Vậy thầy Tôn cũng lên xe đi, thuận đường, không phải ngại đâu."
Thuận cái rắm a, trường cấp 3 và Tế Đại cách xa muốn vạn dặm đó.
Chu Du trong lòng trợn mắt trắng, ngoài mặt còn phải lấp liếm hộ tên kia:"Đúng vậy, mới vừa rồi thầy Tôn còn nói một mình con đứng đây không an toàn, khăng khăng phải đứng cùng con, mẹ, trước đưa thầy Tôn về trường đi.
Tôn Hoài Cẩn cũng thuận theo nói:"Làm phiền dì rồi."
Ngô Tú Trân lên xe, bảo tài xế tăng nhiệt độ máy sưởi lên hai độ.
Kỳ thật Chu Du một chút cũng không lạnh, vừa rồi ngồi xổm ở mặt cỏ bị làm cho cả người nóng lên, hiện tại trên tráng còn một tầng mồ hôi mỏng, hận không thể hạ cửa sổ xe xuống để hóng gió.
Ngô Tú Trân đưa mắt nhìn Tôn Hoài Cẩn ngồi phía trước, cười nói:" Khiến thầy Tôn chê cười rồi, cái đứa này nó cứ vậy suốt, trong đầu cũng không biết trưng cái gì, thường xuyên nói mấy lời không đầu không đuôi."
"Tôi biết."
Sau hai chữ này là lúc để người bị hại cô lên tiếng, nhưng nó lại làm Chu Du nhăn mày khó hiểu.
Cô không hiểu câu "tôi biết" của Tôn Hoài Cẩn có ý gì, nhưng cô cảm thấy giữa hai người tràn ngập bầu không khí thân mật, làm cô phá lệ khó chịu.
Chu Du mặt đen giống như mèo ăn phải phân, Ngô Tú Trân cũng mặc kệ cô, cô chỉ có thể nghẹn lại để lần sau rồi thanh toán với Tôn Hoài Cẩn sau.
Đảo mắt lại đến chủ nhật, lần này Ngô Tú Trân trực tiếp ở nơi khác không có trở về, dì giúp việc cùng Chu Đạt Sinh ra ngoài mua sắm, Chu Du một mình ở nhà liền to gan lớn mật, vừa mở cửa liền giống như người ở Động Bàn Tơ nhìn thấy Đường Tăng, đem Tôn Hoài Cẩn kéo lên tầng hai.
Nhưng cô một tay kéo lại không đọ được với sức lực của Tôn Hoài Cẩn, thực mau đã bị người đàn ông giữ chặt ở trên cầu thang.
"Gấp cái gì?"
Tôn Hoài Cẩn đứng thấp hơn cô hai bực thang, cười như không cười mà nhìn cô.
"Hôm nay cũng vội vã học tập sao?"
Trời đã dần dần lạnh, tiểu cô nương lại ỷ vào trong nhà có máy sưởi nên chỉ mặc một chiếc váy vô cùng mỏng manh.
Làn váy không dài, vừa lúc tới đầu gối, xung quanh được tô điểm bởi hoa văn nhìn giống như đệm thịt dưới bàn chân của chú mèo con trong rất dễ thương.
"Hôm nay...có khả năng sẽ không thuần túy là học tập thôi đâu thầy Tôn~"
Vẻ mặt cô thẳng thắng thành khẩn, tay lại lặng lẽ nhấc lên một góc váy, Tôn Hoài Cẩn không cúi xuống xem mà vẫn nhìn thẳng cô, chờ đợi cái gọi là không thuần túy.
Chu Du buông lỏng tay, làn váy giống như thác nước rơi xuống, bày ra một bộ dáng hoàn toàn tương phản ngoan ngoãn tươi cười.
"Em vì anh phục vụ nhiều lần như vậy, lần này có phải anh cũng nên đổi thành anh phục vụ em không?".