TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Edit: Lacey
Nhìn xem người này thật phiền a, trong lòng biết rõ mà còn cố hỏi.

Chu Du tức giận hừ một tiếng:"Không cùng anh so đo."
Cũng vẫn là cô đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.

Tiểu nhân Tôn Hoài Cẩn liếc nhìn cái cổ hơi phiếm hồng của cô gái trong chốc lát, trong đầu hiện ra bộ dáng lúc nãy cô vừa khóc vừa nói anh là chó sao Tôn Hoài Cẩn.

Nghĩ nghĩ vẫn là không cúi xuống cắn một ngụm.

Thân thể anh trùng xuống, hoàn toàn đè tiểu cô nương trên giường, ngón tay dính đầy d*m thủy trượt xuống đẩy ra hai cánh hoa nhỏ tinh xảo câu người, dần hướng tới cái miệng nhỏ tư mật nhất của cô.


Nơi đó thực sự quá nhỏ, nói là cái miệng nhỏ cũng không đúng lắm, chính là một cái lỗ nhỏ, bị ngón tay anh chạm vào liền giống như cây xấu hổ mấp máy co rúm lại.

"Anh làm gì...Anh như thế nào được một tấc lại muốn tiến một bước, anh cái người này..."
Chu Du đại khái là không biết dùng từ gì để hình dung Tôn Hoài Cẩn nữa, mấp máy môi thật lâu cũng không nói ra được chữ nào, Tôn Hoài Cẩn chờ một lát liền mặc kệ cho cô tiếp tục suy nghĩ, ngón tay cắm vào một đoạn.

Thật nhỏ, nhỏ đến gần như chỉ nhét một đốt ngón tay vào thì thịt mềm bên trong đã đem nó bao vây không còn kẽ hở.

"Anh biến thái, không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, mặt người dạ thú!"
Chu Du vẫn còn có ý thu liễm, bằng không với trình độ chơi game PUBG, Vương giả vinh quang bao lâu nay của cô tuyệt đối sẽ không chỉ mắng chửi hời hợt như vậy.

Chủ yếu là sợ lỡ không khống chế được âm lượng làm cho Ngô Tú Trân cho rằng cô lại chơi game thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

"Ừm, còn gì nữa không?"
Lực chú ý của Tôn Hoài Cẩn toàn bộ đặt ở tiểu huyệt mềm mại chật hẹp của tiểu cô nương, đối với lời nhục mạ có khắc chế của cô thì không có biểu tình gì, một bàn tay tiếp tục xoa ngực cô kích thích d*m thủy chảy ra, một cái tay khác vẫn đang đưa đẩy vào sâu hơn.

Anh vừa hỏi liền trực tiếp làm Chu Du ngốc luôn, tiểu cô nương há miệng thở dốc, thế nhưng cái gì cũng chưa nói đã ủy khuất mím lại.

Cô hiện tại cảm thấy hạ thân thật trướng, nơi mà chưa từng có bất cứ thứ gì chạm vào giờ đây đang bị một thứ không dày không mỏng lấp đầy.

"Đó là thứ gì?"
Cảm giác này thật kì quái, có một chút thoải mái, nhưng so ra thì vẫn kém cảm giác thoải mái lúc nãy, lại có một chút không khỏe.


"Là tay của tôi." Tôn Hoài Cẩn nói:"Đau không?"
Chu Du lắc đầu, thành thật mà nói:"Có chút trướng..."
Thế này đã bắt đầu trướng.

Tôn Hoài Cẩn thở ra một hơi, chuẩn bị từ bỏ việc dùng tay an ủi cô, nhưng còn chưa hoàn toàn rời đi thì tiểu tổ tông lại vặn vẹo mông:" A...!anh, anh đừng đi, anh vừa rời đi lại có chút...có chút trống rỗng."
"..."
Thật đúng là một vị tiểu tổ tông.

Tôn Hoài Cẩn đành phải đem ngón tay trở lại vị trí lúc nãy, tốc độ tăng nhanh, tiểu cô nương mới được nếm trải mùi vị, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Cô còn rất thích tư thế này...chính mình ghé vào trên giường không nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của tên kia, nên cô rất hưởng thụ cảm giác coi Tôn Hoài Cẩn là một công cụ đem lại khoái cảm, làm cô có cảm giác thống khoái như khi báo được đại thù vậy.

Tuy rằng hơi có hương vị bịt tai trộm chuông nhưng Chu Du xác thật bắt đầu thích thú.


Cô gái nằm trên giường, ngoan ngoãn mà thừa nhận ngón tay của Tôn Hoài Cẩn ra vào trong thân thể mình, ngẫu nhiên phát ra tiếng kêu rên thoải mái của động vật nhỏ khi được vuốt ve.

Khóe mắt cô lại lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt bởi vì khoái cảm liên tục không ngừng mà có chút tan rã, đầu gối lên cánh tay, chỉ để lại cho Tôn Hoài Cẩn một cái sườn mặt tinh xảo mà vũ mị.

Trên thế giới này vậy mà còn có người không tim không phổi như này.

Tôn Hoài Cẩn nhắm mắt, hô hấp càng trở nên nặng nề.

Chu Du không có tâm nhãn nên không cảm giác được, nhưng Tôn Hoài Cẩn lại rõ ràng, đồ vật giữa hai chân anh ngày càng cứng, căng đến phát đau.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Bình luận

Truyện đang đọc