Đây là...thứ gì a!!
Chu Du không thể hình dung được, nhưng đầu lại ong một cái lâm vào trống rỗng, cô có thể nhìn thấy hai chân mình đang không ngừng giãy giụa trên đầu vai của người đàn ông, nhưng lại mất đi cảm giác khi làn da chạm vào vải áo.
"Ô...Anh đừng, đừng chạm vào nơi đó..."
Thanh âm của cô cũng thật kì quái, câu không thành câu, bị đánh đến rơi rớt tan tác, Chu Du trên thực tế cảm thấy mình hẳn là không nên kích động như vậy mới đúng.
"Đừng đá loạn." Tôn Hoài Cẩn chậm rãi buộng ra mắt cá chân lộn xộn của cô, cúi xuống, dùng đôi môi chạm chạm vào viên đậu nhỏ một chút, rồi sau đó mới há mồm, ngậm lấy thứ nho nhỏ kia.
Quá nhỏ, so với thời điểm anh dùng tay chạm vào cảm giác còn muốn nhỏ hơn, đồng thời thực mềm mại, giống như miếng kem lần trước hòa tan trong miệng anh.
Chút d*m thủy chảy ra thực mau liền biến mất, đôi tay của Tôn Hoài Cẩn đè trên đùi người thiếu nữ, rõ ràng là lần đầu tiên làm việc này cho người khác, lại giống như không cần thầy dạy cũng tự hiểu.
Đầu lưỡi anh phát lực, nhắm ngay chỗ kia mà nghiền ép, cẩn thận mà mút, hút, ngẫu nhiên khẽ cắn, đem sống lưng Chu Du toàn bộ giãn ra, ngửa ra sau, hốc mắt đỏ ửng, thậm chí lan tràn tới khóe mắt.
"Ô, ư...đừng..."
Hai đùi của cô đều đặt trên vai Tôn Hoài Cẩn, thêm cả sự hạn chế bởi tay anh nên cô không thể nào khép chân lại, chỉ có thể bất lực mà dùng gót chân cọ cọ áo sơ mi của anh, vung vẩy trong không trung định đá anh.
Con mẹ nó tên tiểu bạch kiểm này thật sự sẽ làm a.
Cổ họng cô cứ như dính cổ, vẫn luôn phát ra âm thanh dâm mị trái lương tâm, Chu Du thầm nghĩ.
Cô thậm chí tự hỏi nếu cô cũng giống Ngô Tú Trân là một phú bà thì khả năng cao cũng sẽ bao nuôi loại người giống tên tiểu bạch kiểm trước mặt này.
Không vì cái gì khác, chỉ vì để anh ta trưng bộ mặt cao lãnh mà phục vụ cô.
Tôn Hoài Cẩn ngước mắt liền đối diện với hai mắt thiếu nữ đẫm lệ, cái ánh mắt đơn thuần làm người ghét thường ngày tại một khắc này phảng phất trở thành liều thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.
Chu Du thân mình mềm nhũn, theo bản năng nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, âm đế liền lại bị đầu lưỡi thô ráp của người đàn ông tập kích, rút đi một tia sức lực cuối cùng của cô, biến cô thành con búp bê làm từ bông trên bàn học này.
Tôn Hoài Cẩn đem cô ôm dịch ra phía ngoài một chút, trực tiếp để mông Chu Du lơ lửng trên không để anh có không gian lớn hơn mà phát huy.
"Ưm...hừ...ưmm..."
Thì ra là được người khác liếm lại sướng đến mức này, khó trách tên tiểu bạch kiểm này được làm một lần liền nghiện rồi.
Chu Du gần như nằm trên bàn học, hai cánh tay che ở trước mắt, trên eo một chút sức lực cũng không có, ngay cả giãy giụa muốn ngồi dậy cũng không được.
Hai cánh tay trắng nõn đều che hết trên mặt, cô cảm thấy bộ dáng chính mình hiện tại nhất định rất chật vật.
Thật quá đáng, vì cái gì thời điểm cô liếm thì chật vật chính là cô, thời điểm Tôn Hoài Cẩn tới liếm chật vật vẫn là cô.
Nhưng mà Tôn Hoài Cẩn hiển nhiên không biết bất bình trong lòng cô, bàn tay vốn đặt ở dưới đùi nay dời lên bóp lấy eo nhỏ của thiếu nữ, đôi môi rời khỏi viên đậu đỏ phía trên, bắt đầu từng bước hôn xuống, từ hai cánh hóa một đường mút hôn đến chỗ khe hở nhỏ ẩn sâu bên trong.
Nơi đó cùng ban đầu bất đồng, xung quanh khe hở đã bị d*m thủy bao trùm, nhỏ hẹp đến gần như chỉ còn một đường thẳng, lại không ngừng run rẩy mấp máy.
Tôn Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái đã xấu hổ đến tận mang tai, lại một lần nữa cúi đầu không chút do dự há mồm ngậm lấy nơi tư mật nhất của cô.
"A..."
Thân mình Chu Du run lên, hoa huy*t cũng theo đó mà run rẩy, Tôn Hoài Cẩn dùng đầu lưỡi miễn cưỡng đem hai cánh hoa kia tách ra, hai chân Chu Du giống như vỏ trai mẫn cảm khép lại, đem anh kẹp ở giữa.
.