TÌNH CUỐI LÀ QUAN HỆ CÔ TRÒ

Đặt con thần lằn vàng trắng bóng trong hộc tủ, nhét con gián vào hộp dụng cụ, Ngôn Thanh Lãng dán luôn vài cái áp phích rết, chuột khắp phòng rồi cười gian một cách hiểm độc.

" Cô chết chắc rồi! "

Ngôn Thanh Lãng lấy băng keo dán con nhện lên tay nắm cửa trong, toàn là hàng thật nha, chỉ là vài con vật nhỏ bé bắt được cũng là chuyện bình thường.

6: 30 pm

Chiếc xe vision trắng của Trạch Tịnh Cơ dừng lại tại trước cổng nhà nàng, nhìn ngôi nhà cỡ trung trước mắt tuy không lớn nhưng cái đèn màu vàng trong nhà làm nó trở nên thật sang trọng, do kính trong nên thấy được cả nội thất, cũng đầy đủ tiện nghi, cô bấm chuông. Ngôn Thanh Lãng cẩn thận vặn tay cửa phòng rồi chạy xuống cầu thanh, vấp một cái xém té sml rồi, mở cửa cho cô, nàng dẫn cô thẳng lên phòng, thì ra Ngôn Thanh Lãng bánh bèo như vậy cả bức tường là màu hồng, sao mà lại có những thứ này, em ấy sưu tầm à? Cô hơi giật mình vì những tấm áp phích to lớn chứa 1 đàn rết kia, Ngôn Thanh Lãng liếc mắt qua cười lén gian trá:

" Đẹp chứ cô? Em thích chúng lắm, bởi vì chúng rất tự tin khoe cá tính thể hiện cả 3 vòng của mì... "

Chát!!

Phẫn nộ! Ngôn Thanh Lãng phải phẫn nộ! Nhân sinh 18 năm của Ngôn Thanh Lãng chưa dám đánh khi con muỗi bay trên người nàng cũng chẳng dám đập chỉ nhẹ nhàng phũ nhẹ chờ nó bay mới vồ thế mà bây giờ cô lại giáng cho 5 ngón tay thật đều vào mặt, Ngôn Thanh Lãng nhìn Trạch Tịnh Cơ với đôi mắt căm phẫn.

" Em biến thai à?!! Dám nói lời thô tục với giáo viên? Lại còn là những sinh vật ghê tởm như vậy!... Em khóc sao? ".

< Trúng kế của bà rồi >

Ngôn Thanh Lãng cuối đầu để hai hàng nước mắt chảy xuống, bây giờ chẳng khác gì một người lớn đang bị ăn hiếp tương lại diễn viên luôn chào đón em!

" Cô đánh sợ quá, em chỉ là hâm mộ chúng, tại sao cô lại tát em mạnh như vậy a!! Cô từng bị ai tát chưa? Nếu rồi chắc cô hiểu cảm giác đâu lắm mà, như trời sập vậy, không lẽ ông cho tôi khuôn mặt đẹp xong lại phái người xuống lấy lại à?? Trời ơi!!!!!! ".

Trong 1 căn nhà có 1 người gọi trời không thấu, gọi đất không nghe. Cô nhìn nó kinh ngạc, lớn như vậy mà ngốc nhỉ, Trạch Tịnh Cơ nhẹ cong khoé môi, tiến đến ôm Ngôn Thanh Lãng, sờ tóc nàng, vuốt tóc nàng.

< WTF? WTF? Cái khốn gì vậy? Cái ôm này là sao? Lời xin lỗi à? Sao tim mình dập nhanh quá, mình bị bệnh tim rồi sao? Con chưa muốn chết đâu mà lấy sắc đẹp của con cũng được nhưng đừng để con đầu xanh chết trước người đầu bạc aaaaa!!! >

Ngôn Thanh Lãng khóc lớn hơn, Trạch Tịnh Cơ càng ôm nàng chặt.

< Tại sao mình lại đau lòng khi em ấy khóc? Như ngàn cây kim đâm vào vậy? Giao động tim cũng đập nhanh hơn rồi, mình chưa từng gặp qua tình trạng này hết, cảm xúc này là sao? Mình cũng muốn khóc quá >.

Hàng trăm lời van xin cầu mạng sống, hàng trăm câu hỏi của 2 cô trò trong tâm liệu có ai thấu, Trạch Tịnh Cơ cao hơn Ngôn Thanh Lãng một chút tiện đặt đầu nàng lên vai, 1 phút sau...

" Lấy sách vỡ ra mau, gần 7 giờ rồi, đừng phí thời gian của tôi ".

Trạch Tịnh Cơ kéo ghệ ngồi xuống, Ngôn Thanh Lãng cũng tỉnh táo hẳng lên để xem trò hay nàng bày cho cô.

" Cô mở hộc tủ thứ nhất lấy giúp em cuốn tập đi "

Ngôn Thanh Lãng chỉ vào. Ngôn Thanh Lãng lại bất mãn, cô như vậy lại không sợ thằng lằn nhưng nàng sợ cô nắm sắp sứt lỗ tay nàng rồi!

Còn 2 cơ hội, Ngôn Thanh Lãng cằm hộp dụng cụ lại giả vờ không cẩn thận đổ lên người Trạch Tịnh Cơ, cô đang mặc quần đùi nên...

" Aaa!!!! "

Trạch Tịnh Cơ hốt hoảng nhãy dựng lên nhào vào người Ngôn Thanh Lãng, cả 2 mất thăng bằng ngã xuống sàn, vô tình đôi mắt ta chạm nhau... Trái đất như ngừng quay, thời gian như ngừng lại, không gian bây giờ chỉ còn tâm tình của 2 phía, 2 nhịp đập cùng nhau phát mạnh.

< Em ấy xinh quá >

< Cô ấy đẹp quá >

Trạch Tịnh Cơ chống tay đứng dậy, lúng túng sửa quần áo nhăn, Ngôn Thanh Lãng cũng đứng dậy, mặt 2 người như quả cà chua chín, cô nhanh chóng dạy bài cho nàng.

< Phải mau rời khỏi nơi này để tịnh tâm thôi >

......................

......................

8: 15 pm

" Xong rồi, tôi về đây, tạm biệt em "

Trạch Tịnh Cơ nhanh tay lấy túi xách Gucci của mình, Ngôn Thanh Lãng chạy lại cánh cửa mở giúp cô, nàng chẳng muốn cái tình cảnh đó xảy ra nữa.

" Cô về cẩn thận "

" Ừ, mai đừng bày trò nữa, lại học tiếp đấy! ".

Không còn tâm trạng nghĩ nhiều Ngôn Thanh Lãng nhẹ gật đầu, vẫy tay với cô xong đóng cửa lại, nàng phóng em giường, cọ quậy như con ong. Một lát sau...

" MAI MÌNH PHẢI ĐI KHOA TIM MẠCH KHÁM BỆNH TRẠNG MỚI ĐƯỢC!! "

Bình luận

Truyện đang đọc