TÌNH CUỐI LÀ QUAN HỆ CÔ TRÒ

Dựa theo bảng kế hoạch, nơi tổ chức kết hôn là một bãi biển nhỏ của khu nghỉ dưỡng.

Bao quanh một bên là sóng biến đập vùi nhẹ nhàng, hoàng hồn nắng ấm chíu rọi xuống nổi lên những ánh sáng lấp lánh trên bề mặt xanh biển đại dương. Từ ngoài tiến vào là một cái bục dành cho chủ tế đọc lễ nghi, bốn cổng hoa đặt ở hai bên, trên đỉnh có những cành hoa lyly và hoa lan kết hợp với nhau làm không gian thêm uyển chuyển.

Những cái lồng thấp đựng nến trắng bên trong song song trang trí lối đi vào đến nơi hẹn ước, lốp bông hồng trắng rải đầy trên mặt cát. Ghế khách đặt theo hàng ngang sáu cái gồm năm hàng dọc, trên lưng ghế gắn vào chùm hoa lan hồ điệp, ngồi từ đây sẽ nhìn thấy hai cột đầy hoa lyly cao lớn nổi bật và thánh giá cắm trên bãi cát, âm nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra từ sau dãy ghế cuối cùng.

Cuối cùng bên góc trái cạnh bãi biển là một cái bàn dài, trên bàn có bốn miếng vãi hồng đang che chắn làm bí ẩn món đồ bên trong.

" A a a a! Bông tai bông tai của mình đâu rồi? Cơ Cơ, chị thấy bông tai của em ở đâu không?".

"...". Rõ ràng đang ở trước mặt mà nàng cứ xoay qua xoay lại nhìn chỗ khác, Trạch Tịnh Cơ giúp nàng đeo vào, đây là lần đầu làm người mang nhẫn chẳng trách nàng luống cuống tay chân như vậy.

Trạch Tịnh Cơ tự hỏi làm cách nào nàng có thể nghiêm túc bình tĩnh khi làm việc, so ra ở trước mặt cô và trong công ti thật khác một trời một vực.

Ngôn Thanh Lãng đứng trước gương tổng thể xem bản thân lại một lần nữa, toàn thân đều màu trắng, trên cổ khoét một lỗ nhỏ, ngang eo thắt cộng dây vàng nhạt, dây chuyền lấp lánh treo trên ngọn núi chập chùng, từ đùi trở xuống có thêm một lốp vải mỏng trong suốt, cổ chân đeo chiếc vòng bạc nhỏ đung đưa.

Trạch Tịnh Cơ nhìn đến nhớ đến khuôn mặt thiếu nữ như hoa đào, tươi hồng xinh xắn lanh lợi năm xưa mình lần đầu tiên đụng phải, bây giờ đã trưởng thành, nét mặt lộ ra sự thanh thuần tinh khiết, cả chiều cao cũng hơn mình vài phần, cô từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng, đầu áp trên vai nàng, ngửi lấy mùi thơm chung quanh cổ.

Ngôn Thanh Lãng bị mũi của Trạch Tịnh Cơ làm nhột, hé môi cười, xoay người lại đối diện với cô, giờ phút này nàng nhìn Trạch Tịnh Cơ cả người đều bị trầm mê, cao quý thanh nhã, xinh đẹp đoan trang.

Bộ trang phục tím nhạt tôn lên nước da toát của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng sờ trên cánh tay, điên cuồng trong lòng cảm thán nhưng một khắc liền nhăn mày, cổ áo quá sâu, quá quyến rũ, đều để lộ ra một mép nhỏ của ngực.

Trạch Tịnh Cơ biết rõ ý tứ trong đôi mắt bất mãn của nàng âm thầm cười trong lòng, nàng lại nổi lên máu chiếm hữu nhìn riêng thân thể của cô rồi. Cô vuốt tóc trấn an nàng một chút, dù sao bộ trang phục này là của Lâm Tuyết Ngân đề suất, cô thấy cũng đẹp mắt cho nên đã đồng ý mặc, chỉ chọn một bộ duy nhất cho lễ đường này, nếu Ngôn Thanh Lãng không đồng ý, ra lệnh thay đồ mới cô cũng không tán thành.

" Bên ngoài phần lớn đều là nữ đồng nghiệp của Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân, em có gì phải sợ chứ, họ nhìn thì nhìn, cũng không thấy được tim của chị đang ở trong em, không thì chờ sau khi tiếp khách xong chị vào thay ra bồ đồ mới kín đáo hơn, được không?".

" Nữ đồng nghiệp mới đáng sợ, ai biết họ có giống em bị chị mê hoặc yêu thích không chứ nhưng chị đã nói như vậy rồi thì nhớ đấy, còn nữa, đây là lần cuối cùng chị mặc đồ như vậy đứng trước đám đông, sau này trang phục đi dữ lễ của chị đều là do em quản lí".

Trạch Tịnh Cơ không phản nghị, cười cười gật đầu.

"Được rồi được rồi, chưa già mà đã khắt khe vậy rồi à".

Ngôn Thanh Lãng định mở miệng đáp lời, Lãnh Mỹ mặc âu phục đám cưới dẫn theo Lâm Tuyết Ngân bước ra. Nàng bỏ qua ý nói trong miệng, trầm trồ khen ngợi Lâm Tuyết Ngân.

" Đúng là sắp làm cô dâu quả nhiên hiền thục hơn rất nhiều, trên mặt cũng dịu hiền như vậy, nếu như ngày thường cậu đều xem là đám cưới thì tốt rồi, ây".

Trang phục cưới của Lâm Tuyết Ngân là một chiếc váy trắng dài tay cũng gần giống như Ngôn Thanh Lãng đang mặc nhưng phần trên và phần dưới đều có ren mỏng hình hy lạp che chắn ở bên ngoài, đuôi váy dài nhẹ nhàng di chuyển theo sau gót, Lâm Tuyết Ngân không mang khăn voan, tóc thắt thành một bím thả nhẹ ở sau gáy, một trận trở thành cô dâu của Lâm Tuyết Ngân, hình tượng này lập tức trở thành thục nữ mềm mại trong mắt Ngôn Thanh Lãng.

Ngày lành của bản thân không thể khai khẩu nghiệp, Lâm Tuyết Ngân nuốt nguyên cục tức vào trong bụng.

Áo vest của Lãnh Mỹ và quần tây đều một màu xanh biển nhạt, áo sơ-mi bên trong ủi thẳng tấp, bên cánh ngực phải có cài một khuyên sao màu trắng, chiếc khăn gấp nếp để vào túi áo, mang một đôi oxford, lịch sự tao nhã.

Hai người kết hợp thành một cặp "cô dâu-chú rễ" đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

"Đến giờ lành rồi, chúng ta ra thôi".

Trạch Tịnh Cơ giục mọi người, cô cúi lưng xuống chỉnh sửa lại váy cho Lâm Tuyết Ngân. Ngôn Thanh Lãng nhìn trúng cái khe kia, núi lửa phun trào.

" Nhìn cái gì nũa, đi thôi".

" Nhưng mà...".

" Không nhưng gì cả, đi".

Cảnh hoàng hôn trên biển đã rõ ràng, giờ khắc này cả tâm hồn của Lãnh Mỹ, Lâm Tuyết Ngân, Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Phù cũng như những khách mời tham dự khác trải ra, hoà cùng với biển, sóng biển rì rào rì rào, khoác lên màu xanh dương lung linh sặc sỡ, thêm những hạt kim cương lấp lánh.

Thời tiết đã thay đổi, trở nên ấm áp dị thường, cảnh hoàng hôn dần buông xuống mọi vật, màu đỏ cam của buổi chiều tà làm say đắm lòng người. Lâm Tuyết Ngân câu tay Lãnh Mỹ tiến vào, đứng trước cha sứ nghe lời hẹn ước.

Sau khi Cha Sứ đã đọc xong lời nguyện nhập lễ, bắt đầu những câu hỏi mở đầu của cuộc hôn nhân. Cha sứ nhìn Lãnh Mỹ.

" Lãnh Mỹ có nhận Lâm Tuyết Ngân làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt đời không? ".

Lãnh Mỹ vui vẻ dứt khoát trả lời.

" Thưa con nhận ".

" Lâm Tuyết Ngân có nhận Lãnh Mỹ làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt cuộc đời không? ".

Tươi cười trên mặt Lâm Tuyết Ngân rõ sâu.

" Thưa con nhận ".

" Xin Thiên Chúa đoái thương xác nhận sự ưng thuận mà chúng con đã bày tỏ trước Hội Thánh, và xin Người đổ tràn đầy ơn phúc cho chúng con. Sự gì Thiên Chúa liên kết, loài người không được phân ly. Amen ".

"Xin Thiên Chúa chúc phúc cho những chiếc nhẫn này, mà hai người trao cho nhau, để làm bằng chứng tình yêu và trung thành".

Ngôn Thanh Lãng mang lên một hộp nhẫn đã mở nắp, Lãnh Mỹ rút ra một chiếc nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út cho Lâm Tuyết Ngân, Lâm Tuyết Ngân lấy một chiếc dịu dàng đeo vào ngón áp út cho Lãnh Mỹ, cả hai đều nở rộ nụ cười, đầy hạnh phúc nhìn vào mắt đối phương.

" Bây giờ hai con đã là vợ chồng trên pháp luật. Dù tình yêu này có là dị tính hay đồng tính, mối duyên này Chúa đã xe định, xin cũng an bài cho chúng con được trăm năm hạnh phúc, Chúa vẫn luôn chứng giam tình yêu đẹp đẽ này của chúng con, Amen".

Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân tươi cười rạng rỡ, sau khi Cha sứ dứt lời, đã kéo sát khoảng cách khuôn mặt, hôn lên môi đối phương.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu trên bãi biển, đồng nghiệp thân thích của Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân chủ yếu là nữ giới, bọn họ ngồi cùng một bàn, ba mẹ của Lâm Tuyết Ngân và Ngôn Thanh Lãng cùng Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Phù ngồi chung một bàn với Khắc Mộc, còn có Armelle.

" Chúng tôi thật vinh hạnh khi có Armelle tham dự lễ kết hôn này".

" Là tôi nhận được sự tôn kính khi Mei gửi lời mời. Tôi chúc Mei và bạn gái trăm năm hảo hợp, vĩnh viễn không xa lìa ".

Lãnh Mỹ tươi cười vẫn giữ, đùa giỡn đáp lại.

" Cảm ơn Armelle nhưng bạn gái đã là vợ rồi ".

" Uống một ly nào mọi người ".

Ngôn Thanh Lãng đẩy Trạch Tịnh Cơ vào phòng thay đồ, tận mắt thấy cô áo sơ-mi quần dài che chắn đầy đủ mới sung sức nhập tiệc.

Mọi người theo lời hô của Ngôn Thanh Lãng nâng lên ly rượu đỏ trong tay, hoàng hôn mỗi lúc đi xuống, đèn vàng ở xung quanh mở lên sáng chói, lung linh động lòng người.

" Lãnh Mỹ, Tuyết Ngân, mình và Cơ Cơ chúc hai cậu cả đời như keo sơn, vợ chồng hoà hợp... vợ chồng nắm tay lên giường vui vẻ, riêng Tuyết Ngân tôi chúc cậu có một tương lai đảo chính thành công".

Lâm Tuyết Ngân thật sự đỏ mặt, không oán trách mà nhỏ giọng nói với Ngôn Thanh Lãng.

"Mình chúc trước cậu và Tịnh Cơ nhanh nhanh kết hôn, tiền đổ như nước, có niềm vui cùng chia sẻ mọi người. Tôi còn chúc riêng cậu, đầu óc nhanh nhạy tranh giành chủ động một chút".

Ngôn Thanh Lãng cười rộ lên, người nào ở bàn này cũng đều cười tràn đầy mỹ mãn. Lâm Tuyết Ngân nhìn sang bàn dài bên góc biển kia, thắc mắc hỏi Lãnh Mỹ.

" Mỹ Mỹ, cái gì ở sau màn chắn đó vậy? ".

Lãnh Mỹ kéo tay Lâm Tuyết Ngân đi đến bàn dài, mọi người cũng tò mò hứng thú theo sau, nôn nóng chờ xem là bất ngờ gì bên trong.

Lâm Tuyết Ngân nhẹ kéo từng màn ra, kinh ngạc nhìn vào những tấm hình của mình theo từng mốc thời gian treo trên bốn cái giá kệ, từ năm thứ hai nàng bắt đầu dùng mạng xã hội cho đến hiện tại, những năm trước chỉ toàn là khung cảnh có khuôn mặt của nàng, thỉnh thoảng sức hiện thêm một vài người bạn, cho đến những hình ảnh nàng và Lãnh Mỹ chụp chung. Tất cả khoảnh khắc đều tụ lại một chỗ, Lâm Tuyết Ngân xúc động rơi xuống giọt nước mắt, nhìn vào Lãnh Mỹ.

" Mỹ Mỹ, em yêu chị chết đi được ".

" Chị cũng cực kì yêu Ngân ".

Bầu không khí yên bình, những đôi mắt ngưỡng mộ nhìn vào tình yêu của họ. Ngôn Thanh Lãng lên tiếng liền phá tan nát.

" Enough enough. Về nhà lên giường mà yêu thương, bây giờ tiếp tục party thôi, lên nhạc chị DJ ơi ".

Bình luận

Truyện đang đọc