TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Cành cây bên cạnh cửa sổ chia cắt bầu trời thành từng khoảng, ánh mặt trời chói loá chiếu vào đôi mắt nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu ngơ ngẩn nhìn người thiếu nữ đang nằm đè lên người mình, nghe thấy rõ từng nhịp trái tim mình đang đập điên cuồng.
Lớp áo mỏng manh không ngăn được hơi ấm từ cơ thể của đối phương, hơi nóng sau khi chạy bộ kèm theo mùi pheromone bạc hà như gợi lên ngọn lửa trong phòng Quý Tiêu.
Hai người thiếu nữ dán chặt vào nhau nằm trên mặt đất, vô hình trung tạo ra một cảm giác như đang đồng sinh cộng tử.

(*Đồng sinh cộng tử (hay "Đồng sanh cộng tử"): Ý chỉ tình nghĩa sâu nặng, có thể sống chết vì nhau.)
Quý Tiêu vô cùng kinh ngạc nhìn Nguỵ Khinh Ngữ, dưới tình huống nguy hiểm như thế, không ngờ nàng lại đưa tay ra bảo vệ mình.
Nguỵ Khinh Ngữ cũng vậy, nàng tự cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của chính mình.
Hàng lông mi hờ hững của người thiếu nữ vẫn chẳng lộ ra chút tình cảm nào, nàng lạnh mặt nhìn Quý Tiêu đang được mình bảo vệ trong lòng.
Màn tóc dài rối bời rũ ra trước mặt Nguỵ Khinh Ngữ, để lộ ra tuyến thể được dán miếng dán ức chế.
Hương Brandy đào theo hướng gió thổi chậm rãi tản ra.
Nguỵ Khinh Ngữ khẽ nuốt nước bọt, nàng lạnh lùng buông cổ tay Quý Tiêu ra, "Cô không sao chứ?"
Hơi ấm kề cận bên người dứt khoát rời đi, một cơn gió thu chạm qua mặt đất rồi thổi đến bên cạnh Quý Tiêu.
Cô lắc đầu, nói: "Không sao."
Phần đầu yếu ớt nhất vừa ngửa ra sau thì đã được thân thể Nguỵ Khinh Ngữ đỡ lấy rồi, không bị va chạm chút nào, chứ đừng nói đến những chỗ khác.
Quý Tiêu nhìn Nguỵ Khinh Ngữ đứng trước mặt mình, cảm thấy người nên được hỏi câu này phải là nàng mới đúng.
"Ngại quá, thật sự xin lỗi các cháu.”
Đúng lúc này, một giọng nói thô lỗ vang lên giữa hai người, cắt đứt sự quan tâm còn chưa thành lời của của Quý Tiêu với Nguỵ Khinh Ngữ.
Một người đàn ông cao lớn như con gấu Nga đẩy chiếc xe đạp địa hình của mình đi lên lối đi bộ, cơ bắp trên người theo bước đi của gã mà rung nhè nhẹ.

Nguỵ Khinh Ngữ nghe tiếng liền quay sang nhìn gã, đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh chợt có chút chấn động.
Nỗi khiếp sợ và kích động đan xen trong tròng mắt xanh đậm kia, hội tụ thành sự kinh ngạc không tưởng tượng nổi.
"Cô bé không bị thương chứ? Vừa rồi chú đi không nhìn kĩ đường, không cẩn thận đi lên vỉa hè, đây lại là xe địa hình, lao lên nhanh quá.

Xin lỗi cháu nhiều..." Người đàn ông mặt không đổi sắc dựa xe vào cây, quan tâm hỏi Quý Tiêu vừa suýt bị gã đâm trúng.
Quý Tiêu không biết vì sao, nhưng cô luôn cảm thấy nụ cười của người đàn ông này với mình rất có vấn đề.
Chỉ là cô cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu nói: "Tôi không sao."
"Vậy thì may quá, vận khí của cháu thật là tốt đấy." Người đàn ông cười, xoay người cảm động đến rớt nước mắt cầm lấy tay Nguỵ Khinh Ngữ, "Phải cảm ơn cô bé này nhiều rồi."
Trong khoảnh khắc bàn tay thô ráp của người nọ chạm đến tay Nguỵ Khinh Ngữ, gã liền nhét một tờ giấy gấp chặt vào trong lòng bàn tay nàng.

Động tác này rất nhanh, chỉ như nước chảy mây trôi, không ai nhìn ra có gì sơ hở.
Sau đó gã lễ phép buông tay Nguỵ Khinh Ngữ ra, vẫn giữ nguyên vẻ cảm kích khoa trương, nói với Nguỵ Khinh Ngữ: "Nếu không phải nhờ cháu thì không biết hôm nay chú phải đền bao nhiêu tiền, nói không chừng cô bé này cũng bị thương, bồn hoa này làm bằng đá đấy."
"Sau này đi đường chú ý một chút." Nguỵ Khinh Ngữ nắm chặt tờ giấy trong tay, duy trì vẻ bình tĩnh đáp lại.
"Chắc chắn rồi." Người đàn ông kia gật đầu, lại nhìn về phía Quý Tiêu, "Cô bé, hay để chú đến cửa hàng bánh kem đằng kia mua cho cháu cái bánh ăn cho bình tĩnh lại nha, bánh ở hàng kia ngon lắm đấy."
Quý Tiêu nhìn theo hướng tay gã chỉ, cách đó không xa quả thật có một cửa hàng bánh kem đắt tiền, dì Ngô cũng thường xuyên mua bánh kem ở đó.
Chỉ là Quý Tiêu nghe vậy lại lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, người làm trong nhà tôi đã mua nhiều rồi.

Lần sau chú để ý một chút là được."
Dứt lời, Quý Tiêu còn nở một nụ cười phúc hậu mà ngây thơ với người đàn ông kia.
Nếu như nụ cười này không chứa cả nỗi run sợ trong lòng thì tốt rồi.
—— Mới vừa rồi, cô đã nhìn thấy người đàn ông kia nhét tờ giấy vào tay Nguỵ Khinh Ngữ.

Nguỵ Khinh Ngữ ghét người khác tuỳ tiện đụng chạm vào người mình, làm sao có chuyện nàng chịu để cho người đàn ông này bắt tay mình được.
Quý Tiêu vốn muốn đến ngăn cản, lại vô ý nhìn thấy cảnh tượng đó.

Mặt trời dần lên cao, sưởi ấm khắp mọi nơi, trong lòng Quý Tiêu lại ngập tràn lạnh lẽo.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mình lại thấy nụ cười của gã đàn ông kia có vẻ rất gượng gạo.

Đó vốn không phải nụ cười thật lòng của gã, mà là nụ cười gã phải dùng khi đối mặt với kẻ thù.
Chuyện xảy ra vừa rồi, có lẽ không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn thôi đâu.
Những gì mà người đàn ông này muốn hẳn là giống với những gì gã vừa mới nói với Ngụy Khinh Ngữ, mong cô đập đầu vào bồn đá kia.

Quý Tiêu thầm nghĩ, may mà có Nguỵ Khinh Ngữ bảo vệ mình nên người đàn ông kia mới không có cơ hội giở trò với mình nữa.
Nếu không thì giờ này sau cổ Quý Tiêu đã nhuốm đầy máu, phải đưa đi cấp cứu.
Xui xẻo thêm chút nữa thôi là mất mạng tại chỗ luôn, có khi chưa kịp đi cấp cứu đã chết queo rồi.
Sao số mình khổ zdậy trời?
Không những phải lo lắng việc sau này Nguỵ Khinh Ngữ sẽ giết mình, mà giờ còn phải lo cả việc người thân tín của nhà họ Nguỵ cũng muốn dồn mình vào chỗ chết.
Nhưng rõ ràng bây giờ cô muốn được làm một nhân vật chính diện mà!
"Nếu đã vậy thì chú đi trước nhé, còn có việc ở công ty nữa, ông chủ Trần của bọn chú hôm nay về nước rồi." Người đàn ông kia cắt ngang câu gào thét trong lòng Quý Tiêu, nói với hai người.

Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ chửi một câu bảo gã thần kinh này đang nói nhảm cái gì thế, ai thèm quan tâm ông chủ của mấy người là ai chứ.
Nhưng Quý Tiêu lúc này lại là một người cẩn trọng, cô đã nhớ cái họ này.
Quý Tiêu nhìn vẻ mặt của Nguỵ Khinh Ngữ là có thể đoán ra, người đàn ông này và "ông chủ Trần" kia nhất định là thân tín của nhà họ Nguỵ, hoặc là thuộc hạ của một vị thân tín nào đó.
Như trong nguyên tác nói, ông Nguỵ là một người rộng rãi nho nhã, có không ít bạn tốt trên cả nước.
Chẳng qua nhà họ Quý là gia đình thân quen nhất với họ ở thành phố A này mà thôi.
Quý Tiêu nhìn chằm chằm người nọ đạp xe hoà vào dòng người, ánh mắt trở nên thâm sâu.

Xem ra nhân vật có thể giúp Nguỵ Khinh Ngữ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó kia đã lên sàn rồi.
Đường phố vẫn đông đúc xe cộ như cũ, nắng chiếu xuyên qua bộ đồ thể thao của Nguỵ Khinh Ngữ, mơ hồ phác hoạ ra dáng hình thon gầy của nàng thiếu nữ.
Quý Tiêu nhớ ra chuyện mà mình nghĩ đến lúc ở trong nhà vệ sinh hôm qua, giờ đã có cơ hội rồi.
Cô không phải nguyên chủ, sẽ không để Nguỵ Khinh Ngữ phải rơi vào đường cùng.
Cô muốn giúp Nguỵ Khinh Ngữ liên hệ với những người có thể giúp đỡ nàng trong tương lai sớm hơn.
Trục trặc qua đi, đường phố lại khôi phục như cũ, buổi sáng tập thể dục của Quý Tiêu và Nguỵ Khinh Ngữ vì sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông kia mà vội vã kết thúc.
Hai người đều vô cùng ăn ý không tỏ ra muốn tiếp tục nữa, một trước một sau quay về nhà.
Vừa ngồi vào bàn ăn, dì Ngô đã tươi cười đi từ trên lầu xuống, tay còn xách theo hai cái cặp.
Bà không chỉ mang cặp của Quý Tiêu xuống mà cầm theo cả cặp của Nguỵ Khinh Ngữ.
Quý Tiêu đang kinh ngạc về hành động của dì Ngô, ngay lập tức nghe thấy bà ra vẻ giả tạo nói: "Ông chủ nói chiều nay sẽ bán đấu giá nhà họ Nguỵ, hỏi Nguỵ tiểu thư có hứng thú đến xem không."
Quý Tiêu vừa nghe đến hai chữ "ông chủ" đã cảnh giác dựng lỗ tai lên.
Nàng nhìn Nguỵ Khinh Ngữ ngồi phía đối diện đang do dự, liền giành trả lời trước, hỏi ngược lại: "Sao bố tôi không gọi tôi?"
Dì Ngô: "Ông chỉ nói, tiểu thư mới vào lớp thực nghiệm vẫn chưa ổn định, nên lấy việc học làm trọng.

Ông chủ đã mua cho tiểu thư cái figure mà tiểu thư thích rồi, tới trưa sẽ đến, nếu cô đến buổi đấu giá thì không thể mở nó ra ngay đâu."
Quý Thanh Vân có thủ đoạn hay quá nhỉ.
Hắn vừa cố ý nhắm vào sở thích của con gái mình vừa uy hiếp Nguỵ Khinh Ngữ, một mặt là chiều lòng con gái, khiến con gái mình vui vẻ, lại có cơ hội ở riêng với Nguỵ Khinh Ngữ.

Đúng là rất khôn ngoan, mà khôn như ông thì dưới quê tôi đầy nhé.

Quý Tiêu đã nhìn thấu tất cả, cố ý ra vẻ điêu ngoa tuỳ hứng, nói với dì Ngô y như trong nguyên tác: "Thế cũng không được, figure thì lúc nào bóc chả được, có để đó cũng không hỏng được.

Bố tôi không thể bất công như thế được, nếu không cho tôi đi thì Nguỵ Khinh Ngữ cũng không được đi."
Dì Ngô nghe vậy, trên mặt đầy vẻ khó xử: "Tiểu thư, tôi thấy vẫn là nên hỏi ý kiến của Nguỵ tiểu thư trước..."
"Sao nào, giờ tôi nói mấy người không được nữa phải không? Các người đều muốn nghe theo Nguỵ Khinh Ngữ đúng không!" Quý Tiêu giả vờ tức giận, ngắt lời dì Ngô.
"Không phải đâu tiểu thư." Dì Ngô tỏ vẻ oan uổng, "Thế này thì không tiện ăn nói với ông chủ.

Ông chủ đã dặn dò kỹ, đây là nhà của Nguỵ tiểu thư, bán đấu giá thì nhất định phải để cô ấy tận mắt đến xem."
Quý Tiêu cười lạnh trong lòng.
Quý Thanh Vân vẫn muốn Nguỵ Khinh Ngữ phải tận mắt nhìn thấy nhà mình bị thằng khốn như lão thu vào túi, để nàng cạn kiệt hy vọng, cũng biến căn nhà đó thành vũ khí để sau này uy hiếp Nguỵ Khinh Ngữ.
Chỉ tiếc, Quý Thanh Vân tốn công gảy bàn tính tính toán lên xuống, cuối cùng cũng không thể thành công được.
Trong nguyên tác, Nguỵ Khinh Ngữ không thể đến được chỗ Quý Thanh Vân bán đấu giá, mà là bị nguyên chủ nhốt vào phòng tối, hung hăng tra tấn một hồi.
Mà trong buổi đấu giá kia, người thần bí cuối cùng cũng xuất hiện, dùng cái giá cao nhất mà Quý Thanh Vân có thể nghĩ tới để mua lại căn biệt thự của nhà họ Ngụy.
Người thần bí này chính là Trần Lâm Ký, người mà sau này Nguỵ Khinh Ngữ sẽ tìm được qua sự giúp đỡ của nam chính, cũng là công thần lớn nhất của nữ chính khi trở lại với giới thượng lưu.
Người này lúc còn trẻ được ông Nguỵ giúp đỡ sáng lập công ty, phát triển thuận lợi ở nước ngoài, cũng có chút danh tiếng.
Hắn cũng là một người có lòng biết ơn, biết nhà họ Nguỵ xảy ra chuyện thì vẫn luôn nghĩ cách liên lạc với Nguỵ Khinh Ngữ, lại cứ bị Quý Thanh Vân quấy nhiễu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Tiêu sáng lên.

Đây có phải chính là "ông chủ Trần" trong lời cái người vừa nãy nói không?
Chẳng lẽ trên tờ giấy kia viết chuyện này?
Quý Tiêu sắp xếp lại mọi chuyện trong lòng, nảy sinh một chút dao động.
Nếu cô không ngăn cản Nguỵ Khinh Ngữ đến buổi đấu giá đó như nguyên chủ, thì liệu nàng có thể liên hệ với Trần Lâm Ký sớm hơn không?
Đây chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, rất nhanh chóng bị Quý Tiêu gạt đi.

Cô vẫn không thể mạo hiểm để Nguỵ Khinh Ngữ đi cùng Quý Thanh Vân được.
Không có mình bên cạnh, Quý Thanh Vân sẽ giở trò bẩn thỉu gì, bản thân Quý Tiêu cũng không thể đoán trước được.
Cho dù Quý Thanh Vân trong nguyên tác chưa từng chạm được vào Nguỵ Khinh Ngữ, cô cũng không dám mạo hiểm đến thế.

"Dì không cần sợ bố tôi, tôi nói thế nào thì dì cứ nói với bố tôi như thế là được." Quý Tiêu cắn chặt không buông, cố chấp không nghe.
Cô nhìn Nguỵ Khinh Ngữ ngồi đối diện chỉ trầm lặng ăn bánh, quyết định không giằng co với dì Ngô nữa, kiêu căng ngạo mạn nói với Nguỵ Khinh Ngữ: "Cầm đồ mà cô chưa ăn đi, theo tôi đến trường!"
Nguỵ Khinh Ngữ tỏ vẻ bình tĩnh, nghe Quý Tiêu nói rồi đứng dậy.
Nàng đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Quý Thanh Vân rồi, cho dù có nhận được lời mời bí mật của Trần Lâm Ký thì cũng tuyệt đối không thể đồng ý.
Bây giờ Quý Tiêu đã giúp mình gạt dì Ngô đi, đương nhiên nàng phải đi cùng với cô ta.
Cũng tiện tay cầm giúp Quý Tiêu phần bánh cô chưa ăn.
Xe chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự, hai nàng thiếu nữ lần lượt ăn miếng sandwich trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cành cây khô vàng bên đường lướt nhanh qua mắt, hai bộ não khác nhau cũng nhanh chóng xoay chuyển.
"Mình" chỉ còn thời gian một buổi sáng, nhất định phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn nhất.


Đến giữa trưa, cả trường học chìm trong yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua lớp lá khô trải trên mặt đường xi-măng, phát ra những tiếng sột soạt khô khốc.
Chim sẻ đậu trên cành cây, bộ lông mềm mại đã sẵn sàng cho mùa đông sắp tới, cả người tròn ú nu.

"Két két ——!!!!”
Tiếng sắt thép va vào nhau vang lên từ góc phía Đông Bắc trong trường, làm cho mấy con chim trên cây cũng bị doạ hết hồn, phẫn nộ kêu chiếp chiếp rồi vẫy cánh bay lên trời.
Quý Tiêu cũng bị âm thanh vừa rồi làm cho đau cả tai, viên kẹo trong miệng bị cô cắn nát.
Cô đi theo hướng phát ra âm thanh kia, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc nhẹ nhàng đang giẫm lên bàn.
Mái tóc dài rối tung bị gió quanh người thổi lên, để lộ ra nửa gương mặt lạnh lẽo nhưng không mất đi sự kiên định.
Lớp váy xanh thẫm dán sát vào đùi, vẽ ra đường cơ bắp rõ ràng, cảm giác mạnh mẽ và xinh đẹp đan xen lẫn nhau, không có chút liên quan nào đến những định kiến nhu nhược yếu đuối thường bị gán vào Omega.
Chỉ tiếc nàng thiếu nữ không có kinh nghiệm trèo tường, không đủ kĩ xảo, trèo mấy lần mà vẫn thất bại.
Quý Tiêu nhìn Nguỵ Khinh Ngữ cố gắng vô ích, không nhịn được đi đến sau lưng nàng: "Cô cứ làm thế thì đến ngày tháng năm nào mới ra được hả."
"Cạnh" một tiếng, bàn chân Nguỵ Khinh Ngữ dẫm lên bàn học suýt thì hụt.
Nàng giả bộ bình tĩnh quay về hướng giọng nói kia, nhìn thấy Quý Tiêu đang đút tay vào túi quần nhìn mình.
Cô ta nói thế là có ý gì?
Từ nãy đến giờ thất bại của mình đều bị cô ta nhìn thấy rồi sao?
"Cô tới từ lúc nào thế?" Nguỵ Khinh Ngữ nhảy xuống, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh.

Quý Tiêu: "Từ lúc cô kéo bàn đến."
Nghe được đáp án này, bàn tay đặt bên hông của Nguỵ Khinh Ngữ khẽ siết lại.
Gương mặt nàng thiếu nữ từ trước đến giờ chẳng mảy may gợn sóng lại lần đầu tiên hơi hơi nóng lên.

Chỉ là Quý Tiêu còn đang nghĩ xem nên trèo tường thế nào nên không để ý.
Cô tiện tay cởi nút áo trên cùng ra, nói với Nguỵ Khinh Ngữ: "Cô nhìn cho kĩ nè, trèo tường phải thế này mới qua được."
Nói xong, Nguỵ Khinh Ngữ liền cảm giấc như một trận gió thổi qua mặt mình.
Đôi chân thon dài của người thiếu nữ xẹt qua tầm mắt Nguỵ Khinh Ngữ, uyển chuyển nhẹ nhàng đạp lên ghế.

Ngay sau đó, đôi tay kia vững vàng nắm chặt lấy bờ tường, chỉ dùng một chút lực đã nghiêng người ngồi lên.


Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng lưu loát.
Ánh mặt trời giữa trưa dừng trên bờ tường, như ánh đèn tụ sáng chiếu vào người Quý Tiêu.

Cô giơ tay gạt tóc mái trước mặt, vừa gọn gàng vừa phóng khoáng cũng rất tuỳ tiện.

Mà Nguỵ Khinh Ngữ giống như một người xem đứng phía dưới bức tường, tròng mắt xán lạn ngắm nhìn người thiếu nữ kia hơi hơi rung động.
Đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy một Quý Tiêu như thế.
"Đến đây, đưa tay cho tôi." Quý Tiêu nói rồi hơi cúi người xuống, rất tự nhiên mà vươn tay về phía Nguỵ Khinh Ngữ.
Nguỵ Khinh Ngữ nghe vậy liền nâng cánh tay mình lên, nhưng rồi chỉ một giây sau lại hạ xuống.
Nàng không biết mình có nên tin tưởng Quý Tiêu vào thời điểm mấu chốt này không.

Nàng thậm chí còn không biết vì sao Quý Tiêu lại xuất hiện ở đây, càng không thể biết được cô đang tính toán cái gì.

Quý Tiêu nhìn thấy hết sự do dự của Nguỵ Khinh Ngữ, cũng biết rõ là Nguỵ Khinh Ngữ chẳng hề tin mình.

Nàng có thể mơ hồ mà ỷ lại mình theo bản năng, nhưng lại không thể nào tỉnh táo mà giao bản thân mình cho một người đã tra tấn nàng suốt nửa năm trời.
"Bổn tiểu thư mà cô còn không tin sao? Chẳng lẽ lại làm cô ngã được? Tôi cho cô một chút thời gian suy nghĩ đấy."
Dứt lời, Quý Tiêu liền giả bộ không vui nhắm mắt lại, lớn tiếng đếm ngược như thể đang thực sự cho Nguỵ Khinh Ngữ một cơ hội.
"59, 58, 57, 56…"
Thời gian trôi quay sau từng giây đếm ngược của Quý Tiêu, Nguỵ Khinh Ngữ lặng im nhìn Quý Tiêu ngồi trên bờ tường, vẻ mặt phức tạp.
Cho dù cô ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng bàn tay thon dài kia vẫn luôn vươn về phía nàng.

"10, 9, 8..."
Nhịp đếm của Quý Tiêu chậm lại, trái tim mới vừa rồi còn thấy thong thả cũng dần trở nên nặng nề.
Cô tưởng rằng kế hoạch của mình và Nguỵ Khinh Ngữ trùng nhau tại đây đã là một khởi đầu rất tốt rồi, lại không ngờ cái kế hoạch không tồi ấy chứ vừa mới vào bước khởi đầu đã gặp trở ngại.
"3, 2..."
Quý Tiêu gằn ba số cuối cùng, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện cùng Nguỵ Khinh Ngữ, nhưng nàng vẫn không hề tin tưởng cô.
Ngay giây tiếp theo, khi Quý Tiêu nói ra số "1" kia, lòng bàn tay cô đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, chặn lại tiếng than còn chưa kịp vang lên.
Quý Tiêu vội mở mắt, Nguỵ Khinh Ngữ không biết đã đứng lên bàn từ lúc nào.

Mà bàn tay hơi xanh xao kia đặt lên tay mình, thoáng tản ra hương bạc hà nhàn nhạt.
"Nhanh lên." Nguỵ Khinh Ngữ tỏ vẻ bình tĩnh nói với Quý Tiêu.

Cuối cùng, nàng vẫn đem bản thân giao cho cô ấy.
Khoé miệng Quý Tiêu không kiềm chế nổi mà nâng lên.

Mặc kệ Nguỵ Khinh Ngữ suy xét thế nào, để có thể giao bản thân nàng cho một người mà nàng vốn không tin tưởng, đối với Quý Tiêu như vậy đã là một bước tiến quan trọng rồi.

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua cành cây ở sát bên tường, hương bạc hà nhàn nhạt đan xen với hương Brandy đào.
Nguỵ Khinh Ngữ cảm nhận thấy ấm áp từ lòng bàn tay Quý Tiêu, dưới sự trợ giúp của cô, cuối cùng cũng nàng cũng thuận lợi ngồi được lên tường.
Gió nhẹ thổi, vén lên mái tóc nàng thiếu nữ.
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn núi trời liền thành một đường ở phía xa, mắt lại thoáng thấy sườn mặt Quý Tiêu.

Cô cũng đang nhìn về phương xa, chỉ là tròng mắt màu cam kia không giống như đang ngắm nhìn mà chẳng biết đã dừng ở đâu rồi.
Nguỵ Khinh Ngữ như bị ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mới vừa rồi bị Quý Tiêu nắm chặt lấy.

Nàng nghĩ, đây quả thực là một khoảnh khắc hoà hợp hiếm có giữa nàng và Quý Tiêu trong hơn một năm nay.
"Thiến Thiến, cậu mau đuổi theo tớ đi!"
"Cậu chạy chậm thôi! Tớ không đuổi kịp..."
Ngay lúc đó, đường phố bên kia có hai cô bạn nhỏ chạy ra.
Hai đứa nhỏ mặc chiếc váy trông khá giống nhau, một trước một sau chạy đuổi chơi đùa.

Bím tóc nhỏ thắt nơ bướm lắc lên lắc xuống, tiếng cười như chuông đồng vang vọng khắp đường phố.
Nguỵ Khinh Ngữ lặng lẽ nhìn vào hai cô bé kia, ánh mắt trở nên nặng nề.

Rất lâu trước kia, nàng và Quý Tiêu cũng từng như vậy.
Vô lo vô nghĩ, phảng phất như thể cơn ác mộng của ngày mai sẽ không bao giờ tới...
"Chúng ta xuống thôi nhỉ?"

Bất chợt, giọng nói của Quý Tiêu vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Nguỵ Khinh Ngữ.
Vừa rồi tài xế mới gửi tin nhắn cho cô, nói anh ta đã sắp đến rồi.
Lần này, Quý Tiêu còn chuẩn bị nhiều hơn Nguỵ Khinh Ngữ một chút.
Ngay từ sáng cô đã nghĩ ra Nguỵ Khinh Ngữ chẳng có một xu dính túi, cho dù trèo tường ra ngoài thì cũng chỉ có thể đi xe bus đến hội trường đấu giá, thế nên cô đã bảo tài xế chuẩn bị xe từ trước.

Dù gì thì giúp người cũng phải giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên chứ.
Nghĩ thế, Quý Tiêu liền không đợi Nguỵ Khinh Ngữ trả lời, nhảy từ trên bờ tường xuống.
Động tác phong khoáng gọn lẹ, cực kì dứt khoát.
Quý Tiêu vỗ vỗ bụi bám trên tay, xoay người lại dưới cái nhìn của Nguỵ Khinh Ngữ, "Xuống đi, tôi đỡ cô."
Gió thổi nhẹ qua gương mặt Nguỵ Khinh Ngữ, thổi loạn mái tóc dài của nàng.

Người thiếu nữ trong tầm mắt mở rộng cánh tay với mình, đôi con ngươi màu cam chứa đầy sao trời rực rỡ, kiên định lại rất đáng tin cậy.
Không biết là do đã có sự tín nhiệm vừa rồi, hay là do thêm cả những kí ức tốt đẹp đã qua, hoặc cũng có thể là do cảm giác an toàn mà nàng cảm nhận được trong một giây ấy.
Lúc này đây, Nguỵ Khinh Ngữ không còn chần chừ nữa, dứt khoát nhảy xuống.
Cảm giác không trọng lực hội tụ trên cơ thể Nguỵ Khinh Ngữ, như thể muốn rút linh hồn nàng ra khỏi thể xác, khiến người ta không khỏi hoảng loạn.
Màu gạch trên lối đi nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Nguỵ Khinh Ngữ, ngay khoảnh khắc nàng cảm thấy mình sắp lảo đảo chật vật ngã xuống thì cả người đã ngã vào một cái ôm dịu dàng.
Hương Brandy đào trên người cô thiếu nữ toả ra, dừng ngay chóp mũi nàng.

Sự dịu dàng mãnh liệt làm mờ đi cơn đau ở đầu gối và bàn chân khi chạm đất, khiến cho Ngụy Khinh Ngữ chỉ còn cảm nhận được hương đào rất ngọt.
Đầu ngón tay mềm mại kia kề sát eo nàng, xuyên qua lớp áo sơ-mi mỏng, truyền đến cảm giác an toàn chỉ thuộc về một mình nàng.
Quý Tiêu đã làm được y như đã nói, đã đỡ được nàng một cách vững vàng.
Trong đầu Nguỵ Khinh Ngữ đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, làm nàng chợt cảm thấy cảm giác của khoảnh khắc này rất quen thuộc.
Giống như vào một thời điểm nào đó khi mình sắp té ngã, người trước mặt cũng đã bảo vệ mình như thế.
Chỉ là, rốt cuộc đó là khi nào chứ...
Nàng thiếu nữ vô thức siết chặt sợi dây màu đỏ trên cổ tay, trong khoảng ký ức luôn rõ ràng đột nhiên xuất hiện một mảnh ghép bị khuyết thiếu.

Nàng nhận ra hình như trong một khoảng thời gian nào đó, nàng dường như đã quên mất thứ gì đó rồi.
"Nè."
Chợt, một âm thanh tuỳ tiện vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Ngụy Khinh Ngữ.
Nguỵ Khinh Ngữ vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy Quý Tiêu đang giơ tay lên ném cái gì đó về phía mình.

Nàng lại một lần nữa theo bản năng vươn tay nhận lấy thứ mà Quý Tiêu ném qua, lòng bàn tay mềm mại đột ngột không kịp phòng ngừa đón nhận một cục nhỏ cứng rắn.
"Tê cả chân rồi chứ gì." Quý Tiêu nhìn Nguỵ Khinh Ngữ, nâng cằm lên nói, "Ăn viên kẹo cho bình tĩnh lại đi."
Ánh mặt trời lúc chính ngọ chiếu vào lòng bàn tay nàng thiếu nữ, quả nhiên có một viên kẹo nằm ở đó.
Lớp giấy bóng rọi ra những màu sắc khác nhau từ ánh mặt trời, từng chút thắp sáng lên tròng mắt thanh lãnh của nàng.
Nguỵ Khinh Ngữ: "Cảm ơn."
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, hiếm khi không còn hơi lạnh như trước.
Quý Tiêu cười nhẹ, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Thật ra cô cũng không biết vì sao bản thân lại tự nhiên ném cho Nguỵ Khinh Ngữ một viên kẹo, chỉ là cô biết nhảy từ trên tường xuống thì sẽ tê chân, đầu gối sẽ đau, thế nên tiện tay ném cho nàng thôi.
Giống như thân thể này của nàng cũng thường quen bỏ mấy viên kẹo vào trong túi vậy.

Quý Tiêu đã nói rõ ràng với tài xế, sau đó bỏ điện thoại vào túi.

Cô phất tay với Nguỵ Khinh Ngữ đứng bên cạnh mình, nói: "Đi theo tôi."
Nguỵ Khinh Ngữ nghe vậy cảnh giác nhìn Quý Tiêu, "Cô muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe tải đã đi ngang qua con đường nhỏ hẹp này.

Tạp âm ầm ầm nuốt trọn lời Nguỵ Khinh Ngữ nói, cùng mở ra khoảng cách giữa nàng và Quý Tiêu.
Rõ ràng Nguỵ Khinh Ngữ hẳn phải duy trì cảnh giác, đi ngược lại để rời khỏi tầm mắt của Quý Tiêu, sau đó lên xe bus đến hội đấu giá.

Mà khi nàng đứng ở đó, nhìn thấy Quý Tiêu phía đối diện vẫy tay bảo mình lại đây, bước chân lại vẫn nghe lời mà làm theo.
Đường đối diện có một cây cổ thụ già, thân cây đen nhánh đã rụng một cành, cành lá tạo thành một tấm lưới đen dưới bầu trời thành phố.
Nguỵ Khinh Ngữ và Quý Tiêu cùng đứng dưới tấm lưới khổng lồ đó.

Nàng nhìn không ra kế hoạch của Quý Tiêu, bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
Quý Tiêu còn đang muốn trả lời thì trước mặt hai người đã xuất hiện một chiếc xe trắng loại nhỏ chưa bao giờ xuất hiện trong gara của nhà họ Quý.
Nguỵ Khinh Ngữ còn đang cảnh giác lai lịch của chiếc xe này thì một cánh tay trắng ngần đã xuất hiện trong tầm mắt.
Quý Tiêu chủ động đi đến trước mặt Nguỵ Khinh Ngữ, mở cửa xe cho nàng: "Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đến hội đấu giá rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc