TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Ráng chiều dần lụi tắt, nhường chỗ cho bầu trời đêm phủ lên thế gian một tầng sương mỏng mờ ảo.
Hai chiếc bóng chất chồng lên nhau trên cánh cửa đơn điệu chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng.
Ngụy Khinh Ngữ cứ thế bị Quý Tiêu ôm lấy từ phía sau, gắt gao dán chặt vào trong lồ ng ngực.
Hương Brandy đào run rẩy tràn đầy cõi lòng như đang thể hiện nỗi bất an và mông lung của chủ nhân nó.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy tay phải của mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, Quý Tiêu."
Nghe vậy Quý Tiêu càng siết chặt tay nàng hơn: "Tôi rất sợ, tôi cũng sẽ mất đi cả cậu nữa."
Chiếc cằm trơn nhẵn chôn vào mái tóc xoã dài trên bờ vai nàng thiếu nữ, mỗi lần cô lên tiếng nói đều sẽ hơi động một chút.
Từng câu từng chữ đều như đang đè nặng xuống đáy lòng nàng.
Hơi thở nóng bỏng xuyên qua mái tóc dày phả vào vành tai mẫn cảm của Ngụy Khinh Ngữ, trái tim nàng thiếu nữ vốn đã không bình tĩnh lúc này càng thêm rạo rực.
Âm giọng bứt rứt kia mang theo lưu luyến mập mờ, lặng lẽ tuyên bố tầm quan trọng của mình đối với chủ nhân nó.
Nhưng mà, vì sao lại là cũng?
Ngụy Khinh Ngữ nhớ đến sự việc lúc tách khỏi Quý Tiêu, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay đang căng lên những đường gân xanh: "Có phải...!Kỳ Kỳ không ổn không?"
Có lẽ do sự e ngại đối với cốt truyện của thế giới này, cũng có thể là do h@m muốn chiếm hữu vẫn còn đang quấy phá.
Khi nghe thấy cái tên "Kỳ Kỳ", Quý Tiêu càng vùi mặt sâu hơn vào hõm cổ Ngụy Khinh Ngữ.
Gương mặt bị gió thổi lạnh suốt quãng đường đi kề sát với cần cổ ấm áp, mất mấy giây cô mới khó khăn Ừ một tiếng.
Ngụy Khinh Ngữ lắng nghe, trong lòng cũng khe khẽ đánh thịch một tiếng.
Dù nàng chỉ vừa mới quen biết Kỳ Kỳ hơn một năm nay, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nàng còn như vậy, huống chi là Kỳ Kỳ và Quý Tiêu đã biết nhau từ những năm cấp hai.
"Quý Tiêu." Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng gọi tên Quý Tiêu, nắm chặt tay cô kéo cô đến trước mặt mình.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt đầy lo lắng của người trước mặt: "Nếu như cậu đồng ý thì có thể nói cho tôi nghe, tôi cũng muốn cùng cậu san sẻ hết thảy mọi chuyện, bất kể là đau buồn hay vui vẻ."
Một cơn gió nhè nhẹ thổi từ bên ngoài cửa vào, lướt qua làn váy của hai người.
Quý Tiêu cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ, con ngươi u ám khẽ rung động.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cũng nghe thấy trái tim của người nào đó đang nhảy nhót.
Tựa như một lời bày tỏ khẽ khàng, hai người nhìn nhau ngầm hiểu.
"Tiểu thư."
Tiếng dì Ngô bỗng vang lên cắt ngang hai người đang ôm nhau trước cửa nhà, cả hai lại sững sờ lần nữa, Ngụy Khinh Ngữ vội vàng rút lại bàn tay đang vuốt v e gương mặt Quý Tiêu.

Hơi ấm rời đi, Quý Tiêu đứng đằng xa nhìn dì Ngô, nháy mắt mới ý thức được hành động có chút quá phận của mình đối với Ngụy Khinh Ngữ.
Cô mấp máy cánh môi, vội vã tỏ vẻ trấn tĩnh với dì Ngô: "Dì...!Dì ra đây làm gì?"
Chuyện đã tới nước này, dì Ngô chỉ đành tiếp tục nói: "Tiểu thư...!Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."
Nghe thế, tâm tình loạn cào cào của Quý Tiêu rốt cuộc cũng bị áp xuống.
Cô phất tay với dì Ngô: "Tối nay tôi không muốn ăn cơm, dì thu dọn giúp tôi đi."
"Vẫn nên ăn chút gì đi, Quý Tiêu." Ngụy Khinh Ngữ có chút lo lắng cho sức khoẻ Quý Tiêu, lên tiếng khuyên nhủ: "Từ trưa đến giờ cậu đã không ăn gì rồi."
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh, do dự giây lát, nói: "Vậy nấu giúp tôi tô mì gói đi."
Có lẽ là do hôm nay phải nhận đả kích từ thế giới này, cho nên bây giờ Quý Tiêu rất nhớ thế giới thực của cô.
Nhất là mỗi tối không có tiết học ở trên trường, cô đều sẽ nằm lì ở ký túc xá ăn mì gói cho qua bữa.
Tuy nhiên Quý Tiêu không nghĩ đến, lời cô vừa thốt ra khiến hai người đang có mặt ngẩn cả người.
Phải biết là, lúc Quý Tiêu mới mười tuổi đã bị kẻ xấu bắt cóc, bọn chúng ép phải ăn mì gói mấy lần, vậy nên từ đó về sau cô không bao giờ đụng tới nó nữa.
Quý Tiêu không hề biết chuyện này, thấy dì Ngô không trả lời mình, cau mày đảo mắt nhìn bà: "Không được à?"
Từ lúc cô tới thế giới này, đã rất lâu rồi chưa từng ăn nó.
Chẳng lẽ cô chỉ muốn ăn mì gói thôi mà cũng không được thoả mãn sao?
Dì Ngô rơi vào thế khó xử, thứ cấm kị như vậy trong nhà không có sẵn, muốn ăn thì phải ra ngoài mua.
Nhưng mà chiếu theo tính tình của tiểu thư nhà mình, nếu trả lời như thế chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
May thay Ngụy Khinh Ngữ đã mở miệng trước: "Trong phòng tôi còn mấy gói, để tôi nấu cho cậu."
Chỗ mì này là nàng lén lút giấu trong phòng từ năm ngoái khi vừa mới chuyển đến nhà họ Quý.
Lúc ấy trên người Ngụy Khinh Ngữ chẳng có đồng nào, mì ăn liền là biện pháp tiết kiệm tiền hiệu quả nhất.
"Được." Quý Tiêu gật nhẹ đầu, đi thẳng tới phòng ăn.
Ngụy Khinh Ngữ theo sau, nói: "Dì Ngô, mọi người đi trước đi.

Tôi và Quý Tiêu có một số chuyện cần nói."
"Vâng, Ngụy tiểu thư." Dì Ngô khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho nhóm người hầu lui xuống.
Tiếng đồng hồ tích tắc chạy vang khắp căn phòng quạnh quẽ tĩnh lặng, chỉ có phòng bếp tản ra hơi thở khói lửa ấm cúng.
Nàng thiếu nữ đeo tạp dề màu xám tro lên làm gì đó trước bàn bếp, tóc dài tuỳ ý buộc lên khiến bóng lưng nàng càng thêm vẻ đảm đang dịu dàng.

Hơi sương hầm hập bay lên bao quanh những ngọn đèn trên trần phòng ăn, phủ xuống trước mắt Quý Tiêu ánh vàng ấm áp.
Cô vừa nghe bàn bếp phát ra âm thanh chiên rán lách tách ùng ục, vừa kể cho Ngụy Khinh Ngữ về chuyện của Kỳ Kỳ.
Vừa nói xong không bao lâu, Ngụy Khinh Ngữ bưng ra một tô mì nóng hổi đựng trong nồi sứ nhỏ.
Ngụy Khinh Ngữ nói: "Xong rồi, mì hải sản."
Âm giọng vừa dứt, nàng đặt nồi xuống bàn nghe cạch một tiếng.
Tôm chín hồng tươi rói nằm ngay ngắn trên mặt, bên cạnh còn có hàng sò mở vỏ được xếp thành hàng.
Trứng chần được cắt ra, lòng đỏ sền sệt vàng óng ánh chảy ra trông cực kì hấp dẫn.
Quý Tiêu hơi sững người.
Trước đây cô ở trong ký túc xá mà có những nguyên liệu như thế này thì cần gì ăn mì tôm không người lái chứ?
"Cậu học ở đâu đấy?" Quý Tiêu tò mò hỏi,
Ngụy Khinh Ngữ nhìn sắc mặt Quý Tiêu chuyển biến tốt, không khỏi thở phào một tiếng.
Nàng nhẹ mím môi, trả lời: "Tôi học từ mẹ tôi."
Âm giọng nàng thiếu nữ nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa nỗi cô đơn nhàn nhạt.
Quý Tiêu nghe vậy siết chặt đôi đũa: "Xin lỗi...!Tôi không cố ý."
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, đẩy tô mì về phía Quý Tiêu: "Mau ăn đi, ăn no rồi sẽ thấy tốt hơn, lúc đó mới có sức nghĩ cách giải quyết vấn đề."
Quý Tiêu gật gật đầu, hưởng thụ tô mì Ngụy Khinh Ngữ chuẩn bị cho mình.
Mà Ngụy Khinh Ngữ ngồi đối diện Quý Tiêu, vừa ăn vừa nhắn tin với Trần Lâm Ký, muốn hỏi xem ông ấy còn giữ liên lạc với những người bên ngành y từng qua lại với cha nàng lúc sinh thời hay không.
Những lời vừa rồi nàng nói khi ở trước cửa không phải nói cho qua, nàng thực sự muốn bỏ ra một phần công sức để giúp đỡ Kỳ Kỳ.
Nàng không muốn nhìn thấy biểu cảm đó xuất hiện trên gương mặt Quý Tiêu thêm lần nào nữa.
Cũng không muốn thấy Quý Tiêu đánh mất đi dáng vẻ rực rỡ của chính mình.
Qua nửa bữa ăn, Ngụy Khinh Ngữ đặt đũa xuống, nói: "Quý Tiêu, lúc cha tôi còn sống có quan hệ khá tốt với một người cô, cô ấy vừa về nước tháng trước, bây giờ đang công tác ở một bệnh viện lớn trong thành phố.

Cô ấy là một nhà nghiên cứu tuyến thể có tiếng tăm vang dội cả trong và ngoài nước, chuyên ngành là chữa trị và phục hồi tuyến thể, tôi nghĩ cô thấy có thể giúp Kỳ Kỳ."
Quý Tiêu nghe đến đó như chợt nhớ tới điều gì, vội vã hỏi: "Cô ấy tên gì?"
"An Sầm." Ngụy Khinh Ngữ đáp.

Ánh mắt Quý Tiêu loé lên một tia sáng hy vọng.
Cô từng nhìn thấy tên của người này trong nguyên tác, đó chính là vị bác sĩ đã giúp Ngụy Khinh Ngữ xoá đi vết cưỡng chế đánh dấu của cô.
Cha của Ngụy Khinh Ngữ từng giúp đỡ An Sầm trong thời điểm ngặt nghèo khốn khó nhất, cô ấy cũng là người biết đền ơn đáp nghĩa, sau khi về nước, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ngụy Khinh Ngữ, cô ấy đều sẽ giúp đỡ hết mình.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bộ dáng suy tư của Quý Tiêu, ngờ vực hỏi: "Cậu từng nghe qua tên cô ấy à?"
Quý Tiêu vội vàng thu hồi suy nghĩ, lắc đầu đáp: "Không, tôi đang nghĩ tới việc nói cho Kỳ Kỳ, nói cậu ta biết tên cô ấy."
"Vậy là cậu đồng ý?" Ngụy Khinh Ngữ hơi bất ngờ khi Quý Tiêu có thể đồng ý nhanh như thế.
Nàng còn tưởng Quý Tiêu sẽ do dự hồi lâu.
Dù sao ở trước mặt cô, nàng cũng chỉ là một vị tiểu thư nghèo khó.

Nói là một chuyện, thành công hay không lại là một chuyện khác.
"Ừ, tôi tin cậu."
Người thiếu nữ nói xong liền ngẩng đầu lên, đôi con ngươi vừa rồi còn ảm đạm vì những lời này mà lại toả sáng một lần nữa.
Đồng tử màu vàng cam rực rỡ như bảo thạch, xua tan hết thảy mây đen đang giăng đầy trong lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt, để điện thoại đang cầm trong tay lên bài: "Vậy sau khi liên lạc được với bác sĩ An, chúng ta sẽ nói tin này với Kỳ Kỳ."
"Được." Quý Tiêu gật gật đầu.

"Mọi chuyện đều nghe theo cậu."
Đôi mắt mỉm cười, ánh mắt kiên định.
Trăng tròn leo lên bầu trời, từ giữa đêm đen rọi xuống một mảnh sáng trong.
Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ ngồi đối diện mình, đưa ra một quyết định táo bạo.
Cô muốn cải biến hoàn toàn cốt truyện.
Cô muốn nhờ vào y thuật của An Sầm để cứu lấy số mệnh đã định sẽ chết vào tháng Bảy của Kỳ Kỳ.
Muốn ở thời điểm Kỳ Kỳ sống sót mở ra một ngã rẽ mấu chốt cho thế giới này, cứu lấy tất cả những người quan trọng nhất đối với mình.
Tô mì trước mặt toả ra hương vị hải sản, hơi nóng phác hoạ dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng của nàng thiếu nữ trước mắt.
Điều Quý Tiêu thực sự muốn chính là khi tất thảy hạ màn, cô và Ngụy Khinh Ngữ thực sự có thể đến với nhau.
Chuyện Ngụy Khinh Ngữ liên hệ với An Sầm rất thuận lợi, trong nguyên tác đã viết như thế, cô ấy sẽ luôn đáp ứng vô điều kiện đối với những mong muốn, yêu cầu của nhà họ Ngụy, đặc biệt là Ngụy Khinh Ngữ.
Việc Kỳ Kỳ đến bệnh viện điều trị mỗi tuần đã không còn là bí mật.

Sáng sớm Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cùng đến bệnh viện, nói cậu ta biết tin tốt này.
Xuân hạ chuyển giao, ánh nắng buổi sớm mai càng thêm tươi đẹp.

Gương mặt hai người mẹ của Kỳ Kỳ không giấu nổi nụ cười.
Kiều Nghê vẫn còn chưa tin hoàn toàn, liên tục hỏi: "Chị Khinh Ngữ, chị Quý Tiêu, chuyện này là thật sao?"
Ngụy Khinh Ngữ gửi thông tin liên lạc cho những người trong phòng bệnh, nói: "Thật, đây là phương thức liên lạc của bác sĩ An, các cô cứ gọi thẳng cho cô ấy là được.

Tụi con đã hẹn xong cả rồi, có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào."
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, giống như thấy được hy vọng: "Bọn cô biết bác sĩ An Sầm là chuyên gia hàng đầu về tuyến thể, chỉ là mấy năm nay cô ấy luôn ở nước ngoài.

Cách đây không lâu có nghe nói năm nay cô ấy đã về nước, cũng thử tìm người liên hệ nhưng mà không thành công.

Bây giờ đã liên hệ được, thực sự rất cảm ơn con, Khinh Ngữ."
Ngụy Khinh Ngữ khẽ cúi đầu: "Không có gì đâu ạ."
Quý Tiêu nắm tay Kỳ Kỳ, nói: "Cậu nghe thấy chưa, đừng có phụ lòng của bọn này."
"Tôi nhất định sẽ chữa trị thật tốt." Kỳ Kỳ gật gật đầu, gương mặt so với mấy ngày trước đã tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Nếu còn có thể sống sót, ai sẽ tuyệt vọng chọn cái chết chứ?
Quý Tiêu hơi xúc động vuốt v e mu bàn tay Kỳ Kỳ, cô nhìn ánh nắng ngập tràn căn phòng và mấy người nhà Kỳ Kỳ đang hạnh phúc đến rơi nước mắt, đề nghị: "Nếu đã là chuyện vui, vậy thì để tôi xuống máy bán hàng tự động mua ít đồ uống lên chúc mừng nhé."
"Được." Kỳ Kỳ gật đầu.

"Nhưng mà tôi chỉ uống được sữa đậu nành."
"Biết rồi."
Quý Tiêu nói xong liền khép ngón trỏ và ngón giữa đặt kế bên thái dương, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Máy bán hàng tự động nằm ở cầu thang gần khu nghỉ ngơi, buổi sớm rất ít người qua lại.
Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân người thiếu nữ.
Quý Tiêu vừa lấy chai nước cuối cùng ra khỏi máy, ánh đèn đủ mọi sắc của máy bán hàng đang luân chuyển qua lại thì bị ai đó chặn lại.
Một bóng người to lớn phủ lên người Quý Tiêu, bao phủ cô trong cảm giác áp bách.
Quý Tiêu vừa định ngẩng đầu nói gì đó thì đối diện ngay với cặp mắt đen nhánh của người đàn ông.
Buổi sớm ngày xuân, gió lạnh nổi lên.
Làn gió mát từ cuối hành lang thổi vào phòng, phất lên làn váy của Quý Tiêu.
Trần Lâm Ký mặc áo khoác dài màu đen đứng trước mặt Quý Tiêu.
Gương mặt với những vết hằn sâu toát ra sự âm trầm đầy mưu tính, khiến cho người khác khó có thể nhìn ra bất kỳ điều gì..


Bình luận

Truyện đang đọc