TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Quý Tiêu nhìn bàn tay mình đang viết từng nét chữ trên giấy dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Khinh Ngữ, ngòi bút mỗi lần chạm đến trang giấy đều như đang đánh một hồi trống vào lồng ngực cô.
Thiếu nữ nhìn bóng sáng chồng chéo của hai bàn tay đan trên mặt bàn, trong đôi đồng tử màu vàng cam thoáng hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Quý Tiêu ngửi thấy mùi bạc hà phảng phất trong không khí, bất chợt nhớ về một chi tiết trong nguyên tác, tin tức tố của cô và Ngụy Khinh Ngữ vốn không đủ thích hợp để có thể ngửi được mùi hương của đối phương.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, Quý Tiêu lại có thể ngửi thấy hương bạc hà thơm mát mà không ai có thể ngửi thấy được.
Sau trong tiềm thức của một Alpha(ke) cấp S, cô đã lưu giữ lại mùi hương của Omega trước mặt ở nơi quan trọng nhất trong ký ức.

Đến tận lúc này Quý Tiêu mới muộn màng nhận ra hình như bản thân đã thực sự thích Ngụy Khinh Ngữ.
Có lẽ là do ánh mắt kia quá nóng bỏng, Ngụy Khinh Ngữ không thể không chú ý tới việc Quý Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình từ nãy đến giờ.
Nàng có chút chột dạ về hành vi có phần hơi bạo vừa rồi của bản thân, vì vậy liền giả vờ bình tĩnh hỏi Quý Tiêu: "Sao vậy?"
"Không..." Nghe thấy nàng hỏi, Quý Tiêu lập tức hoàn hồn, sau đó không dám nhìn thẳng vào mắt nàng mà quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Cô nhìn vào tờ giấy dưới tay hai người, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng khi nhìn đến chữ "Khinh" vừa tinh tế lại thanh thoát kia, trong lòng cô giống như bùng lên một ngọn lửa.
Như một bản năng, cô không khỏi liên tưởng đến ba chữ "Ngụy Khinh Ngữ", sau đó sắc mặt liền biến hoá.
Hơi ấm từ phía sau lưng mang theo sự ái muội mơ hồ truyền đến, khiến cho trái tim vốn đã không thể bình tĩnh của Quý Tiêu lại càng đập mạnh mẽ hơn.
Quý Tiêu khẽ nhấn ngòi bút, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Cậu...!Vì sao lại dạy tôi viết chữ này?"
"Từ nhỏ tôi đã thuận tay trái, đến khi học viết tên của mình cũng là viết bằng tay trái nên đã bị mẹ bắt sửa lại.

Cho đến bây giờ thì đây là chữ đẹp nhất mà tôi từng viết."
Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt nói, ánh mắt như vô tình lướt qua bó hoa để ở phía đối diện.

Sự uy hiếp vô hình từ chủ nhân của bó hoa khiến nàng cảm thấy bất an khi bản thân là người duy nhất ở bên cạnh Quý Tiêu.
Tính chiếm hữu của Omega(phake) khiến nàng muốn làm ra những hành động mà bản thân chưa từng nghĩ đến, bao gồm cả việc lấy tên đệm của mình làm chữ đầu tiên dạy Quý Tiêu tập viết.

Không phải là Tấn Nam Phong, cũng không phải là bất kỳ người nào khác.
Ánh mặt trời đầu xuân mang theo sức sống tươi mới chiếu vào giữa hai người, Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu hồi lâu cũng không đáp lại, liền nói thêm: "Cậu quên rồi sao?"
"Tôi không nhớ rõ." Quý Tiêu hơi cười cười.
Chỉ là Ngụy Khinh Ngữ không biết, Quý Tiêu không hề quên.
Mà căn bản là cô còn không hề nhớ.
Những ký ức trong đầu Quý Tiêu ở thế giới này chỉ giới hạn trong vòng một năm trở lại đây.
Cô thậm chí còn không thuộc về nơi này.
"Quý Tiêu" của hiện tại không phải là "Quý Tiêu" trong nguyên tác, cái thế giới này cũng chưa từng thuộc về cô ấy.
Những cảm xúc vô hình trong lòng phân thành từng mảnh, rải rác ở khắp mọi nơi, ngay cả việc cô ấy nỗ lực để đạt điểm A trong bài thi môn Sinh Học cũng không thể bù đắp được.
Quý Tiêu nghĩ đến việc nguyên chủ từng ở cạnh Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác đố kỵ ghen ghét với cô ta.
Ghen tị vì cô ta từng có một quãng thời gian tươi đẹp ở Ngụy Khinh Ngữ mà cô không thể nào có cơ hội được trải qua.
Nhưng một người như mình có thể thích nàng ư?
Những ngón tay đang cầm bút bên trong bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ thoáng siết chặt lại, trong đôi mắt màu vàng cam tràn ngập sự phức tạp.
Nếu không thích nàng thì thật tốt biết bao, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến trái tim người ta chết lặng, cần bao nhiêu dũng khí để có thể thừa nhận bản thân đã thích một người cơ chứ...

Cây liễu bên ngoài cửa sổ phòng học đã vươn cành, từng đợt gió thổi qua những chiếc lá non xanh biếc.

Khi mùa xuân về với đất trời, trường trung học trực thuộc sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm thành lập vào tháng Tư.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, phủ lên những tấm lưng đang bận rộn đi lại trong sân trường, còn ba tiếng nữa mới đến phần biểu diễn các tiết mục văn nghệ, ở một khu vực phía Tây Bắc ít người qua lại trong trường vẫn đang đều đặn phát bài hát truyền thống của trường.

Có một thiếu nữ ngồi trên chiếc bàn bị bỏ trong góc, trong miệng khẽ ngâm nga.

Một đôi chân thon dài dưới làn váy xanh đậm thoáng lộ ra, nhàn nhã đong đưa theo giai điệu của bài hát đang phát trên loa.

Cánh tay Quý Tiêu đã được tháo bột, có điều xương cốt còn chưa hoàn toàn khoẻ hẳn nên cánh tay vẫn yếu ớt treo trước ngực.
Kỳ Kỳ một mình trèo tường trốn ra ngoài để mua trà sữa, cô không thể đi theo nên đành ngồi đây canh chừng giúp.
"Chị Tiêu." Chợt trên đỉnh đầu Quý Tiêu truyền xuống một tiếng gọi.
Năm ly trà sữa được đặt ngay ngắn trên bờ tường, mà chủ nhân của giọng nói kia - Kỳ Kỳ, cũng đã ngồi trên đó.
"Sao cậu đi lâu thế hả?" Quý Tiêu vừa nói vừa vươn tay đón những ly trà sữa mà Kỳ Kỳ đưa xuống.
"Đừng hỏi nữa, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, có một lớp 12 đặt tới hơn 40 ly trà sữa, hơn nữa còn là có giấy xin phép ra cổng được giáo viên cấp cho." Kỳ Kỳ nói xong liền muốn nhảy từ trên tường xuống.

"Ối!"
"Rầm!"
Ngay khi Quý Tiêu đang đỡ ly trà sữa xuống thì trên bàn liền phát ra một âm thanh như bị ai đó tàn nhẫn đạp lên.
Kỳ Kỳ không hiểu thế nào lại đáp chân không vững, khi nhảy xuống bàn liền mất đà ngã nhào ra.
Quý Tiêu thấy vậy vội vàng buông bỏ ly trà sữa trong tay, đỡ lấy Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, cậu không sao chứ?!"
"Không sao." Kỳ Kỳ lắc đầu, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ở mũi chảy ra một dòng máu đỏ.
Quý Tiêu bị doạ hết hồn, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cô ấy, lo lắng nói: "Còn nói không sao? Mũi cậu sắp gãy rồi kia kìa! Đi, tôi đưa cậu đến khu y tế của trường."
Kỳ Kỳ nghe vậy thì dừng bước, xua xua tay: "Không sao đâu, ban nãy tôi không cẩn thận đụng trúng mũi thôi, chúng ta tới sân thể dục đi."
Quý Tiêu vẫn không yên tâm, tiếp tục khuyên nhủ: "Thật không vậy? Hay là cứ tới đó kiểm tra chút đi, đầu gối cậu cũng tím bầm rồi kìa, bôi chút thuốc cho mau lành."
"Ôi dào, làm gì phải tới phòng y tế? Tôi cũng không phải Omega, thân là Alpha mà hở ra là đến phong y tế thì mất mặt lắm.

Không sao đâu, không chảy máu nữa đâu." Kỳ Kỳ nói xong liền nhét tờ khăn giấy Quý Tiêu đưa cho vào mũi.

Khăn giấy mềm mại trên gương mặt thanh tú của người thiếu nữ rất dễ thu hút ánh mắt, máu đỏ nhuộm màu trắng tinh của giấy thành màu hồng đào, thoáng lộ ra ngoài.
Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ, biết tính ương bướng kiên quyết của cô ấy có chết cũng không đổi nên đành thở dài rồi theo chân Kỳ Kỳ đi tới sân thể dục.

Có rất nhiều học sinh đang đi đến khu vực tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường nên lối tắt từ sân thể dục đến khán đài vốn tương đối vắng vẻ nay lại trở nên có chút nhộn nhịp, không khí an tĩnh buổi trưa cũng trở nên náo nhiệt hơn thường ngày.
"Họ bận rộn ghê." Quý Tiêu ngồi cùng Kỳ Kỳ trên bậc thềm của khán đài nhìn dòng người náo nhiệt đi qua, khẽ thở dài cảm thán.
"Ừ, không biết tiểu Minh Minh bị giáo viên chủ nhiệm kêu đi hỗ trợ thế nào rồi." Kỳ Kỳ vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých huých Quý Tiêu, "Đây là của Ngụy Khinh Ngữ."
Quý Tiêu nói "Cảm ơn" rồi nhận lấy phần của Ngụy Khinh Ngữ.
Đã hai tháng trôi qua, mối quan hệ của cô và Ngụy Khinh Ngữ cũng không có tiến triển gì mới, bàn tay đã từng được nàng nắm lấy kia cũng chưa thấy chạm qua lần thứ hai.
Quý Tiêu vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm thấy có chút cô đơn lạc lõng.
Cô hưởng thụ khoảng thời gian ở bên nàng, trong một số chuyện đôi khi sẽ nghĩ về nàng.
Chỉ là, chữ Thích kia bị cô giam giữ sâu trong lòng, không dám tuỳ tiện động tâm lần thứ hai.

Vị trà nhàn nhạt có chút đắng, hoà quyện với hương bạc hà thoang thoảng đọng lại trên đầu lưỡi của Quý Tiêu.

Quý Tiêu nhả ống hút ra, lại nhìn về phía Kỳ Kỳ vẫn đang loay hoay tìm ly trà sữa của mình.
Nghĩ về lần đó cả hai trò chuyện trên sân thượng, Kỳ Kỳ đã bày tỏ những quan điểm vượt xa lứa tuổi của cô ấy khiến Quý Tiêu rất có lòng tin với cô.
Quý Tiêu hơi mím môi, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, tôi có một người bạn gần đây gặp chút khó khăn, cậu có thể cho lời khuyên giúp tôi không?"
Kỳ Kỳ xoay xoay ống hút trong tay, trên mặt đầy vẻ trêu chọc: "Người bạn mà cậu nói chắc không phải là cậu đâu nhỉ?"
Trái tim Quý Tiêu đập thình thịch, đôi con ngươi màu vàng cam khẽ run lên.
Sau đó cô cố làm ra dáng vẻ tiểu thư ăn chơi trác táng, tự tin phản bác: "Làm sao có thể? Bổn tiểu thư gặp vấn đề gì chẳng lẽ không thể trực tiếp tìm cậu để hỏi sao? Việc gì phải vòng vo như vậy chứ?"
Kỳ Kỳ nhìn Quý Tiêu ra vẻ, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, trong ánh mắt mang theo ý cười: "Được, vậy nói cho tôi nghe xem tôi có thể giúp được gì cho bạn của cậu không nào."
Quý Tiêu vẫn có chút khẩn trương, cô uống một ngụm trà sữa, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện là...!Người bạn này của tôi gần đây có thích một người...!Mà cô ấy không biết là bản thân có nên thích nàng hay không..."
"Nên nha."
Quý Tiêu còn chưa nói xong thì đã bị Kỳ Kỳ ngắt lời.
Giọng nói trong trẻo ban đầu trở nên rất dứt khoát, chỉ là hai âm tiết đơn giản nhưng lại tràn đầy vẻ quyết tâm.
Quý Tiêu âm thầm giật mình, cảm thấy lời mình nói hơi qua loa, vì vậy tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục theo đuổi thì sẽ làm cản bước chân của người ta, vậy thì có nên không..."
Làm sao cô có thể chịu trách nhiệm với Ngụy Khinh Ngữ khi mà tương lai của bản thân còn chưa biết sẽ ra sao?
"Nên." Kỳ Kỳ nghe Quý Tiêu nói xong vẫn đưa ra câu trả lời kiên định như cũ.
"Tại sao lại không nên?" Kỳ Kỳ hỏi ngược lại, "Hay cậu tính chờ đến lúc tận mắt thấy Ngụy Khinh Ngữ yêu đương kết hôn cùng Alpha khác?"

Lời vừa nói ra, bàn tay đang cầm ly trà sữa của Quý Tiêu khẽ run lên khiến ống hút bị trượt ra, chọc vào khoé môi cô.
Không chỉ khoé môi bị chọc đỏ, ngay cả hai gò má dưới đôi mắt cũng thoáng đỏ lên.
"Không phải, người tôi nói không phải Ngụy Khinh Ngữ." Quý Tiêu vội vàng phủ nhận.
Nhưng khi nhận ra bản thân hình như vừa tự bán đứng chính mình, cô lại vội vàng đính chính: "Không đúng! Ý tôi là người mà bạn tôi thích không phải Ngụy Khinh Ngữ, tôi cũng không phải là người bạn đó!"
Tia nắng mặt trời chiếu xuống, trong đôi mắt màu vàng cam ánh lên sự giận dữ, xấu hổ và căng thẳng.
Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt tựa như đã nhìn thấu hồng trần của Kỳ Kỳ, vẫn cố lừa mình dối người: "...!Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu."
"Sao lại không?" Kỳ Kỳ hỏi ngược lại, "Chị Tiêu, trước đây cậu không có như vậy, chị Tiêu dám yêu dám hận của tôi đi đâu rồi?"
Quý Tiêu nghe xong thì hơi rũ mắt, lắc đầu nói: "Cậu không hiểu đâu, tôi không phải là Quý Tiêu trước đây nữa."
Kỳ Kỳ vỗ vai Quý Tiêu: "Tôi biết, cậu đã thay đổi rồi."
"Nhưng mà chị Tiêu này, tôi không cần biết cậu có phải là Quý Tiêu ngày trước nữa hay không, nhưng cuộc đời này chẳng được mấy đâu, không lẽ cứ phải chắc chắn từng bước thì mới dám đặt chân sao? Nếu như cái gì cũng biết trước được kết cục thì quá nhàm chán luôn, giống như đọc tiểu thuyết mà bị spoil* trước đoạn kết tất cả sẽ chết hết vậy."
(*Spoil: /spɔɪl/: (động từ): Là tiết lộ tình tiết quan trọng của một bộ phim hay một câu chuyện, gây ảnh hưởng đến trải nghiệm của người chưa thưởng thức tác phẩm đó.)
"Thích là phải nhích liền, nhỡ đâu người ta cũng thích cậu thì sao?"
Gió xuân ấm áp thổi qua gương mặt Quý Tiêu, ở một góc khá xa sân thể dục có một nhóm học sinh đang chơi đùa, tiếng cười đùa sảng khoái xen lẫn tiếng nói chuyện từ xa truyền về, khung cảnh trong tầm mắt tràn ngập sức sống của tuổi trẻ.
Đôi mắt trầm ngâm vốn đang tràn đầy sự ngưỡng mộ trong phút chốc hiện lên ý cười.
Quý Tiêu chợt nhận ra bản thân đã quên mất việc thân thể này mới chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Có lẽ cô thực sự không nên băn khoăn suy nghĩ nhiều như vậy.
Dù là ở trong sách hay ở ngoài đời thực thì đây cũng là thế giới mà cô đang sống.
Quý Tiêu không biết mình sẽ ở trong thế giới này bao lâu, nhưng nếu chỉ vì cố gắng sống sót đến cuối cùng mà phải chịu cảnh cô độc đến hết đời thì chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?
"Ngụy Khinh Ngữ!"
Giọng nói lanh lảnh của Kỳ Kỳ vang lên bên tai Quý Tiêu, trên đường chạy trước mặt hai người xuất hiện một dáng người thon thả trắng nõn.
Ngụy Khinh Ngữ đang cầm trên tay bản thảo nội dung bài phát biểu của học sinh ưu tú, nàng đang tính đi đến khán phòng tổng duyệt lần cuối.
"Kỳ Kỳ?"
"Trùng hợp quá, Ngụy Khinh Ngữ." Kỳ Kỳ đơn giản chào hỏi Ngụy Khinh Ngữ, sau đó chỉ vào Quý Tiêu đang đứng bên cạnh, "Ừm...!Quý Tiêu vốn là muốn đến khu vực tổ chức sự kiện nhưng không tìm thấy người lớp thực nghiệm đâu, tiện có cậu ở đây rồi thì cậu dẫn cậu ấy đi nhé."
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ngồi đó, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Nàng không dừng lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được.".


Bình luận

Truyện đang đọc