TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Màn đêm càng lúc càng tĩnh lặng, Quý Tiêu ngồi bên giường Ngụy Khinh Ngữ, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn đoạn văn kia.
Thế giới này dường như đang nhắc nhở cô, gửi đến cô những câu chữ khổ đau và tàn nhẫn.
Trong nguyên tác, cái chết của nguyên chủ đối với Ngụy Khinh Ngữ quả thực phải nói là một sự kh0ái cảm báo thù đầy thoả mãn.
Nếu như mình cũng rời khỏi thế giới này theo mốc thời gian đã định trong nguyên tác, vậy chuyện giữa cô và Ngụy Khinh Ngữ có ý nghĩa gì?
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngủ say, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Cô không biết phải nói thế nào, cũng không muốn nói ra.
Chẳng biết có phải vì đã từng trải qua một ngày dài đằng đẵng bị bao trùm bởi cái chết hay không, khi Quý Tiêu nhận ra chuyện này, tâm trạng của cô bình tĩnh đến lạ thường.
Vào đêm Giáng Sinh khi đứng trên cây cầu vắng lặng kia, cô đã từng thảo luận với Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng nói với cô, sinh mệnh đương nhiên sẽ có độ dài của nó, nhưng điều quan trọng hơn là, làm thế nào để nó nở rộng mà không phải gò mình trong sự áp đặt của vận mệnh, mãi do dự chẳng thể tiến lên.
Chỉ là cô không biết, đối với quy tắc khắc nghiệt của thế giới này thì về sau bản thân phải làm sao mới có thể an toàn ở cạnh Ngụy Khinh Ngữ.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, Quý Tiêu dựa lưng vào ghế, ngửi được mùi bạc hà hoà cùng hương rượu trên người Ngụy Khinh Ngữ.
Cô sắp xếp lại những suy nghĩ khi ngồi trên xe đi đến buổi tiệc Lễ Tạ Ơn một lần nữa, thử xâu chuỗi lại những sự việc vụn vặt đã phát sinh trong hơn một năm qua.
Ký ức vốn nên dừng lại vào ngày mùa đông đó, nhưng không rõ đã bắt được mảnh ghép chính xác nào, trái tim Quý Tiêu bỗng đau thắt lại.
Như thể cô đã chạm vào vảy ngược của quy tắc thuộc về thế giới này, cho nên phải chịu sự trừng phạt.
Khiến thế giới này tức giận, giáng hình phạt xuống người thiếu nữ.
Nhưng càng như thế, Quý Tiêu càng cảm giác như mình vừa bắt được đầu mối để tìm ra được những quy tắc đó.
Giả sử như chiều dài cuộc đời mỗi người đều đã được ấn định từ trước, hay như việc mình tự ý thay đổi cốt truyện sẽ phải nhận trừng phạt, hoặc quy tắc ở thế giới này là thiên vị nhân vật chính một cách vô điều kiện...
Cuối cùng, giữa cơn quặn đau đớn mà người thường khó có thể chịu được, Quý Tiêu bấu chặt lấy ngực mình, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng chiếu vào mắt cô, sự phấn kích của Alpha khiến đôi đồng tử màu cam vàng sáng rực như những vì sao.
Cô cảm giác được mình đang chạm đến quy tắc của thế giới này...
Hình phạt sẽ giáng xuống ngay sau khi kịch bản bị cải biến, cũng sẽ không thể trì hoãn nó.
Mọi người không thể thay đổi cốt truyện, nhưng có thể trở thành người thay thế.
Những gì có lợi đối với nhân vật chính sẽ không thể thay đổi, nhưng những điều gây bất lợi thì lại có thể.
Giống như ở thời điểm Kỳ Kỳ qua đời, bản thân cô cũng đau đến hộc máu.
Trong nguyên tác, Ngụy Khinh Ngữ chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm với một ai đó, nhưng hiện tại đối tượng ấy lại là cô chứ không phải Tấn Nam Phong, cho nên cô và Ngụy Khinh Ngữ hiện tại không gặp phải chuyện bất trắc gì.
Theo đúng diễn biến, ở buổi tiệc năm ngoái, Tấn Nam Phong sẽ gặp Ngụy Khinh Ngữ, sau đó hai người sẽ nảy sinh tình cảm.

Nhưng bây giờ người cậu ta gặp là Quý Tiêu, cho nên không sinh ra cảm xúc “yêu thương”, vì thế kẻ tự ý thay đổi cốt truyện là cô mới gặp phải tai nạn, bị gãy một tay.

Sau đó, vào ngày kỉ niệm thành lập trường, cốt truyện khiến Tấn Nam Phong đi đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ thêm một lần nữa.
Còn về phần Tấn Nam Phong nảy sinh cảm xúc “yêu thương” đối với người nào, Quý Tiêu không thể biết được, vì cô thấy tuyến tình cảm của Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong lúc này không hề có chút tiến triển nào.

Dù sao hai người bọn họ và cả mình – với vai trò là người can dự – đều không phải nhận trừng phạt, nên có lẽ đó là người qua đường A nào đó thôi.
Còn một điều cuối cùng, Quý Tiêu nghiệm ra từ chính bản thân mình.
––––– Chính là ngay từ khi bắt đầu, cô đã thay đổi logic hành vi của nguyên chủ trong nguyên tác trong vô thức.

Cô không bạo hành ngược đãi Ngụy Khinh Ngữ, cũng không tiến hành việc đánh dấu hoàn toàn đối với nàng, nhưng cô không hề nhận phải bất kỳ trừng phạt nào.
Sau khi xác minh những suy đoán của mình, căn phòng yên tĩnh vang lên hai tiếng cười khẽ của Quý Tiêu.
Một tiếng than thở, một tiếng vui mừng.
Người thiếu nữ bấu chặt lồ ng ngực đang quặn đau, lại nhớ về Kỳ Kỳ khi được chôn cất giữa biển hoa hồng.
Những kẻ tôm tép râu ria trong kịch bản như mình và Kỳ Kỳ ở thế giới này chỉ như phù du trôi nổi, có lợi hay không chẳng liên quan gì.
Không phải đứa trẻ được thần linh ưu ái, cho nên cái chết đã định sẽ không thể nào thay đổi được.
Nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi.
Mình đến từ một thế giới khác, ở chốn này vốn chỉ là bèo dạt, hôm nay may mắn biết trước được một vài thiên cơ, giúp mình chẳng cần phải lo chuyện được mất.

Quý Tiêu rũ mắt lặng lẽ nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngủ say bên cạnh chẳng hay biết chút gì.
Gương mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn cuối cùng đã quay về phía cô, vô hình trung bộc lộ sự phụ thuộc vào mùi hương trên cơ thể cô, vô thức dựa dẫm vào cô.
Quý Tiêu cẩn thận giúp Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại chăn mền sau lưng, ngón tay vô ý sượt qua gương mặt nàng, vô cùng dịu dàng.

Cô nghĩ, sau này bản thân nhất định phải thay thế Tấn Nam Phong trong nguyên tác, ở bên cạnh để bảo vệ Ngụy Khinh Ngữ.
Bảo vệ nàng an toàn đến ngày cuối cùng.

Chẳng rõ là do năm cấp bận rộn hay là do học thêm nhiều thứ khác mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Trận tuyết lớn đầu tiên của năm mới đổ xuống khắp thành phố, phủ lên nó lớp áo trắng bạc cực kì tráng lệ.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ rọi khắp căn phòng, chiếu lên tấm lưng trần của Quý Tiêu từng tia nắng ấm áp ngày đầu xuân.
Cô mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen ngồi trên ghế salon, như thể đang chờ ai đó, vừa ngồi vừa xem Ipad.
Tóc dài uốn nhẹ bới lên sau gáy được cài lại bằng một chiếc kẹp hình lá cọ màu vàng kim đầy tinh xảo.
Ánh nắng đan xen với ánh đèn, giao hoà trên gương mặt cô.
Màu đỏ tươi trên cánh môi đối lập với làn da trắng trẻo, hương Brandy đào nhàn nhạt vờn quanh nơi cần cổ, tản ra mị lực khó cưỡng của một Alpha.
Hôm nay là buổi tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi của Ngụy Khinh Ngữ, cô đang đợi người thay trang phục ở trên lầu.
"Cộp cộp."
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên, Quý Tiêu vội vàng đặt Ipad xuống, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ được buộc hờ, dưới mái tóc dài đen nhánh ẩn hiện những viên ngọc trai trắng ngần, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện ra.
Đoá hoa nhung màu tím nhạt cài trên vai nàng, lớp voan nhẹ cản lại ánh sáng, tôn lên da thịt trắng nõn như bông tuyết.

Chỉ một sợi dây chuyền ngọc trai đơn giản đã đủ làm nổi bật chiếc cổ cao cùng bờ vai trần tuyệt đẹp của nàng.
Eo váy và khuỷu tay cũng điểm xuyết những viên ngọc trai như thế, nhìn từ xa trông nàng hệt như một vị nữ thần vô tình đánh rơi ngọc trai, không mảy may nhiễm chút bụi trần nào.
Ngụy Khinh Ngữ thấp thỏm nhấc váy nhìn Quý Tiêu ở dưới lầu: "Nhìn được không?"
Quý Tiêu cảm thấy không có từ ngữ nào đủ chuẩn xác để miêu tả vẻ đẹp của nàng, đành ra sức gật mạnh đầu, cười nói: "Tuyệt mỹ!"
Âm giọng trong trẻo réo rắt, khiến người nghe cảm thấy thực dễ chịu, cảm giác hồi hộp rất nhanh đã qua đi.
Ngụy Khinh Ngữ chậm rãi bước xuống cầu thang, đứng cùng Quý Tiêu: "Đi thôi."
Quý Tiêu gật gật đầu, cùng nàng đi ra cửa.
Chỉ là ngay lúc định bước lên xe, cô kìm không được, khẽ dò hỏi: "Có muốn nhìn nó lần cuối không?"
Tiếng vừa dứt, bầu không khí thoải mái ngắn ngủi giữa hai người bị phá vỡ, thay vào đó là sự phiền muộn mơ hồ đang dần thế chỗ.
Ngụy Khinh Ngữ mười tám tuổi, có nghĩa nàng đã trưởng thành, Quý Thanh Vân không còn là người giám hộ của nàng nữa.

Ngụy Khinh Ngữ sẽ rời khỏi nhà họ Quý để trở về nhà họ Ngụy.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đều biết điều đó, chuyện này đối với nàng mà nói là sự lựa chọn đúng đắn và an toàn nhất.
Cho dù Ngụy Khinh Ngữ vẫn muốn ở cùng với Quý Tiêu như trước, nhưng nếu làm như vậy chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho Quý Thanh Vân nhúng tay thao túng.
Nàng không thể sống ích kỷ không màng đến tập thể như thế.
Ngụy Khinh Ngữ ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn căn phòng kia.

Lúc trước rất muốn trốn khỏi đó, đến bây giờ lại chẳng nỡ rời đi, mặc dù cũng chỉ mới qua hai năm mà thôi.
"Hay là trước khi đi, Ngụy tiểu thư chụp một tấm hình với tiểu thư đi." Ngay lúc Ngụy Khinh Ngữ định rời khỏi, cô hầu gái đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng đề nghị.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế thì nhìn sang Quý Tiêu, lại nhìn căn phòng sau lưng một chút, cảm xúc dâng trào khiến nàng gật đầu: "Được."
"Dì Ngô, làm phiền dì ạ." Ngụy Khinh Ngữ dứt lời liền đưa điện thoại cho dì Ngô.
Dì Ngô cũng không đành lòng, đôi mắt đỏ au cầm điện thoại của Ngụy Khinh Ngữ.
Hành lý của Ngụy Khinh Ngữ đều do bà thu xếp.
Bà biết căn phòng Ngụy Khinh Ngữ để trống biểu thị cho việc nàng sẽ quay trở lại, nhưng nghĩ tới một đoạn thời gian dài nữa không được nhìn thấy nàng, trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy rất quyến luyến.
Chiều tà nhuộm đỏ cả mảng trời sau lưng, làn váy hai người rơi trên lớp tuyết còn chưa quét dọn trong khoảnh sân.
Không còn dáng vẻ ngây ngô hồi ở công viên nước, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ trước ông kính đều thả lỏng rất nhiều.
"Ba, hai..."
Dì Ngô bắt đầu đếm ngược.
Ngay khi tiếng "Một" vang lên, Quý Tiêu đánh liều khoác tay lên cánh tay Ngụy Khinh Ngữ.
Hai cánh tay có chút lành lạnh của hai người đan vào nhau, dán chặt quấn quýt, toả ra hơi ấm.
Quý Tiêu không biết vì sao bản thân lại liều lĩnh như thế, nỗi bồn chồn giấu dưới gương mặt điềm nhiên như không có chuyện gì.
Giỏ đào nhỏ đã lâu không xuất hiện va chạm vào nhau, hai trái tim thấp thỏm dường như đang đập chung một nhịp.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu quàng qua cánh tay mình, yên lòng chấp nhận sự thân mật không lời giải thích của cô.
Dường như tồn tại một lớp giấy cửa sổ* không bị ai chọc thủng giữa hai người, mơ mơ hồ hồ để hai người nhìn rõ gương mặt nhau.
(*Cái này kiểu như khung cửa sổ thời xưa trong phim cổ trang TQ mình vẫn thấy á mọi người, vì thời đó chưa có kính hay thuỷ tinh nên người ta hay dùng giấy thấm dầu để dán lên cửa sổ á.)
Dì Ngô và cô hầu gái hiểu rõ nhưng không vạch trần, chỉ vui vẻ cười cười, giơ cao điện thoại lên một lần nữa: "Được rồi.

Bba, hai, một!"
Mặt trời màu cam hồng đang dần lặn xuống đóng khung nét ngốc nghếch căng thẳng của Quý Tiêu và cả nụ cười dịu dàng trên gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo của Ngụy Khinh Ngữ.
Bên này rục rịch mập mờ, bên kia sóng ngầm cuồn cuộn.

Từ khi chuẩn bị yến tiệc, Trần Lâm Ký đại diện cho nhà họ Ngụy và Quý Thanh Vân đại diện cho nhà họ Quý đã âm thầm so kè với nhau.
Trần Lâm Ký chọn địa điểm hoành tráng bao nhiêu, Quý Thanh Vân liền trang hoàng nơi đó hoa lệ bấy nhiêu.
Hai nhà Ngụy – Quý ngoài mặt chung tay hợp tác, thực tế bên trong lại đang âm thầm đọ sức.
Yến tiệc vừa mới bắt đầu, Trần Lâm Ký và Quý Thanh Vân đã chia ra hai bên trái phải đón tiếp ông Đinh – vốn là một nguyên lão hàng đầu trong giới thượng lưu ở thành phố A.
Lúc trước khi Ngụy Lâm Đông thành lập Mạn Thanh, nhờ cha của ông có quan hệ tốt với ông Đinh nên mới có được sự trợ giúp để đi vào quỹ đạo ổn định, cho nên cổ phần của ông Đinh ở Mạn Thanh của nhà họ Ngụy chiếm một tỷ lệ không hề nhỏ.

Mặc dù mấy năm nay ông ấy có bệnh trong người nên không can thiệp vào công việc của Mạn Thanh nữa, nhưng vẫn luôn là người có tiếng nói trong công ty.
Bây giờ Ngụy Khinh Ngữ đã trưởng thành, thời điểm nàng nhận lại tài sản thừa kế "gửi nhờ" ở chỗ Quý Thanh Vân ngày càng gần, trong đó quan trọng nhất chính là Mạn Thanh.
Vì bị Trần Lâm Ký từng bước theo sát, Quý Thanh Vân đành phải đem xe kèm xe*, dồn mọi sự chú ý vào Mạn Thanh.

Hắn muốn danh chính ngôn thuận chiếm giữ Mạn Thanh thì phải thông qua đại hội tranh cử cổ đông.

(*Một dạng chiến thuật trong môn cờ tướng.)
Hiện tại cổ phần hắn nắm trong tay có thể nhiều nhưng chưa chiếm đến một nửa.

Nên sau này, nếu hắn muốn lấy việc trả lại Mạn Thanh làm tiền đề để đạt được mục đích sáp nhập với Mạn Thanh thì còn cần sự ủng hộ của ông Đinh.
Mà Trần Lâm Ký và Ngụy Khinh Ngữ cũng biết rõ, muốn giành lại số cổ đông của Mạn Thanh mà Quý Thanh Vân đã thâu tóm thì ông Đinh chắc chắn là người đóng vai trò then chốt.
Trần Lâm Ký và Quý Thanh Vân nhìn nhau đầy ghét bỏ nhưng lại có chung một mục đích: Lấy lòng ông Đinh.
Đúng lúc này, cánh cửa nơi sảnh lớn yến tiệc được người bên ngoài chầm chậm đẩy ra.
Ngụy Khinh Ngữ – nhân vật chính của buổi lễ trưởng thành đang khoác cánh tay Quý Tiêu bước vào trong ánh mắt mọi người.
Làn váy màu tím khói dập dờn trong ánh sáng lộng lẫy, khí chất trong trẻo lạnh lùng dưới màn đêm như vị trích tiên bước nhầm xuống nhân gian.
Thiên tài thất lạc vừa tròn mười tám tuổi của nhà họ Ngụy vừa xuất trận liền lập tức khiến cho hương thơm của những Alpha và Omega đều phải chịu cảnh nhạt nhẽo lu mờ.
Quý Tiêu quan sát hết thảy những ánh mắt xung quanh, có hâm mộ, có kinh ngạc, hoặc là ngẩn ngơ cả người.

Động thái này khiến trong lòng cô vừa vui vẻ vừa dâng lên h@m muốn chiếm hữu.
Cô hé mở môi đỏ, khẽ nói bên tai Ngụy Khinh Ngữ: "Cậu chính là ngôi sao sáng giá nhất yến tiệc hôm nay rồi."
Ngụy Khinh Ngữ nghe ra mùi ghen tuông trong giọng nói của Quý Tiêu, nàng hơi mím môi ghé vào tai cô: "Tôi chỉ muốn làm ánh trăng sáng của cậu thôi."
(Hmmm… Tự dưng nhớ tới câu: “Are you the moon” của cô zdịt vàng nào đó thế nhỉ? )
Hương bạc hà bao bọc trong hơi ấm lưu luyến áp sát vành tai lành lạnh của Quý Tiêu, chỉ một chốc đã khiến làn da mềm mại của cô đỏ bừng lên.
Quý Tiêu nhẹ chớp đôi mi, nhìn qua thì chạm phải ánh mắt ngay thẳng bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ, chẳng hiểu nàng học ở đâu cái kiểu nói chuyện mập mờ mà vẫn bình thản như thế.
"Quả nhiên Khinh Ngữ đã trưởng thành rồi, càng lớn càng xinh đẹp."
Giọng nói của ông Đinh cắt ngang luồng suy nghĩ của Quý Tiêu, cô vừa dời mắt về đã thấy không ít người vây quanh mình.
Ngụy Khinh Ngữ thong thả gật đầu với ông Đinh: "Ông Đinh, sức khoẻ của ông đã tốt hơn chưa ạ? Ông sinh bệnh đúng lúc ba con gặp biến cố, con không thể đi thăm ông, thực có lỗi với ông quá."
Ông Đinh lắc đầu, tiếp lời: "Nào có lỗi gì chứ, là ông không thể tiễn Lâm Đông đoạn đường cuối cùng được.

Lâm Đông thực sự là đứa trẻ rất tốt."

Ông Đinh nói xong thì thở dài, Ngụy Khinh Ngữ không kìm được cũng đỏ hoe vành mắt.
Cố nhân đi xa, khi nhắc lại vẫn luôn khiến cảm xúc dâng trào.

Nỗi tiếc nuối lẫn buồn đau làm bầu không khí hơi trầm xuống.
Quý Tiêu thấy vậy vội nói: "Thực ra bác ấy nhìn thấy Khinh Ngữ trưởng thành thế này, ở trên trời cũng có thể yên tâm rồi ạ."
"Đúng vậy, Khinh Ngữ, giờ ông về rồi, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Ông Đinh nghe thế cũng gật gật đầu.
Bàn tay già nua của ông khẽ chạm trên làn da mềm mại Ngụy Khinh Ngữ, tiếp tục nói: "Những lúc này không thể để nhân vật chính của buổi tiệc rơi nước mắt được.

Ban nãy ông thấy ở chỗ kia có một chiếc dương cầm, ông nhớ lúc nhỏ Khinh Ngữ có từng học đàn, vậy cái đó là chuẩn bị cho con à?"
Ngụy Khinh Ngữ điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó gật đầu: "Vâng ạ."
Trần Lâm Ký nghe vậy liền nhìn về phía Tấn Trường Tùng, hỏi với vẻ đầy thâm ý: "Hình như Nam Phong cũng từng học dương cầm phải không?"
Tấn Nam Phong đứng bên cạnh liền từ chối: "Con nghe nói Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ từng chơi đàn bốn tay, khi đó trong trường còn nhốn nháo một trận đấy."
Ông Đinh nghe thấy cái tên Quý Tiêu liền nhìn thẳng qua thiếu nữ đứng bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ.
Mặc dù tuổi tác ông đã cao, còn trải qua thêm một trận bệnh nặng, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực như xưa.

Ông âm thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới cô gái nhỏ vừa mới xoa dịu bầu không khí rồi lên tiếng: "Ồ? Có chuyện này nữa à, không biết lão già như ông có may mắn được thưởng thức không?"
Trong mắt Quý Tiêu ánh lên sự kinh ngạc.
Cô biết câu hỏi này là nhằm vào mình, nhưng không hề nghĩ rằng Tấn Nam Phong sẽ chủ động tạo cơ hội cho mình và Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu đương nhiên không muốn Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong cùng biểu diễn piano hai người.

Cô và Ngụy Khinh Ngữ liếc nhau một cái, cực kì ăn ý một chung một lời: "Vậy chúng con đương nhiên không thể để ông Đinh mất hứng rồi."
Chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu sáng toàn bộ sảnh tiệc hệt như ảo mộng, dàn nhạc bên cạnh ngừng lại dưới sự chỉ huy của nhạc trưởng.
Ông Đinh nhìn bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu sóng vai sánh bước, những đường sương gió trên gương mặt già nua vẽ ra nụ cười vui vẻ hài lòng.
Vì đã có một lần kinh nghiệm hợp tác nên lần này khi ngồi xuống bên chiếc dương cầm, Quý Tiêu đã không còn quá lo lắng nữa.
Ngụy Khinh Ngữ cũng như vậy.
Nàng thong thả sửa lại làn váy, khẽ hỏi: "Đàn bài gì đây?"
Quý Tiêu nhìn quyển nhạc phổ Ngụy Khinh Ngữ đặt trên giá, lật vài trang rồi nói: "Scarborough Fair đi."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, gương mặt tươi cười, gật đầu nói "Được", sau đó bắt đầu đánh phím đầu tiên.
Lần này nàng đánh tay phải, Quý Tiêu trở thành "tay trái" của nàng.
Tiếng đàn trong vắt vang lên, xung quanh yên tĩnh cực điểm.
Rõ ràng cũng là ánh đèn đó vây quanh mình, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy nơi Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu đang ngồi vô cùng chói loá.
Giai điệu nhẹ nhàng trong veo chậm rãi đầy ăn ý, Quý Tiêu đuổi theo Ngụy Khinh Ngữ, đôi tay phối hợp với tiết tấu của nàng.
Môi đỏ chín mọng, dù cho chỉ là phụ tá vẫn khó lòng che giấu khí chất tao nhã đầy khoáng đạt nơi cô.
Tiếng bàn luận xen lẫn tán thưởng vang lên xôn xao.

Xưa nay Alpha luôn nắm giữ vai trò chủ đạo, rất ít khi bắt gặp một Alpha có thể chiều theo Omega như thế, huống chi đại tiểu thư nhà họ Quý còn là một Alpha cấp S.
Ông Đinh đắm chìm trong nhạc khúc piano bốn tay đầy ưu nhã vẫn không quên nhắc nhở Quý Thanh Vân: "Thanh Vân, Khinh Ngữ đã trưởng thành rồi, vậy cũng đến lúc trả lại những gì thuộc về con bé rồi nhỉ?"
Quý Thanh Vân nghe thế thì mỉm cười: "Vâng, đương nhiên rồi.

Chỉ là thủ tục bàn giao khá rườm rà, khi đó cháu đã coi hai nhà là một, nhân sự đan xen, sau này cần phải phân chia rồi điều chỉnh lại, có lẽ sẽ phải mất một thời gian.

Dù sao lúc trước cháu cũng không xem Ngụy Khinh Ngữ là người ngoài, hiện tại lại tạo thành phiền toái rồi."
Ông Đinh liếc nhìn Quý Thanh Vân bên cạnh, bất mãn nói: "Thanh Vân này, cháu đúng là tình nghĩa quá nhỉ.

Tuy Lâm Đông là anh em tốt của cháu, nhưng làm vậy là không được đâu."
Quý Thanh Vân gật đầu, trong lòng ngổn ngang.
Hắn không biết ông Đinh đây là tuổi đã già, mắt chẳng còn tinh như ngày xưa, hay là vẫn không muốn chuyện đó xảy ra cho nên mới chỉnh đốn mình.
Trần Lâm Ký cũng không đoán ra được gì, dứt khoát nói thẳng với ông Đinh: "Chú Đinh, Mạn Thanh bây giờ vẫn cần có chú trấn giữ mới tốt."
Ông Đinh liếc nhìn Trần Lâm Ký, ra chiều suy nghĩ rồi gật đầu: "Đương nhiên, cả đời này tôi chẳng có duyên con cháu, Khinh Ngữ là con gái của Lâm Đông, tất nhiên là tôi muốn thiên vị con bé."
Lời này vừa dứt, Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu đã hoàn thành bản hợp tấu bốn tay tuyệt vời.
Ông Đinh nhìn mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ rũ trên bờ vai đang rơi xuống lồ ng ngực, tiếp tục nói: "Thanh Vân, chuyện này sẽ luôn khiến người ta đau lòng, nhưng hai nhà các cháu không thể vì thế mà trở nên xa lạ, khi trước Lâm Đông quả thực rất xem trọng cháu."
Quý Thanh Vân nghe ông Đinh luôn miệng nhắc đến chuyện lúc trước Ngụy Lâm Đông đối xử với hắn như thế nào, cho dù trong lòng mâu thuẫn chồng chất nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, cử chỉ đầy ôn hoà: "Chú yên tâm, trong nhà Tiêu Tiêu vẫn luôn chừa lại phòng cho Ngụy Khinh Ngữ, đồ đạc của con bé cũng không dọn đi, lúc nào cũng có thể quay về, hai nhà chúng cháu sẽ không trở nên xa lạ đâu."
Lại một lần nữa nghe có người nhắc đến Quý Tiêu, ánh mắt xa xăm của ông Đinh lại chuyển sang Quý Tiêu đang bị Ngụy Khinh Ngữ ngăn trở phía trước.
Kì thực Quý Thanh Vân đã sớm thả ra tin đồn rằng hắn định bồi dưỡng Quý Tiêu trở thành người nối nghiệp mình, vì thế không ít người đã nghe thấy và coi trọng, việc này ông Đinh không thể không biết đến.
Ông Đinh nhìn Quý Tiêu phối hợp ăn ý với Ngụy Khinh Ngữ, hiếm hoi hài lòng gật đầu giữa cuộc trò chuyện nặng nề này.
Ông gật đầu với Quý Thanh Vân, vừa cười vừa giận nói: "Tiêu Tiêu còn hiểu chuyện hơn cháu."

Quý Thanh Vân nghe thế cũng khẽ cười theo.
Trần Lâm Ký và Tấn Trường Tùng đứng bên cạnh nhất thời không thể nhìn ra ý tứ của ông Đinh.
Dường như ông ta muốn giao Mạn Thanh cho Ngụy Khinh Ngữ, lại giống như muốn Quý Thanh Vân trợ giúp mình.
Ánh đèn sáng chói, lung linh tuôn chảy.

Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu ngồi trước cây dương cầm, cách xa khỏi vòng tranh đấu, an nhàn hưởng thụ thế giới thuộc về hai người.
Ngón tay mảnh khảnh như vũ công ba-lê đang múa một vũ khúc biến hoá kỳ ảo trên phím đàn, thánh thót kể lại cố sự tình yêu thê lương mỹ miều, đầy ắp hân hoan xen lẫn ưu thương chồng chất, chầm chậm gợi lên trong đầu mỗi người vài đoạn ký ức chôn giấu nơi sâu thẳm.
Khách mời xung quanh lao nhao mở điện thoại quay lại cảnh tượng tuyệt đẹp này, nhưng chẳng ai hay biết rằng hai người thậm chí còn chưa từng luyện tập cùng nhau lần nào.
Hương bạc hà nhàn nhạt hoà quyện cùng hương Brandy đào, sự thấu hiểu chẳng cần nói thành lời giữa hai người chính là đáp án duy nhất cho màn biểu diễn piano bốn tay đêm nay.
Yến tiệc kết thúc khi đồng hồ gần điểm 0 giờ đêm, màn đêm đen như mực lấp lánh đầy ánh sao, như thể đang gửi đến nàng thiếu nữ lời chúc mừng sinh nhật.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ sóng vai đi cùng nhau ở phía sau.

Khách khứa dần tản ra, từng chiếc xe dừng trước cửa lớn nối đuôi nhau rời đi, hai người cũng đã đến lúc nói lời từ biệt.
Xung quanh quá mức yên tĩnh, Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh Quý Tiêu, ngọn gió đông thổi qua làm đung đưa sợi tóc của nàng, giữa hàng lông mày hiện rõ mấy phần phiền muộn.
Quý Tiêu liếc mắt phác hoạ lại hình ảnh này trong đôi mắt mình, sau đó cô nhìn ánh đèn xe ở phía xa, chợt hỏi: "Ngụy Khinh Ngữ, cậu biết ý nghĩa của Scarborough Fair không?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế cảm thấy mù mờ, nhẹ lắc đầu.
"Nghĩa là, cho dù tôi không còn nữa, nhưng mong cậu hãy luôn nhớ đến tôi đấy." Quý Tiêu khẽ khàng nói.
(Editor’s note: Bản hoà tấu tình khúc Scarborough Fair thực sự chất chứa rất nhiều ý nghĩa khi diễn tả mối quan hệ giữa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ vào thời điểm đứng trước sự nghiệt ngã của vận mệnh và kịch bản nguyên tác.

Khúc ca dân gian Anh Quốc này có rất nhiều cách giải thích, rằng đó là tình yêu đầy nghịch lý của chàng trai dành cho người thiếu nữ, hay chăng là lòng ruồng rẫy phụ bạc của nàng đối với tình nhân, hoặc là sự ra đi đột ngột chẳng lời từ biệt của người yêu thương.

Dù có hiểu theo cách nào thì với câu hát "Parsley, sage, rosemary & thyme" (Ngò tây, xô thơm, hương thảo và húng tây) gồm bốn loại thảo mộc mang đậm hương thơm đã gói ghém trọn vẹn hình ảnh tiêu biểu trải dài xuyên suốt quyển tiểu thuyết này: Mùi hương.

Chúng nói về tình nồng nàn, lòng chân thành, niềm hi vọng cũng như nỗi cay đắng trong tình yêu giữa hai người.)
Ánh đèn càng lúc càng gần, bóng hình Ngụy Khinh Ngữ trong tầm mắt Quý Tiêu cũng bị chiếu sáng mà trở nên mờ đi.
Rõ ràng chỉ đơn giản là nàng chuyển về nhà mình một lần nữa, vậy mà Quý Tiêu lại cảm giác như sẽ hoàn toàn biệt ly.
Cô nhìn dáng hình nhạt nhoà của nàng, biết mình không thể ép buộc nàng ở lại, đành hếch mũi dặn dò: "Mặc dù cậu đã trưởng thành rồi, nhưng sau này xảy ra chuyện gì thì phải tìm đến tôi ngay.

Mấy người hầu mới trong nhà cậu nhất định sẽ không biết rõ thói quen của cậu, đừng có nhẫn nhịn bọn họ, nói không nghe thì đổi người.

Còn nữa, một mình cậu ở phòng lớn như vậy phải chú ý an toàn, ban đêm không được xem phim kinh dị, bằng không khóc nhè thì không có ai an ủi cậu đâu..."
"Làm như là lúc ở nhà cậu có an ủi tôi vậy."
Quý Tiêu còn chưa dặn dò xong đã bị Ngụy Khinh Ngữ cắt lời.
Âm giọng lạnh lùng trong trẻo kia khẽ run rẩy ở những tiếng cuối cùng, lập tức gãi trúng đáy lòng cô.
Lời vừa dứt, đèn xe cũng biến mất khỏi tầm mắt Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ đứng một mình trong gió lạnh, gương mặt lạnh lùng không bị mái tóc che khuất hiển lộ hoàn toàn, đuôi mắt ửng đỏ cực kì nổi bật.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, như thể có thể thấy được sự miễn cưỡng trong đôi mắt của nàng.
Xe đã dừng cách đó không xa, vệ sĩ phía sau cũng đã giúp Ngụy Khinh Ngữ mở cửa.

Quý Tiêu biết không thể tiếp tục dây dưa câu giờ thêm, cô cũng sợ bản thân không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Cô nắn nhẹ chóp mũi, nở nụ cười chua xót, lên tiếng thúc giục: "Vậy thì tốt, cậu mau về đi, xe đang chờ, ở ngoài lạnh lắm."
Ngụy Khinh Ngữ nghe cô nói, nhấc váy bình tĩnh nhìn Quý Tiêu thật lâu.

Nàng có rất nhiều lời muốn nói, lại cảm giác như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, chẳng thể cất thành tiếng.
Gió rét hoảng hốt, đông đã sắp tàn, vậy mà đêm nay vẫn thực lạnh lẽo.
Chẳng biết qua bao lâu, Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu, để lại một câu "Tôi đi đây", rồi xoay người đi, trở thành người thứ nhất rời khỏi.
Gió đông chậm chạp lướt qua cửa lớn, cuốn đi bóng lưng mảnh mai dịu dàng của nàng thiếu nữ.

Quý Tiêu quay đầu tìm kiếm chiếc xe còn chưa đến của mình, bỗng nhiên cảm thấy tiết trời càng thêm buốt giá.
Ngay tại thời khắc này, trong tầm mắt Quý Tiêu xuất hiện một cánh tay trắng nõn điểm xuyết những chuỗi ngọc trai nho nhỏ.
Vị bạc hà hoà cùng rượu sâm-panh chảy vào trong làn môi cô, tiếp theo đó là một đôi môi mềm mại ướt át.
Ngụy Khinh Ngữ vừa đi được hai bước lại quay đầu trở về.
Nàng bất ngờ đòi hỏi từ Quý Tiêu một nụ hôn.
"Quý Tiêu, tôi mười tám rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc