TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


"Đi ra ngoài!"
Tôi cuối cùng cũng tìm ra được lý do để ngăn cản Phoebe, tại vì đứa bé vô tội, mặc dù con bé là con của Joan, nhưng mà tôi không muốn thù này lại kéo sang thù khác, đời này sang đời khác.

Như thế thì con của mọi người lại bị kéo vào cái vòng lẩn quẩn này.

Tôi không nhịn được, bước đến bên cạnh cô ấy.
"Có thể vì con, dừng lại việc trả thù được không?"
Tôi quỳ một chân xuống, hai tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo của Phoebe, hình như cô ấy còn đang tức giận, không thèm để ý đến tôi.

Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không đẩy tôi ra.
"Phi Phàm, mong em đừng ép chị."
"Dừng lại khó vậy sao? Chị không cảm thấy mệt sao?"
"Mệt? Không đi trả thù mới cảm thấy mệt.

Mọi người chỉ dùng đôi ba câu có thể lấy được sự đồng cảm của em, nhưng em thực sự biết được nội tình bên trong được bao nhiêu?"

Tôi ngơ ngác nhìn Phoebe nổi nóng, cô ấy đứng lên đi đến cửa sổ, tôi bước theo sau lưng cô ấy.

Cô ấy nhíu mày gắt gao, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt đầy kiêu căng ngạo mạn.
"Lý Thư Hoa và ông nội đã lập ra một kế hoạch, mà chị là nhân vật chính bên trong đó, một khi làm là làm mười mấy năm.

Chị tìm người điều tra, trận tai nạn máy bay kia không có tên mẹ chị, bà ấy sống hay chết còn chưa rõ ràng.

Em nói xem chị làm sao có thể dừng tay lại, được rồi, chị nói điều kiện với em.

Biển người bao la rộng lớn, em đi tìm mẹ cho chị đi, tìm ra chị sẽ dừng lại!"
Giọng nói của Phoebe rất dứt khoát, cô ấy đang khiêu chiến nghị lực của tôi.

Tôi có phải là thần tiên đâu, cái này là mò kim đáy bể, ép tôi vào con đường khó.

Nhưng mà không thử làm sao biết kết quả? Tôi sẽ đánh cuộc cả tương lai về sau này của tôi, cứ thế đồng ý với cô ấy.
"Được, tôi đi tìm.

Nếu không cho chị một lời rõ ràng, tôi sẽ không trở lại."
Phoebe ngạc nhiên nhìn tôi, tôi xoay người kiên định rời đi, cho dù trở thành người thế nào, thì tình yêu của tôi đối với cô ấy vẫn không thay đổi, tôi hy vọng quyết định của tôi là đúng, cầu xin chị hãy trở lại như ngày xưa, là cái người mà tôi từng yêu da diết.
"Vương Phi Phàm! Em...."
Tôi dừng bước chân lại, cũng không quay đầu nhìn.
"Tôi rất nhớ chị ngày xưa, mặc dù khó hiểu phong tình, hà khắc.

Nhưng khi đó chị để tâm đến tôi."
"Tại sao em lại ngốc như vậy?"
"Tại vì tình yêu đến quấy rối."
Tôi đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi xuống sảnh trả lại thẻ cho nhân viên lễ tân, trùng hợp lại gặp Joan.


Anh ta một tay đút vào túi quần, người đầy soái khí lướt qua tôi.

Lúc anh ta nhận ra tôi, lớn tiếng gọi tôi lại.
"Vương Phi Phàm?"
Tôi xoay người lại nhìn Joan, cười đểu một cái.
"Đã lâu không gặp, Joan tổng."
"Cô...!khi nào được thả ra?"
"Mới được mấy ngày thôi."
"Cô tới đây làm gì?"
"Ôn chuyện cũ."
Lời ít ý thì nhiều, như thế đã thành công chọc giận Joan, anh ta đến gần tôi, nhỏ giọng nói.
"Cô đã phá huỷ một gia đình, mong cô tự giải quyết cho tốt, đừng mơ tưởng chen chân vào cuộc sống của tôi và Phoebe."
"Anh yên tâm, nếu là của anh tôi không cướp được, ngược lại, nếu là của tôi anh cũng chẳng cướp được đâu."
Để lại Joan giận tái mặt mày, tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi Trác Tuyệt.

Bắt đầu chuẩn bị tâm lý đi mò kim đáy bể.

Phải biết rằng, Phoebe là một người có tiền có quyền mà còn tìm không ra chút manh mối về mẹ cô ấy, còn tôi là một kẻ vô danh tiểu tốt, càng khó làm hơn.
Trong đầu tôi lập tức nhớ đến Dư Đinh Chi, nhân lực của cô ấy rất lớn, có thể giúp tôi đôi chút.


Tôi trực tiếp đến công ty Dư Thị, lần đầu tiên đến nơi này, không thể không cảm thán, chuyện ăn uống của mọi người, làm sao mà giải quyết đơn giản như thế được.

Phải tốn kém không ít để tận hưởng nó.
Một cái công ty làm F&B thế mà trang trí lại y chang như một cái công ty nghệ thuật, tôi gọi cho Dư Đinh Chi, cô ấy đã sớm ở sảnh chờ tôi.

Có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô ấy trong công ty này như thế nào, nhân viên mà nhìn thấy cô ấy đều đi đường vòng, cũng không trách được, một người có thể ngồi yên ổn trên giang sơn, nếu không có uy quyền, thì ai sẽ nghe theo?
Tôi đi theo cô ấy vào trong văn phòng, cô ấy nhướng mày nhìn tôi.
"Không có việc không nhìn thấy mặt, tôi cảm giác em lại đang bắt đầu làm chuyện gì nữa rồi."
"Hi, chị Dư thật là nhạy bén."
"Nói tiếng người đi, chuyện gì."
"Tôi muốn tìm một người, nhưng mà tôi lại không có bất cứ tin tức gì về người đó."
"Ai vậy?"
"Mẹ của Phoebe.".


Bình luận

Truyện đang đọc